(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Chân Nguyệt và Kiều Triều rời đi, Chân gia bắt đầu bàn bạc làm sao để trồng rau bán.
Rời khỏi Chân gia, Chân Nguyệt lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng, nàng thở dài một tiếng: "Thật mệt mỏi, sau này nếu không cần, ta sẽ không về nữa. Diễn suốt thế này thật quá vất vả."
Kiều Triều nhìn nàng một cái, lúc ở Chân gia, hắn cũng phải đóng kịch theo nàng, cảm giác cũng chẳng thoải mái hơn gì: "Được."
Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều, đặt sọt xuống: "Để ta bế con, huynh cõng sọt."
Hai người thay đổi nhiệm vụ, rồi cùng nhau đi về thôn Đại Nam. Đường đi không dễ, Kiều Triều thỉnh thoảng phải đỡ Chân Nguyệt. Nhìn trượng phu có sẵn này, nàng thầm nghĩ người này cũng được, biết nghe lời, còn làm việc và kiếm tiền nữa.
Nếu nàng thực sự cứ sống ở đây mãi, có lẽ như thế cũng đủ qua ngày.
Khi họ về đến nhà, Tiền thị và Kiều Nhị vẫn chưa trở lại. Kiều Trần thị nhìn thấy bọn họ về sớm cũng khá ngạc nhiên: "Sao về sớm thế?"
Chân Nguyệt nói: "Vâng, hôm nay trời tối sớm, nên về sớm một chút. Có gì ăn không? Con đói quá."
Kiều Trần thị đáp: "Ta đi nấu mì cho các con."
Chẳng bao lâu sau, mì đã được nấu xong. Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi ăn, món mì rất đơn giản, có thêm rau xanh và mỗi người một quả trứng gà. Bên cạnh còn có một đĩa dưa muối.
Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, nhìn phu thê bọn họ ăn ngấu nghiến như thể ở nhà mẹ đẻ không được ăn uống đầy đủ. Bà nghĩ thầm, chẳng lẽ Chân Dương thị lại không cho họ ăn cơm? Không thể nào, làm thế thì bị người ta đàm tiếu ngay.
Sau khi ăn no, Chân Nguyệt mới cảm thấy như sống lại. Đường về lạnh cắt da cắt thịt, lại còn đi bộ một đoạn dài. Giữa đường, Kiều Triều phải ôm nàng để giúp nàng giữ ấm.
Ăn xong, hai người đi ngồi sưởi ấm. Kiều Trần thị còn nướng thêm một ít đậu phộng để ăn.
Chân Nguyệt chợt hỏi: "À đúng rồi, cái sọt mà chúng con mang về có gì bên trong không?"
Kiều Trần thị đáp: "Ta chưa xem nữa."
Chân Nguyệt nói: "Để ta xem."
Tuy không mong đợi gì nhiều, nhưng khi mở ra, Chân Nguyệt vẫn thấy hơi chán nản. Một cân gạo và mì được trả lại, còn lại chỉ có chút rau dại, hai củ dưa muối, và... hai văn tiền. Không ngạc nhiên gì khi cái sọt nhẹ bẫng thế.
Nhìn dưa muối, Chân Nguyệt nhớ lại món này lúc trưa ăn thử, suýt nữa đã nhổ ra vì quá mặn. Trước đây, Kiều gia cũng từng làm dưa muối rất mặn, nhưng từ khi Chân Nguyệt chỉ đạo, và dùng rau tự trồng, dưa muối mới ngon hơn hẳn.
Mớ dưa muối mang về này chắc chỉ có thể dùng để cho gà hay heo ăn. Nhưng nghĩ lại, nhà hiện giờ không có gà hay heo, có lẽ sau này phải mua thêm vài con heo con và gà con nuôi.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tiền thị và Kiều Nhị đã trở về, trông họ có vẻ khá chật vật.
Kiều Trần thị bước ra đón: "Đã về rồi sao? Đi đường có ổn không?"
Tiền thị từ trên xe lừa nhảy xuống, xua tay mệt mỏi: "Không ổn lắm, con đi uống miếng nước cái đã."
Kiều Trần thị nói: "Trong nồi có nước ấm đấy."
Kiều Nhị dắt xe lừa vào chỗ, bế Tiểu Niên xuống: "Nương, có gì ăn không?"
Chân Nguyệt bước tới đón Tiểu A Sơ, còn Kiều Trần thị đi vào bếp: "Ta nấu mì cho các con, sao ai về cũng bảo không ăn cơm rồi?"
Tiền thị uống nước xong, dần lấy lại sức: "Thật sự là chúng con không ăn cơm."
Kiều Nhị cũng vào uống nước, rồi cho Tiểu Niên uống chút nước."Suýt nữa thì mất cả xe lừa."
Tiền thị ngồi bên cạnh nhóm lửa, vừa làm vừa kể lại chuyện hôm nay về nhà mẹ đẻ: "Hôm nay khi chúng con vừa về đến nơi, mấy tỷ muội với các anh rể cũng vừa về. Ngay từ đầu, ai cũng hỏi nhà Kiều gia có kiếm được lời không".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");