(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cớ sao mua nhiều vải thế này?" Kiều Trần thị hỏi.
Chân Nguyệt trả lời: "Mùa đông sắp đến, phải chuẩn bị trước. Mỗi người trong nhà nên có một cái áo bông để giữ ấm."
Kiều Trần thị gật đầu,"Con nói đúng. Nhưng sao mua nhiều bông vậy? Chắc đắt lắm. Ngày mai ta đi tìm ít hoa lau về, bỏ vào quần áo cho ấm, ta và cha con không cần dùng bông đâu. Để bông cho các con thôi. Ta còn có cái áo lông cũ, lát nữa ta sẽ tìm ra cho tôn tử của ta đắp."
Chân Nguyệt cau mày: "Hoa lau có đủ ấm không?" Nàng biết người nghèo thường dùng hoa lau nhét vào quần áo để giữ ấm, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm.
Kiều Trần thị cười đáp: "Đủ ấm chứ. Mùa đông ở trong nhà, không phải đi đâu, thế là ấm rồi."
Trong lòng Chân Nguyệt thở dài, cảm thấy lượng bông mình mua vẫn chưa đủ nhiều. Dù đã chi ra hai lượng bạc để mua vải và bông, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Kiều Triều không còn vào núi săn b.ắ.n nhiều nữa, mà chủ yếu tập trung vào việc bán rau củ.
Thông thường, Kiều Triều chỉ lên huyện bán đồ mỗi ba đến năm ngày một lần, có khi công việc ở ruộng vườn bận rộn, thì bảy tám ngày mới đi. Một chuyến như vậy kiếm được khoảng sáu bảy trăm văn, tính ra mỗi tháng cũng kiếm được khoảng ba lượng bạc.
Nhưng trước đó, gia đình họ đã chi rất nhiều tiền cho việc mua lừa, ngói, thuê đất, và mỗi lần lên huyện còn phải mua thêm lương thực, thịt thà, tiêu tốn không dưới một trăm văn.
Số tiền còn lại chẳng đáng là bao, chưa kể Chân Nguyệt còn muốn mua giấy, bút và nhiều thứ khác nữa. Tính toán lại, nàng nhận ra tiền nhà mình tiêu hao nhanh như nước chảy. Tuy nhiên, đó đều là những khoản cần thiết. Có lẽ nàng nên bắt đầu ghi chép sổ sách chi tiêu cho cẩn thận hơn.
"Tam đệ, từ hôm nay đệ bắt đầu ghi sổ sách cho nhà chúng ta," Chân Nguyệt gọi Kiều Tam, người vừa mới đọc sách trở về.
Kiều Tam ngẩn người một chút,"A? Đại tẩu, ta không biết ghi sổ."
Chân Nguyệt đáp: "Có gì mà không biết? Đệ chỉ cần ghi lại mỗi ngày trong nhà chi tiêu bao nhiêu, dùng tiền vào việc gì. Ví dụ như mua lừa tốn bao nhiêu, mua ngói bao nhiêu, cuối tháng còn lại bao nhiêu tiền là được. Đệ có giấy đúng không? Cứ ghi vào giấy, rồi cuối cùng khâu lại bằng kim chỉ là xong."
Kiều Tam lúng túng hỏi: "Đơn giản vậy sao?"
Chân Nguyệt cười: "Đơn giản thôi. Sau này đệ muốn lên trấn tìm việc ở phòng thu chi, cứ nói đệ đã học qua cách quản lý chi tiêu trong nhà."
Kiều Tam chần chừ,"Thật vậy à? Có thể nói như vậy sao?"
Chân Nguyệt gật đầu: "Được chứ. Nếu giấy không đủ, đệ cứ nói, lần sau ta kiếm được tiền sẽ mua thêm cho."
"Được rồi." Kiều Tam đáp lời.
Khi trở lại trong phòng, Chân Nguyệt ngồi xuống và uống một hớp nước lớn, bắt đầu suy nghĩ về cách kiếm thêm bạc. Thật ra, hiện tại nhà họ đã kiếm được khá nhiều, thường xuyên có thịt ăn.
Đôi mắt nàng bỗng dừng lại trên hai con heo béo ngoài sân, còn nàng bắt đầu tính toán.
Heo nhà nàng ít nhất cũng phải nặng 300 cân mỗi con. Hiện tại, thịt heo đang có giá 20 văn một cân, tính ra một con heo bán được 6000 văn, tương đương với 5 lượng bạc. Hai con thì là 10 lượng bạc. Tuy nhiên, heo nhà nàng nuôi không phải loại thường, nếu định giá cao hơn, khoảng 25 văn một cân, thì có thể thu về hơn 6 lượng bạc một con, hai con là 12 lượng.
Tất nhiên, phải mời mọi người đến ăn cơm g.i.ế.c heo, nên không thể bán hết được. Nhà nàng cũng cần giữ lại một phần lớn để làm thịt khô, lạp xưởng, v. v. Nếu chỉ bán một con, cũng được 6 lượng bạc, còn lại một con để gia đình ăn, gà cũng để dành cho mùa đông.
Nhưng xem ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Chân Nguyệt thầm tính toán, chờ đến mùa đông, khi nàng trồng được rau củ tươi mới sẽ bán với giá cao hơn, chắc chắn những người có tiền sẽ mua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");