(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chân Nguyệt liền ho khan hai tiếng, cảnh cáo: "Khụ khụ."
Tiền thị lập tức hiểu ý, vội lấy tay che miệng lại.
Chân Nguyệt nhìn đám người bên cây đa đang tò mò nhìn về phía họ, liền đáp: "Đúng là nhà còn nhiều củi, nhưng ta sợ mùa đông này lạnh quá, phải tích trữ thêm thức ăn. Tranh thủ khi tuyết chưa rơi, bọn ta vào núi kiếm thêm chút đồ."
Tiền thị gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, các ngươi nhớ cẩn thận."
"Ừm," Chân Nguyệt đáp, rồi cùng Kiều Triều tiếp tục lên đường, một người đi trước, một người theo sau.
Khi Tiền thị quay lại cây đa lớn, đám người đó liền hỏi: "Đại ca, đại tẩu của ngươi đi đâu vậy?"
Tiền thị cười trừ, đáp: "À, mùa đông này khó khăn, đại ca đại tẩu nhà ta muốn vào núi xem có tìm được chút gì ăn không. Nhà cũng chẳng dễ dàng gì." Vừa nói nàng vừa thở phào vì suýt nữa lỡ lời, không thể để lộ rằng nhà Kiều gia còn rất nhiều đồ ăn.
Kỳ thực, mỗi lần Kiều Triều đi bán rau về đều mua thêm lương thực, nên trong nhà họ không hề thiếu. Năm nay, nhà Kiều gia cũng thu hoạch khá tốt.
Bà Nghiêm nghe vậy hỏi: "Nhà các ngươi lo tiền bạc sao rồi?"
Tiền thị thở dài: "Vẫn vậy thôi, cũng không khấm khá hơn. Thôi, ta phải về xem nhà, đại ca đại tẩu đi rồi, ta phải trông nhà." Nàng vội vàng rời đi, sợ nói nhiều lại để lộ ra điều gì. Không hiểu sao, dạo này nàng cảm thấy đại tẩu ngày càng nghiêm nghị, đáng sợ.
Chân Nguyệt và Kiều Triều cuối cùng cũng đến chân núi.
Kiều Triều muốn vào sâu hơn một chút, liền nói: "Hay là nàng chờ ta ngoài này? Ta muốn vào sâu xem thử ở khúc sông lớn có cá không."
Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần, ta đi cùng huynh. Nếu ta ở một mình, chẳng may có lợn rừng thì biết làm sao?"
Kiều Triều nghĩ kỹ, cũng thấy đúng,"Được rồi, chúng ta vào thôi. Có lẽ sẽ hơi xa đấy."
Chân Nguyệt hỏi: "Huynh định đi đến bờ sông phải không?"
Kiều Triều đáp: "Ừ."
"Vậy đi thôi." Nàng cũng tò mò muốn xem sao.
Chân Nguyệt đi theo Kiều Triều, dù hắn nghĩ rằng thể lực của nàng có thể không theo kịp, nhưng mỗi lần quay lại nhìn, nàng đều bám sát không rời. Dù trời lạnh nhưng cả hai người đều toát mồ hôi vì leo núi.
Mùa đông khiến khung cảnh trong núi trở nên hoang tàn, cây cối trụi lá, chỉ còn những cành khô trơ trọi.
Đi được một đoạn, Chân Nguyệt bỗng nhìn thấy dưới lớp bùn đất lộ ra thứ gì quen thuộc. Bùn còn mới, có lẽ là do con vật nào đó vừa bới ra.
"Đợi một chút," Chân Nguyệt dừng bước, tiến tới chỗ bùn đất và bắt đầu dùng cuốc bới xung quanh. Chẳng mấy chốc, một củ mài dại lộ ra.
Kiều Triều ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Chân Nguyệt ngước nhìn hắn,"Đây là củ mài, huynh không nhận ra sao?"
Kiều Triều có chút chột dạ, đáp: "À, chỉ là ta không nhìn kỹ thôi. Củ mài ta biết mà." Kiếp trước hắn đã từng ăn củ mài, nhưng đó là khi đã được nấu chín, còn trong hình dạng tự nhiên thế này thì hắn chưa từng thấy.
Chân Nguyệt không nói gì, chỉ tập trung đào tiếp củ mài. Củ này khá lớn, đào tiếp xung quanh thì phát hiện còn nhiều củ khác.
"Nhanh hỗ trợ đi, đứng ngẩn ra đó làm gì?" Chân Nguyệt lườm Kiều Triều.
Kiều Triều vốn còn lúng túng, liền lập tức hỗ trợ. Sau một hồi đào, họ tìm thấy khoảng mười củ mài lớn, mỗi củ dài bằng cánh tay, có cái còn bị họ làm gãy đôi.
Lúc đầu, Kiều Triều vô tình làm gãy một củ mài,"Liệu có sao không?"
Chân Nguyệt đáp: "Không sao, dù gãy vẫn ăn được. Nhưng huynh nên tránh chạm vào chỗ gãy, chất nhựa ở đó sẽ làm ngứa tay."
"À, được rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");