Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 44: 44: Chương 39




Editor: Băng Tâm

Kinh Thị ——

Đường Miên cũng bất ngờ gặp khách không mời mà đến, đột nhiên có người đến trung tâm huấn luyện tìm người, sau đó nói họ là người của Tống gia, còn gọi cô là tiểu thư.

Đường Miên biểu tình cái quái gì đang xảy ra vậy???

Có chuyện gì thú vị đang diễn ra sao? Người của Tống sao lại gọi cô là tiểu thư?

“Tiểu thư, vừa rồi tôi đều nói thật, nếu cô không tin có thể đi theo chúng tôi một chuyến, sau khi về Tống gia chúng tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện, cha mẹ ruột của cô đang chờ ở Tống gia, mời cô đi theo chúng tôi.”

Người đàn ông này bình tĩnh tự xưng mình là quản gia, tựa hồ chắc chắn Đường Miên sẽ không cự tuyệt, gương mặt cung kính nhưng vẫn nhìn ra trong mắt có một chút cao cao tại thượng mơ hồ, khiến người ta cảm thấy đến Tống gia là một vinh hạnh.

Không, Đường Miên hoàn toàn không cảm thấy vinh hạnh, cô chỉ cảm thấy chuyện này rất buồn cười, đột nhiên có người tới nói cô không phải là con gái Đường gia, mà là tiểu thư của Tống gia.

“Xin lỗi, tôi cho rằng các người đã nhận nhầm người, tôi không phải là tiểu thư Tống gia, tôi họ Đường.” Không phải họ Tống.

Loại chuyện nhận nhầm này nếu xảy ra với người khác có khả năng Đường Miên sẽ cười cho qua chuyện, nhưng phát sinh với Đường Miên cô liền cười không nổi.

Đường Miên có thể khẳng định, cô là con gái của Đường gia, không có khả năng là người Tống gia.

Tình cảm Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn giành cho Đường Miên không có khả năng là giả, Đường Miên có thể khẳng định chủ nhân của thân thể này là con gái Đường gia, mà hiện tại cô lại trong thân thể này, như vậy cô chính là người Đường gia.

Đường Miên lớn lên không giống với người Đường gia, nhưng điều này không có nghĩa cô không phải là người Đường gia, con cái lớn lên không giống cha mẹ có rất nhiều, không thể vì lớn lên khác biệt mà hoài nghi không phải là con ruột được chứ?

Nhưng gương mặt quản gia của Tống gia vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn Đường Miên, có nề nếp nói: “Tiểu thư, chuyện này Tống gia đã điều tra rất cẩn thận, cô thật sự là tiểu thư nhà chúng tôi, mời cô theo tôi trở về Tống gia.”

Đường Miên nhìn quản gia trước mặt, một hồi lâu mới nói: “Được, tôi đi theo các người phải giải thích rõ ràng.”

Bên này quản gia ở đây mời Đường Miên lên xe, bên kia Tống gia lại là rất rối loạn.

Tống gia, phòng khách.

Tống Khê ngồi bên cạnh ông nội Tống, bên kia sô pha Tống Vân Sinh và bà Tống sắc mặt rất khó coi.

Mặc cho ai đột nhiên biết con gái mình nuôi suốt mười mấy năm không phải là con ruột cũng sẽ không vui nổi, tầm mắt hai người nhìn về phía Tống Thi Vận sắc mặt đang tái nhợt, thấy vẻ hoảng loạn trong mắt của Tống Thi Vận sắc mặt Tống Vân Sinh trầm xuống.

“E hèm, chuyện này là ba điều tra được gần đây thôi, hai vợ chồng bọn bây cũng thật tâm đầu ý hợp, có phải là con gái của mình không bọn bây cũng không cảm giác được, chẳng phải luôn nói là máu mủ tình thâm sẽ có cảm ứng! Bọn bây một chút cảm giác cũng không có sao?”

“Chuyện này ba đã điều tra rõ ràng, tiểu thư chân chính của Tống gia cũng đã tìm được, ba đã cho quản gia đi đón rồi, hiện tại ba nói chuyện điều tra với bọn bây.

Chuyện này phải nói từ lúc vợ thằng Vân Sinh đi đẻ, khi đó……”

Chuyện của Tống gia tương đối cẩu huyết, khi bà Tống sinh con công ty có việc nên Tống Vân Sinh không ở bên cạnh, lúc ấy thừa dịp vợ đang mang thai Tống Vân Sinh đã ngoại tình với thư ký.

Thư ký biết Tống phu nhân sinh con thì trong lòng nảy sinh ghen ghét, cho nên ngay lúc không ai để ý đã lén bắt đứa bé trong bệnh viện.

Phải nói thư ký cũng thật nhẫn tâm, bắt con rồi còn chưa đủ, sau lại còn ôm theo đứa trẻ lên xe lửa rời thành phố đổi với một gia đình khác, từ đấy tiểu thư Tống gia phải sống ở thôn xx xa xôi của tỉnh H.

Sau một thời gian dài điều tra, người của ông nội Tống đã khoanh vùng Đường Miên của Đường gia, thứ nhất là vì Đường Miên cùng tuổi với tiểu thư Tống gia, còn thứ hai là do Đường Miên có tướng mạo không giống với người Đường gia.

Ông nội Tống phái người điều tra thêm một thời gian cơ hồ đã xác định tiểu thư Tống gia chính là Đường Miên.

“Hơn nữa theo ba được biết, đầu năm nay Đường Miên bị rơi xuống sông, ba cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.” Ông nội Tống nói những lời này nhìn về Tống Thi Vận, ánh mắt sắc bén kia làm cho Tống Thi Vận cảm giác tất cả đều bị nhìn thấu.

Ông nội Tống nhìn chằm chằm Tống Thi Vận trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Thi vận, nhiều năm như vậy Tống gia đối xử với con không tệ, ông biết chuyện này với con là một đả kích lớn, nhưng có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng.

Con sống ở Tống gia đã nhiều năm, thật vất vả mới tìm được người thân con nên trở về sống cùng họ, những thứ chúng ta cho con nhiều năm nay sẽ không đòi lại con cứ giữ lấy hết.”

Tống Thi Vận nghe ông nội Tống nói trong mắt nhịn không được dâng lên một tia hung ác nham hiểm, nói thật dễ nghe còn không phải là muốn đuổi cô ta ra khỏi Tống gia sao? Có câu nói nuôi một con chó mười mấy năm cũng có tình cảm, còn cô ta là con người vẫn sống sờ sờ.

Ở chung một nhà nhiều năm như vậy nói đuổi là đuổi sao?

Bà Tống tựa hồ có chút luyến tiếc, muốn nói lại thôi một hồi lâu mới nhìn ông nội Tống nói: “Ba, Thi Vận……” Có thể không cần đi.

Tống gia cũng không phải nuôi không nổi một cô gái như Thi Vận, tuy rằng Thi Vận lớn lên không giống bà và Tống Vân Sinh, nhưng nhiều năm qua họ vẫn luôn xem Thi Vận là con gái tình cảm đều là thật.

Giờ muốn đuổi liền đuổi, có phải quá vô tình hay không?

Ông nội Tống liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của bà Tống, hừ một tiếng nói: “Có một số việc không thể lòng dạ đàn bà, nếu bọn bây để Thi Vận ở lại, con gái của bọn bây trở về sẽ có cảm giác như thế nào? Chuyện này bọn bây không biết suy nghĩ sao?”

Con ruột quan trọng hay là đứa con nuôi mười mấy năm quan trọng hơn, có một số chuyện phải suy nghĩ thật thấu đáo.

Đúng lúc này, quản gia đưa Đường Miên vào.

Đường Miên đi vào ánh mắt đầu tiên không phải nhìn ông nội Tống, cũng không phải hai vợ chồng Tống gia, càng không phải Tống thi vận, khiến cho Đường Miên chú ý là Tống Khê ngồi bên cạnh ông nội Tống.

Tống Khê từ lúc Đường Miên vào cửa cũng nhìn về phía cô, lần đầu tiên thấy Đường Miên trong lòng Tống Khê liền xẹt qua một loại cảm giác quen thuộc, là một loại quen thuộc sinh ra từ đáy lòng, loại cảm giác này khiến Tống Khê phải nhìn Đường Miên nhiều thêm vài lần.

.

Truyện Lịch Sử

Ông nội Tống thấy Đường Miên trên mặt khó được lộ ra một nụ cười, ông nội Tống đối với Đường Miên đặc biệt vừa lòng, căn cứ theo tư liệu điều tra ông đã rất thích cô bé này.

Cô trông rất đẹp, lại còn thông minh, đứng nhất toàn trường, lần này tới Kinh Thị cũng là vì tham gia huấn luyện thi đua.

Trong mắt ông nội Tống con cháu Tống gia phải ưu tú, xuất sắc như vậy.

Ông nội Tống đã không thân với Tống Thi Vận từ lúc nhỏ, không chỉ là bởi vì Tống Thi Vận không giống người Tống gia, quan trọng nhất chính là tính tình của Tống Thi Vận rất khó ưa, tâm cơ thâm trầm, có đôi khi làm việc vô cùng cực đoan.

“Nào, tới đây ngồi đi.” Ông nội Tống tiếp đón Đường Miên.

Đường Miên không có ngồi xuống, đối diện với ánh mắt sắc bén của ông nội Tống, Đường Miên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để nói rõ chuyện này, tôi không phải là tiểu thư Tống gia của các người, tôi là con ruột của ba mẹ tôi, các người đã tìm lầm rồi.”

Ông nội Tống nghe lời Đường Miên nói cũng không tức giận, cười nói: “Đây là tư liệu điều tra con xem đi, con chính là tiểu thư của Tống gia chúng ta, đương nhiên, nếu con không tin chúng ta có thể đến bệnh viện xét nghiệm ADN, chờ có kết quả giám định rồi con sẽ tin.”

Đường Miên âm thầm trợn mắt, không biết nên nói sao về tính bá đạo của ông nội Tống.

Hôm nay Đường Miên đến đây là để làm rõ chuyện này, tuy nhiên người Tống gia không tin cô chỉ có thể chấp nhận xét nghiệm ADN, nếu kết quả xét nghiệm ADN có thể giải quyết chuyện này sao cô phải nhiều lời giải thích nữa.

Đường Miên đồng ý làm xét nghiệm ADN, một giờ sau ông nội Tống dẫn Đường Miên đến bệnh viện, tìm một bác sĩ quen biết với Tống gia lấy tóc và nước bọt đi xét nghiệm.

Bác sĩ lấy mẫu xét nghiệm xong bảo vài ngày nữa sẽ có kết quả, một mình Đường Miên rời bệnh viện không đi cùng với người Tống gia, Đường Miên biết rõ cô không phải tiểu thư của Tống gia, ở lại Tống gia không thích hợp, có kết quả cô không phải là tiểu thư Tống gia cũng không thể biến mình thành tiểu thư Tống gia.

Ra khỏi bệnh viện, Tống Khê vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đề nghị tài xế đưa Đường Miên trở về ký túc xá.

Đường Miên nghe thấy cậu nhóc nói, kinh ngạc ngẩng đầu liếc cậu.

Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó từng người thu hồi tầm mắt.

Ông nội Tống bên cạnh thấy hai người nhìn nhau tựa hồ rất vui mừng, trực tiếp yêu cầu Tống Khê đưa Đường Miên trở về.

Trong xe, Đường Miên và Tống Khê cùng nhau ngồi ở hàng ghế phía sau.

Đường Miên ngồi rất đoan chính, Tống Khê bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, từ lúc hai người lên xe đến giờ chưa từng dời mắt.

“Lần trước là chị.” Tống Khê bỗng nhiên nói, ngữ khí không phải dò hỏi mà là khẳng định.

Tống Khê nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Miên, cậu nhóc đã nhớ ra chuyện khiến cậu cảm thấy quen thuộc với cô.

Lần đó ở tình H, là cô.

Mấy tháng trước, Tống Khê bị bắt cóc, lần đó bị bắt đi trong lúc cậu không khỏe, cơ thể rất không thoải mái, nhưng vẫn cảm giác được mọi chuyện đang diễn ra, tuy rằng rất mơ hồ.

Từ nhỏ thân thể của Tống Khê đã không tốt, cứ hai ba ngày là đau ốm liên miên, vận khí cũng đặc biệt không tốt, ra thường xuyên bị thương, nếu không phải người thân cận với cậu không gặp vấn đề gì thì người ta đã cho rằng cậu là tai tinh.

Lúc ấy cậu nhóc cảm giác có người tới gần, người kia cho cậu một cảm giác rất đặc biệt, thật giống như ở bên cạnh cô mọi sự khó chịu trong cơ thể đều tiêu tán.

Chẳng qua thực đáng tiếc, lúc cậu nhóc tỉnh lại ở cục cảnh sát cậu đã cô rời đi, sau này cậu phái người đi tìm nhưng không tìm thấy, điều đó cho thấy cậu vẫn chưa đủ lợi hại, nếu không sao chỉ tìm một người ở tỉnh H nhỏ bé cậu cũng không làm được?

Ông nội của cậu lại khác, chuyện này vừa tra đã biết, Đường Miên ở đâu ông tìm ra ngay.

Thậm chí còn biết Đường Miên hiện đang ở Kinh Thị.

Đường Miên đối mắt với Tống Khê, trầm mặc một lát, bỗng dưng cười.

Đứa nhỏ này trưởng thành rất sớm, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một cậu bé, đặc biệt là cặp mắt lúc đánh giá người khác, ẩn ẩn cùng ông nội Tống có ba phần tương tự.

Tống Khê nhấp môi, thấy Đường Miên tươi, lại lần nữa chắc chắn nói “Quả nhiên là chị.”

“Đúng vậy, là chị, em có vẻ đã khá hơn nhiều.” Đường Miên cười ngâm ngâm nói.

Cậu bé thoạt nhìn khá hơn lúc trước rất nhiều, sắc mặt hồng nhuận còn có thêm chút thịt, có thể thấy được khoảng thời gian vừa rồi của cậu rất tốt.

“Chị là chị gái tôi?” Tống Khê hơi nghiêng đầu, cảm thấy có chút hứng thú với việc xét nghiệm ADN vừa rồi.

Nhìn ánh mắt hào hứng của cậu bé, Đường Miên không thể không tàn nhẫn đánh gãy ý tưởng tốt đẹp ấy, nghiêm túc nói: “Chị không phải, sở dĩ chị làm xét nghiệm ADN chính là để chứng minh chị không phải là người Tống gia.”

Cô là con gái ruột của Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn, cái này không thể nghi ngờ.

Theo đúng như ý trời thì, Đường Miên cô chính là người Đường gia.

Nghe Đường Miên nói trong lòng Tống Khê có chút mất mát, cậu bé có ấn tượng rất tốt với Đường Miên, nhưng từ thái độ và ánh mắt Đường Miên cậu bé biết cô không nói giỡn.

Tống Khê phát hiện khi trở về từ tỉnh H cơ thể của cậu đã tốt hơn nhiều, sẽ không thường xuyên sinh bệnh, buổi tối cũng không mơ thấy ác mộng, ra cửa cũng không gặp xui xẻo.

Trái với vận đen lúc trước, cậu bé trở nên may mắn, vận khí tốt đến có chút quỷ dị, có đôi khi còn vô tình tránh được tai hoạ.

Loại thay đổi này bắt đầu có từ lúc trở về, Tống khê nghĩ vậy ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Đường Miên, mím môi hỏi: “Lúc đó sao chị lại cứu tôi?”

Nhìn ánh mắt đầy khó hiểu của Tống Khê, Đường Miên trầm ngâm một lát, giơ tay vuốt cằm, trêu chọc: “Không có lý do đặc biệt nào, có câu nói gặp nhau tức là duyên, lúc ấy chị gặp em, vừa lúc trên tay chị có thứ em cầm, chị giữ lại cũng vô ích nên đem nó cho em.

Khi đó gặp được em, cho em thứ kia, chính là duyên phận đi.

Em xem, không phải hiện tại chúng ta lại gặp nhau sao?”

Duyên phận…… Tống Khê trong lòng mặc niệm hai chữ này, ánh mắt thâm thúy.

——————

Chuyện Tống gia còn chưa giải quyết xong, kỳ nghỉ tốt đẹp của Đường Miên đã kết thúc.

Tháng bảy tươi đẹp, thầy giáo dẫn theo sáu học sinh tham gia thi đấu rời tổ quốc thân yêu, đến với chiến trường thuộc về bọn họ.

Sau khi đến nơi thầy liên hệ với ban tổ chức để sắp xếp nơi ở, đồng thời luôn miệng dặn dò các bạn không được chạy lung tung, đặc biệt là không cho phép lén bỏ đi một mình.

Ở nước ngoài, bọn họ không quen thuộc không thể để học sinh chạy loạn, nếu xảy ra chuyện gì thì không hay.

Tổ thi đấu 6 người lần này có 4 nam và 2 nữ, Đường Miên và một nữ sinh khác ở cùng nhau, còn lại các nam sinh sẽ chia phòng theo cặp, thầy giáo được sắp xếp đến nơi khác không ở cùng học sinh.

Trưởng và phó đoàn của các quốc gia khác cũng đã dẫn theo các học sinh đến dự thi, buổi chiều cử hành lễ khai mạc.

Lễ khai mạc kết thúc, Đường Miên và các bạn học cùng nhau trở về.

Mỹ nhân phương đông luôn có sức hấp dẫn thần bí với người nước ngoài, đặc biệt là Đường Miên với vẻ đẹp tinh xảo không tỳ vết tựa như búp bê sứ, còn là loại búp bê xứ đầy nghệ thuật được trưng bày trong tủ kính, chỉ cần ngắm nhìn cũng khiến người ta yêu thích.

Diện mạo của Đường Miên dễ dàng gây ấn tượng tốt với người nước ngoài, cách đó không xa mấy học sinh ngoại quốc đứng nhìn chằm chằm nhóm người Đường Miên rất lâu, rốt cuộc có một cậu năm sinh tóc vàng đến trước mặt Đường Miên.

Đột nhiên bị người ngăn lại, Đường Miên ngẩng đầu lên nhìn, thấy là một nam sinh không quen biết, vẻ mặt nghi hoặc.

“Xin chào, cậu có phải là người nước R không? Cậu thật xinh đẹp, tôi có thể kết bạn với cậu không?” Nam sinh tóc vàng da trắng nhìn Đường Miên, một chút cũng không cảm thấy mình kết bạn không đúng nơi.

Đột nhiên xuất hiện một người nói tiếng Anh muốn làm bạn với Đường Miên, các bạn học khác thấy người nước ngoài bỗng dưng xuất hiện ngăn họ liền nhìn chằm chằm, trong đó nữ sinh cùng phòng với Đường Miên âm thầm kéo cô lui về phía sau.

Cảm nhận được sự bảo vệ từ bạn bè, Đường Miên câu môi lộ ra một nụ cười nhạt.

Lúc Đường Miên cười rộ lên gương mặt có chút ửng hồng, một đôi thủy nhuận hơi cong, trong mắt tựa hồ mang theo tinh quang sáng ngời đẹp đẽ.

Đường Miên cười làm cho nam sinh tóc vàng hơi hoảng hốt, hai bên tai đỏ bừng trở nên xấu hổ.

Cô gái xinh đẹp thần bí đến từ nước Z, cười rộ lên thật là đẹp mắt, giống như thiên thần tỏa sáng.

Nhận ra ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của nam sinh tóc vàng, Đường Miên ngẩng đầu đối mắt với cậu ta.

Có lẽ người nước ngoài đều không hiểu hàm súc, thích nói thẳng, mà Đường Miên cũng không thích vòng vo, gương mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười lễ phép nói: “Xin chào, ngại quá tôi muốn sửa lại cho đúng, tôi là người nước Z.”

Nam sinh tóc vàng tựa hồ có chút xấu hổ, sờ cái mũi cao thẳng của cậu ta, đỏ mặt nói một câu xin lỗi, sau đó nói với Đường Miên thêm mấy câu mới lưu luyến xoay người rời đi cùng nhóm bạn.

Nam sinh tóc vàng đã nhìn ra, cô gái phương đông xinh đẹp kia không muốn kết bạn với cậu ta, nhưng không sao cả, cậu ta cảm thấy bọn họ vẫn là có thể làm bạn bè, tương lai khẳng định có cơ hội.

Sau khi mấy nam sinh ngoại quốc rời đi Kim Bảo Lệ đang kéo tay Đường Miên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra lúc nãy người ta chỉ muốn bắt chuyện, mà bọn họ giống như có chút quá khoa trương, còn tưởng rằng người nọ muốn khi dễ Đường Miên.

Đường Miên nhỏ tuổi nhất trong 6 người bọn họ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nên bọn họ phải bảo vệ Đường Miên.

Lúc trở về Kim Bảo Lệ lén nhìn trộm gương mặt Đường Miên, trong lòng âm thầm hâm mộ, giá như cô cũng đẹp được như vậy.

Không, cô chỉ cần đẹp bằng nửa Đường Miên thôi cô đã thấy đủ.

Buổi tối, Đường Miên hiếm khi không ngủ được, bởi vì thi liên tục hai ngày.

Đời trước Đường Miên cũng từng tham gia thi đua quốc tế, lần đó Đường Miên giành được giải thưởng quốc tế, nhưng thật đáng tiếc, cô đã để lỡ mất vị trí quán quân.

Lần này, Đường Miên muốn toàn lực ứng phó, vì quốc gia, cũng chính là vì thanh xuân của bản thân, lưu lại một dấu ấn khó quên.

Trên giường bên kia, Kim Bảo Lệ cũng ngủ không được, cô mở to mắt nhìn Đường Miên ỏ đối diện nhỏ giọng nói: “Đường Miên, ngày mai phải thi rồi, tim chị cứ thình thịch thình thịch, thật khẩn trương.”

“Em cũng khẩn trương.” Đường Miên nói.

“Đây là lần tiên chị tham gia cuộc thi lớn thế này, chị sợ bản thân phát huy không tốt.

Em nói xem đề thi ngày mai có phải rất khó không? Chị cảm thấy rất sợ, lỡ như chị không phát huy tốt thì phải làm sao bây giờ? Khi chị đến được vòng này bạn bè và thầy cô đều vui mừng cho chị, còn nói chị có thể làm vẻ vang nước nhà, chị lo bản thân thi không tốt sẽ làm mọi người thất vọng……”

“Cho nên, vì không để bọn họ thất vọng, chị phải nghỉ ngơi sớm dưỡng sức, ngày mai mới có thể thi tốt.

Không cần khẩn trương, làm hết các câu hỏi trong đề.

Lúc ở trung tâm huấn luyện chúng ta cũng thường xuyên làm kiểm tra, chị cứ xem như là một bài kiểm tra bình thường, bình tĩnh, tâm thái quan trọng nhất.”

Không sai, tâm thái quan trọng nhất.

Sau khi nghe Đường Miên nói, Kim Bảo Lệ đột nhiên bớt khẩn trương, chủ yếu là biểu hiện của Đường Miên quá mức bình tĩnh, làm Kim Bảo Lệ cảm nhiễm thả lỏng theo.

Nửa giờ sau, Đường Miên và Kim Bảo Lệ đều ngủ say.

Một đêm không mơ, trời vừa sáng Đường Miên mở mắt bò dậy, Kim Bảo Lệ nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng rời giường, hai người rửa mặt sau đó cùng những người khác đến trường thi.

Kinh Thị ——

Tại ga tàu hỏa người đến người đi tấp nập, Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn theo dòng người đi ra ngoài.

Hai người tìm một nhà khách sạn nhỏ, thuận lợi tìm được nơi Đường Miên huấn luyện, lúc hai vợ chồng già tìm đến mới biết được Đường Miên tham gia thi đấu đi.

Hai người không gặp được Đường Miên, trong lòng có chút thất vọng, tuy nhiên nghe nói Đường Miên được tham gia thi đấu hai vợ chồng già rất vui mừng.

Đại diện quốc gia dự thi, đó là vinh dự làm vẻ vang cho đất nước.

Con gái bọn họ thật có tiền đồ.

Tuy nhiên cao hứng chưa lâu, người Tống gia tìm đến khách sạn bên này, Giang Tú Phân nghe thấy là người Tống gia lập tức đen mặt, rốt cuộc vẫn đồng ý đến Tống gia.

Tống Vân Sinh và bà Tống khi gặp Dương Sơn và Giang Tú Phân trên mặt hiện rõ nét không được tự nhiên.

Bọn họ không thể nào liên hệ giữa hai vợ chồng già trước mắt với cô bé xinh đẹp lần trước cùng nhau.

Đôi vợ chồng trước mắt giống với mọi người nông thôn trong tưởng tượng của họ, làn da thô ráp ngăm đen, cả người mang theo sự chân chất thật thà.

Thấy hai vợ chồng già như vậy, Tống Vân Sinh và bà Tống nội tâm không thể không tin Đường Miên là con gái Tống gia bọn họ.

Lúc này ông nội Tống cũng ở đó, qua mấy ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm ADN, ông nội Tống nhận được tin tức liền kiểm tra lịch tàu chạy xác định thời gian hai vợ chồng già Đường gia sẽ đến đây, biết hôm nay Đường Dương Sơn bọn họ đến nơi liền cho người đến ga tàu đón tiếp.

Tuy nhiên ở ga tàu có quá nhiều người, người ông nội Tống phái đi đã để lỡ Đường Dương Sơn bọn họ.

Sau lại điều tra mới biết được Đường Dương Sơn bọn họ ở khách sạn nhỏ kia.

Ông nội Tống trên mặt tươi cười đặc biệt chân thành, cười ha hả nói: “Đừng khách khí, ngồi đi, cũng không phải người ngoài, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Đường Dương Sơn nghe ông nội Tống nói định ngồi xuống nhưng chưa kịp đặt mông xuống đã bị Giang Tú Phân túm lại, Giang Tú Phân trừng mắt liếc Đường Dương Sơn.

Ngồi cái gì mà ngồi, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cầm, không gian trá thì cũng trộm cướp.

Đường Dương Sơn ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Giang Tú Phân, chờ xem kế tiếp Giang Tú Phân định làm gì.

Giang Tú Phân trừng mắt với người Tống gia, trong lòng hừ lạnh một tiếng, âm thầm đem sức chiến đấu cùng lực cảnh giác tăng lên trạng thái tối đa.

Muốn cướp con gái của bà, cửa sổ cũng không có!

Thậm chí không cần nghĩ đến cửa sổ!

Tống Khê lén lút nhìn Giang Tú Phân đang không chịu ngồi xuống nói chuyện, trong lòng âm thầm cảm thán một câu, đừng nói cái khác bộ dáng không chịu ngồi xuống nói chuyện này…… thật đúng là rất giống với Đường Miên lần trước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.