Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 71




Trên đường đi, Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ đi sát vào nhau, tay của cậu ta còn đặt lên vai của cô. Đến phòng hóa trang thì cậu ta mới để tay xuống.

Bởi vì trước khi lên sân khấu cô cảm thấy rất lo lắng. Nên Bạch Y cũng không đụng vào điện thoại. Hiện tại cô vừa hoàn thành xong việc lớn. Bạch Y biết sẽ có mấy rắc rối ở phía trước đang chờ mình, cô sẽ giả câm giả điếc, bình tĩnh cùng Tiểu Triệu nghĩ ra cách để giải quyết. Còn lúc này, cô chỉ có cảm giác như mình vừa trút được một gánh nặng, thoải mái đến mức muốn tự vỗ tay khen ngợi bản thân. Cuối cùng vì tò mò quá, cô quyết định mở điện thoại ra đọc thử tin tức trên mạng.

Nhưng khi nhìn thấy dòng thông báo đầu tiên trên máy. Điện thoại đang cầm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trình Minh Ý: “Anh ở dưới lầu một chờ em, khi nào em làm xong việc thì nhớ báo trước cho anh.”

“…”

Mẹ nó, cô đã lỡ quên mất nam chính luôn rồi!Tuy Trình Minh Hi không hiểu vì sao Trình Minh Ý cảm thấy hứng thú với chương trình C-J 100, nhưng dù sao thì anh của anh cũng là một trong số đại cổ đông của công ty giải trí lớn. Lại có bạn gái cũng là một diễn viên rất nổi tiếng. Nên anh ý muốn tìm hiểu thông tin hay sự kiện lớn trong giới giải trí thì cũng là điều rất dễ hiểu.

Tiểu Cao sau khi nhận được nhiệm vụ, đã ngay lập tức chạy đi xử lý. Cậu ấy giúp bọn anh sắp xếp vị trí hàng ghế đầu tiên, lại còn có tầm nhìn khá tốt. Vì Trình Minh Hi là người của công chúng, để giảm bớt mấy chuyện phiền toái, nên đã yêu cầu chương trình dựng vách ngăn, để những người ngồi xung quanh không làm phiền tới hai người.

Bài hát mở đầu với nhịp điệu sôi động và vui vẻ đang vang lên. Trình Minh Hi cũng nhìn lên sân khấu, hơi nhíu mày, lại quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, nhìn biểu cảm gương mặt vẫn giống như ngày thường, nhưng trong đôi mắt rõ ràng đang hiện lên ý cười.

À, rốt cuộc thì anh ta cũng đã hiểu, hóa ra vì cô ấy ở đây nên mới xuất hiện.

Hừ.

Ánh mắt của Trình Minh Ý vẫn luôn dõi theo Bạch Y, nhìn thấy đầu ngón tay của cô đang nắm chặt lấy vạt áo. Anh biết là cô đang rất lo lắng.

Có lẽ, Bạch Y đã và đang lăn lộn trên thương trường và cả giới giải trí. Nên cô biết cách quản lý tốt sắc mặt và biểu cảm của mình, chưa từng để người khác đoán ra suy nghĩ thật trong lòng cô. Trên khuôn mặt cô vẫn giữ được nụ cười ngọt ngào và trông rất tự tin. Chỉ là một hành động rất nhỏ thôi, nhưng cũng để lộ ra suy nghĩ thật trong lòng cô. Có khi đến ngay cả cô cũng không phát hiện ra.

Ngay từ đầu, Trình Minh Ý cũng không phát hiện ra ở trên sân khấu vẫn còn người khác. Cho đến khi Bạch Y mấy lần trao đổi ánh mắt với người kia. Sự căng thẳng trong ánh mắt của cô cũng dần biến mất, dường như có mang theo sự ỷ lại cùng sự tin tưởng đối với người kia. Trong lúc cả hai đang trao đổi vị trí cho nhau, dường như người kia có an ủi chạm vào bàn tay của cô. Anh cảm thấy cơ thể của Bạch Y dần thả lỏng ra, giọng hát càng ngọt ngào và du dương hơn.

Trình Minh Ý căng thẳng, mím chặt khóe môi, quay sang im lặng quan sát người đàn ông kia.

Bởi vì đối phương đeo mặt nạ, nên anh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Nhìn dáng người cao lớn khiến cho đàn ông nhìn mà còn phải ghen tỵ. Tuy chỉ lộ ra bờ môi mỏng, xương quai hàm góc cạnh, nhưng cũng đủ để cho người ta tưởng tượng ra, khuôn mặt được che giấu dưới lớp mặt nạ tinh xảo kia, chắc chắn là một người có gương mặt rất tuấn tú.

Vừa nãy lúc người dẫn chương trình giới thiệu hai người sẽ hát ca khúc mở màn, chỉ nói là một diễn viên đang nổi cùng vị khách quý thần bí. Thậm chí còn không nhắc đến tên của người đàn ông này.

Nhưng có vẻ như, Bạch Y và người kia có quen biết với nhau. Từng cử chỉ, hay ánh mắt hai người họ nhìn nhau, dường như anh cảm thấy hai người này rất tâm đầu ý hợp. Nhưng Bạch Y cũng đâu có mối quan hệ thân thiết với nghệ sĩ nam nào trong giới giải trí?

Mà Diệp Lam… hình như cũng không cao như vậy.

“Minh Hi.” Trình Minh Ý hơi nghiêng người ra, hạ thấp giọng nói xuống hỏi, “Người kia em có quen biết không?”

Trình Minh Hi cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ kia, đến cả anh ta cũng nhận ra giữa ăn ý giữa hai người kia, quay sang nhìn anh trai, cảm thấy có bầu không khí âm u đang bao phủ quay người anh trai, lắc đầu nói: “Tuy rằng anh ta không lộ mặt, nhưng em có thể chắc chắn em chưa từng gặp qua người này.”

“Đi thăm dò và điều tra đi.”

Trình Minh Ý một tay chống cằm, đôi mắt sâu thăm thẳm. Vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng kia dần biến mất ở phía sau sân khấu.

Lúc Bạch Y đứng ở sân khấu biểu diễn, một phần cũng bởi vì quá lo lắng với lại ánh sáng quá chói. Nên cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người ngồi phía bên dưới. Đương nhiên là cô cũng biết Trình Minh Ý cũng ở mặt ở khán đài sân khấu!

Nhưng với địa vị của Trình Minh Hi ở trong giới giải trí, nghe tin anh ta muốn đến xem chương trình, chắc ban tổ chức hận không thể đưa cho Trình Minh Hi có núi vé vào sân?

Lại nghĩ đến tiết mục mở màn vừa nãy. Với ánh mắt sáng như ngôi sao kia, chắc chắn Trình Minh Ý có thể nhìn ra được cô đang lúng túng. Tại sao lúc đó cô không thể bình tĩnh hơn, nhìn là biết vừa nãy cô đã thể hiện rất tệ rồi.

“Đang nhìn cái gì thế?” Thẩm Ngạo Kỳ gọi cô mấy tiếng nhưng thấy cô không phản ứng, liền tiến lại gần, “Có người đến đón cậu à? Ai thế?.”

Bạch Y hồi phục lại tinh thần, đem di động giấu phía sau lưng, “Anh ấy đến xem tôi biểu diễn, nhưng tôi lại lỡ quên khuấy mất.”

“Là tên bạn trai cậu vừa mới nhặt được đúng không?” Thẩm Ngạo Kỳ bĩu môi nói, “Vốn dĩ tôi muốn kêu trợ lý chở cậu về, chắc bây giờ cậu không cần nữa đúng không?”

Bạch Y ngay lập tức sửa lại câu nói của cậu ta: “Là anh ấy nhặt tôi về, chứ không phải tôi nhặt anh ấy về. Tôi không ngờ cậu cũng có trợ lý?”

Thẩm Ngạo Kỳ khoanh hai tay lại: “Không khác biệt là mấy, vừa nãy anh ta cũng nhìn thấy một mỹ nam cao to đẹp trai đứng bên cậu. Chắc bây giờ anh ta đang cảm thấy rất tự ti và xấu hổ.”

Bạch Y cầm mặt nạ lên, quơ quơ ở trước mặt cậu ta, “Xin lỗi nhé, dù anh ấy có mặc bao tải lên người thì nhìn vẫn rất đẹp trai. Còn cậu có trong mắt anh ấy cũng chỉ là món đồ trang trí trên sân khấu mà thôi.”

“Ừ, biết rồi biết rồi.” Thẩm Ngạo Kỳ bĩu môi, nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, “Vậy khi nào cậu mới định giới thiệu cho hai người chúng tôi làm quen với nhau?”

“Nói lại cái, tôi không nghe rõ?”

“Thì ít nhất cũng phải gặp mặt một lần trước khi kết hôn chứ. Chẳng lẽ cậu định để lúc hai người đi vào lễ đường, đang đọc lời thề với chúa. Đến lúc đó, cậu mới để cho tôi đi kiểm tra xem người đàn ông này có xứng để cậu nương tựa và đi theo anh ta cả đời hay không à?”

“Ngừng ngừng ngừng!” Bạch Y không chịu nổi nữa, cô giơ lên hai tay, “Lại nói liên thiên gì đấy, đúng là chỉ nghiêm túc được mấy giây. Không phải lần trước cậu còn rủa chúng tôi mấy ngày nữa là chia tay à. Mà bây giờ còn bày đặt.”

Thẩm Ngạo Kỳ nói một câu rất ẩn ý: “Ừ, cậu không muốn cùng anh ta đi đến lễ đường à?”

“Tôi có việc nên đi trước đây. Có việc gì thì nhớ liên lạc với nhau qua điện thoại.” Bạch Y không muốn cùng cậu ta dây dưa tới mấy vấn đề mà cô đang lo lắng nhất. Cô cũng không muốn Trình Minh Ý phải chờ lâu, nên vội vàng đứng dậy sửa soạn đồ đạc, rồi chuẩn bị rời đi.

“Ừ, đi đường cẩn thận… À, đúng rồi.” Thẩm Ngạo Kỳ đột nhiên nắm lấy tay cô, bật cười nói, “Ngày mai tôi phải đi đến New York để công tác. Chắc một tuần sau tôi mới trở về. Nếu cậu bị fan hâm mộ quấy rầy, thì cứ đến khách sạn của nhà tôi để nghỉ ngơi. Cậu cũng biết ở khách sạn luôn có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt. Với lại đồ ăn hay phòng ở đều được phục vụ rất chu đáo.”

“… Cút đi.”

Tuy Bạch Y ăn nói hùng hổ như vậy thôi, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng. Dù gì cũng sắp bước vào cuộc chiến lớn với Chu Quỳnh Vũ, nhưng tình tiết hiện tại lại hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết. Cô có thể là người mới, không có chỗ chống lưng, nhưng cô không hề yếu ớt, bất lực nhìn người khác bắt nạt mình. Nói trong lòng Bạch Y không cảm thấy lo lắng hay bất an thì cô nghĩ nói như vậy không hoàn toàn đúng

Tuy nhiên đó chỉ là những ngọn sóng rất nhỏ, cùng Thẩm Ngạo Kỳ nói chuyện với nhau vài ba câu. Cô liền quên sạch những điều đó.

Nụ cười trên khóe môi của bạch Y rất rạng rỡ và vui vẻ. Cho đến khi đi xuống dưới lầu, Bạch Y nhanh chóng phát hiện ra Trình Minh Ý. Đang định vẫy tay gọi anh, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh, đột nhiên cơ thể của cô cứng lại.

Đây là lối đi dành riêng cho các nhân viên công tác. Để thuận tiện cho việc di chuyển và khuân vác dụng cụ. Trận bán kết của chương trình C-J 100 vẫn đang diễn ra, đứng ở đây cô vẫn còn nghe được tiếng reo hò cổ vũ. Nên hành lang này rất vắng, cô cũng không lo sợ sẽ có người nhìn thấy cảnh này.

“Trình tổng, buổi tối tốt lành.”

Bạch Y cũng không nghĩ tới, Trình Minh Hi sẽ đi theo đến đây. Thực ra mối quan hệ của cả hai có hơi khó xử, Trình Minh Hi nhìn thấy cô cũng không được tự nhiên. Mà Bạch Y nhìn thấy anh ta cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng hiện tại Trình Minh Hi vẫn là sếp của cô, mà cô cũng chỉ là một nhân viên cỏi coi mà thôi. Nên cô cũng chủ động chào hỏi trước. Bạch Y đương nhiên biết, để bản thân có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí. Thì cô tin đó cũng là một phần công sức của Trình Minh Hi đứng phía sau bảo vệ và nâng đỡ.

Trình Minh Hi gật đầu, “Tôi không ngờ giọng hát của em lại hay như vậy.”

“Cảm ơn.”

Để một người cao ngạo và lạnh lùng như Trình Minh Hi, lại chủ động nói ra lời khen ngợi. Khiến cho cô cũng cảm thấy rất bất ngờ. Bạch Y chỉ cười đáp lại, rồi quay sang nhìn Trình Minh Ý, hỏi: “Anh đến từ lúc nào?”

“Gần tới giờ mở màn anh mới đến.” Trình Minh Ý đi lên phía trước, khoác vai cô, dịu dàng nói, “Em hát rất hay, em làm mọi thứ đều rất giỏi… Ừ, trừ nấu ăn.”

Trình Minh Hi không được tự nhiên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Bạch Y ngạc nhiên, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, khen là được rồi cần gì phải nói tới cái ý sau, “Không, người thông minh cho dù được giao bất cứ công việc nào thì cũng sẽ làm rất tốt. Nếu mà anh cũng lên sân khấu biểu diễn. Chắc chắn những người ngồi ở dưới cũng phát cuồng lên vì anh.”

Trình Minh Ý bình tĩnh nói: “Ừ, nhưng anh chỉ cần em phát cuồng lên vì anh là đủ rồi.”

Bạch Y: “?”

Trình Minh Hi ho nhẹ mấy tiếng, vỗ vai Trình Minh Ý nói: “Anh, em đi vào lấy xe rồi lái qua đây nhé.”

“Ừ.”

Đại sảnh rộng lớn, ngoài cô và anh ra không hề có người khác. Mỗi thứ xung quanh rất yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng hét từ phía xa vọng lại.

Bạch Y sau khi nghe được câu nói kia, mọi suy nghĩ trong đầu cô đều ngừng lại. Cho dù khi cô đọc tiểu thuyết, hay là mấy tháng nay hai người sống chung với nhau. Trình Minh Ý trong ấn tượng của cô sẽ không bao giờ nói những câu liên thiên, vớ vẩn như vậy.

Khi có chuyện khác thường xảy ra chắc chắn là đã có biến. Mỗi khi xảy ra những sự cố bất ngờ, thể nào ở phía sau cũng kéo theo một đống phiền phức.

Chờ Trình Minh Hi đi khuất, Bạch Y kéo nhẹ ống tay áo của Trình Minh Ý, dịu dàng hỏi anh: “Minh Ý, anh có sao không?”

Trình Minh Ý vẻ mặt lạnh lùng: “Không có, tại sao em lại hỏi anh như vậy?”

“Bởi vì vừa nãy anh mới nói…”

“Ừ? Bởi vì, khi nhìn thấy em đứng lên sân khấu biểu diễn, giống như ánh mặt trời tỏa ra những tia nắng ấm áp, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Khiến tất cả mọi người ngồi phía bên dưới đều bị cuốn hút, thực sự hình ảnh đó đã khắc rất sâu vào lòng anh, nên anh chỉ thuận miệng nói ra mấy câu thôi.” Trình Minh Ý khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu rất uyển chuyển, “Ở trên sân khấu vẫn còn người khác? Thực sự người đó vừa đẹp trai lại còn rất thu hút người khác.”

Quả nhiên là…

Bạch Y có hơi đau đầu, khuôn mặt của cô không dấu được sự mệt mỏi, dùng tay xoa huyệt thái dương, “Người biểu diễn cùng em chính là nhà đầu tư của chương trình này.”

Trình Minh Ý cảm thấy rất bất ngờ.

“Trình tổng lái xe đến rồi kìa, chúng ta đi lên xe thôi.” Bạch Y chỉ chiếc xe phía trước, “Lên xe rồi em sẽ kể cho anh nghe.”Những tin tức trong buổi tối ngày hôm nay, cũng đủ cho giới truyền thông xào nấu và đăng tải tin tức này lên suốt 3 ngày 3 đêm. Chuyện này sớm muộn gì hai người kia cũng biết. Trong chớp mắt, cô cũng thử cân nhắc mặt lợi và mặt hại của vấn đề. Sau đó Bạch Y quyết định sẽ nói chuyện này ra cho hai người kia nghe.

Một người thì đang là bạn trai của cô, một người đang là sếp của cô. Mà chuyện này còn liên quan tới sự nghiệp của cô. bạch Y nghĩ mình nên có trách nhiệm thông báo và xin phép hai người này trước.

Trong lúc cô kể toàn bộ sự việc ra, Bạch Y không hề nhắc tới những tình tiết liên quan tới Thẩm Ngạo Kỳ, bởi vì Chu Quỳnh Vũ cùng cô lúc trước đã từng xảy ra mâu thuẫn với nhau, nên cô cảm thấy mấy chuyện này cũng khá logic, thế nên việc giải thích cũng dễ dàng hơn

Trình Minh Ý nghe xong, mím chặt môi lại, trầm tư suy nghĩ.

Trình Minh Hi hơi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Y qua gương chiếu hậu, hỏi: “Đây là những lời mà Quỳnh Vũ đã nói với người phụ trách của chương trình?”

“Ừ, thực ra là cô ấy không thích tôi nên cố tình muốn gây khó dễ cho chương trình.” Bạch Y khoanh hai tay lại, “Trình tổng, bởi vì tôi muốn đến xem chương trình để ủng hộ thần tượng. Nhưng lại khiến cho tổ chương trình và các thực tập sinh gặp phải chuyện phiền toái. Nên tôi nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm, và tôi đã quyết định chạy đến giúp tổ chương trình.”

Trình Minh Hi: “Nói thật, tôi thấy trong chuyện này em cũng không cần phải chịu trách nhiệm.”

Bạch Y: “…”

Thôi, nói chuyện với một đứa trẻ còn chưa lớn chắc chắn sẽ không nhận được sự thông cảm, nên chuyển sang người khác thì tốt hơn.

Trình Minh Hi: “Nhưng tôi cảm thấy vị Thẩm tổng kia thực sự rất thú vị. Nhưng mà chuyện này càng khiến cho mối quan hệ Quỳnh Vũ và em trở nên căng thẳng. Em có nghĩ tới hậu quả của chuyện này không?”

Bạch Y nở nụ cười: “Có nghĩ đến, nên bây giờ Tiểu Triệu vẫn đang ở công ty để tăng ca.”

Đúng lúc xe gặp đèn đỏ, Trình Minh Hi dừng xe lại. Nhìn Bạch Y qua gương chiếu hậu, lại nhìn sang cái người từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, Trình Minh Ý. Trong đôi mắt hiện lên mấy cảm xúc rất phức tạp.

Anh chống một tay lên vô lăng, cảm thấy hơi khó chịu, nên dùng tay khẽ kéo caravat xuống. Một lúc sau, không còn giọng nói lạnh lùng xa cách như ngày thường, cô còn cảm nhận được sự dịu dàng trong câu nói của Trình Minh Hi: “Tí nữa tôi sẽ gọi điện tới hỏi Tiểu Triệu về tình hình bây giờ như thế nào. Có cái gì không xử lý được, tôi sẽ bảo Tiểu Cao đi xuống giúp đỡ.”

Bạch Y hơi ngẩn người ra, hơi nghiêng người sang nhìn Trình Minh Ý, đối phương vẫn giữa tư thế ngồi như lúc trước, dáng vẻ vừa tao nhã vừa lịch sự. Trên khuôn mặt vẫn bình lặng như nước, vẫn không lên tiếng nói chuyện.

“Vậy… thì tôi cảm ơn ngài trước.”

Trình Minh Hi đem bọn họ đến tận trước cửa chung cư, còn cố tình mở cửa sổ xe ra, để nói chuyện với Trình Minh Ý. Bảo ngày mai công ty có buổi họp quan trọng, rồi nói anh nhất định phải đi đến công ty, đừng có để anh ta một mình.

Từ lúc lên xe cho đến khi xuống xe, cô đã có thể cảm nhận được bầu không khí rất quý dị. Cho dù có thể tận mắt chứng kiến vị Trình tổng lạnh lùng cao quý này đang làm nũng. Nhưng Bạch Y cũng không để chuyện đó vào mắt

Có thể khiến cho sếp tình nguyện làm nhân viên lái xe đưa mình về nhà, cô có thể đi khoe khoang với mấy người đồng nghiệp cả năm cũng không chán.

Thực ra thì Bạch Y cũng biết, nếu cô nói ra chân tướng sự việc ngày hôm nay, thì người có phản ứng lớn nhất chính là Trình Minh Ý, nhưng không nghĩ đến suốt cả quá trình anh đều giữ im lặng không lên tiếng. Cô cũng thử quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh, nhưng vẫn không thu được thành quả.

Nếu bàn với trí thông minh cùng sự lý trí hay bình tĩnh. Nếu đặt hai người lên bàn cân so sánh, thì chính cô cũng biết, mình còn thua kém rất nhiều điểm trước đối phương.

“Minh Ý, tại sao từ nãy đến giờ sao anh không chịu nói chuyện?” Bạch Y hỏi thẳng, “Anh đang có tâm sự sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.