(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Tam bĩu môi: "Đừng có lần nào mất đồ cũng đổ cho ta. Ta chỉ trộm Kiều gia thôi, không trộm nhà khác. Hừ! Nếu không phải ta, thì ta về ngủ đây." Nói rồi hắn ngáp một cái, bực bội quay đi. Bị gọi dậy giữa đêm, lại còn bị nghi oan khiến hắn cảm thấy quá xui xẻo.
Kiều Phong thấy không phải Lý Tam nên cũng để hắn về. Trong lúc chưa tìm ra kẻ trộm, ông đành cảnh cáo mọi người: "Mọi người chú ý bảo vệ lương thực, đừng để bừa bãi. Nhớ khóa cửa cẩn thận, đóng chặt cửa sổ."
Không tìm được kẻ trộm, Lâm gia đành phải chịu cảnh bực bội. Mỗi lần nhà họ bị trộm là lại không tìm ra thủ phạm, thật sự quá buồn bực và vô vọng.
Sáng hôm sau, tin tức Lâm gia bị trộm lương thực nhanh chóng lan khắp thôn Đại Nam. Ban đầu, nhiều người nghi ngờ liệu có phải Lý Tam làm không, nhưng sau khi dấu chân được kiểm tra, phát hiện không khớp, nên mọi người không rõ kẻ trộm là ai.
Trưởng thôn lập tức thông báo cho cả thôn phải cẩn thận bảo vệ lương thực của mình.
"Đại tẩu, hôm qua Lý Tam còn nói rằng nếu có trộm, hắn chỉ trộm nhà chúng ta thôi," Tiền thị nói.
Chân Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Lần sau gặp hắn, để đại ca ngươi dạy cho hắn một bài học. Ta không tin hắn dám đến nhà mình trộm nữa. Nếu hắn đến thật, thì đúng là ngu ngốc."
Tiền thị cười: "Đúng vậy, phu quân cũng nói y như thế."
Tối hôm đó, lại có thêm một nhà bị trộm lương thực. Nhà này vừa khóc vừa than thở vì trưởng thôn mới nhắc nhở mọi người cẩn thận, vậy mà đêm đó nhà họ đã bị trộm mất lương thực.
"Đều tại đại ca không trông lương thực cẩn thận!" Nhị tức phụ của nhà đó trách móc.
Đại tức phụ không chịu thua, cãi lại: "Sao lại đổ lỗi cho trượng phu ta? Nhị đệ cũng có trông đâu!"
"Nhưng phòng bếp nằm ngay cạnh phòng của các ngươi cơ mà."
"Thế à? Ta còn tưởng các ngươi ngủ như heo, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy!"
"Các ngươi chẳng phải cũng vậy sao?"
Cuộc cãi vã nổ ra chỉ vì chuyện lương thực bị mất. Những người xung quanh chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng khi về đến nhà, ai nấy đều vội vàng thu xếp lương thực cẩn thận. Đã có hai nhà bị trộm, không ai muốn mình là người tiếp theo. Vào mùa đông mà không có lương thực thì chỉ có con đường c.h.ế.t đói.
Hôm đó, trời càng lúc càng lạnh. Sáng sớm khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện tuyết đã rơi, phủ một lớp mỏng trên mặt đất. Nóc nhà cũng trắng xóa vì tuyết, nhưng may mắn là trước đó họ đã sửa lại mái nhà, nếu không tuyết nặng có thể làm sập mái.
Kiều Đại Sơn đang dọn tuyết trong sân, vì chuồng heo đã trống sau khi g.i.ế.c heo, giờ chỉ còn hai con gà co ro trong góc. Kiều Trần thị phủ thêm cỏ khô cho chúng ấm áp hơn.
Tiền thị ở trong bếp bận rộn, trên mái nhà bếp treo đầy lạp xưởng và thịt khô. Kiều Nhị xuống hầm lấy cải trắng, sau đó đi lấy dưa chua. Hôm nay Tiền thị định làm bánh bột ngô, nấu cháo, rồi xào cải trắng với dưa chua và thịt khô.
Sau khi rửa mặt xong, Chân Nguyệt ra phòng sau kiểm tra rau củ. Rau dưa đã lớn rất tốt, nếu tuyết không rơi nhiều, thì nàng dự định nhờ Kiều Triều mang ra huyện thành bán.
Không lâu sau, giọng Tiền thị vang lên khắp sân: "Ăn sáng thôi!"
Chân Nguyệt rửa tay rồi vào bếp. Cả nhà ngồi quanh bàn ăn bánh bột ngô nóng hổi và cháo, cảm giác ấm áp hơn nhiều.
Sau bữa sáng, các nam nhân trong nhà ra sân dọn tuyết. Chân Nguyệt thì mang túi đậu nành và nước vào phòng, chuẩn bị thúc giục đậu mọc mầm.
Tiểu A Sơ được Kiều Trần thị chăm sóc. Gần đây, cậu bé rất thích tập lật người. Trong phòng, Kiều Trần thị đốt lò sưởi, để Tiểu A Sơ trên giường cho bé tập luyện.
Tiền thị ngồi cạnh sưởi ấm và thêu thùa, ba nữ hài thì ngồi trên bàn, luyện viết chữ bằng nước theo sự dạy dỗ của Kiều Tam.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");