Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 166




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi các nữ nhân tắm rửa xong, mới đến lượt nam nhân. Cả gia đình tắm rửa xong đều tụ tập quanh đống lửa để hong khô tóc. Hôm nay, không chỉ người tắm mà ngay cả con lừa trong nhà cũng được Kiều Đại Sơn dùng giẻ lau sạch sẽ.

Khi trời đã xế chiều, Kiều Trần thị và Tiền thị bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cần phải ăn một bữa thật ngon, nên con gà duy nhất trong nhà cũng đã bị g.i.ế.c thịt.

Một miếng thịt khô lớn được rửa sạch, còn có lạp xưởng chưng được sắp xếp để lên trên cơm. Mọi người đều góp sức vào việc chuẩn bị. Kiều Nhị đi rửa củ cải và rau xanh, Kiều Triều chăm sóc Tiểu A Sơ, Kiều Đại Sơn ở bên cạnh trông coi bếp lửa, còn Kiều Tam tìm kiếm những việc nhỏ để hỗ trợ.

Cả nhà ai cũng bận rộn, không ai được ngồi không trừ mấy đứa trẻ.

Sau một canh giờ tất bật, bữa ăn cuối cùng cũng hoàn thành. Có canh gà, lạp xưởng chưng, thịt khô hầm củ cải, thịt khô xào giá đỗ, thịt khô xào dưa chua, rau xanh xào và hẹ xào trứng gà. Chân Nguyệt nhìn đĩa đồ ăn, thầm nghĩ chắc họ sống ở phương nam, nên không có phong tục ăn sủi cảo, vì vậy nhà nàng cũng không làm sủi cảo.

Cũng không có bánh gạo hay bánh dày, có lẽ vì đây không phải phong tục của vùng này.

Trời lạnh, đồ ăn dễ nguội nên mọi người nhanh chóng bắt đầu bữa ăn, đống lửa cũng được đặt gần đó để giữ ấm.

Trong lúc ăn cơm, bên ngoài bỗng nhiên tuyết rơi.

"Tuyết rơi rồi!" Không biết ai nói lên tiếng đầu tiên. Kiều Trần thị liền cười nói: "Năm mới đến, mong nhà mình luôn bình an."

Tiền thị tiếp lời: "Hy vọng năm sau nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn."

Kiều Nhị thêm vào: "Hy vọng nhiều người mua rau nhà mình hơn, để chúng ta kiếm được nhiều tiền."

Kiều Đại Sơn cũng cười lớn, vừa sờ đầu Tiểu A Sơ đang nằm trong lòng Kiều Trần thị vừa nói: "Hy vọng đại tôn tử của nhà ta mạnh khỏe lớn khôn, và mong cả nhà đều không bị bệnh tật, tai ương."

Mọi người cùng hướng ánh mắt về phía Chân Nguyệt và Kiều Triều. Kiều Triều lau miệng rồi nói: "Hy vọng năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an." Thế đạo an lành thì người dân mới sống tốt.

Chân Nguyệt nhìn hắn, nghĩ thầm: Người này sao lại nói chuyện nghe có vẻ cao xa thế nhỉ?

Nhận thấy mọi người đang chờ mình lên tiếng, Chân Nguyệt mỉm cười nói: "Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, sớm ngày nhà chúng ta có một căn nhà lớn, quần áo thì mặc không cần lo nghĩ, đồ ăn thì ăn thoải mái, tiền bạc thì tiêu xài không cần đắn đo."

Mọi người nghe xong đều vỗ tay hưởng ứng.

Tiền thị phấn khởi nói: "Mặc quần áo thoải mái, tiêu tiền không cần nghĩ – chuyện này ta chưa dám mơ tới, chỉ có đại tẩu mới dám nghĩ như vậy!" Còn về đồ ăn, bây giờ nhà họ đã có thể ăn no mỗi bữa, với Tiền thị, thì đó đã là phước lành từ trời ban.

Kiều Nhị ôm lấy Tiền thị,"Ta cũng hy vọng sang năm chúng ta có một nhi tử bụ bẫm!"

Tiền thị thẹn thùng đánh nhẹ vào tay hắn,"Trước mặt mọi người mà nói bậy bạ gì thế."

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cười lớn,"Được, được, hy vọng sang năm nhà chúng ta thêm thành viên mới. Cũng mong rằng năm sau, lão Tam có thể lên trấn trên tìm được việc tốt, rồi cưới một tức phụ hiền thục."

Cả nhà ăn uống no say, cùng nhau trò chuyện về những điều tốt đẹp cho ngày mai, ai nấy đều phấn khởi.

Chân Nguyệt nhận lại Tiểu A Sơ từ lòng Kiều Trần thị, thấy cũng đã muộn, nên nàng bèn ôm con về phòng trước. Kiều Triều theo sau.

Sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ, Kiều Triều đứng gần Chân Nguyệt, trông như có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng: "Nàng..."

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Ừm?"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng... sang năm có dự định gì không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.