(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường về, Kiều Triều và Chân Nguyệt cẩn thận dùng cỏ dại che kín những thứ trong sọt, tránh bị người khác nhìn thấy. Nếu bị ai phát hiện, tin tức sẽ lan nhanh khắp thôn.
Trên đường đi về, họ nhặt thêm vài quả dại.
Trời vào đông mau tối, hơn nữa trong núi lạnh hơn, khiến họ phải bước nhanh hơn. Lo sợ Chân Nguyệt có thể trượt ngã, nên Kiều Triều nắm tay nàng dẫn đường. Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều một cái nhưng không từ chối, bởi cả hai đều muốn nhanh chóng trở về nhà.
Khi họ ra khỏi núi, mặt trời đã lặn hoàn toàn, nhưng trời vẫn chưa tối hẳn. Họ tiếp tục bước nhanh trên đường về nhà, không gặp ai cả.
Tại nhà, Tiểu A Sơ đang khóc lớn. Kiều Trần thị dỗ mãi mà không thể làm dịu đi.
"Lão đại và thê tử lão đại vẫn chưa về sao?" Kiều Nhị hỏi.
"Chưa, hy vọng không có chuyện gì xảy ra chứ?" Kiều Nhị lo lắng.
Tiền thị liền gạt đi,"Phi phi phi, đừng nói gở. Chắc sắp về rồi."
Kiều Đại Sơn cầm đuốc, định ra ngoài tìm. Vừa bước ra cửa, ông liền thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt đang tiến về phía nhà.
"Cuối cùng các con cũng đã về, làm mọi người lo lắng," Kiều Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Triều giải thích: "Hôm nay bị trễ chút."
Chân Nguyệt cảm thấy có lỗi: "Là tại con tính sai thời gian."
Kiều Đại Sơn nhanh chóng nhắc: "Đại tôn tử đang khóc lớn, con mau vào xem."
Khi hai người bước vào sân, mọi người thở phào khi thấy họ đã về.
"Thê tử lão đại, ngươi rốt cuộc cũng về. Đại tôn tử chắc đói lắm rồi," một người nói.
"Không có cho nó uống nước cơm sao?" Kiều Triều hỏi.
Kiều Trần thị đáp: "Có cho uống chút, nhưng nó không chịu, cứ khóc mãi."
Chân Nguyệt đặt sọt xuống và dặn: "Mọi người dọn đồ vào chỗ trước." Sau đó nàng rửa tay sạch sẽ rồi mới ôm lấy Tiểu A Sơ.
Hài tử như cảm nhận được mùi hương quen thuộc của mẹ, liền ngừng khóc, nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi.
Tiểu A Sơ dụi đầu vào n.g.ự.c Chân Nguyệt, rõ ràng là muốn bú.
Chân Nguyệt nhanh chóng bế Tiểu A Sơ vào phòng, mở áo cho con bú. Tiểu A Sơ lập tức b.ú lấy b.ú để.
Tiền thị đang xem xét cái sọt mà Chân Nguyệt mang về: "Oa! Sao nhiều cá thế này?"
Kiều Trần thị cũng bước tới, thấy đúng là nhiều cá, còn có một số con vật lạ, liền hỏi: "Đây là con gì vậy?"
Kiều Triều giải thích,"Đây là tôm sông và cua, đều ăn được."
Kiều Trần thị ngạc nhiên,"Nhưng mà ta không biết làm mấy thứ này."
Tiền thị cũng không biết, nên bảo,"Ta sẽ đi hỏi đại tẩu, chắc chắn đại tẩu biết cách làm."
Tiền thị vào phòng Chân Nguyệt, hỏi,"Đại tẩu, tôm sông và cua kia làm sao nấu?"
Chân Nguyệt đáp,"Nếu chúng chưa c.h.ế.t thì thả vào nước nuôi qua đêm, đừng đậy kín nắp, chừa một chút khe hở. Để mai nấu."
"Được."
Sau khi cho con b.ú xong, Chân Nguyệt giao Tiểu A Sơ cho Kiều Trần thị bế, rồi mới ra ăn cơm. Đồ mà hai người mang về đã được cất gọn, còn cá thì được chuẩn bị để làm cá khô bảo quản.
Trưa hôm sau, Chân Nguyệt tự mình xuống bếp, chủ yếu để nấu tôm và cua. Cua sau khi cắt ra thì đem xào, tôm thì làm sạch, tách riêng đầu và thân, thân tôm đem chiên, còn đầu tôm thì xào qua, rồi cho nước vào nấu thành canh cùng rau xanh.
Nàng cũng chiên thêm một con cá và xào một món dưa muối.
Cả nhà chưa từng ăn cua và tôm trước đó, nên chỉ dõi theo Chân Nguyệt. Chân Nguyệt lấy một chân cua, cắn phần vỏ ngoài để lấy thịt bên trong ăn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");