(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Nhị nhìn Chân Nguyệt và Kiều Triều, nhận ra hai người đã ngồi đó nghe chuyện từ lâu. Kiều Nhị đáp: "Đại ca, đại tẩu cũng đang nghe à? Đại tỷ phu ấy mà, hắn kể khổ nhiều lắm. Nói rằng mỗi khi có thứ gì tốt, đại tỷ lại mang về cho cậu em vợ của hắn, rồi mỗi lần mẹ vợ đến khóc lóc đòi tiền, đại tỷ liền mang tiền qua đưa cho."
"Thằng cháu ngoại đáng thương, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhỏ bé, gầy gò. Rõ ràng lớn hơn Tiểu Niên một tuổi mà trông còn nhỏ hơn nó." Kiều Nhị than phiền, nhìn lại Tiểu Niên khỏe mạnh, hồng hào nhờ có đồ ăn và quần áo đầy đủ ở nhà.
Chân Nguyệt nghe xong liền tổng kết: "Đại tỷ ngươi đúng là "siêu cấp đỡ đệ ma"!"
Tiền thị ngơ ngác: "Đỡ đệ ma là gì cơ?"
Chân Nguyệt giải thích: "Là những người phụ nữ si ngốc, cứ có thứ gì tốt đều đưa cho đệ đệ, chẳng còn nghĩ đến bản thân mình. Nhị đệ muội, ở Kiều gia, ta không quản muội tiêu tiền hay đồ đạc của mình cho nhà mẹ đẻ, nhưng nếu muội còn định đem cả đồ của Kiều gia về bên đó, thì..."
Chân Nguyệt liếc sang Kiều Triều: "Huynh nói tiếp đi."
Kiều Triều thẳng thắn: "Vậy thì phải tách nhị đệ và nhị đệ muội ra ở riêng thôi."
Nghe xong, Tiền thị và Kiều Nhị sợ xanh mặt, vội xua tay: "Tiền thị không dám đâu, nếu nàng dám, ta sẽ..." Kiều Nhị vỗ ngực, ngụ ý rằng hắn sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Tiền thị nghe Kiều Nhị nói vậy liền trừng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu,"Chàng thật sự muốn bỏ ta sao?"
Kiều Nhị thở dài, ôm vai nàng và nhẹ giọng nói: "Chuyện cũ đã qua thì bỏ qua đi, nhưng về sau nàng không thể làm như vậy nữa. Nàng có muốn Tiểu Niên cũng giống như trước, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm không? Còn nàng nữa, nàng nỡ lòng nào đem quần áo đẹp, giày tốt, vải dệt và số tiền cực khổ nàng kiếm được, chỉ để đem hết cho nương và đệ đệ của nàng sao?"
"Nếu nàng thực sự giống như đại tỷ của nàng, ta cũng sẽ nói như đại tỷ phu mà thôi."
Tiền thị mặt mũi có chút khó chịu,"Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ không làm vậy nữa." Trước đây, nương nàng chỉ cần khóc lóc kể khổ là nàng lại không thể từ chối, phải đưa ra chút tiền. Nhưng cũng chưa đến mức đưa hết.
Nàng là con thứ tư trong nhà, từ nhỏ đã bị mắng chửi nhiều hơn các tỷ tỷ, nên so với ba tỷ tỷ, nàng cũng không đến nỗi quá tệ.
Chân Nguyệt ở bên nghe liền lên tiếng nhắc nhở: "Lửa sắp tàn rồi kìa."
Tiền thị giật mình, quay lại lo lắng,"Ai da, lửa, lửa!" Nàng vội vàng thêm củi vào bếp, rồi hứa chắc nịch: "Lần sau nếu nương ta đến, ta sẽ tìm đại tẩu trước."
Kiều Nhị phụ họa: "Đúng vậy, tìm đại tẩu trước."
Chân Nguyệt:...
Không lâu sau, mì đã nấu xong, Kiều Nhị, Tiền thị cùng Tiểu Niên ngồi xì xụp ăn, Kiều Nhị cảm thán: "Vẫn là đồ ăn ở nhà ngon hơn."
Tiền thị quay sang nhéo eo hắn một cái, khiến Kiều Nhị đau đến trợn mắt: "Ta không nói nữa, không nói nữa."
Kiều Trần thị ở bên cạnh nói: "Đại ca đại tẩu của ngươi cũng vừa về, cũng kêu đói, ta cũng vừa nấu mì cho họ."
Nghe vậy, Tiền thị lập tức chú ý,"Đại tẩu, sao hai người về sớm thế? Muội tưởng hai người phải tối muộn mới về cơ."
Chân Nguyệt đáp đơn giản: "Không có gì, nên chúng ta về sớm thôi."
Tiền thị không hỏi thêm, nhưng trong lòng nghĩ chắc ở nhà mẹ đẻ của Chân Nguyệt cũng chẳng có gì ngon để ăn, nên mới về sớm vậy. Bây giờ mà so, chắc chỉ có nhà Chung gia là ăn uống khá hơn, còn lại đều không bằng nhà bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");