Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 176




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chân Dương thị tức giận, nghĩ rằng Chân Nguyệt đang đùa giỡn bà ta, liền lao tới định đánh nàng.

Chân Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, nói: "Nương chưa ăn thử thì sao biết không ngon? Nương lúc nào cũng nóng vội như vậy thì làm sao kiếm được tiền. Nếu nương không còn gì nói nữa, con xin phép ra ngoài."

Chân Dương thị quát lớn: "Đứng lại! Trả lại ta hai mươi văn tiền!"

Chân Nguyệt lục trong túi, nhưng hai túi đều trống rỗng. Nàng bình thản nói: "Con làm gì còn tiền. Tiền đó đã nói là dành cho cháu ngoại của nương mà. Còn nữa, những gì con mang về đều là thứ tốt. Nương không biết quý đồ thì thôi, còn đòi tiền con sao? Làm gì có nhà nào lại có nương đi đòi tiền nữ nhi đã gả đi chứ? Lúc trước không phải nương nói nữ nhi đã gả đi rồi là như bát nước đổ đi, không còn quan hệ gì với nhà nữa sao?"

"Nếu nương đòi tiền, vậy trả lại con mấy món trong sọt đi. Con và Kiều Triều sẽ không trách gì. Ra ngoài mà có ai hỏi, con sẽ nói nương không cho chúng con về nhà mẹ đẻ vì chưa trả tiền, còn bắt chúng con đập nồi bán sắt để chuẩn bị quà cáp."

Chân Nguyệt nói xong liền chuẩn bị quay người đi gọi Kiều Triều cùng nhau về.

Chân Dương thị thấy Chân Nguyệt bước ra ngoài vội vã gọi: "Này! Ngươi quay lại đây!"

Chân Nguyệt bước thẳng ra ngoài, làm bộ chịu nỗi ấm ức, nói: "Kiều Đại, chúng ta về thôi. Người nhà đều chê chúng ta, ngay cả đồ ăn ta mang cũng không ai thèm. Thôi, lần sau không cần về nữa."

"Kiều Đại, ôm hài tử lên, chúng ta về nhà."

Kiều Triều nhanh chóng ôm Tiểu A Sơ từ tay Chân Lâm thị, chuẩn bị cùng Chân Nguyệt rời đi.

Chân Lâm thị hoảng hốt đứng dậy kéo tay Chân Nguyệt lại: "Ai, ai, đừng vội! Đâu có ai chê trách gì muội, chắc muội hiểu lầm nương rồi. Nương không có ý đó đâu."

Chân Dương thị cũng bước tới giải thích: "Ta chỉ nói là đồ mang về không đáng giá hai mươi văn tiền, chứ có nói gì đâu."

Chân Nguyệt vẫn bày tỏ vẻ mặt đau khổ: "Đây không phải là ghét bỏ thì là gì? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay nữ nhi quan trọng? Thôi, không cần nói nữa. Ta đã gả đi rồi, không cần về nhà mẹ đẻ nữa. Đi thôi, Kiều Đại."

Chân Lâm thị vội kéo tay Chân Nguyệt, rồi liếc mắt ra hiệu cho Chân Dương thị,"Không đâu, tiểu muội về nhà mẹ đẻ, ai mà không vui chứ? Phải không, mọi người?"

Đại ca Chân Nguyệt, Chân Công lên tiếng hòa giải: "Miệng nương tuy cứng nhưng lòng mềm, bà là lo cho muội thôi."

Chân Nguyệt ngờ vực: "Thật vậy sao? Nhưng nương vừa đòi ta hai mươi văn tiền."

Chân Công kéo nhẹ tay Chân Dương thị,"Nương, nương nói không phải ý đó mà."

Nhìn sắc mặt nhi tử, Chân Dương thị buộc phải xuống nước,"Được rồi, ta đâu có đòi con tiền, chỉ là nói chơi thôi. Đưa cái sọt đây ta xem lại."

Chân Lâm thị đi tới gần sọt đồ, hỏi: "Tiểu muội mang gì về vậy?"

Chân Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là ít rau củ và thịt khô trong nhà."

Chân Lâm thị hơi biến sắc. Trước đó, nương nàng ta nói rằng Chân Nguyệt sẽ mang về thứ tốt, sao bây giờ chỉ là mấy thứ rau củ thế này? Nhưng nàng ta nhanh chóng nở nụ cười trở lại,"Không sao, không sao. Nhà đang thiếu đồ ăn. Đúng lúc cần chuẩn bị cơm trưa, vậy dùng củ cải của tiểu muội mà hầm."

Chân Nguyệt cũng cười theo,"Tẩu tử thật chu đáo, để ta cùng vào bếp phụ giúp."

Nói rồi, nàng ra hiệu cho Kiều Triều ngồi lại, rồi cùng các tẩu tử vào bếp. Dù không nấu ăn, nhưng nàng ở cạnh giúp vặt vãnh cho phải phép.

Kiều Triều bế Tiểu A Sơ ngồi lại trong phòng. Chân Công quay sang hỏi hắn: "Nghe nói nhà đệ mua lừa, sao hôm nay không cưỡi xe lừa tới?"

Kiều Triều giải thích: "Nhị đệ muội ở nhà mẹ đẻ xa, nên xe lừa để họ dùng."

Chân Công gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Muội phu này, nói thật đi, nhà các người kiếm tiền bằng cách nào mà dư dả thế?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.