"Băng trì ngân thiềm" đã từng xuất hiện trong nguyên tác, là một dược vật giải độc được nuôi dưỡng trong hồ băng cực kỳ hiếm có.
Lúc trước nàng còn mắng chửi cái thiết lập này, nhưng về người có được "Băng trì ngân thiềm" nàng cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Nàng nhớ lại tình cảnh khi gặp Ân Tinh Diêu, nhớ tới vẻ mặt như cười như không của Ân Tinh Diêu kia, tâm nàng khẽ động, thấp giọng nói: "Ân Tinh Diêu người này, có chút kỳ quái."
Chiêu Dương công chúa cười nhẹ nói: "Đúng là có chút kỳ quái." Nhận lễ vật của người, dù sao cũng phải đáp lễ, mà tình huống hai người hiện giờ cũng không tiện tự mình tới cửa bái phỏng.
Chiêu Dương công chúa dặn dò Dương Khánh vài tiếng, thiện ý Tư Mã gia truyền đạt tới, xem như nàng nhận.
Có "Băng trì ngân thiềm" này trong tay, Tạ Phù Sơ càng nắm chắc phần nhiều, nàng suy nghĩ giây lát, lập tức sửa đổi phương thuốc, sai hạ nhân đi lấy mấy vị dược trở về.
Gió xuân Giang Nam ấm áp ôn hòa hơn so với đất bắc, Chiêu Dương công chúa chống cằm xem Tạ Phù Sơ bận rộn.
Đột nhiên, nàng "Ồ" một tiếng.
Tạ Phù Sơ đang giã thuốc, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao vậy?"
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Vật nhỏ sao lại chạy đến nơi này?"
Lúc này Tạ Phù Sơ mới nâng mắt, nhìn theo hướng tay Chiêu Dương công chúa.
Chồn nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe vô tội, đang ngửi tới ngửi lui thanh chủy thủ, dường như vô cùng hứng thú với thanh chủy thủ kia.
"Vật nhỏ thật biết hàng." Chiêu Dương công chúa cười nói.
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn sang nàng ấy, mở miệng nói: "Nàng đây là đang khen bản thân à?" Thứ này là do Chiêu Dương tặng, muốn nói có đôi mắt tinh tường cũng là nói tới người chọn lễ vật là nàng ấy.
Hai người đang cười nói, chồn nhỏ phát hiện bản thân không thể động nổi chủy thủ, bỏ chạy nhanh như chớp.
Tạ Phù Sơ các nàng cũng không để trong lòng.
Lúc Dương Khánh trở về, bước chân vội vàng.
Tuy trong tay hắn mang theo hai phần dược, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Hắn gặp Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ, hành lễ, trầm giọng nói: "Chủ tử, không tốt."
Những lời này cắt đứt sự nhẹ nhàng thoải mái của Tạ Phù Sơ.
Nàng quay đầu nhìn dáng vẻ vẫn lười biếng như cũ của Chiêu Dương công chúa, rõ ràng là không muốn quản đến, bèn lên tiếng hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Dương Khánh lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói: "Có người ngăn chặn dược liệu của chúng ta." Dừng một chút, lại bổ sung nói, "Lượng còn lại ở Bảo Hòa Đường không nhiều lắm." Dược liệu là các loại bán hạ*, nhân sâm rất bình thường, vì thân thể Chiêu Dương công chúa, nhu cầu dược vật trong phủ rất lớn, lúc trước do Bảo Hòa Đường cung cấp, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, rõ ràng có người nhúng tay vào chuyện này.
Thấy sắc mặt Tạ Phù Sơ không vui, hắn lại bổ sung, "Ta đã hỏi qua chưởng quỹ Bảo Hòa Đường, hắn nói cách đây không lâu có người tới cửa, muốn hắn không bán dược liệu cho phủ ta, nếu không đừng hòng sinh tồn ở Dương châu."
*Bán hạ: một vị thuốc đông y.
"Là người nào?" Tạ Phù Sơ mất kiên nhẫn hỏi.
"Trịnh gia." Dương Khánh nói.
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Ta đã biết."
Chiêu Dương công chúa nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nàng cười nói: "Đưa phương thuốc đến phủ thứ sử đi, chuyển cho Uẩn cô nương." Nàng không tin Tư Mã Hưu không đoán được lai lịch của mình.
Tư Mã Uẩn tới cửa, trong đó hẳn cũng có một nguyên nhân là do Tư Mã Hưu phân phó.
Hết thảy việc này đương nhiên là Trịnh Minh Hồng động tay chân vào.
Thường Hoằng bên kia bởi vì thời kỳ không bình thường nên không muốn gây chuyện, nhưng Trịnh Minh Hồng làm sao cam tâm? Trịnh gia bọn họ cũng có người của mình, hắn sai người theo dõi hành động của người trong Tuyết Viên, thu được tin tức bọn họ có nhu cầu cấp bách về dược liệu.
Hắn không thể quang minh chính đại tìm người gây phiền toái, nhưng ngầm ngáng chân thì vẫn có thể.
Trịnh gia được xem như đầu rắn ở nơi này, quả nhiên, y quán trong thành cũng không muốn chọc phải Trịnh gia, miệng đều đáp ứng.
Về phần Bảo Hòa Đường kia —-- chỉ cần theo ngọn nguồn chặt đứt là được.
Trịnh Minh Hồng trong tửu lâu càng thêm đắc ý dạt dào với "sự tích huy hoàng" của mình, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn lập tức bắt đầu tâng bốc.
"Như thế sẽ cưỡng ép bọn họ đi vào khuôn khổ, Trịnh huynh thật là kế sách hay."
"Không hổ là Trịnh huynh, Tuyết Viên kia chỉ có hai nữ nhân, nữ nhân có thể làm được chuyện gì?" Nam nhân nói, thần thái ngữ điệu đều có chút ái muội.
Trịnh Minh Hồng nhìn bằng đôi mắt lờ đờ say, hắn lắc đầu nói: "Lời ấy sai rồi." Nói xong, hắn lại quay sang nói với nam tử tuấn tú trẻ tuổi, "Chung Giang Nhiên, tiếp được hay không phải xem huynnh." Mục đích của Trịnh Minh Hồng chưa từng thay đổi, chỉ cần là mỹ nhân, hắn đều muốn có được.
Lần này cắt đứt dược liệu chỉ là bước đầu tiên, hắn làm sao đành lòng trông thấy mỹ nhân như đóa hoa úa tàn? Chung Giang Nhiên này là một trong những bằng hữu của hắn, trong nhà buôn bán thảo dược, hắn bèn dự định để cho Chung Giang Nhiên nhân lúc khốn khó tặng "ấm áp" tới, thu được tâm hồn thiếu nữ.
Chung Giang Nhiên chắp tay, vui cười nói: "Đương nhiên theo kế sách mà làm."
Lúc Tư Mã Uẩn nhìn thấy người Tuyết Viên tới, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nàng ấy bèn đáp ứng việc này.
Nếu là bằng hữu, giúp chút việc thì có là gì? Nàng ấy cũng biết dùng danh nghĩa phủ thứ sử của mình sợ là cũng sẽ không mua được đồ.
Những người đó được Trịnh gia thông báo qua, hẳn là sẽ thống nhất cách giải quyết.
Chẳng qua là, nàng ấy có thể ra tay từ những người mình quen biết.
Nàng ấy vẫy tay với thân tín của mình nói: "Đi tìm Vương cô nương." Vương cô nương này là con gái phú thương Dương châu, có rất nhiều phương pháp, lại không úy kỵ thế lực Trịnh gia.
Ân Tinh Diêu bỗng lên tiếng, nàng ấy nói: "Ta muốn ra ngoài một chuyến."
Vẻ mặt Tư Mã Uẩn kinh ngạc.
Nàng ấy lại nói: "Tiểu điêu nhi bị lạc đường."
Vẻ mặt Tư Mã Uẩn hiểu rõ.
Tiểu điêu nhi rất có linh tính, lúc trước khi nàng ấy nhặt được Ân Tinh Diêu, tiểu điêu nhi đã ở đó.
Mặc dù ở thành Dương châu không có gì nguy hiểm, nhưng nàng ấy vẫn dặn dò tỉ mỉ một phen.
Lúc Ân Tinh Diêu rời khỏi Tư Mã gia, đôi mắt híp lại lộ ra một tia sáng, cũng không an tĩnh đạm bạc như lúc ở trước mặt Tư Mã Uẩn.
Chồn nhỏ ở nơi nào, trong lòng nàng ấy hiểu rõ, nhưng nàng ấy không đi về hướng Tuyết Viên, mà rẽ ngoặt đi vào một ngõ nhỏ khá khuất.
Nàng dừng bước trước một căn nhà rách nát, sau khi gõ cửa ba tiếng thì khoanh tay chờ đợi.
Không đợi bao lâu, cửa gỗ tách ra một kẽ hở, từ giữa có một chiếc đầu nho nhỏ thò ra.
Người nọ vui vẻ hô một tiếng "Sư tỷ", để cho Ân Tinh Diêu đi vào.
Trong sân cỏ dại mọc thành bụi, chung quanh đầy những chiếc bình đủ kích cỡ, vọng ra âm thanh sột soạt.
Trong bụi cỏ có một con rắn trườn vòng quanh, thuận theo trườn lên chân Ân Tinh Diêu.
Trên môi Ân Tinh Diêu nở một nụ cười dịu dàng, nàng nhìn đứa bé hỏi: "Đồ vật thế nào rồi?"
Tiểu Đồng nghe vậy nhíu mày, lắc đầu nói: "Vẫn chưa thành, không có chỉ dẫn của chính điển, dược luyện ra đều thất bại."
Sau khi Ân Tinh Diêu nghe xong, cũng không quá thất vọng.
Nàng ấy gật đầu, tự nói với bản thân: "Cũng không cần sốt ruột.
Đã có manh mối, vốn ta định đến kinh thành một chuyến, hiện giờ xem ra không cần nữa."
"Ý của sư tỷ là tìm được rồi?" Đôi mắt tiểu đồng sáng ngời.
Ân Tinh Diêu trịnh trọng gật đầu.
Trước đó nàng ấy nghĩ thứ ấy sẽ rơi vào tay sư huynh mình, hiện giờ xem ra không hẳn.
Nàng ấy cúi đầu nhìn tiểu đồng nói: "Ta về trước, nếu có cần gì đến Tư Mã gia tìm ta."
Tiểu đồng cười hì hì nói: "Tiểu thư phủ thứ sử một khắc cũng không rời sư tỷ!"
Ân Tinh Diêu trừng mắt nhìn tiểu đồng nói: "Đệ chớ nói hươu nói vượn!"
Bên này chuyện đã định, Ân Tinh Diêu mới định đi đến chỗ Tuyết Viên.
Nhưng không khéo, lúc đi ngang qua tửu lâu vừa vặn đụng phải đám người Trịnh Minh Hồng.
Trịnh Minh Hồng lúc trước từng nhớ thương Tư Mã Uẩn, đương nhiên cũng vô cùng quen thuộc với người bên cạnh nàng ấy.
Vốn hắn có chút kiêng kỵ Ân Tinh Diêu, nhưng bây giờ uống chút rượu, ngay cả lá gan cũng lớn thêm mấy phần.
Hắn được huynh đệ đỡ lấy, đi tới trước mặt Ân Tinh Diêu, ô a một tiếng nói: "Ân cô nương, sao Uẩn muội muội không đi cùng cô? Chuyện lần trước ta nói, Uẩn muội muội suy nghĩ thế nào?"
"Đúng vậy, khi nào thì tẩu tử mới bằng lòng gả cho?" Người bên cạnh Trinh Minh Hồng hát đệm nói.
Ân Tinh Diêu nhíu mày, không chút nào che giấu chán ghét của bản thân với đám người Trịnh Minh Hồng.
Nàng trầm giọng mắng một tiếng, "Tránh ra."
Trịnh Minh Hồng thật ra cũng không chắn đường Ân Tinh Diêu, nhưng từ ngữ trong miệng thập phần hạ lưu bỉ ổi, thật sự làm ô uế tai mắt người ta.
Ân Tinh Diêu bình tĩnh nhìn Trịnh Minh Hồng, nàng ấy phất tay áo, đi xuyên qua giữa đám người Trịnh Minh Hồng.
"Ân cô nương cũng là quốc sắc thiên hương, Dương châu chúng ta làm sao vậy?"
"Tỉnh tỉnh đi, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à?" Một vị công tử cười vang nói.
Trịnh Minh Hồng nhìn bóng dáng Ân Tinh Diêu rời đi hừ mạnh một tiếng, đến khi nhìn không thấy, mới nói: "Chúng ta trở về đi." Hắn cũng không chú ý trên người đã bị một con tiểu trùng màu vàng bay tới chích một phát.
Trước đây khi đi cùng Tư Mã Uẩn, cũng không thể vào Tuyết Viên, lần này Ân Tinh Diêu cũng không định đi vào.
Nàng chỉ huýt sáo một tiếng dài, đã thấy chồn nhỏ từ trong Tuyết Viên đi ra, bước chân thật dài chạy đến bên người Ân Tinh Diêu.
Chồn nhỏ rất có linh tính, nó dụi dụi vào người Ân Tinh Diêu như đang làm nũng.
Ân Tinh Diêu cười cười, đưa tay gãi đầu nó.
Trong Tuyết Viên đi ra một người khác, nhưng lý do thoái thác vẫn giống nhau.
"Chủ nhân nhà ta không tiện tiếp khách."
"Không sao." Ân Tinh Diêu cười cười nói, "Tiểu điêu nhi tinh nghịch, quấy rầy quý phủ." Nàng ấy vốn định rời đi, nhưng lúc nàng định xoay người, như nhớ tới việc gì, quay đầu lại nói, "Ngày mai hẳn sẽ có người đến Bảo Hòa Đường cầu y, dược quý phủ thiếu, bọn họ sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa lên."
Hạ nhân không rõ ý tứ của Ân Tinh Diêu, chỉ có thể thuật lại toàn bộ lời nói của nàng lên.
"Nàng nói xem nàng ấy có ý tứ gì?" Tạ Phù Sơ nhíu mày nói.
Chiêu Dương công chúa nói: "Tư Mã Uẩn và Vương Thục có quan hệ thân thiết, chuyện dược liệu đương nhiên nàng ấy sẽ nhờ đến Vương Thục.
Mà Vương Thục mượn thế lực của phụ thân, tìm được những nhà buôn dược liệu ở Dương châu.
Nhưng theo tin tức điều tra lúc trước, trong số thương nhân buôn bán dược liệu cũng có người của Trịnh Minh Hồng, e rằng người này sẽ động tay động chân.
Điểm này Tư Mã Uẩn không biết, nhưng Ân Tinh Diêu lại hiểu rõ."
"Cho nên —--" Ánh mắt Tạ Phù Sơ sáng lên.
Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: "Ân Tinh Diêu có lẽ đã động thủ với đám người Trịnh Minh Hồng." Dừng một chút, nàng lại nói, "Việc này cũng chỉ là suy đoán của ta, chưa hẳn là thật."
"Không sao, cuối cùng vẫn sẽ không thiếu dược liệu." Tạ Phù Sơ cười nói.
Thân phận của nàng không thể lộ ra ngoài, chẳng qua là không muốn kinh động nhiều người, nhưng nếu có người quá phận, dùng quyền thế áp người là việc phải làm.
"Cũng đến lúc thi châm rồi, hẳn là sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần so với ngâm thuốc lúc trước." Tạ Phù Sơ lại mở miệng nói, trong mắt nàng phảng phất một tia không đành lòng.
Chiêu Dương công chúa không sợ những đau đớn này, nhưng nàng vẫn bày ra dáng vẻ tủi thân đáng thương, dùng một đôi mắt trong veo nhìn Tạ Phù Sơ chăm chú, nàng nói: "Vậy trước đó, ta muốn một chút ngọt ngào.".