"Tạ gia, bất kể là Tạ Quốc công hay Tạ đại công tử đều đáng tiếc."
"Tạ gia lại làm sao vậy? Gần đây xảy ra chuyện không phải là Trịnh gia sao?"
"Nói đến Trịnh Minh Lãng so với Tạ nhị công tử càng đáng giận, Trịnh gia một chút động tĩnh cũng không có, có phải quá không có trách nhiệm hay không.".
ngôn tình ngược
"Đây vốn là chuyện của một mình Trịnh Minh Lãng, có liên quan gì đến Trịnh gia?"
"Nói vậy lúc trước không phải cũng là chuyện của một mình Tạ nhị công tử hay sao? Lão Quốc công cũng phải vào cung, a, bây giờ cũng không thể gọi là Quốc công nữa."
Sĩ tử thích nhất là nghị luận chuyện trong triều, có người mở đầu, rất nhanh dẫn đến những người đọc sách khác phụ họa.
Ngươi một câu ta một câu, ngược lại làm tôn lên Tạ gia đạo đức tốt, mà Trịnh gia hiển nhiên là thấp kém hơn.
Ai biết việc này có quan hệ với Trịnh gia hay không? Cho dù chỉ là chủ ý của một mình Trịnh Minh Lãng, tử bất giáo phụ chi quá*, người Trịnh gia chẳng lẽ không nên ra mặt hay sao? Hơn nữa Trịnh Minh Lãng này là hoàn khố có tiếng, gây ra không ít chuyện, đều là Trịnh gia giải quyết.
Nếu không có Trịnh gia để mặc hắn, hắn có khả năng gây ra chuyện hoang đường như vậy ư? Những nghị luận của người đọc sách rơi vào tai quan viên, cũng dẫn đến tiếng phụ họa của bọn họ.
Gián quan lần lượt vạch tội, lúc này vây cánh của Trịnh Kiệm cũng không dám dẫn đến rủi ro.
Trịnh Kiệm vốn định vứt bỏ Trịnh Minh Lãng, để cho việc này được vạch trần như vậy, nhưng dân oán sục sôi, ông ta không làm sao ngồi yên được.
*Tử bất giáo phụ chi quá: nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha.
Cũng không biết ai dẫn việc tương tự tới trên người mình, chỉ có tình cảnh giả thiết như vậy mới dễ dàng khiến người ta cảm động lây.
Hơn nữa những người kể chuyện thích náo nhiệt cũng biên soạn việc này thành sách, trong đó người xấu phải nhận lấy báo ứng, vậy Trịnh gia thì sao? Nếu để cho người của Trịnh gia hung hăng càn quấy như thế, dân chúng sao có thể cam tâm?
Có Tạ gia phía trước, Trịnh gia không thể không có biểu hiện gì.
Thời điểm bước vào trong cung, tâm tình Trịnh Kiệm nặng nề.
Chuyện này bất luận là đồng liêu nào cũng không thể nói giúp ông ta.
Nếu ông ta mất đi chức vị này, sao có thể sống yên ở Chính sự đường? Sao có thể đối chọi với Nguyên gia? Minh Đức Đế sẽ để cho Chính sự đường trở thành của riêng Nguyên gia sao? Trịnh Kiệm suy nghĩ, trên mặt ra vẻ thoải mái, nhưng thần thái cực kỳ miễn cưỡng.
"Thần có tội!" Vừa thấy Minh Đức Đế, Trịnh Kiệm liền phủ phục dưới đất, khóc nói.
Minh Đức Đế chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Tâm Trịnh Kiệm chợt trầm tới đáy cốc.
Buổi triều ngày tiếp theo.
Mọi người không thấy bóng dáng Trịnh Kiệm, trong lòng hiểu rõ, nhưng đến khi Minh Đức Đế mở miệng, trên mặt bọn họ vẫn lộ ra một chút vẻ mặt vi diệu.
Trịnh Kiệm tự xin từ quan, nhưng tước vị Trịnh gia vẫn còn, vẫn hơn Tạ gia, rõ ràng thiên tử vẫn hậu đãi đối với Trịnh gia, Trịnh Kiệm vừa đi, chiếc ghế thượng thư hữu bộc xạ liên trống xuống, Minh Đức Đế cũng không bố trí lại, hạ lệnh cho tả bộc xạ tuyển chọn thêm nhiều hiền tài, lại trao quyền xử lý chính sự cho tả hữu thừa.
Những nhân tài ông ta mang từ Dương châu về phẩm vị đều thấp, bèn trực tiếp tăng cho những môn hạ đó hàm tam phẩm, để bọn họ trực tiếp tham dự nghị sự trong chính sự đường.
Vốn thế lực Trịnh gia lo lắng sau khi Trịnh Kiệm lùi về sau, Nguyên Quốc cữu bên kia độc chiếm, còn định tranh giành mấy vị trí bỏ trống, nào ngờ thiên tử đã sớm có chủ ý, hành sự như thế, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Phủ tam hoàng tử.
Lý Lệnh Thần tức giận không nhẹ, việc này không liên quan gì đến hắn, không ngờ Trịnh Minh Lãng vừa xảy ra chuyện, có không ít người liên tưởng đến hắn.
Hiện giờ rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, kế hoạch tiếp theo của hắn làm sao còn tiếp tục được!
"Phế vật Trịnh Minh Lãng!" Lý Lệnh Thần không nhịn được chửi ầm lên.
"Tam hoàng tử bớt giận, việc này có lẽ thật sự không liên quan đến Trịnh Minh Lãng." Một phụ tá trầm giọng nói.
Trịnh Minh Lãng ký tên nhận tội, nhưng dược dường nhận được dược liệu từ tay ai vẫn chưa được minh bạch.
"Thủ lĩnh Trịnh gia" kia đã chết, hắn tra xuống theo manh mối, cũng không phát hiện được gì.
"Ý ngươi là thái tử bên kia tự biên tự diễn?" Lý Lệnh Thần trừng mắt nhìn phụ tá, trầm giọng hỏi.
Phụ tá này gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Lệnh Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận sôi trào.
Cho dù thật sự như thế, nói ra sẽ có ai tin tưởng? Thái tử ở nơi nguy hiểm thế nào? Hắn không muốn sống nữa? Dám làm như thế?
"Dược liệu và lương thực Tề châu bên kia chỉ là tạm thời khan hiếm, sau khi Nguyên thế tử điều hành, nghe nói tình huống đã tạm thời khống chế được."
Vẻ mặt Lý Lệnh Thần âm lãnh, hắn nắm lấy tay vịn ghế, cắn chặt răng nói: "Đã biết." Dừng một chút lại nói, "Kế hoạch hủy bỏ! Không quản chuyện Tề châu nữa." Hắn ép bản thân phải bình tĩnh, thở một hơi thật dài.
Khấu thiên sư sẽ sớm nhập kinh, bản thân chỉ cần tiến cử người nọ đến trước mặt thiên tử.
Thiên tử tạm thời không đi đến cung của Tô Như Ý cũng không sao, chỉ cần thiên tử đắm chìm trong đan đạo, có khi là cơ hội.
Sau khi phụ tá lui ra, Lý Lệnh Thần đứng lên, định đi hoa viên hít thở không khí, thả lỏng tâm tình.
Lâm viên tam hoang tử mô phỏng theo danh viên Giang Nam mà xây dựng, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thạch, xem như là nhất tuyệt.
Lý Lệnh Thần rất thích phong cảnh như thế, nếu ngàn dặm giang sơn có thể nhập viên —-- ánh mắt hắn trở nên hung mãnh, trong lòng cuồn cuộn ba đào.
"Nương nương làm gì vậy?"
"Thế nào? Ta muốn làm gì còn phải nói cho ngươi nghe sao?"
"Thiếp không dám."
Hai giọng nữ hoàn toàn bất đồng đan xen vào nhau, một yếu đuối một ngang ngược.
Lý Lệnh Thần khoanh tay đứng dưới tàng cây, nhìn Hoa Nhĩ Nhã và Tạ Phù Phong cách đó không xa.
Thời điểm hắn đi Giang Nam cũng không mang theo Tạ Phù Phong, hắn phiền chán chứng tâm thần cuồng loạn của Tạ Phù Phong, nhưng từ sau khi trở về từ Giang Nam, Tạ Phù Phong lại trở về dáng vẻ trong trí nhớ, thậm chí còn cho hắn một vài ý kiến, nói ra vài chính sách khiến cho phụ hoàng vui vẻ.
Tự nhiên hắn đối xử với Tạ Phù Phong cũng trở về như trước.
Nhưng Hoa Nhĩ Nhã bên kia, nàng ta là công chúa Ba Quốc, rất quan trọng, cũng không thể lạnh nhạt.
"Tam hoàng tử đi Dương châu đã trở về, mấy ngày nay có chỗ dựa vững chắc, trái lại ngươi rất vui vẻ, thấy ta cũng không hành lễ?" Hoa Nhĩ Nhã nhìn Tạ Phù Phong, nghĩ đến dáng vẻ quá khứ nàng ta thân cận với mình liền nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta còn cho rằng Tạ Phù Phong là tỷ muội tốt, nào biết bản thân bị Tạ Phù Phong hãm hại đến triệt để.
Hiện giờ nàng ta trở về không được, chỉ có thể dựa vào Lý Lệnh Thần.
Nhưng Lý Lệnh Thần chỉ thật tâm với Tạ Phù Phong, còn náo loạn ra trò cười lớn như vậy, làm hại nàng ta cũng mất mặt, điều này làm sao khiến nàng ta nuốt trôi.
"Ta, ta chỉ là không nhìn thấy tỷ tỷ." Tạ Phù Phong thấp giọng cãi lại.
Hoa Nhĩ Nhã cười lạnh một tiếng, cay nghiệt nói: "Đó chính là nói trong mắt ngươi không có ta?"
Tính tình Tạ Phù Phong đã sớm bị mài mòn, hiện giờ đối diện với Hoa Nhĩ Nhã khó chơi, nàng ta chỉ có thể càng không ngừng hạ thấp tư thái của bản thân.
"Tiện nhân!" Hoa Nhĩ Nhã không đợi được câu trả lời của Tạ Phù Phong, chỉ trông thấy Tạ Phù Phong nước mắt lưng tròng, nhất thời lại trở nên tức giận.
Nàng ta liếc mắt sai nha đầu bên người, lập tức liền có người xông lên, chuẩn bị động thủ với Tạ Phù Phong.
Lý Lệnh Thần thấy được một màn này, tức giận đến đau đầu.
Hắn bước nhanh tới, quát lớn: "Đây là đang làm cái gì!"
Tạ Phù Phong thấy Lý Lệnh Thần tới đây, khóe môi nở một nụ cười suy yếu, nàng ta nhanh chóng cúi người với Lý Lệnh Thần, nghẹn ngào nói: "Thiếp thân ra mắt tam hoàng tử." Lý Lệnh Thần ngăn lại nói: "Không cần đa lễ." Rồi duỗi tay đỡ thân hình lung lay sắp đổ của Tạ Phù Phong.
Hoa Nhĩ Nhã thấy Lý Lệnh Thần tức giận cũng không cảm thấy sợ hãi, nàng ta hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Nghe nói Tạ gia thi lễ gia truyền, sao Tạ đại cô nương một chút lễ nghi cũng không có? À, đúng rồi, ta suýt nữa đã quên, Tạ đại cô nương cũng không phải huyết mạch Tạ gia, mà là lầm lẫn bên ngoài."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Lý Lệnh Thần tức giận quát lớn nói.
Hoa Nhĩ Nhã liếc mắt nhìn hắn, lười biếng nói: "Bổn công chúa sẽ không làm vướng bận nơi này." Nói xong quay người, cũng không thèm nhìn tới Lý Lệnh Thần, bước nhanh rời đi.
Lý Lệnh Thần tức giận không ít, chỉ vào Hoa Nhĩ Nhã hồi lâu nói không ra lời.
Tạ Phù Phong cầm tay Lý Lệnh Thần, dịu dàng nói: "Ta không sao cả, đại sự của người quan trọng hơn." Nàng ta cũng hiểu được, chỉ khi tam hoàng tử đi lên địa vị cao, nàng ta mới có thể thắng được Tạ Phù Sơ.
Sớm biết thì đã giải quyết phiền toái này ngay lúc nàng vừa mới quay về Tạ gia! Hiện giờ nàng có Chiêu Dương công chúa làm chỗ dựa vững chắc, căn bản không thể động tới được!
Tuyết ngừng mây tan.
Đám tuyết trên nhánh tùng bị gió thổi rơi, băng trên góc mái đã được ánh mặt trời làm tan rã.
Trịnh Minh Lãng xử trảm, Trịnh gia tạm thời thối lui khỏi triều đình, Tề châu bên kia cũng không truyền đến tin xấu nữa, hết thảy mọi chuyện như dần trở nên tươi sáng.
Tựa như trời đông rét lạnh, trước sau vẫn sẽ mang theo một hy vọng mùa xuân.
Sự thật chứng minh sử dụng giá trị nghĩa hiệp mua một phương thuốc là đáng giá, sự trả giá của Tạ Phù Sơ rất nhanh đã được đền đáp.
Nhìn trị số dần tới một vạn kia, cả người Tạ Phù Sơ càng có vẻ nhẹ nhàng.
Chiết một nhành hoa mai bên song cửa sổ cắm vào trong lọ bằng đồng, Tạ Phù Sơ nghe tin tức Ỷ Ngọc truyền tới, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ.
"Hậu viện tam hoàng tử bất hòa, nàng liền vui vẻ như vậy?" Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng hỏi.
Tạ Phù Sơ mỉm cười nói: "Tạ Phù Phong còn chưa đi đến bước đường cùng."
"Nếu nàng ta đi đến bước đường cùng thì sẽ thế nào?" Chiêu Dương công chúa lại hỏi.
Tạ Phù Sơ phất tay áo, nàng cười nói: "Nếu như vậy, hẳn nàng ta sẽ đi tìm Triệu Ninh?" Triệu Ninh đi theo bên người tứ hoàng tử, cũng bước lên trên từng bước một.
Tạ gia đã vứt bỏ Tạ Phù Phong, Tạ Phù Phong có lẽ cũng không còn mặt mũi quay về Tạ gia, đến lúc đó nàng ta sẽ nhớ tới thân nhân huyết thống duy nhất trên đời của mình.
"Tin tức này là ai truyền cho nàng?" Chiêu Dương công chúa nhấp một ngụm trà nóng, lười biếng hỏi.
Tạ Phù Sơ cũng không gạt Chiêu Dương công chúa, nói thẳng: "Kiêm Gia."
Chiêu Dương công chúa chậc một tiếng, nói: "Nàng ta không phải lúc trước hầu hạ nàng, bị nàng trả trở về cho Tạ Phù Phong sao?"
"Đúng vậy." Tạ Phù Sơ gật đầu, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Chiêu Dương, nâng cằm nói, "Lúc trước nàng ta không cam lòng làm nha đầu của ta, hiện giờ e rằng cũng không cam lòng làm nha đầu của Tạ Phù Phong." Người dễ dàng quay lưng với chủ như vậy, cũng nên lợi dụng cho tốt, không phải sao? "Lúc trước Lý Lệnh Thần không muốn cưới Hoa Nhĩ Nhã làm phi, đối với nàng ta cũng không có vẻ mặt hòa nhã, nhưng hiện giờ, dường như đối xử với Hoa Nhĩ Nhã có chút nhẫn nại."
"Tất nhiên là có mưu đồ." Chiêu Dương công chúa chắc chắn nói.
Tam hoàng huynh này của nàng cũng không phải là người sẽ khiến bản thân uất ức, Hoa Nhĩ Nhã chỉ là công chúa một tiểu quốc biên thùy, sau lưng vốn không có thế lực gì, hắn nhẫn nại như vậy —--- ánh mắt Chiêu Dương công chúa lóe sáng, hạ giọng nói, "Không phải là xem trọng vu cổ của Hoa Nhĩ Nhã chứ?" Hoa Nhĩ Nhã cũng biết được chút ít, chỉ kém Hoa Tinh Hà thôi.
Tạ Phù Sơ vừa nghĩ, nàng nói: "Lúc trước Uẩn cô nương gửi thư kể chuyện Tề châu, chi bằng nhờ nàng ấy cùng Ân cô nương đi thăm dò?"
Ân Tinh Diêu là người Ba Quốc, nếu họa Tề châu có quan hệ với vu y Ba Quốc, tất nhiên nàng ấy có thể phân biệt..