Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 14: 14: Hoàn Sào Thư Pháp




Một hồi náo loạn của Tụ Tiên Lâu lại khiến cho Bạch Ngọc Lâu có tiếng trong kinh thành.

Mọi người nghĩ rằng có tứ hoàng tử hậu thuẫn, lập tức không còn ai dám xem thường tửu lâu mới mở này nữa.

Có người lại muốn biết đây là dạng tửu lâu thế nào mà lại khiến cho Tụ Tiên Lâu uy tín lâu năm cũng phải nảy sinh cảm giác nguy cơ, cũng có người muốn bước lên thuyền tứ hoàng tử, thường đến Bạch Ngọc Lâu tìm vận may.

Bởi vậy, Bạch Ngọc Lâu đông như trẩy hội, vô cùng phồn thịnh.

Thấy Bạch Ngọc Lâu dần đi vào quỹ đạo, Tạ Phù Sơ an tâm.

Bên phía Triệu Ninh, chí hướng hợp với tứ hoàng tử, tứ hoàng tử sẵn lòng đề bạt hắn, Tạ Phù Sơ cũng không xen vào, phất tay làm một chưởng quỹ vui vẻ thanh nhàn.

Ngày hôm đó, Tạ Phù Sơ đang hóng mát trong viện, không ngờ Tạ Phù Phong lại chủ động tìm tới cửa.

Trong lòng nàng buồn bực, cô ả này không tìm cơ hội quấn lấy tam hoàng tử đi, đến viện nàng làm gì? Trông thấy Tạ Phù Phong hai mắt đẫm lệ, cả người Tạ Phù Sơ đều thấy khó chịu, không biết vị này lại định làm gì.

"Nhị muội muội, vì sao muội không nói cho tỷ biết người của Triệu gia đã vào kinh?" Tạ Phù Phong nghe nói từ chỗ tam hoàng tử.

Tam hoàng tử có chút quan hệ với Tụ Tiên Lâu, đương nhiên tay chân cũng sẽ đi hỏi thăm.

Những người khác không biết, nhưng trong lòng Tạ Phù Phong rõ ràng, Triệu gia này không phải nhà cha mẹ ruột của nàng ta sao? Bọn họ đến kinh thành làm gì? Chẳng lẽ là Tạ Phù Sơ cố ý bảo bọn họ đến vạch trần nàng ta? Nghĩ thế, cả người Tạ Phù Phong đều luống cuống.

Người Hầu phủ chán ghét Triệu gia, nàng ta cũng không dám nói với người của Hầu phủ.

"Không phải tỷ cũng biết rồi sao? Còn hỏi ta làm gì?" Tạ Phù Sơ lạnh nhạt nói.

Trong lòng Tạ Phù Phong hốt hoảng, nàng ta không dám tưởng tượng, nếu người trong kinh thành biết nàng ta là thiên kim giả sẽ có phản ứng gì! Nàng ta đã quen cuộc sống giàu sang, sao có thể trở lại Triệu gia chịu khổ? Nàng ta gượng cười nói: "Muội mới đến, không rõ tình hình trong kinh.

Trường An giá hàng cao, nhiều người có tính bài ngoại, người từ nơi khác đến sống không dễ dàng, vẫn nên bảo bọn họ trở về đi."

Hoảng cái gì? Tạ Phù Sơ hứng thú quan sát Tạ Phù Phong, ung dung nói: "Bọn họ có nơi nương thân rồi."

Tạ Phù Phong cũng nghe kể về chuyện khi trước, như vậy lại càng khiến lòng nàng ta rối loạn! Nàng ta thà rằng người Triệu gia ở rất xa, không có nửa điểm quan hệ với nàng ta! Nghiêm túc mà nói, nàng ta cũng không phải người Triệu gia! Chỉ là bất hạnh xuyên thành con gái Triệu gia, không có quan hệ gì với Triệu gia cả!

"Triệu Ninh là đệ đệ của tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn gặp nó?" Tạ Phù Sơ lại hỏi.

Khuôn mặt Tạ Phù Phong cứng đờ, đệ đệ gì chứ? Biết Tạ Phù Sơ sẽ không đưa người Triệu gia đi, nàng ta bỏ ý định nói chuyện với nàng, định nhờ tam hoàng tử đến hỗ trợ.

Bị Tạ Phù Sơ như cười như không nhìn mình, Tạ Phù Phong chỉ cảm thấy toàn thân như bị kim đâm phải, chật vật thật sự.

Ngón tay cắm vào lòng bàn tay, nàng ta khuất nhục cắn môi chạy trối chết.

Mấy ngày sau, Triệu Trung gửi thư.

Nói là Tạ Phù Phong gặp bọn họ, yêu cầu bọn họ lập tức chuyển khỏi kinh thành, bị Triệu Ninh đuổi ra.

Tạ Phù Sơ nghe xong cười cười, nữ chính trong nguyên tác này thật là đáng yêu.

Nàng ta không xem bản thân là người của Triệu gia, vậy vì sao Triệu gia phải xem nàng ta là người một nhà?

"Đại tiểu thư làm như vậy thật không tử tế, rõ ràng Bạch Ngọc Lâu rất tốt." Ỷ Ngọc cũng có chút tức giận bất bình.

Tạ Phù Sơ khẽ cười một tiếng nói: "Không cần để ý tới nàng ta.

Bảo Triệu thúc bên kia chú ý chút, đừng để người ta nắm được nhược điểm, tuy nói có tứ hoàng tử hậu thuẫn, nhưng không biết rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đâu." Nàng biết nữ chính trong sách quen dùng thủ đoạn, tam hoàng tử bên kia còn chưa có được quyền thế, không muốn vì nữ chính mà đắc tội huynh đệ mình, nhưng vẫn có không ít kẻ ngốc, ví dụ như Tạ Phù Sách.

Tạ Phù Phong thân thiết với tiểu thư Trịnh gia Trịnh Minh Nguyệt, Tạ Phù Sách đương nhiên cũng giao du với Trịnh Minh Lãng.

Ban đầu hai huynh muội Trịnh gia đều đắc tội công chúa, ở nhà đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm một hồi, thấy Chiêu Dương công chúa không có tâm tư truy cứu, lập tức linh hoạt trở lại.

Trịnh Minh Nguyệt bị ràng buộc bởi thân phận nữ nhi, không tiện ra ngoài, nhưng Trịnh Minh Lãng lại chọi gà cưỡi ngựa, trộn lẫn cùng một đám hoàn khố.

Ngày ấy bị tứ hoàng tử đâm một nhát, Trịnh Minh Lãng đã sớm ghi hận Bạch Ngọc Lâu, nhưng hắn không muốn ra mặt, lại khuyến khích những người khác đến gây ồn ào.

"Kia chính là địa bàn của tứ hoàng tử, không muốn sống nữa à?" Tất nhiên có thiếu gia lo sợ trong lòng.

ngôn tình hài

"Cũng không phải đi đập phá cái gì." Trịnh Minh Lãng ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút khinh thường đối với công tử lùi bước kia, hắn nói, "Chỉ cần không gây sự, tứ hoàng tử có thể làm khó dễ được ta chắc?"

"Không gây sự, vậy đi làm gì?" Thiếu gia kia hỏi.

"Đầu gỗ mãi cũng không thông được!" Trịnh Minh Lãng cầm quạt xếp tàn nhẫn gõ lên đầu người kia, hắn chuyển hướng về phía Tạ Phù Sách nói, "Tạ huynh đệ, giờ đến lượt huynh, ta biết huynh quen biết một ít văn nhân mặc khách." Tạ Phù Sách tuy là kẻ vô sỉ, nhưng người Tạ gia chưa từng rời bỏ thi thư, hắn cũng xem như "nhà văn hóa" bậc nhất trong đám hoàn khố.

"Ba chữ Bạch Ngọc Lâu ta thấy thế nào cũng sẽ bị thiêu đến hoảng thôi." Trịnh Minh Lãng lại nói.

Tạ Phù Sách gật đầu, sắc mặt lạnh lùng.

Hắn nghe được chút sự tình ở chỗ Tạ Phù Phong, đây là tửu lâu do người Triệu gia mở.

Suy nghĩ của hắn và Tạ Phù Phong giống nhau, thầm muốn đuổi người của Triệu gia ra khỏi kinh thành.

Nhưng ai biết bọn họ lại mượn tay Tạ Phù Sơ nắm lấy tứ hoàng tử.

Nói đến người được bên ngoài nuôi lớn không xem bản thân là người của Hầu phủ, chỉ giật dây cho người ngoài này.

Tạ Phù Sách sẽ không ngốc đến mức tự mình ra mặt, hắn phái gã sai vặt gọi mấy người đọc sách muốn dựa thế Tạ gia đi gây sự, còn hắn lại cùng một đám nhà giàu lên nhã các xem náo nhiệt.

"Chủ nhân của Bạch Ngọc Lâu cũng thật xa hoa, mọi thứ đều là đứng đầu, xem biển hiệu này, thật là mỹ diệu." Một thư sinh thanh sam rung đùi đắc ý nói.

Hắn quay đầu nhìn một thư sinh bên cạnh, lại ra vẻ buồn bực hỏi, "Ngô huynh, sao huynh lại lắc đầu thở dài?"

Nam nhân được xưng là "Ngô huynh" chậc chậc hai tiếng, không để tâm nói: "Ta thật cảm thấy không bằng Tiên Nhân Cư, mượn tấm biển này nói đi, mấy con chữ yếu đuối này không có chút lực đạo nào, sao có thể so được Tiên Nhân Cư?"

"Lời ấy sai rồi, Tiên Nhân Cư là do Tào tiên sinh đề tự, người bình thường đương nhiên không so được."

......

Nhóm thư sinh cũng không tiến vào Bạch Ngọc Lâu, đứng bên ngoài đối diện tửu lâu tùy tiện bình phẩm.

Người Bạch Ngọc Lâu cũng không thể đuổi bọn họ đi.

Bản tính dân chúng thích xem náo nhiệt, không bao lâu đã có người vây đầy xem náo nhiệt.

Người không biết còn tưởng rằng Bạch Ngọc Lâu đã xảy ra việc lớn gì.

Mấy người đọc sách đầu tiên là làm một hồi tranh chấp với biển hiệu, ầm ầm ĩ ĩ, ngay cả cái bàn gỗ cũng bị lấy ra so sánh.

Có thư sinh nhìn như thay Bạch Ngọc Lâu nói chuyện, kỳ thực đều hạ thấp Bạch Ngọc Lâu.

Ngay cả Tiên Nhân Cư còn không bằng, làm sao so sánh được với Tụ Tiên Lâu vốn trên Tiên Nhân Cư một bậc?

"Hoang đường!" Bỗng nhiên, một tiếng nói trung khí mười phần truyền đến, một ông lão hơn năm mươi tuổi chống gậy bước ra từ trong đám người, "Ba chữ Bạch Ngọc Lâu sơ mật hữu trí*, như lời của cổ nhân: Đại đạo phiếm phiếm, hôn hiểu sử nhiên.

Thế tự tương hướng, vật bất lưỡng nan.

Tâm hữu thiên kết, lạc mộc vô biên.

Xuân sơn tại vọng, lương nguyệt sơ loan**.

Hiển nhiên là người kế tục thánh thủ Trương tiên sinh! Mấy người các ngươi còn nói thật có khí khái, tức chết ta! Tức chết ta!" Lão giả nói mấy câu lại trừng mắt liếc nhìn bọn thư nhân kia một cái.

*Sơ mật hữu trí: lúc dày lúc thưa, tổng thể tinh tế, có trật tự.

**Trích trong Nhị thập tứ thư phẩm, là tác phẩm cổ đại của Trung Quốc về những nhà thư pháp và các tác phẩm của họ.

Đoạn trên trích trong bài đầu tiên - "Sơ mật".

Nghĩa là:

Đường lớn mênh mông giữa trời đất

Bình minh hoàng hôn đều là biểu hiện của nó

Đạo lý thế gian đều là tương đối tương phản

Nhưng đều có thể đi bất kỳ con đường nào

Dù cho trong lòng có hàng vạn hàng nghìn khúc mắc và phiền muộn

Đối diện với ngàn cây bát ngát lá rụng xào xạc cũng khiến người ta thông suốt

Cỏ cây và núi non thấp thoáng phía xa

Một vành trăng non sáng vằng vặc chiếu xuống cây tùng

Nguồn: http://.360doc.com/content/21/1216/10/1545613_1008938903.shtml

"Người này là ai vậy!" Quần chúng xung quanh nhỏ giọng bàn tán.

Có người nhận ra thấp giọng nói: "Đây là lão hàn lâm học sĩ đấy, rất nổi danh."

Mấy thư nhân kia sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng.

Đương nhiên bọn họ có nghe nói qua thánh thủ Trương tiên sinh, nhưng Trương tiên sinh chỉ có một đệ tử thân truyền! Chẳng lẽ Bạch Ngọc Lâu mời được? Trong lòng không phục, nhưng lời nói đến miệng, lại không dám trực tiếp ồn ào ra.

"Trương tiên sinh chỉ có một đệ tử mà thôi." Tạ Phù Sách xem náo nhiệt trông thấy ngồi không yên, hắn cất cao giọng nói, "Chữ này tốt xấu thế nào ta không biết, nhưng Trương lão tiên sinh hẳn là không muốn cho người khác mượn thế lực rêu rao khắp nơi đâu?"

Lão hàn lâm học sĩ kia tức giận đến rung râu trợn mắt, ông ấy trông thấy Tạ Phù Sách, tức giận nói: "Gia phong Tạ gia xuống dốc, Tạ nhị công tử là thế này ư!"

"Làm sao chứng minh được là truyền nhân của Trương tiên sinh? Theo ta được biết, truyền nhân của Trương tiên sinh chính là ---" Nói tới đây, Tạ Phù Sách đột nhiên ngừng lại.

Truyền nhân của Trương tiên sinh là Chiêu Dương công chúa, lấy quan hệ của nàng ta và Tạ Phù Sơ, thật đúng là có thể ban thưởng tấm biển này.

"Sao lại không nói?" Một tiếng cười lạnh truyền ra.

Tạ Phù Sơ cũng không kiêng kị lộ diện trước mặt Tạ Phù Sách.

Lúc Tạ Phù Sách trông thấy Tạ Phù Sơ ấn đường nhảy dựng, đợi đến khi trông thấy người ngồi trong xe ngựa phía sau nàng kia, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

Trong lúc nhất thời hắn rất căm thù Tạ Phù Sơ, hận chưa từng có muội muội này trở về.

"Lúc trước là người phủ công chúa đưa tới tấm biển đấy." Một người biết rõ sự việc lúc này mở miệng nói.

Những người còn lại tức thì kinh ngạc phát hỏa.

Chiêu Dương công chúa không đặt trò khôi hài này trong lòng, nàng chậm rãi đi xuống từ xe ngựa, được Tạ Phù Sơ đỡ lấy tiến vào Bạch Ngọc Lâu.

Tứ hoàng tử cùng Chiêu Dương công chúa đều đến đây, phỏng chừng không bao lâu thái tử cũng sẽ đích thân tới phải không? Bạch Ngọc Lâu này sợ là muốn lật đổ Tụ Tiên Lâu rồi! Có người trong lòng bất mãn, lại càng nhiều người thầm tỏ vẻ vui mừng! Tụ Tiên Lâu mượn thế lực của Trịnh gia ức hiếp người cùng ngành thậm chí là những thực khách bình thường cũng không phải chuyện ngày một ngày hai..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.