Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 104: Nam chính xuất hiện




Lão thái thái phí hết tâm sức tinh thần, lờ mờ thấy đau đầu, nghe cô nói vậy liền hết đau, ánh mắt thông tuệ mang theo mấy phần kinh ngạc:

– Con nói muốn hợp tác làm vụ này với Dương gia và Nhị thúc của con? Tại sao?

Đúng vậy, tại sao chứ?

Trong đầu Dương thị cũng đầy dấu chấm hỏi, lão thái thái hỏi, bà cũng không tiện hỏi lại, mở to mắt khó hiểu nhìn cô.

– Một người lội qua sông, khó ránh khỏi có lúc trượt chân, tìm hai ba người đồng hành, dù nước chảy xiết, cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ nhau- Đôi mắt trong veo của Tô Linh tràn đầy chân thành, lần này ngay cả lão thái thái và Dương thị đều không nhìn rõ nha đầu này rốt cục đang có ý đồ gì.

Tô Linh cười cười, không giải thích nhiều, cô cũng không thể nói thật, nói bản thân không phải người thuộc không gian này, một ngày nào đó sẽ quay trở về. Đương nhiên, cô vẫn có lòng riêng, cữu cữu của Dương gia, Dương Thành, bây giờ tuy không giàu bằng lúc trước, nhưng là người khéo léo, quan hệ với rất nhiều nhân vật lớn, Tô Linh muốn làm việc, không có mối quan hệ thì tuyệt đối không thành.

Lão thái thái gật đầu, dù không hoàn toàn tin cô, nhưng càng ngày càng hài lòng với Tam nha đầu này, đứa nhỏ này biết sự việc hôm nay sẽ chiếm thế thượng phong, lại không nhân cơ hội đuổi cùng giết tận, là cho Dương thị thể diện, cũng cho bà già này thể diện, Nhị Lang là tiếc nuối lớn nhất trong lòng bà, trong ba người con trai, chỉ có Nhị Lang là không nên thân nhất, nếu thật sự có thể khiến nó hồi tâm chuyển ý, bà cũng an lòng.

– Con có thể lấy ơn báo oán, tổ mẫu cảm thấy an ủi rất nhiều- Lão thái thái gật đầu với Tô Linh, sau đó nhìn Vương ma ma- Vương ma ma, đưa Ngũ tiểu thư về trước đi.

Tô Uyển Trí đã không còn sức lực để phản kháng, suy sụp để mặc Vương ma ma kéo nàng đứng lên, lôi ra ngoài.

Đợi hai người họ lui ra, lão thái thái tiếp tục nói:

– Dương thị, Tam nha đầu suy nghĩ được như vậy, con phải thấy biết ơn, chuyện này, tự con trở về nói với huynh trưởng con đi, nếu không thuyết phụ được, con không cần về đây nữa.

Dương thị rụt cổ, lập tức vâng dạ.

– Về phần hai nha hoàn kia, đã đưa đến viện của Tam nha đầu rồi, thì để Tam nha đầu giữ lại trong viện làm việc lặt vặt đi, làm thẩm thẩm, cho cháu gái mình hai nha hoàn là còn ít.

Dương thị vẫn vâng dạ.

– Được rồi, hôm nay lão thân mệt mỏi, các con lui hết đi- Lão thái thái tựa vào lưng ghế, day trán nói.

– Dạ, con dâu xin lui.

– Linh nhi cũng cáo lui.

Tô Linh trở về Ngọc Trà viện, không về phòng mình ngay, mà xoay người đi tới nhà kho, hai ma ma canh gác thấy cô, lập tức chào:

– Tham kiến tiểu thư.

– Mở cửa ra, rồi lui đi- Tô Linh phất tay áo, hai ma ma lập tức lui ra.

Cửa mở, ánh nắng gay gắt ập vào, người bên trong không khỏi giơ tay lên che chắn, đợi thấy rõ người tới, liền quỳ gối:

– Tiểu thư, Xuân Vũ tham kiến tiểu thư.

– Em có biết phản bội chủ tử là tội gì không?- Tô Linh đứng ngay cửa, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt vô cảm.

Xuân Vũ dập đầu nhận sai:

– Tiểu thư, nô tỳ nhất thời bị ma ám, người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa.

Xuân Hi quỳ phịch xuống sau lưng Tô Linh:

– Tiểu thư, người cho muội ấy một cơ hội đi.

Tô Linh nhìn Xuân Hi:

– Vừa rồi em cũng nghe ý của lão thái thái rồi, hạ nhân phản bội chủ tử, sẽ bị bán ra ngoài, nhưng ta đã bảo vệ Xuân Vũ- Trên mặt Xuân Vũ hiện lên tia vui mừng, Tô Linh nói tiếp- Cũng không phải vì ta tha thứ cho em ấy, mà bởi vì một khi em ấy bị bán đi, hai chị em có khả năng không gặp nhau cả đời. Ta biết tình cảm chị em của hai người rất sâu đậm, cho nên ta giữ em ấy lại, không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho em ấy, nếu em ấy muốn gả cho người khác như thế, thì để phụ mẫu em tìm mối tốt gả em ấy đi đi.

Vẻ mừng rỡ trên mặt Xuân Vũ nháy mắt biến mất không thấy, khó tin nhìn tiểu thư nhà mình, nước mắt đầm đìa cầu xin:

– Tiểu thư, nô tỳ không dám nữa, xin tiểu thư cho nô tỳ thêm một cơ hội, nô tỳ không muốn gả cho ai hết, chỉ muốn ở lại hầu hạ tiểu thư.

Tô Linh lạnh lùng nhìn:

– Bất trung là tối kỵ, Xuân Vũ, từ lúc em quyết định phản bội ta, em nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Xuân Vũ thấy tiểu thư thờ ơ, lại quay đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình:

– Tỷ tỷ, từ nhỏ tỷ hiểu muội nhất, tỷ giúp muội cầu xin tiểu thư đi, muội không muốn gả đi, phụ thân nhất định sẽ gả muội đi rất xa, tỷ muội chúng ta không gặp mặt nhau được nữa đâu, tỷ tỷ, giúp muội đi, giúp muội đi.

Xuân Hi không nỡ, nhưng trong lòng biết hành động lần này của tiểu thư đã là tha thứ lớn nhất, để phụ thân mẫu thân tìm cho muội ấy một mối tốt, dù nghèo một chút, nhưng vẫn tốt hơn là bị bán đi, nô tỳ mà bị đem bán thì không bao giờ có kết cục tốt, Xuân Hi cố nén đau lòng, thấp giọng nói:

– Là muội phạm lỗi, đừng trách bất cứ ai, tiểu thư tha thứ như vậy đã là cực hạn rồi, muội nên biết đủ đi.

– Người đâu, khóa cửa lại, tối đến đưa người về Xuân gia, đừng để bất cứ ai biết- Tô Linh gọi hai ma ma canh cửa tới, họ lập tức khóa cửa, Xuân Vũ còn muốn cầu xin, bị một ma ma đẩy trở vào, chỉ có thể dựa vào cửa kêu lớn- Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả đi, nô tỳ không muốn gả đi, tiểu thư tha cho nô tỳ đi, tiểu thư.

Tiếng khóc la của Xuân Vũ dần dần bị bỏ lại phía sau lưng, Tô Linh đi đằng trước, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Xuân Hi:

– Đợi phụ thân mẫu thân em chọn được hôn sự rồi, thì đến báo với ta một tiếng, của hồi môn của em ấy ta sẽ không thiếu, nhưng người như vậy, sau này ta không muốn gặp nữa.

Xuân Hi mỉm cười, lập tức quỳ xuống:

– Xuân Hi thay muội muội đa tạ tiểu thư.

– Đứng lên đi.

***

Lại một trận tuyết lớn, năm mới đến.

Đây là năm mới đầu tiên Tô Linh rơi vào trong này, bên cạnh chậu than, đột nhiên hồi tưởng lại mấy chương trình tất niên mỗi năm mỗi tẻ nhạt, tiếng pháo nổ lốp bốp trong đêm rét lạnh, nhớ tiếng gà gáy đầu tiên vào sáng sớm, lập tức dẫn đến phản ứng dây chuyền, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng pháo nổ bên tai không ngớt làm Tô Linh bừng tỉnh.

– Về nghỉ ngơi cả đi- Giao thừa đã qua, Thượng thư đại nhân lên tiếng, tất cả mọi người giải tán.

Tô Linh đứng lên, đi ra chính sảnh, thấy tuyết ngừng rơi, màn đêm buông xuống, không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào, Xuân Hi cầm đèn lồng đi trước, cẩn thận nhắc nhở:

– Tiểu thư, nhìn đường một chút, tuyết rơi đường trơn lắm.

Tô Linh cảm giác lò sưởi ôm trong tay đã nguội, may mà có mang găng tay, không đến mức lạnh quá, hỏi:

– Bảo Xuân Lục đi tặng đồ chưa?

– Đồ của Mạnh công tử đã đưa đi, còn đồ của biểu thiếu gia thì vẫn chưa- Xuân Hi lắc đầu, mặc dù không biết tại sao hiện giờ tiểu thư vẫn muốn kết giao với biểu thiếu gia, nhưng lại không dám hỏi.

– Tại sao vẫn chưa?- Tô Linh sững sờ- Huynh ấy không nhận à?

Xuân Hi lắc đầu:

– Không phải, là Hoàng Thành Tư canh giữ nghiêm ngặt, đồ vật bên ngoài không đưa vào được, gặp phải Mao thiếu sử lần trước đến phủ Thượng thư của chúng ta điều tra, bị đuổi ra ngoài, ngày mai nô tỳ sẽ bảo đệ đệ đi thêm một chuyến.

Tô Linh thở dài:

– Được rồi, mai là mùng một năm mới, nhận tiền thưởng rồi thì đừng ra ngoài nữa, cả nhà em giao thừa vẫn không thể ăn bữa cơm đoàn viên, ngày mai ở nhà với phụ mẫu đi, không cần đến hầu hạ.

Xuân Hi mừng rỡ:

– Đa tạ tiểu thư.

Tết ở Đại Lê không quá khác biệt với thời hiện đại, ngoại trừ không có tiết mục giải trí như chơi mạt chượt này nọ, chỉ đi thăm người thân, Tô Linh không hứng thú lắm, nhưng nhà mẹ đẻ của Từ thị là phủ Đông Dương Hầu không thể không đi.

Sáng sớm mùng hai, Từ thị dẫn cô mang theo quà cáp về ngoại, Hầu phủ chỉ cách phủ Thượng thư hai con đường, nhưng xe ngựa lại đi mất nửa canh giờ, trên đường các sạp bán hàng rất ít người, người qua kẻ lại đều đi thăm viếng, xe ngựa đi được một đoạn, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào:

– Tránh ra, Hoàng Thành Tư phá án, mau tránh đường.

Tô Linh nghe Hoàng Thành Tư, không khỏi vén rèm lên xem, vậy mà lại thấy được Sở Bạch thật. Ngày đầu năm mới còn phải ở ngoài phá án, Hoàng Thành Tư không được nghỉ sao? Hắn vẫn mặc mãng phục đỏ sẫm, đeo trường đao bên hông, trên đầu đội mũ ô sa, ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng cũng không che giấu được khí khái sắc bén, dường như hắn ngày càng chín chắn lạnh lùng, toàn thân như tản ra khí lạnh ác liệt, theo sau hắn là các đặc sứ mặc y phục đen, lướt qua bên hông xe ngựa của cô như xé gió.

Vậy mà không thấy cô?

Tô Linh thở dài, hạ rèm xuống, đúng lúc đó bóng dáng trên lưng ngựa đột nhiên quay đầu.

– Linh nhi, con nhìn gì đó?- Từ thị thấy cô đột nhiên buông rèm, không khỏi nhíu mày- Chẳng lẽ con vẫn chưa dứt tình với Sở Bạch? Coi như hiện giờ hắn đã vào Hoàng Thành Tư, bất quá chỉ là thiếu sử, về sau trong quan trường sẽ không nhận thân thích, làm việc như hắn đắc tội quá nhiều người, ví như Tấn Dương Vương kia, coi như tay nắm binh quyền, nhưng trên triều đình, hắn được mấy người bằng hữu.

– Mẫu thân, con chỉ là thuận tiện nhìn một cái, đi nhanh thôi, cữu cữu cữu mẫu chắc đang đợi mẫu thân đó- Tô Linh không muốn tiếp tục chủ đề này.

– Linh nhi- Từ thị thấy mắt cô đảo nhanh, không vui- Mặc dù con đã cầu được thánh chỉ của Hoàng thượng, có thể tự chọn hôn phối, nhưng cũng không được tùy tiện quá mức.

– Ai da, mẫu thân, Linh nhi còn nhỏ, hiện giờ đừng nói mấy chuyện này- Tô Linh làm nũng, Từ thị cũng hết cách với cô, chỉ có thể ngừng chủ đề này tại đây.

Sau khi xe ngựa rẽ hai khúc quanh, cuối cùng đã tới phủ Đông Dương Hầu, Từ thị dẫn Tô Linh xuống xe, thấy có vị phu nhân y phục hoa lệ đứng trước Hầu phủ, tuổi ngoài bốn mươi, da mặt được chăm sóc tốt vô cùng, dung nhan tú lệ, nhu mỳ đoan trang, một công tử trẻ tuổi đứng sau lưng, dung mạo có mấy phần tương tự quý phu nhân nọ, đây chính là cữu mẫu và biểu ca trên danh nghĩa của cô.

– Trời lạnh như thế, tẩu tẩu và Tử Bình đứng ngoài này làm chi, nếu muội đến muộn, chẳng phải là bị lạnh rồi sao- Từ thị thấy tẩu tử, hết sức thân mật bước tới.

Trương thị mỉm cười ôn hòa, cũng thân mật kéo tay Từ thị, nói:

– Cũng không phải ra đây lâu rồi, là nhận được thư của muội, tính toán thời gian mới ra, chỉ mới một lúc thôi, không bị lạnh đâu.

Trương thị và Từ thị là chị dâu và em chồng, mà trông còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt.

Trương thị nói xong, ánh mắt nhìn sang Tô Linh:

– Tô Linh hình như lại cao lên rồi, diện mạo này đúng là ngày càng giống mẫu thân con, vết thương đã lành hẳn chưa?

– Đa tạ cữu mẫu- Tô Linh lập tức thi lễ- Vết thương của Linh nhi đã lành rồi.

– Vậy thì tốt- Trương thị cười hiền lành.

– Mẫu thân, trời lạnh thế này, hay để cô cô và Linh nhi muội muội vào phủ trước rồi hàn huyên sau.

Từ Tử Bình đột nhiên lên tiếng, Trương thị mới nhớ ra, xấu hổ cười:

– Xem tẩu này, vui quá nên quên mất, vẫn là Bình nhi cẩn thận, muội muội, Linh nhi, chúng ta vào phủ thôi.

Trương thị khoát tay Từ thị đi trước, hai người vui vẻ trò chuyện, Tô Linh hơi kinh ngạc, bởi vì trong bản gốc phủ Thượng thư không tồn tại đến hiện giờ, những tình tiết có liên quan đến phủ Thượng thư đương nhiên cũng đứt đoạn, cho nên cô không ngờ quan hệ giữa Từ thị và chị dâu lại tốt thế, hai trưởng bối tựa như tỷ muội đi trước, Tô Linh và biểu ca đi theo sau.

Từ gia xuất thân tướng môn, chỉ là đến đời của phụ thân Từ Tử Bình bắt đầu không luyện võ nữa, chỉ kế tục tước vị, để con cái đi học, thi khoa cử, trở thành văn thần, cho nên vị biểu ca này giống như một thư sinh yếu đuối, đi cùng cô, còn đỏ mặt một cách khó hiểu, có lẽ nhìn tên mặt sắt Sở Bạch khí chất lạnh lùng bá đạo quen rồi, còn có Tạ Phương Tung mặt dày phong lưu, đột nhiên gặp gỡ một người hay mắc cỡ như thế, nhất thời cô không biết đối mặt thế nào.

Cả đoạn đường hai người không nói gì, chỉ đi theo Trương thị đến tẩm cư, trong phòng có đốt than hồng ấm áp, Tô Linh vừa bước vào, liền có người đưa lò sưởi tay, đổi đi lò sưởi có chút nguội trên tay cô.

Từ Tử Bình theo sau, thấy mẫu thân và cô cô nói chuyện không dứt, liền cáo từ:

– Mẫu thân, cô cô, hai người đã lâu không gặp, nhất định có nhiều lời muốn nói, Tử Bình không quấy rầy nữa, con về phòng đọc sách.

Trương thị mỉm cười gọi hắn lại:

– Đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết đọc sách, đang tết nhất, không cần học mỗi ngày đâu, cô cô và biểu muội con tới, không lo đón tiếp mà đọc sách gì, ở lại đi.

Từ Tử Bình nghe lời mẫu thân, đương nhiên không dám đi, tiểu nha đầu bên cạnh Trương thị lập tức nhấc ghế đến, đặt ở đối diện Tô Linh, cười nói:

– Thế tử gia, người đến đây ngồi đi, đứng ngoài cửa làm gì?

Từ Tử Bình nhìn ghế, lại nhìn giai nhân ngồi đối diện, mặt càng đỏ hơn, trong đầu đột nhiên nhớ lại bộ y phục trắng trong cung yến, còn có tiếng ca trong vắt như chim hoàng anh ra khỏi sơn cốc, dư âm như còn văng vẳng bên tai, hắn co rúm người, từ từ bước tới ngồi xuống, cất giọng:

– Biểu muội.

Tô Linh thấy hắn thế này, che môi cười:

– Biểu ca, huynh thế này, ai không biết còn tưởng dung mạo muội xấu xí, làm biểu ca sợ.

Từ Tử Bình xua tay:

– Không phải, biểu muội như tiên nữ trên trời, là người đẹp nhất thế gian.

Trương thị liếc mắt nhìn, rồi kéo tay Từ thị nói:

– Muội muội, muội nhìn Tử Bình và Linh nhi trò chuyện ăn ý chưa kìa.

Từ thị nhìn thoáng qua, nghiền ngẫm câu nói của Trương thị, bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong đó. Tử Bình lớn hơn Linh nhi bốn tuổi, lại là thế tử Hầu phủ, coi như xứng với Linh nhi. Tử Bình tâm tính lương thiện, bà biết hắn từ nhỏ đến lớn, dường như có tình ý với Linh nhi, nếu gả cho Tử Bình, cũng không thiệt thòi, chỉ là Linh nhi này chủ ý ngày càng lớn, nếu nó không chịu gật đầu, mối hôn sự này chỉ e khó thành.

Nghĩ vậy, Từ thị liền nói:

– Ý của tẩu, muội hiểu, chỉ là tẩu cũng biết, Linh nhi từ nhỏ đã tùy hứng, lại cầu Hoàng thượng thánh chỉ trong cung yến, ngay cả muội cũng không thể ép nó.

Trương thị vỗ vỗ mu bàn tay bà:

– Chuyện này tẩu biết, hôm đó cung yến có tẩu mà, Linh nhi muốn tìm một người mà nó thích, chuyện này bình thường thôi, có nữ tử nào không muốn tìm phu quân mà mình yêu thương, cho nên ý của tẩu là để chúng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, về lâu về dài, tự nhiên sẽ có tình cảm.

Từ thị nhớ tới lúc xưa Trương thị và ca ca của bà cũng lâu ngày sinh tình như vậy, liền thấy cách này có thể áp dụng:

– Vậy nghe tẩu tẩu, dù sao ngày tết rảnh rỗi, để nó ở Hầu phủ chơi lâu chút, trò chuyện giải sầu với tẩu.

Trương thị cười thoải mái:

– Vẫn là muội hiểu tẩu.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng nói của bọn nha hoàn:

– Nhị phu nhân, người không thể vào trong.

– Tránh ra, ta vào viện của tẩu tẩu, còn phải đợi đám nô tài các ngươi đồng ý hay sao?- Người kia vô cùng hung hăng, mang theo vẻ trịch thượng, Tô Linh nhìn ra cửa, chỉ thấy một người vén rèm xông vào, sau lưng là hai nha hoàn cản trở, bởi vì không cản được mà nhìn Trương thị với vẻ mặt sắp khóc.

Trương thị xua tay:

– Hai ngươi lui xuống đi.

Tô Linh ôm lò sưởi, nhìn phụ nhân xông vào kia, trông cũng ngoài bốn mươi tuổi, y phục đơn bạc, búi tóc lại được bới rất tinh xảo, trên đầu không có trang sức gì quý giá, nhưng trên mặt lại có vẻ cao ngạo được nuôi dưỡng lâu năm, nhìn không hề giống hạ nhân.

– Nhị đệ muội, ta đang đãi khách, muội xông vào như vậy ra thể thống gì- Vẻ mặt ôn hòa của Trương thị hiếm khi tức giận, nhìn người tới, lông mày nhíu lại một chỗ.

Nhị đệ muội???

Chính là nhị phòng phu nhân Hầu phủ, Triệu thị. Nhị phòng tuy là con thứ, phụ thân của Triệu thị xuất thân tiến sĩ, nhưng chỉ làm huyện lệnh, từ khi gả con gái vào phủ Đông Dương Hầu, phụ thân Triệu thị từ từ thăng chức, từ một huyện lệnh thất phẩm cỏn con làm đến Lại bộ Lang trung chính ngũ phẩm, nếu như nhớ không nhầm, vị Lại bộ Lang trung chính ngũ phẩm này giờ đang bị liên lụy vào vụ án Hà Thành Nguyên mua bán quan viên, e rằng đã bị tống giam.

Nhìn Trương thị ngăn cản bà ấy thế này, chỉ e bà ấy đã gây náo loạn không ít tại Hầu phủ, nhờ Hầu phủ ra tay cứu người, bộ dạng giản dị kia của bà ngay cả một cây trâm cũng không có, chắc đã mang ra bán để cứu người hết rồi.

– Ta tưởng là ai, hóa ra là muội muội đến, tẩu sau không để ta vào nói chuyện cùng, còn sai người cản ta, bây giờ cái nhà này của tẩu, quả nhiên ta không vào nổi nữa?- Triệu thị bị cản trở, bụng đầy tức giận, phụ thân bị người của Hoàng Thành Tư tống giam vào ngục cũng sắp một tháng, bà đưa bạc không ít, nhưng không có chút tin tức gì, muốn Hầu phủ ra tay giúp đỡ, kết quả người của Hầu phủ chỉ lo thân mình, Hầu gia cả ngày trốn trong phủ không gặp ai, ngay cả người ôn hòa như Trương thị cũng cản bà ngoài cửa, không chịu ra tay giúp đỡ.

Nếu bà có cách, cũng sẽ không cầu xin Trương thị, thế nhưng bây giờ, chỉ có Từ gia mới có thể cứu phụ thân.

– Nhị tẩu- Từ thị gật đầu chào một tiếng nhị tẩu, tuy nhị phòng là con thứ, nhưng cũng là nhị ca của bà.

– Nhị đệ muội, có chuyện gì chờ qua tết hẳn nói- Trương thị sợ bà gây sự trước mặt Từ thị và Tô Uyển Linh, vội đứng lên, định kéo bà ra ngoài khuyên nhủ, Triệu thị lại hất tay bà ra.

– Tẩu tẩu, giờ người bị nhốt trong ngục không phải phụ thân của tẩu, trời đông lạnh lẽo, phụ thân ta ở trong đó chịu khổ, tẩu lại kêu ta qua tết hẳn nói, tẩu nhẫn tâm thế ư?

Trương thị thấy bà bất chấp như thế, vốn định giữ lại thể diện cho bà, nhưng bà đã muốn làm loạn, Trương thị gằn giọng:

– Nhị đệ muội, chuyện của phụ thân muội, muội phải tự hiểu, không phải Hầu phủ mặc kệ, là chúng ta không quản được. Thánh thượng đích thân ngự chỉ, phàm là những người có liên quan đến chuyện mua bán quan viên, đều nghiêm trị không tha, mấy hôm nay muội bỏ nhiều bạc ra như vậy, có tác dụng không?

– Đó là vì chưa tìm đúng người, thiếu sử mới nhậm chức ở Hoàng Thành Tư, Sở Bạch, đã từng có hôn ước với Linh nhi, trước kia Sở đại nhân còn sống hai năm ở phủ Thượng thư, lại học cùng thư viện với Linh nhi, hẳn là có chút giao tình- Triệu thị nói, đột nhiên xoay người nắm tay Tô Linh- Linh nhi, con giúp Nhị cữu mẫu đi, cầu xin Sở đại nhân, chúng ta tốt xấu gì cũng là thân thích, con xin ngài ấy giơ cao đánh khẽ, tha cho phụ thân ta đi.

Tô Linh vốn chỉ định xem náo nhiệt, không ngờ náo nhiệt này không biết tại sao lại đổ lên người cô, nhìn ánh mắt tha thiết kia của Triệu thị, khiến cho bản thân cô cũng cho rằng mình và Sở Bạch có giao tình gì ghê gớm lắm.

– Nhị cữu mẫu, người không phải không biết, hôn ước của con và Sở Bạch đã bị hủy, con và y cũng không có chút quan hệ nào, người xin con cũng vô ích- Tô Linh muốn vùng khỏi tay của Triệu thị, nhưng bà nắm chặt quá, hệt như nắm cọng rơm cứu mạng, nhưng chưa từng nghĩ cọng rơm kia đến cùng có khả năng cứu tín mạng của bà không.

– Nhị đệ muội, muội đang làm gì, đừng làm con bé sợ- Trương thị tức giận- Đừng nói hiện giờ Linh nhi và Sở Bạch kia đã giải trừ hôn ước, nếu chưa giải trừ, thì tội danh của phụ thân muội cũng không tẩy trắng được, nếu như ông ấy an phận lúc còn tại nhiệm, dựa vào bản lĩnh thăng chức, mà không phải một bước lên mây, thì sẽ không gặp kiếp nạn này, muội hà tất phải khổ sở chấp nhất chứ.

Triệu thị mặc kệ Trương thị nói gì, chỉ nắm tay Tô Linh:

– Đừng gạt ta, ta nghe nói hôm đó Hoàng Thành Tư đến phủ Thượng thư tra xét, Sở đại nhân còn đặc biệt ban ghế ngồi cho con, Sở đại nhân lạnh lùng vô tình, lúc xét nhà thì ngay cả con nít hai tuổi cũng không thương tiếc nửa phần, lại đối xử ngoại lệ với con, đây rõ ràng là có tình ý với con, con đi xin ngài ấy, nhất định sẽ được. Linh nhi, con là người tốt, giúp Nhị cữu mẫu đi, Nhị cữu mẫu quỳ xuống đây xin con.

Triệu thị vừa nói vừa quỳ phịch xuống thật, Tô Linh muốn kéo lên cũng không kéo được:

– Nhị cữu mẫu, con không giúp được mà, người mau đứng lên đi.

Tô Linh rất khó xử, Nhị cữu mẫu này thật sự biết tưởng tượng, vậy mà cảm thấy Sở Bạch đối xử đặc biệt với cô, quá xem trọng cô rồi.

– Linh nhi, con giúp Nhị cữu mẫu đi, phụ thân của ta không phải dùng tiền mua quan chức đâu, là vô tội bị liên lụy. Từ khi ta gả vào Hầu phủ, bất luận phụ thân ta làm ra công trạng thế nào, chỉ cần thăng chức thì người ngoài liền nói dựa hơi Hầu phủ, phụ thân ta là quan thanh liêm, lúc trước rời khỏi Đàm Huyện, bách tính tặng thư vạn dân (*), còn lập bia cho phụ thân ta. Phụ thân cả đời yêu quý tranh chữ, quả thực đã sưu tầm không ít hoạ tác của danh gia, Hạ đại nhân biết, ba lần bốn lượt hỏi mua với phụ thân, ông không còn cách nào phải đưa cho Hà đại nhân, kết quả lại biến thành chứng cứ hối lộ, Linh nhi, con giúp Nhị cữu mẫu đi, trên dưới Hầu phủ này, không ai chịu giúp ta, ta chỉ có thể nhờ con.

(*)Thư vạn dân: thu thập chữ ký của đông đảo dân chúng dâng lên triều đình, Hoàng thượng hoặc quan lớn để đưa ra cách nhìn nhận hay đề xuất của dân chúng về chuyện quốc gia đại sự.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.