Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng bà Chu không nghe, đẩy xe nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng. Thấy Tiểu A Sơ có vẻ sắp khóc, Kiều Trần thị đành phải ôm cháu về nhà. Vừa lúc ấy, Chân Nguyệt cũng vừa chăm xong rau quả, đang đi ra rửa tay ở sân trước.

Kiều Trần thị ôm hài tử đưa cho Chân Nguyệt, lo lắng nói: "Bà của Cẩu Thặng đã lấy xe đẩy của Tiểu A Sơ rồi, ta phải đi đòi lại đây."

Chân Nguyệt cau mày hỏi: "Bà của Cẩu Thặng là ai?"

Kiều Trần thị đáp: "Bà Chu" Rồi vội vàng chạy ra ngoài để đòi lại xe.

Chân Nguyệt suy nghĩ: Là cái bà Chu thường xuyên lấy đồ của người khác sao?

Không bao lâu sau, Kiều Trần thị quay lại, trên mặt đầy nước mắt, miệng thút thít: "Bà ta sao có thể như vậy, bà ta thật sự quá đáng mà."

Chân Nguyệt cau mày, hỏi: "Có chuyện gì?"

Kiều Trần thị nước mắt rơm rớm, kể: "Bà Chu nói Cẩu Thặng nhà bà rất thích chiếc xe đẩy, hơn nữa bà ấy đã cất xe đi rồi, bảo chúng ta làm một cái khác là được. Ta nói đó là đồ của Tiểu A Sơ, nhưng bà ấy không chịu trả."

Chân Nguyệt thở dài, giờ thì nàng đã hiểu vì sao nguyên chủ lại có tính cách đanh đá. Kiều Trần thị quá yếu đuối, thậm chí đồ đạc của nhà mình bị lấy mất mà cũng không đòi lại được, chỉ biết khóc mà trở về.

Chân Nguyệt thầm nghĩ: Bà bà của mình không phải là người không biết đấu tranh, nhưng rõ ràng lại không dám đối đầu với những người như bà Chu. Nếu bà ấy không làm được, thì mình sẽ phải tự đứng ra làm thôi.

"Nương đem hài tử vào phòng đi," Chân Nguyệt nói xong, rồi trao Tiểu A Sơ đã ngủ say cho Kiều Trần thị.

Sau khi Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ vào phòng, Chân Nguyệt cầm lấy khảm đao và cái sọt, theo trí nhớ bước thẳng về nhà bà Chu.

Chân Nguyệt nhanh chóng đến nhà bà Chu, dùng sức gõ cửa liên hồi, từng tiếng "phanh phanh phanh" vang lên rõ rệt.

"Ai vậy?" Bà Chu vừa mở cửa, thấy Chân Nguyệt liền hoảng hốt, định đóng sầm cửa lại.

Nhưng chưa kịp làm gì, Chân Nguyệt đã dùng khảm đao c.h.é.m mạnh vào cửa, khiến cửa rung lên.

Bà Chu hốt hoảng hét lớn: "Chân thị, ngươi định làm gì?"

Chân Nguyệt dùng lực đẩy mạnh cửa, đi thẳng vào nhà: "Mang xe đẩy của nhà ta ra."

Bà Chu giãy nảy: "Cái đó bà bà nhà ngươi đã cho ta rồi."

Mặt Chân Nguyệt lạnh tanh, lặp lại lời mình vừa nói: "Ta bảo, lấy xe đẩy ra."

Bà Chu cứng rắn chống cự: "Ta đã nói, nó là của nhà ta rồi."

Chân Nguyệt gật đầu, không nói thêm, thẳng tay bước vào phòng bếp. Bà Chu định cản lại nhưng lại bị nàng đẩy ngã ra một bên.

Vừa vào bếp, Chân Nguyệt thấy ngay đĩa bánh màn thầu trên bàn, liền cầm lấy một chiếc và gặm ngon lành. Ở Kiều gia, thường chỉ ăn cháo hoặc cơm, bánh màn thầu như thế này nàng chưa từng được nếm.

Bà Chu chạy vào, thấy cảnh tượng đó thì hét toáng lên: "Ngươi làm gì vậy? Ai cho ngươi ăn bánh nhà ta?"

Chân Nguyệt không quay đầu lại, bình thản đáp: "Ngươi cho."

Chu bà tử hét lớn: "Ta cho khi nào?"

Chân Nguyệt vừa ăn vừa điềm nhiên trả lời, trong khi tay đã nhanh chóng cho hai chiếc màn thầu còn lại vào sọt.

Thấy vậy, bà Chu xông tới định giật lại, nhưng Chân Nguyệt nhanh tay hơn, nhét hết vào sọt. Không dừng lại ở đó, Chân Nguyệt mở hết các nắp nồi, nhìn thấy rau dại trong rổ cũng lấy hết cho vào sọt.

Bà Chu hốt hoảng đòi lại nhưng không làm gì được: "Chân thị, ngươi không sợ ta mách trưởng thôn sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Cứ việc đi."

Bà Chu rít lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.