Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 139




– Mạnh đại thống lĩnh, Mạnh Dung bị trọng hình, cảm xúc kích động là bình thường, ông đừng nên trách tội hắn- Dương Dung thấy sắc mặt Mạnh đại thống lĩnh khó coi, sợ ông gây bất lợi cho Mạnh Dung, lần nữa cản trước mặt- Thực ra hắn mới chính là con ruột của ông, thanh kiếm kia, là tự tay hắn an táng bên cạnh mẫu thân, lại bị tên Mạnh Minh, không, phải gọi là hai cha con Phùng Minh đào lên, kết quả trời xui đất khiến thế nào được ông đón về phủ nhận tổ quy tông, còn ỷ vào quan uy của ông mà tác oai tác quái, ép cưới dân nữ, làm hại phụ thân cô nương ấy chết ngay tại chỗ. Mạnh Dung giết hắn, một là muốn thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, hai là vì báo thù Phùng Minh đào trộm mộ, quấy nhiễu vong linh mẫu thân hắn, ba chính là mối thù mạo danh này.

Mạnh Hoài Sơn không dám tin, hết thảy quá đột ngột, mặc dù ông từng hoài nghi Mạnh Minh, vì hắn ta chẳng giống ông chút nào, thế nhưng hắn lại nói ngày sinh tháng đẻ trùng khớp với khoảng thời gian ông đi khỏi nhà, cũng biết tên ruột của mẫu thân là Hương Linh, còn có kiếm của ông, đó quả thực là thanh kiếm ông từng dùng, ông tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Nhưng người này, mặt mũi tương tự ông, nhìn kỹ cái mũi cái miệng kia thật giống Hương Linh, hắn còn dám khẳng định, hắn chính là con trai của Hương Linh và mình, hắn lại luôn ở ngay bên cạnh ông, vậy mà từ đầu đến cuối ông đều không phát hiện.

Lẽ ra ông nên sớm phát hiện, sớm phát hiện ra.

Hai tay ông phát run, nhìn Mạnh Dung toàn thân đầy vết thương, dưới xương quai xanh bên ngực trái còn đang rỉ máu, gân tay phải bị chém đứt, mỗi giọt máu nhỏ xuống, đều đau nhói tim ông.

– Con trai… Là cha, là cha có lỗi với con- Mạnh Hoài Sơn nước mắt tuôn trào, thời điểm nhận nhau với Mạnh Minh, ông chỉ xúc động một chút, kích động một chút, nhưng lại không giống giây phút này, cảm giác mỗi một sợi dây thần kinh trong người đều đang bị co kéo, nhìn mỗi một vết thương trên người Mạnh Dung, tim ông giống như bị đâm từng nhát.

Mạnh Dung vẫn giận dữ, bởi vì mỗi lần mở miệng nói đều tác động đến vết thương, giọng hắn đứt quãng, lông mày nhíu chặt:

– Đại nhân… e là đại nhân nhận nhầm người rồi, ta… không phải con trai ông, cha ta… đã chết từ lâu rồi, ta chính là kẻ thù… giết… con trai… ông, chẳng phải ông đến đây để báo thù sao? Nào tới đi… giết ta đi!!!

– Mạnh Dung, ngươi điên rồi sao?- Dương Dung không dám tin, tiểu tử Mạnh Dung này ngu thật hay giả ngu vậy, đã đến lúc nào rồi, còn nổi giận với Mạnh đại thống lĩnh, chẳng lẽ muốn chết thật à?

Mạnh Dung lại không nhúc nhích.

– Mạnh Dung, chẳng lẽ ngươi không muốn biết rốt cuộc là ai đang giúp ngươi sao? Ngươi không tò mò tại sao chúng ta lại biết thân thế của ngươi à?- Tạ Phương Tung nãy giờ vẫn đứng đằng kia, trầm ngâm rất lâu, tất cả mọi người đều quên đi sự có mặt của hắn, hắn lại đột nhiên lên tiếng, ai nấy đều nhìn về phía hắn.

Mạnh Dung chỉ nghĩ giết người đền mạng, một lòng tìm chết, nghe thấy Tạ Phương Tung nói vậy, cũng không khỏi ngạc nhiên một chút.

Hắn đến kinh thành tìm người thân, chưa từng nói qua với bất cứ ai, chỉ nói với một người duy nhất, nhưng người đó rõ ràng đã chết, thi thể được tìm thấy dưới sông hộ thành, nhưng ngoại trừ nàng ra, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Tạ Phương Tung nhạy bén phát giác ra sự thay đổi của hắn, bước tới:

– Ngươi có nghĩ đến ai đó đúng không?

Mạnh Dung không dám xác định, không đáp, Dương Dung thấy mọi người muốn thương cảm có thương cảm, muốn chất vấn có chất vấn, muốn hoài nghi có hoài nghi, chỉ là không ai nghĩ đến chuyện cởi trói cho Mạnh Dung trước, bèn nói:

– Có chuyện gì chúng ta đợi cởi trói cho Mạnh Dung trước rồi hẳn nói được không, Mạnh đại thống lĩnh, Mạnh Dung có phải con trai ruột của ông không, ta không thể chắc chắn, bởi vì ta chỉ nhận được lá thư, bên trong có viết thân phận thật sự của Mạnh Dung và Phùng Minh kia, cho nên ta mới tự tiện xông vào tuần phòng doanh cấm quân, phải trái trắng đen, chắc trong lòng Mạnh đại thống lĩnh đã nắm chắc, là thật hay giả, tra một cái là ra ngay thôi.

Mạnh Hoài Sơn cũng không hoài nghi, Lan Nhi là khuê danh của Hương Linh, không phải người thân thiết, sẽ không thể biết, huống hồ mặt mũi hắn giống ông như vậy, mũi miệng lại giống Lan Nhi, nhưng ông lại không nhận ra, đúng là có mắt như mù.

– Người đâu, lập tức thả người xuống cho ta.

Trương giáo úy sợ đến vã mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng sẽ được khen thưởng ở trước mặt Mạnh đại thống lĩnh, giờ thì hay rồi, không được khen, còn đắc tội người ta, hắn vội chạy đến, lấy chìa khóa mở ra gông cùm.

Dương Dung đỡ lấy Mạnh Dung đang xụi lơ, nhìn thấy vết thương chằng chịt, ngực trái còn đang chảy máu, vội xé một mảnh váy để cầm máu cho hắn, ánh mắt rơi vào cổ tay phải, chỗ nào cũng có vết thương, xem ra bị người dụng hình cố ý tra tấn mới biến thành cái dạng này, gân tay bị đứt rồi, không thể nối lại, chỉ e sau này không thể dùng kiếm nữa.

– Mạnh Dung, tay ngươi- Dương Dung cũng là người luyện võ, biết được nếu tay dùng kiếm mà bị đứt gân, là tra tấn cỡ nào, khó trách lòng hắn nguội lạnh, một lòng tìm chết.

Mạnh Hoài Sơn nhìn tay phải của Mạnh Dung, trong mắt tột cùng đau đớn:

– Là ai, ai cho phép các người dụng hình trong thiên lao?

Trương giáo úy quỳ phịch xuống đất:

– Đại thống lĩnh thứ tội, là ti chức không biết đây mới chính là Mạnh công tử, chỉ nghĩ hắn là hung thủ giết Mạnh công tử cho nên mới nghiêm hình thẩm vấn hắn, đều tại tên đào trộm mộ Phùng Minh kia, không chỉ quật mộ thê tử ngài lên, còn đánh cắp bảo kiếm của ngài, giả mạo con trai ngài, đúng là đáng chết, bây giờ bị Mạnh công tử chính tay giết chết, cũng là trừng phạt đúng tội.

Dương Dung thấy hắn đổ hết tội trạng lên người chết, không khỏi cười lạnh:

– Ngươi thông minh nhỉ, biết Mạnh đại thống lĩnh đã rõ chân tướng, hận nhất chắc chắn là kẻ mạo danh Phùng Minh này, liền đổ hết trách nhiệm, dời sự chú ý của Mạnh đại thống lĩnh lên người Phùng gia à, vậy thì sẽ bỏ qua sự thật ngươi đích thân dùng hình phế đi tay phải của Mạnh Dung? Hắn dùng kiếm tay phải, ngươi làm vậy chính là phế đi mấy chục năm võ công của hắn, biến hắn đang sống sờ sờ thành một tên phế vật, lòng dạ ngươi độc ác, người như ngươi xứng trở thành giáo úy của cấm quân sao?

– Đáng chết, lạm dụng tư hình, cáo mượn oai hùm, hôm nay ta phế bỏ chức vụ giáo úy của ngươi- Mạnh đại thống lĩnh vừa nghĩ đến từ nay Mạnh Dung không thể dùng kiếm được nữa, càng thêm áy náy, rõ ràng ở ngay bên mình, nếu lúc rảnh rỗi ông đến thư viện đi dạo vài vòng, có thể sẽ sớm nhận ra đứa con này, đây đều là lỗi của ông.

Trương giáo úy khó khăn lắm mới có hôm nay, chính là vì thăng chức mới muốn dùng cách này lấy lòng Mạnh đại thống lĩnh, bây giờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không được thăng chức ngược lại còn bị giáng xuống làm lính, hắn sao lại can tâm, liền nói:

– Đại thống lĩnh, mười vạn cấm quân của thành Kính Dương, trên danh nghĩa đều do đại thống lĩnh chỉ huy, nhưng tuần phòng doanh tách biệt với cấm quân, ti chức đi hay ở, cũng không đến phiên đại thống lĩnh định đoạt.

Tạ Phương Tung cười lạnh:

– Huynh trưởng ta trị quân luôn luôn đề cao quân kỷ nghiêm minh, chắc đã biết chuyện Trương giáo úy gây ra, với tính của huynh ấy, chắc hẳn sẽ phạt đánh một trăm quân côn, sau đó sung quân biên ải.

Sung quân biên ải? Thế thì không ổn, biên quân không lập đại công không có quân lệnh thì không được quay về, hắn vừa mới thành thân, giờ đang lúc phu thê mặn nồng, không thể bị đày đi biên ải được, Trương giáo úy lập tức dập đầu với Mạnh đại thống lĩnh:

– Đại thống lĩnh, ti chức cam nguyện bị cắt chức, xin đại thống lĩnh hãy cho ti chức một cơ hội.

– Người đâu, lôi hắn xuống cho ta- Mạnh Hoài Sơn ra lệnh, đám quân sĩ vốn đang nghiền ngẫm lời nói của Tạ nhị công tử, nghe vậy bèn xông lên kéo người xuống, tiếng tạ ơn vang vọng cả đại lao.

– Mang cáng đến đây- Mạnh Hoài Sơn lại căn dặn, cấm quân bên ngoài không dám trễ nãi, cầm cáng chạy đến, Mạnh Dung không chịu nằm lên, nghiêm mặt nói:

– Để tự ta đi.

Dương Dung giơ ngón tay chọc vào vết thương bị roi quất của hắn, Mạnh Dung đau đến mặt mũi nhăn nhó, Mạnh Hoài Sơn đau lòng định lên tiếng, Dương Dung đã cướp lời:

– Biết đau còn thể hiện, mau nằm lên đó đi, bây giờ ngươi phải lập tức tìm đại phu cầm máu, vết thương trên người không thể xử lý chậm trễ được, nếu bị nhiễm trùng sẽ không tốt, đặc biệt là…- Ánh mắt cô rơi vào cổ tay hắn, sợ hắn đau lòng, cuối cùng vẫn không nói gì, Mạnh Dung đương nhiên hiểu nhưng giả vờ không biết, ngoan ngoãn lên cáng nằm.

– Mạnh thống lĩnh, vụ án này chỉ e phủ doãn Kinh Triệu đã thông báo cho Đại Lý Tự, lệnh truy nã đóng dấu quan của Đại Lý Tự dán đầy kinh thành, phủ doãn Kinh Triệu Lưu đại nhân cũng đích thân đến hiện trưởng xem xét thi thể của Phùng Minh, bên phủ nha, chắc đại thống lính phải đích thân đến đó một chuyến- Tạ Phương Tung lui về sau vài bước, chân thành nói với Mạnh Hoài Sơn.

Mạnh Hoài Sơn gật đầu, lệnh truy nã có nhanh như vậy, là bởi vì sự việc liên quan đến đại viện nhị phẩm triều đình, tình hình đặc biệt nên dùng cách thức đặc biệt, sai ai đi cũng không được, xem ra ông phải đích thân đi một chuyến, thế nhưng, ông cúi đầu nhìn Mạnh Dung đang nằm trên cáng, khắp người đầy thương tích, ông nói:

– Ta nhất định phải đưa A Dung hồi phủ trước, mời đại phu xem qua vết thương cho nó thì ta mới an tâm.

– Ai cần đến nhà ông- Mạnh Dung không thèm mở mắt, cứng rắn phun ra mấy chữ.

Trong lòng Mạnh Hoài Sơn chua chát, biết hắn vẫn còn tức giận:

– Tiểu tử ngốc, sau này chính là nhà của con, sớm muộn gì con cũng phải trở về.

– Chỉ sợ liệt tổ liệt tông nhà ông trong thời gian ngắn gặp tận hai người, không phân rõ ai mới là hương hỏa nhà ông, ta vẫn nên đừng đến đó làm khó họ mới phải.

Dương Dung không ngờ bình thường tiểu tử này rất dễ nói chuyện, mà giờ lại bắt bẻ như vậy, nói đi cũng phải nói lại, đúng là tức chết mà, cô nhìn sắc mặt Mạnh đại thống lĩnh, quả nhiên tức thành màu gan heo, có lẽ trong lòng cảm thấy quá áy náy, cho nên cố nén không phát tác.

Dương Dung sợ hai cha con này vừa nhận nhau đã đối đầu căng thẳng, bèn nói:

– Đại thống lĩnh, ta thấy hay là thế này, ông cứ đi giải thích với Lưu đại nhân, Mạnh Dung ta sẽ đưa đến y quán Nhân Hòa xem đại phu, Quan đại phu ở đó ông cũng biết, bởi vì y thuật cao minh, bình thường đều không đến tận nơi xem bệnh, mà người bệnh phải tự đến tìm, nếu gặp phải bệnh nặng, vẫn cần ở lại y quán, ta thấy vết thương của Mạnh Dung không hề nhẹ, Quan đại phu chắc hẳn sẽ giữ hắn lại y quán.

Quy tắc của y quán Nhân Hòa Mạnh Hoài Sơn cũng biết, liền gật đầu:

– Vậy đa tạ Dương tiểu thư, ta phái hai người đi theo đến y quán, nếu có gì cần, Dương tiểu thư cứ việc sai bảo họ.

– Nhất định nhất định- Dương Dung cũng vô cùng khách khí, nhìn thấy Mạnh đại thống lĩnh đi tới bên cạnh Mạnh Dung, cúi đầu ân cần nói:

– Vi phụ đi trước để tháo bỏ lệnh truy nã con, rồi sẽ đến đón con, con trai, vi phụ có lỗi với hai mẹ con con, nhưng vi phụ thật lòng muốn hối cãi.

Mạnh Dung vẫn không nói lời nào, Mạnh Hoài Sơn chỉ đành thở dài, vội vàng rời đi.

Đám người Tạ Phương Tung khiêng Mạnh Dung đến y quán Nhân Hòa, hôm nay người ngồi xem bệnh trong y quán chính là đệ tử chân truyền của Quan đại phu, Từ đại phu, Từ đại phu thấy thương thế, lập tức sợ hết hồn:

– Cái này… rốt cuộc do ai gây ra, sao ác độc như vậy, tay phải bị như thế, e rằng cả đời sẽ không cử động được.

Dương Dung thấy Mạnh Dung đau khổ nhắm hai mắt lại, vội ngắt lời Từ đại phu:

– Đại phu, ông đừng hỏi nữa, mau mau cứu hắn đi.

– Mau khiêng người vào hậu viện đi, nhiều vết thương quá, cần lập tức chữa trị- Từ đại phu đón họ vào, rồi căn dặn y đồng- Đi gọi Liễu đại phu đến chẩn trị cho người bệnh xếp hàng ngoài kia, chỗ ta có ca bệnh nặng rồi.

Y đồng mau chóng chạy đi, không lâu sau, một cô nương đi ra, là một vị nữ đại phu, nhưng bách tính đi xem bệnh thấy nữ đại phu này lại không ngạc nhiên, càng không nhốn nháo, chắc hẳn y thuật của Liễu đại phu cũng rất đáng tin.

Từ đại phu xử lý hơn nửa canh giờ, rửa sạch hết các vết thương nặng, rồi nhìn cổ tay phải liên tục thở dài:

– Tay phải này muốn hồi phục lại như lúc ban đầu e rằng không có khả năng, ta cũng chỉ có thể cố gắng chữa cho hắn lành lại như người bình thường, sinh hoạt hằng ngày không đáng ngại, nhưng viết chữ hay luyện võ thì tuyệt đối không được, các người phải chuẩn bị tâm lý đi.

Dương Dung nhìn Mạnh Dung, y tựa như chết lặng, nghe nói vậy cũng không có biểu cảm gì, Dương Dung thu hồi ánh mắt, đa tạ đại phu:

– Đa tạ Từ đại phu.

– Không cần đa tạ, ta chỉ làm việc ta nên làm, các vết thương còn lại không quá sâu, chỉ cần bôi thuốc là được, vết thương cách hai canh giờ thay thuốc một lần, sẽ mau chóng hồi phục, bệnh nhân trong y quán còn rất đông, nên ta phải ra đó trước, các người tự bôi đi nhé.

Dương Dung biết người đến y quán Nhân Hòa rất đông, vừa rồi bước vào thấy xếp cả hàng dài ra tận ngoài cửa, bởi vì họ là ca nặng nên mới cho vào trước, bây giờ cũng không dám kêu đại phu bôi xong thuốc hẳn đi, nên chỉ có thể tiễn Từ đại phu ra ngoài.

Đợi Từ đại phụ đi ra, Dương Dung nhìn đống chai lọ trên bàn mà thương tâm, lại nhìn Tạ Phương Tung:

– Vừa rồi ngươi cố tình đuổi Mạnh đại thống lĩnh đi là có ý gì, giờ ai bôi thuốc giúp Mạnh Dung?

– Đương nhiên không phải ta- Tạ Phương Tung đáp.

Ý là bắt cô bôi, vết thương của Mạnh Dung ở trước ngực và sau lưng, muốn bôi thuốc nhất định phải cởi y phục, bình thường Dương Dung phóng khoáng, nhưng cởi y phục bôi thuốc cho nam nhân cô vẫn chưa từng làm, không khỏi khó xử, Mạnh Dung đầu đầy mồ hôi định ngồi dậy:

– Để ta tự bôi đi.

Dương Dung vội đè hắn lại:

– Ngươi nằm xuống cho ta.

Mạnh Dung xấu hổ, nhưng Dương Dung đã bắt đầu cởi y phục giúp hắn, mặt Mạnh Dung đỏ bừng, không biết là khó xử hay mắc cỡ, nhưng cô nương nhà người ta tự nhiên hào phóng như thế, hắn không thể tính toán chi li được.

Tạ Phương Tung thấy hai người mặt ai cũng đỏ, vô cùng giết phong cảnh nói:

– Giờ ở đây không có ai khác, Dương Dung, người viết lá thư đó cho ngươi, là ai?

Dương Dung lắc đầu:

– Không thấy người đến, lúc ta phát hiện ra lá thư, người đã không thấy bóng.

Tạ Phương Tung đã sớm dự liệu, liền quay sang hỏi Mạnh Dung:

– Trong đại lao tuần phòng doanh ngươi đã nghĩ đến ai?

Thấy hắn im lặng, Tạ Phương Tung chậm rãi nói tiếp:

– Thực ra ngươi không nói ta cũng biết, là Tô Uyển Linh, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.