Chiêu Dương công chúa để cho nữ tử áo trắng kia quỳ, nàng và Tạ Phù Sơ trò chuyện không coi ai ra gì.
Ước chừng qua một khắc, nàng mới quay sang nữ tử áo trắng kia thản nhiên nói: "Đứng lên đi."
Tạ Phù Sơ khẽ cười một tiếng, cũng không nhìn mấy người kia, trực tiếp đẩy Chiêu Dương công chúa đi.
"Cô nương!" Tố chất mấy nha hoàn của nữ tử áo trắng hiển nhiên tốt hơn nàng ta nhiều.
Các nàng vội vàng nâng nữ tử dậy, cắn môi vẻ mặt không cam lòng.
"Sao bọn họ lại quá phận như vậy?"
Nữ tử nhìn nha hoàn, rũ mặt nói: "Chúng ta lấy gì tranh với công chúa?"
Nha hoàn nói: "Chờ khi hồi kinh vào cung, người liền —--"
Nữ tử trách mắng: "Ăn nói cẩn thận!"
Trên đường về.
Tạ Phù Sơ nhíu mi hỏi: "Người này là tân sủng của bệ hạ?"
Chiêu Dương công chúa hừ lạnh một tiếng nói: "Hiện tại ngang ngược như thế, tất nhiên là được sủng ái." Ngừng một chút lại nói, "Chỉ không biết là phụ hoàng tự mình gặp, hay là người có tâm đưa lên." Dung mạo giống nàng và hoàng huynh như vậy, tuy rằng nàng chưa thấy qua mẫu thân của mình, nhưng biết chắc nàng ta vô cùng tương tự mẫu thân.
Tạ Phù Sơ tự nhiên hiểu được lời Chiêu Dương, thở dài nói: "Mấy ngày gần đây cũng không yên bình."
Minh Đức Đế tức giận vì chuyện Chiêu Dương gặp ở Dương châu, cả đêm cũng chưa rảnh rỗi.
Đến khi ông biết chuyện xảy ra của nữ tử áo trắng đã là buổi trưa ngày kế tiếp.
Ông ta ở Tuyết Viên, đương nhiên là muốn cùng Chiêu Dương các nàng ăn một bữa cơm.
Minh Đức Đế vốn định mang theo nữ tử áo trắng, nhưng bị người bên cạnh khuyên nên từ bỏ.
Chiêu Dương ở Dương châu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chưa hẳn có thể tiếp nhận chuyện ấy.
Tạ Phù Sơ cũng không muốn quấy rầy cha con thiên gia thân cận, được lệnh của thiên tử, đã sớm lui xuống.
"Tối qua con gặp mặt Như Ý?" Minh Đức Đế mỉm cười hỏi.
Chiêu Dương nhíu mày, ra vẻ khó hiểu nói: "Như Ý là người phương nào?"
Nụ cười Minh Đức Đế cứng đờ, thở dài một hơi nói: "Là cô nương hơn con mấy tuổi, trước đây nàng ấy gặp nạn khi đến Dương châu tìm người thân, được Lệnh Thần cứu." Ngừng một chút, lại thổn thức nói, "Nàng ấy cũng là nữ tử đáng thương, cha mẹ chết trong tay tặc nhân, huynh trưởng tuổi nhỏ đã thất lạc."
Chiêu Dương công chúa nhìn Minh Đức Đế, đến khi ông ta nói xong, mới cười nói: "Phụ thân nói là người hôm qua xâm nhập vườn thuốc?" Được Lý Lệnh Thần gặp, xem ra không phải trùng hợp.
Tam hoàng huynh này của nàng tâm tư nhiều lắm, nhưng cố tình lại không đặt ở chính đạo, lấy chút bản lĩnh này của hắn, ngoại trừ làm chút chuyện không phù hợp, còn có thể làm gì?
Minh Đức Đế không hiểu được tâm tình của Chiêu Dương, ông ta xấu hổ cười nói: "Cô nương kia nhìn có chút quen thuộc thân thiết, nàng ấy giống mẫu hậu con." Nhắc tới Nguyên hậu đã mất, Minh Đức Đế lại có mấy phần buồn đau thổn thức, giọng nói cũng dần trầm xuống.
Chiêu Dương công chúa như không nghe thấy những lời này, nàng lãnh đạm nói: "Đêm qua gặp được, nàng ta giẫm hỏng mấy loại dược thảo cần dùng gấp trong vườn, con liền trách phạt nàng ta." Nói tới đây, Chiêu Dương cúi đầu nhìn chân mình, nhẹ giọng nói, "Trước đó con không biết là người bên cạnh phụ hoàng.
Dược liệu hỏng thì cứ hỏng đi, dù sao cũng không có hy vọng gì." Lời của nàng rất nhẹ, gió thổi qua liền tan đi.
Nhưng toàn bộ rơi vào tai của Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế vốn rất áy náy, hiện giờ trông thấy dáng vẻ ảm đạm của Chiêu Dương, lại hao tổn thương tâm.
Ông vội nói: "Còn thiếu cái gì? Lập tức để cho hạ nhân bổ sung ngay.
Về phần Tô Như Ý kia, sắp tới nàng ta sẽ không đi lại lung tung nữa!"
"Phụ hoàng không cần như thế." Chiêu Dương cười yếu ớt nói, "Con thấy cô nương kia đúng thật là người dịu dàng lương thiện.
Phụ hoàng có thể biết được việc này, nhất định là người bên cạnh nàng ta để lộ tiếng gió?"
Minh Đưc Đế nghe vậy sắc mặt sa sầm, quả thật là nha đầu bên người Tô Như Ý để lộ ra tin tức.
Xem ra bọn nha đầu này chán sống rồi! Thích huyên thuyên như vậy.
Cũng may Chiêu Dương hiểu lòng người.
Nghĩ vậy, ánh mắt Minh Đức Đế nhìn Chiêu Dương công chúa lại mềm đi mấy phần.
Ông ta đổi chủ đề: "Những kẻ đó ta đã xử lý, Nghi Nhi không cần lo lắng, bọn họ dám xuống tay với con, tự nhiên phải trả giá đại giới!"
Chiêu Dương công chúa nghe vậy nhìn Minh Đức Đế cười nói: "Đa tạ phụ thân."
"Thân là phụ thân, phải bảo vệ tốt nữ nhi của mình." Minh Đức Đế đáp.
Ông thấy Chiêu Dương đã khôi phục lời nói và vẻ mặt như thường, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông suy nghĩ, thuận miệng hỏi: "Con tới Dương châu trước, có gặp được nhân tài nào không?"
Tâm tư Chiêu Dương công chúa xoay chuyển, nàng không trực tiếp đáp lời, mà ra vẻ trầm mặc, hồi lâu mới than nhẹ nói: "Nữ nhi rất ít xuất môn.
Người tài chưa từng gặp, nhưng lại thể nghiệm được mấy hoàn khố tử đệ đại tộc này." Nói xong nàng lại cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Bọn họ làm càn như thế, cũng không biết Tư Mã Hưu đã làm gì!" Minh Đức Đế tức giận nói.
Chiêu Dương cười nói: "Tư Mã sử quân không tệ, cô nương trong phủ cũng là diệu nhân.
Chỉ là Dương châu này có vài phần giống kinh thành thu nhỏ, thứ sử cũng khó xử."
Những lời này chạm đến tâm tư Minh Đức Đế.
Có vài đệ tử thế gia đã sớm hủ bại không chịu được, ông ta muốn động thủ, nhưng lại liên lụy đến quá nhiều người, trong chốc lát cũng không thể động.
Những đại tộc trong kinh liên can không ít, Dương châu có thể so được với bọn họ sao? Minh Đức Đế sắc mặt trầm ngưng, cũng định được chủ ý trước mắt, lấy một ít người ở Dương châu khai đao.
Vừa lúc bọn họ cùng tộc với mấy nhà trong kinh.
Minh Đức Đế là một hoàng đế cần cù chăm chỉ, ông không phải trữ quân đăng vị, chỉ có thể bổ sung những chỗ không đủ.
Ông hạ quyết tâm xử lý mấy đại tộc ở Dương châu, bèn lập tức động thủ, không hàm hồ chút nào.
Chuyện những hoàn khố tử đệ lúc trước vừa hay là vật dẫn, ông liền mượn lý do này lôi không ít người xuống nước.
Chính sự bắt đầu bận rộn, ông cũng rất ít khi hiện thân ở Tuyết Viên.
Tô Như Ý bên kia vốn tưởng rằng thông qua nha đầu rải tin tức đi ra ngoài, thiên tử có thể nói thay nàng ta mấy câu, nào nghĩ đến lại là một lệnh cấm túc nghênh đón.
Đây thật sự không tính là gì, mà khi nha hoàn bên người bị mang đi, một lần nữa phái mấy nha đầu mới hầu hạ, nàng ta mới bắt đầu cảm nhận được khủng hoảng.
Nàng ta trăm phương nghìn kế muốn gặp mặt thiên tử một lần, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Rơi vào đường cùng, nàng ta chỉ có thể đi tìm Lý Lệnh Thần xin giúp đỡ.
Lý Lệnh Thần đã sớm nói Tô Như Ý đừng đắc tội Chiêu Dương, trong lòng cũng tức tối nàng ta vô dụng.
Hơn nữa nơi này là Tuyết Viên, là địa bàn của Chiêu Dương, hắn cũng không tiện làm gì.
Tin tức Tô Như Ý truyền tới hết lần này tới lần khác, cuối cùng hắn cũng mất kiên nhẫn, bình tĩnh gặp mặt Tô Như Ý.
Tạ Phù Phong ở trong phủ hoàng tử càng ngày càng điên cuồng, thật vất vả thoát thân thở một hơi, nào ngờ Tô Như Ý cũng là một kẻ không để người khác bớt lo.
"Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng đắc tội Chiêu Dương rồi sao?" Lý Lệnh Thần nhìn Tô Như Ý đang quỳ dưới đất vẻ mặt lo sợ, không kiên nhẫn nói.
Vất vả lắm hắn mới thuyết phục được mẫu phi để bà ấy chấp nhận người như Tô Như Ý, nào ngờ Tô Như Ý không dùng được như thế!
"Tam hoàng tử, phải làm sao bây giờ?" Nàng ta không biết Minh Đức Đế lại bận việc gì, chỉ liên hệ chuyện Minh Đức Đế biến mất có liên quan đến Chiêu Dương công chúa.
Chưa vào cung giành được danh phận gì đã thất sủng, điều này làm sao nàng ta có thể chấp nhận?
Lý Lệnh Thần liếc mắt nhìn Tô Như Ý, kiềm chế cơn giận của mình.
Trên đời này có mấy người giống với tiên hoàng hậu? Đây tốt xấu cũng là người hắn tìm được sau nhiều năm, lúc này mới tìm được cơ hội để xếp vào trong hậu cung.
Cho dù ngu dốt đến mấy cũng phải dùng.
Hắn trầm giọng nói: "Phụ hoàng bận chính sự, ngay cả ta cũng không gặp, ngươi gấp cái gì? Dù sao cũng sẽ đưa ngươi quay về Trường An, chờ khi mọi chuyện yên ổn lại, có khi là cơ hội." Nói tới đây, Lý Lệnh Thần lại có chút bực bội.
Cũng không biết người dòng bên Trịnh gia làm sao tìm tới mẫu phi của hắn, mẫu phi hắn hiện giờ đang ồn ào nói đều là người cùng tộc, bảo hắn ra tay tương trợ.
Nực cười, việc những kẻ to gan lớn mật đó làm là mưu hại Chiêu Dương, nếu thành công còn tốt, ngược lại còn bị người nắm được nhược điểm, quả thực ngu không ai bằng.
Không liên lụy đến chi trong kinh đã là tốt rồi, còn mong được cứu vớt? Nụ cười Lý Lệnh Thần thâm trầm, khó được tại chuyện này, nhất trí với ý kiến mọi người.
Thiên hạ là thiên hạ của Lý gia hắn, cho dù là người mẫu tộc cũng đừng hòng nhúng tay vào.
Trịnh gia có thể là trợ thủ của hắn, nhưng tuyệt đối không thể đi phía trước mặt hắn.
Hắn cũng không có tâm trạng đi an ủi Tô Như Ý vẻ mặt hoảng loạn kia, phất tay liền rời đi.
Có thời gian chỉ dẫn Tô Như Ý, còn không bằng coi chừng mẫu phi của mình, đỡ khiến bà ấy làm ra chuyện gì chọc giận thiên tử.
"Trịnh Minh Hồng, Vương Luân Chi những kẻ đó xong rồi."
Tạ Phù Sơ nghe được tin tức lan truyền bên ngoài, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nếu đoán không lầm, mấy nhà trong kinh vì để không bị liên lụy, chắc chắn sẽ đá một chi ở Dương châu này ra khỏi gia tộc, sẽ không kiêng dè tình cảm gì.
Về phần lợi ích nhiều năm chuyển vận của dòng bên, bọn họ cũng không nhớ tới.
"Những người bọn họ thanh trừ, vị trí bỏ trống vừa vặn tuyển một ít nhân tài bổ sung vào." Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng nói, "Nơi này địa linh nhân kiệt, người tài lớp lớp xuất hiện, thiên tử hẳn sẽ chọn một ít người đưa về trong kinh.
Ngày sau bọn họ sẽ là môn sinh của thiên tử chứ không phải của gia tộc, sư trưởng nào."
"Như thế cũng tốt." Tạ Phù Sơ gật đầu, nàng hỏi, "Đến khi kết thúc, chúng ta sẽ hồi kinh sao?"
Chiêu Dương lộ vẻ chần chừ.
Trông thấy vẻ mặt như thế, khóe mắt Tạ Phù Sơ giật giật, trong lòng nổi lên một dự cảm không rõ.
Nàng trầm giọng nói: "Nàng muốn làm gì?"
Chiêu Dương bật cười nói: "Muốn đi chu du sông núi."
Tạ Phù Sơ: "..." Dựa vào đôi chân này có thể lên được núi nào? Qua được sông gì? Nàng vươn tay xoa đầu Chiêu Dương, thấp giọng nói, "Đừng làm loạn."
Chiêu Dương công chúa thu lại vẻ đùa vui trên mặt, nghiêm mặt nói: "Nếu ta không phải nói đùa thì sao?"
Ở chung lâu như vậy, Tạ Phù Sơ cũng có thể xem hiểu được sắc mặt Chiêu Dương.
Nàng nhìn Chiêu Dương thật lâu, mới lắc đầu nói: "Đừng nhất thời nóng lòng." Dù ý tưởng của Chiêu Dương giờ phút này là vì ai, cũng không thể đi.
Trước khi hai chân nàng ấy được chữa khỏi, chung quy là không thích hợp.
Nàng không ngại đường xa khó khăn, nhưng nàng không thể để Chiêu Dương đi theo chịu khổ.
"Vậy lúc nào mới là thời gian thích hợp?" Vẻ mặt Chiêu Dương có chút ảm đạm, nàng cầm tay Tạ Phù Sơ.
Nàng tin tưởng y thuật Tạ Phù Sơ, nhưng có những lúc luôn không thể kìm nén được lo sợ và bất an trong lòng.
Nàng bắt đầu oán giận thân thể ốm yếu của bản thân, không thể cho người trong lòng một tương lai tươi sáng suôn sẻ.
Tạ Phù Sơ nhận thấy mất mát của Chiêu Dương, nàng ngồi xổm xuống, nhìn Chiêu Dương nói: "Núi sông ngàn dặm, phong quang tú lệ, không có nửa phần quan trọng so với nàng trong lòng ta, chúng ta có thời gian cả đời để nhàn du sơn thủy.".