Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm




Nhắc nhở độ hảo cảm thình lình xuất hiện, suýt nữa làm An Cửu tắt thở, trực tiếp đột tử tại chỗ.

Cũng may ánh sáng ở địa đạo tối tăm, nàng lại mang theo mặt nạ, tố chất tâm lý mạnh, nháy mắt nàng điều chỉnh tốt trạng thái tâm lí, không lộ ra chút manh mối nào.

Bề ngoài hết thảy như thường, trong lòng lại nhịn không được phun tào.

Biết nam phụ điên khùng này không có khả năng ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, không nghĩ hắn nhanh như vậy liền theo vào.

Lại còn bí mật theo dõi nàng.

Nội tâm An Cửu chửi thầm, động tác trên tay không hề chậm một chút nào.

Trên đường nàng sớm đã sắp xếp phân loại ba bình thuốc trong túi, tránh thời điểm phải dùng lại không kịp hoặc lấy sai, vừa rồi khi tới gần mấy tên kia, nàng liền cầm Nhuyễn Cân Tán trong tay.

Bốn tên nam nhân đều trúng Nhuyễn Cân Tán, tay chân rụng rời quỳ rạp trên mặt đất, Nhuyễn Cân Tán không chỉ làm mềm gân cốt, còn có cơ bắp, cho nên sức lực nói chuyện chúng cũng không có.

An Cửu mặc cho tâm ý của mình, còn đặc biệt âm ngoan mà đá mấy đá vào ba tên đó, đá đến chúng kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi giàn giụa, nằm trên mặt đất cong thành con tôm.

"Đồ ngốc thối tha, bà đây mà các ngươi cũng dám đánh, ăn gan hùm mật gấu hả?"

Hắn đi chưa?

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -84.

"Thứ chó má này, trong nhà không ai dạy phải không? Thấy nữ nhân liền không đi nổi? Nữ nhân không thể dạo hồng lâu? Bà đây càng muốn dạo, ngươi có thể làm gì hả?"

Còn chưa đi?

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -79.

An Cửu: "......"

Được lắm, nàng giống như lại tìm được một con đường kiếm hảo cảm rộng thênh thang!

Nhưng mà cũng không biết có phải xem đủ rồi hay không, kế tiếp cho dù An Cửu mắng như thế nào đánh như thế nào, nhắc nhở hảo cảm đã thôi xuất hiện.

Đại khái là đi thật rồi.

An Cửu chưa đã thèm mà dừng lại, vỗ vỗ tay phủi lớp bụi không tồn tại, nhấc chân đạp lên một tên, dùng xiêm y tơ lụa của hắn xoa mũi giày mình.

Hô, sảng khoái!

Vô cớ xuyên qua còn bị ép làm nhiệm vụ bực bội, cuối cùng xả một chút.

"Nhớ kỹ, lần sau chạm mặt bà đây, nhớ đi đường vòng cho ta, nghe thấy chưa?"

Nam nhân bị nàng dẫm lên ô ô ô liên tục gật đầu, khóc cũng không dám khóc lớn.

Vừa rồi hắn khóc hơi lớn tiếng, đã bị nữ nhân ác độc này túm tóc đá rụng một chiếc răng, thật là đáng sợ.

An Cửu vừa lòng cười, sửa sang lại mặt nạ, một lần nữa dọc theo lối đi nhỏ trở về đại sảnh.

Lâm Thanh Nghiên vẫn đứng tại chỗ, khẩn trương nhìn cửa mật đạo, vừa thấy nàng xuất hiện, thân thể căng chặt thoáng chốc thả lỏng.

"Cô vừa mới làm gì thế?"

An Cửu chớp chớp mắt với nàng: "Không phải cô biết sao?"

Khoảng cách lại không xa, võ công Lâm Thanh Nghiên cũng không yếu, hẳn là có thể nghe thấy mới đúng.

Lâm Thanh Nghiên phức tạp mà liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Nàng xác thật nghe thấy, nhưng nghe nhiều nhất là tiếng An Cửu mắng liên tiếp, những lời đó nàng nghe đều cảm thấy th ô tục, thật sự rất khó khiến người khác tin, là lời mà tiểu thư phủ thượng thư, nữ nhi của đại nho An Ngộ Sơn có thể nói ra.

"Cô......!Thật sự là nữ nhi của An thượng thư?" Lâm Thanh Nghiên trầm mặc hồi lâu, chung quy vẫn nhịn không được xác thực.

Sau hoa bỉ ngạn diễm lệ, mắt đào hoa của thiếu nữ nhíu lại, sóng mắt lưu chuyển, "Cô đoán xem?"

Lâm Thanh Nghiên: "......"

An Cửu cũng không đùa nàng nữa, chuyển đề tài: "Ta moi được tin tức từ miệng mấy tên kia, hồng lâu do một nữ nhân tên Hồng Nương quản, nữ nhân đó ở hậu viện, hậu viện cũng là nơi dạy dỗ nữ tử, muốn tìm người đến đó tìm là được."

Lâm Thanh Nghiên nói: "Chờ Hạ đại ca về, chúng ta cùng đi."

Hạ Tử Kình đi không lâu lắm, rất nhanh cũng đã trở lại, hắn mang đến một tin tức tốt, tìm được vị trí hậu viện hồng lâu rồi.

Ba người cũng không trì hoãn, trực tiếp hướng về hậu viện.

Hạ Tử Kình dẫn hai người tìm được một cửa động rất kín đáo, dọc theo sau cửa động đi xuống dưới có mật đạo, đi ít nhất hơn trăm mét, hoàn toàn không nghe thấy tiếng hồng lâu bên kia.

"Đúng là con đường này sao? Sao một người cũng không có?" Mật đạo vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của ba người, khi An Cửu nói chuyện vô thức hạ giọng.

Hạ Tử Kình nói: "Ta hỏi hộ vệ kia, hắn nói chính là nơi này."

An Cửu nghi ngờ: "Huynh hỏi thế nào, người ta cứ thành thật như vậy nói với huynh á? Có lẽ hắn nói dối thì sao?"

Hạ Tử Kình một mặt mày rậm mắt to chính trực, nghiêm trang nói: "Không có khả năng, hắn không nói thật, sẽ chết."

An Cửu tức khắc nghẹn, xem ra nam chính chính trực lẫm liệt, cũng có mặt vô cùng bất chính.

Thế giới võ hiệp thật đáng sợ, nắm đấm ai lớn thì liền có lý.

Chờ ra khỏi Ám Trang, liền đi tìm Bùi Tịch, võ công này vẫn phải học một chút.

Đột nhiên, bước chân Hạ Tử Kình dừng lại, phất tay ra hiệu cho hai người phía sau.

An Cửu lập tức dừng lại, Lâm Thanh Nghiên cũng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, thần sắc cảnh giác.

Phía trước là cái ngã rẽ nho nhỏ, Hạ Tử Kình tay chân nhẹ nhàng đi qua, thân hình chợt biến mất sau tường đá, ngay sau đó trong không khí truyền đến hai tiếng kêu r3n, hắn từ sau tường ló đầu ra, "Có thể lại đây."

An Cửu vòng qua tường, liền nhìn thấy hai hộ vệ hắc y đang nằm, hai mắt nhắm bất tỉnh nhân sự.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, càng đi hộ vệ càng nhiều, cơ hồ ba bước một trạm canh gác năm bước một chốt.

Đáng tiếc chất lượng hộ vệ không cao, đều là người bình thường tập chút võ, võ công so ra kém nam nữ chính.

Cho nên dọc đường đi cũng coi như xuôi gió xuôi nước, bình yên vô sự đến hậu viện.

Hậu viện hồng lâu quy mô nhỏ, chỉ có một tầng, nơi này không náo nhiệt giống hồng lâu, có hai mật đạo ngăn cách, hai bên có phòng, mật đạo không có người, xung quanh cũng yên lặng không một tiếng động, chắc đều đang ngủ.

Lâm Thanh Nghiên nói: "Có hai con đường, chúng ta tách ra tìm, Hạ đại ca huynh một người, ta và An tiểu thư một đường."

Ba người đều không có ý kiến ​​gì.

An Cửu biết mình yếu nhất, một chút cũng không cậy mạnh, gắt gao đi theo sau Lâm Thanh Nghiên.

Hai gian phòng bên không có động tĩnh gì, nơi nơi đều im ắng, Lâm Thanh Nghiên nhỏ giọng nói: "Trong phòng đó có người, nghe hơi thở là người thường."

Địa hình hậu viện giống khách sạn hiện đại, lối đi nhỏ vòng tròn, ba người tách ra đi vào, tới cuối lại tập hợp.

Cuối cùng lại có một lối đi nhỏ, cửa lối đi nhỏ có hộ vệ hắc y đeo mặt nạ bạc nửa mặt đứng, hai bên đối mặt, đều sửng sốt.

"Người nào?" Hắc y nhân tốc độ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ý thức được không đúng, chớp mắt giơ tay định tấn công.

"Lui về phía sau!" Hạ Tử Kình khẽ quát một tiếng, tuốt trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, phát ra tiếng lưỡi mác bén nhọn.

Không cần hắn nói, An Cửu thấy tình thế không ổn, đã sớm chạy trốn rất xa!

Nàng trừng lớn đôi mắt, lặng lẽ thăm dò, trốn ở góc lối đi nhỏ lén lút theo dõi trận chiến.

Chuỷ thủ của hắc y nhân va vào trường kiếm của Hạ Tử Kình, trong chớp nhoáng, hai người liền giao thủ mấy chục chiêu!

"Keng keng keng" tiếng đao kiếm va chạm không dứt bên tai.

Võ công của người áo đen kia không yếu, mỗi chiêu đều tấn công vào điểm yếu, ra tay tàn nhẫn vô cùng, tất cả đều là chiêu dồn người vào chỗ chết.

Lối đi nhỏ hẹp, nơi này kỳ thật không thích hợp dùng kiếm, kiếm quá dài, không linh hoạt bằng chủy thủ, ngay từ đầu Hạ Tử Kình ứng phó rất mất tự nhiên, cũng may bên cạnh còn có Lâm Thanh Nghiên, Lâm Thanh Nghiên rất thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra dùng kiếm sẽ rơi vào yếu thế, nàng sờ tay bên hông, lòng bàn tay liền hiện ra một thanh đoản kiếm.

Thiếu nữ thanh y cầm kiếm gia nhập cuộc chiến, giúp giảm bớt áp lực cho Hạ Tử Kình, hai người dường như rất hiểu nhau, khi hợp tác không hề sơ hở, nhanh chóng chế phục hắc y nhân.

Thời gian đánh giáp lá cà ngắn ngủi, tạo thành động tĩnh tạo sự chú ý, cánh cửa đóng kín hai bên lối đi mở ra, có người từ phía sau cửa đi ra.

An Cửu căn bản không chú ý tới điều này, xem người ta đánh nhau liền có chút hưng phấn.

Mãi cho đến khi có người chạm nhẹ vào bả vai, nàng mới hoàn hồn, bỗng nhiên quay đầu lại.

Đứng phía sau nàng chính là một thiếu nữ, xoã tóc, trên người mặc sa y mỏng, như mới từ trên giường xuống, sợ hãi nhìn nàng, biểu tình hoảng sợ lại nghi hoặc.

"Cô, cô từ phía trên tới sao?"

An Cửu gật đầu, hỏi nàng: "Cô là ai?"

Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia sáng, nhỏ giọng kích động nói: "Ta là tiểu thư của Chu gia ở Đông thành, Chu Ngọc Như, các người có phải tới cứu chúng ta không?"

Chu Ngọc Như?

Tên này có chút quen tai, An Cửu cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới sáng nay, hình như cùng Hạ Tử Kình tới miếu nát có lão gia Chu gia.

An Cửu nhìn quanh, phát hiện hai phòng cửa mở, còn đâu đóng lại, bên trong truyền đến tiếng gõ cửa.

Chú ý tới tầm mắt nàng, Chu Ngọc Như giải thích: "Trong phòng đều là tỷ muội mới tới, không nghe lời, Hồng Nương liền không cho ăn cơm.

Nghe lời sẽ được ra ngoài, nhưng cũng không cho chúng ta ra khỏi hậu viện.

Phải, phải chờ dạy xong, sẽ an bài chúng ta vào hồng lâu tiếp khách......"

Nói đến phần sau, trên mặt Chu Ngọc Như khó nén sự khuất nhục.

An Cửu giơ tay vỗ vỗ vai nàng, ngữ khí rất ôn nhu: "Đừng sợ, chúng ta chính là tới cứu các cô, người nhà cô vẫn luôn tìm cô."

Chu Ngọc Như nghe vậy, đôi mắt lập tức xuất hiện lệ quang.

"Người nhà ta......!Bọn họ đang tìm ta?" Giọng nàng run rẩy.

"Đương nhiên, thấy hai vị đại hiệp kia không? Bọn họ chính là kiếm tiền thưởng từ nhà cô, mới tìm tới đây."

Tay Chu Ngọc Như che mặt lại, nước mắt rốt cuộc không ngăn được lăn xuống.

Trong khoảng thời gian bị bắt này, nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng.

Sau khi biết chi tiết hồng lâu, nàng liền hiểu một khi vào chỗ này, cơ bản không có khả năng ra ngoài.

Cha nàng chỉ là phú thương, trừ tiền nhiều cũng không quyền không thế, cho dù tra được nàng ở trong một nơi như vậy, chỉ sợ cũng không có cách nào cứu nàng ra.

Huống hồ nàng đã vào hồng lâu, trong mắt mọi người đã tàn hoa bại liễu, cho dù được tìm về, sẽ có ai muốn nàng chứ? Còn sẽ vấy bẩn thanh danh gia tộc, vũ nhục cửa nhà Chu gia.

Mấy năm nữa đệ đệ lớn phải thi khoa cử, tiểu muội cũng sắp đến tuổi cập kê, nàng cho dù may mắn trở về, chẳng phải là muốn chậm trễ tiền đồ của chúng?

Bởi vì những cân nhắc này, Chu Ngọc Như sau khi bị bắt liền hết hy vọng, dừng ở trong mắt Hồng Nương chính là ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy mới vào nửa tháng, đã được cho phép ra khỏi phòng.

Nàng đã khóc một hồi, rất nhanh ý thức được cái gì, vội vàng lau nước mắt, nói với An Cửu: "Hồng Nương chỉ lo hồng lâu, nhưng kỳ thật chủ nhân chân chính của Ám Trang lại ở hắc lâu, Hồng Nương gọi hắn là lâu chủ.

Tối hôm qua Diệu Tuyết tỷ tỷ bị gọi đi rồi, Diệu Tuyết tỷ tỷ rất được lâu chủ yêu thích, ngày thường chỉ hầu hạ một mình lâu chủ.

Hiện tại lâu chủ nhất định còn ở hắc lâu, các người mau đi tìm hắn, ngàn vạn đừng để hắn nghe thấy tiếng gió liền bỏ chạy!"

Tinh thần An Cửu chấn động, lâu chủ hắc lâu? Đây chính là người nam nữ chính không bắt được trong nguyên tác!

Trong sách viết, nam nữ chính nháo ra động tĩnh quá lớn, lâu chủ hắc lâu lợi dụng lúc hỗn loạn để đào tẩu, chờ bọn họ tìm được hắc lâu, sớm đã người đi nhà trống.

An Cửu quay đầu đi tìm Hạ Tử Kình, kết quả xoay người vừa thấy, lối đi nhỏ trống trơn, chỉ còn hộ vệ hắc y ngã trên mặt đất sống chết không rõ, trong sâu mật đạo truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.

Đầu óc nàng thay đổi rất nhanh, nháy mắt có chủ ý, hỏi Chu Ngọc Như: "Chu tiểu thư, cô có biết đến hắc lâu như thế nào không?"

Chu Ngọc Như gật gật đầu, khó xử nói: "Ta chỉ có thể chỉ đường cho cô, nơi đó có rất nhiều hộ vệ canh gác."

An Cửu: "Cũng được."

Chu Ngọc Như: "Một mình cô đi có nguy hiểm không? Không bằng chờ hai vị hiệp sĩ kia cùng đi?"

An Cửu xua xua tay, "Ta sẽ không gặp nguy hiểm."

Nàng dù sao cũng phải cho người chỗ tối một cơ hội, anh hùng cứu mỹ nhân chứ.

Đúng không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.