Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 2: Chương 2




Edit: Băng Tâm

“Không phải như vậy, bác sĩ ông đây là có ý gì?” Giang Tú Phân thấy hành động này của bác sĩ cũng trợn tròn mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại bản thân nói hớ làm bác sĩ hiểu lầm, lại lần nữa mở miệng nói: “Bác sĩ, tôi nói không phải có ý tứ kia, con gái tôi là gặp phải tai nạn nên không nhớ một số chuyện.”

“Không nhớ, mất trí nhớ, chuyện gì đã xảy ra bà mau nói tôi nghe.” Bác sĩ cũng biết chính mình hiểu lầm, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Chuyện như là con gái tôi không may bị ngã xuống sông, sau khi về nhà liền nói không nhớ được chuyện trước kia, bác sĩ ông kiểm tra thử xem có vấn đề không, tương lai con bé nhà tôi còn muốn thi vào đại học, đầu óc mà xảy ra chuyện gì thì làm sao chỉnh lại? Bác sĩ ông nhất định đến cẩn thận kiểm tra, nếu không tương lai con gái tôi sẽ hỏng mất?” Giang Tú Phân nói xong hốc mắt đều đỏ lên.

Đường Miên thấy bà xúc động như vậy nhịn không được mở miệng an ủi nói: “Thật ra, đầu óc con không có vấn đề gì chỉ là không nhớ được vài chuyện lúc trước, con không cảm thấy chỗ nào đau hoặc là không thoải mái.”

"Bà nói con gái bà bị ngã xuống sông sau đó liền mất trí nhớ? Chuyện này có hơi lạ, dựa theo lẽ thường mà nói thì ngã xuống nước sẽ không gây ra tổn thương đến mức mất trí nhớ.” Bác sĩ nhỏ giọng thì thầm một câu, nhưng suy nghĩ lại một chút liền sửa miệng: “Cũng không phải là không có khả năng này, dưới sông có nhiều đá, nói không chừng đã xảy ra va chạm ở chỗ nào rồi.”

“Đúng đúng đúng, bác sĩ tôi cũng cảm thấy đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên bác sĩ ngài xem lại cẩn thận kiểm tra một chút đầu con bé có bị thương ở đâu không?” Đường Dương Sơn đáp lời hỏi.

“Để tôi xem thử……” Bác sĩ trở về một câu.

Bác sĩ kiểm tra xong một phen, cuối cùng là không nhìn ra có vấn đề ở đâu, nhưng dáng vẻ khẩn trương của Giang Tú Phân cùng Đường Dương Sơn làm bác sĩ cảm thấy hết nói nổi, tiểu cô nương này đầu không có lấy một vết thương cũng chẳng thấy có vấn đề nghiêm trọng nào, thuốc không thể uống bậy, cho nên bác sĩ liền kê một đơn thuốc trị cảm, hôm nay trời lạnh, tiểu cô nương ngã xuống nước lúc này sắc mặt không tốt phỏng chừng là bị cảm.

Đường Dương Sơn chạy lên chạy xuống thanh toán viện phí, lấy thuốc, hỏi bác sĩ cách dùng thuốc, liều lượng rồi mới cùng mẹ con Đường Miên rời đi.

Giang Tú Phân lúc này còn đau lòng con gái đã phải chịu tội, lôi kéo bàn tay mềm mại của cô nắm vào tay mình ôn nhu nói: “Con gái ngoan, không nhớ chuyện lúc trước cũng chẳng sao cả, việc gì không nhớ mẹ sẽ nói cho con, bất kể chuyện gì mẹ cũng nói với con, đúng rồi, ta là mẹ con, kia là ba con, chúng ta là người một nhà, trên con còn có mấy vị ca ca, con là em út trong nhà……”

Đường Miên một bên nghe Giang Tú Phân nói về tình huống trong nhà một bên vẫn không ngừng cất bước tiến về phía trước, từ trong lời bà kể Đường Miên đại khái đã nắm rõ ràng tình huống nhà nguyên chủ, qua lời nói của bà cô có thể thấy được nguyên chủ được xem là bảo bối trong nhà, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi hiện giờ đang học lớp 11, sang năm sẽ thi vào đại học.

Đường gia chủ sự chính là Đường Dương Sơn, cũng chính là Đường ba, năm ông hai mươi tuổi đã kết hôn với Giang Tú Phân là người thôn bên cạnh, năm thứ hai liền sinh lão đại, sau đó mỗi năm sinh thêm một đứa giờ đã có 6 đứa con trai, Đường Miên là vào năm 38 tuổi Giang Tú Phân hoài thai sinh được, bên trên tất cả đều là con trai, thật vất vả mới sinh được con gái nên phải để trong lòng bàn tay mà cưng sủng.

Đường Miên tuổi kém các ca ca rất xa, cùng lão đại cách nhau gần 20 tuổi, cho nên con trai, con gái của lão đại cùng Đường Miên tuổi chênh lệch không bao nhiêu.

Người nhà Đường gia tương đối nhiều, lão đại Đường Giang, lão nhị Đường Hà, lão tam Đường Hồ, lão tứ Đường Hải, lão ngũ Đường Tùng, lão lục Đường Chiến, tới em út là một tiểu cô nương, Đường Dương Sơn cùng Giang Tú Phân đều cảm thấy con gái là tiểu áo bông tri kỷ cho nên đặt tên Đường Miên.

Lão đại Đường Giang đã có một trai, một gái, con gái kêu Đường Kiều, con trai kêu Đường Vinh.

Lão nhị phía dưới có ba người con trai, từ lớn đến bé phân biệt là, Đường Quang, Đường Nham, Đường Lỗi.

Lão tam phía dưới chỉ có một đứa con gái là Đường Đồng.

Lão tứ phía dưới là một trai kêu Đường Trung.

Lão ngũ kết hôn nhiều năm nhưng bụng cô vợ nhỏ vẫn chưa có động tĩnh, còn lão lục cũng luôn được ba mẹ Đường sủng ái, địa vị chỉ ở sau Đường Miên, Đường Chiến hiện giờ vẫn đang ở trong quân ngũ, năm nay hơn hai mươi, đầu năm nay anh đã về nhà cưới vợ, vợ Đường Chiến là người thành phố, lúc Đường Miên không có ở nhà cô ta đã trở về nhà mẹ đẻ.

“Miên Miên đợi lát nữa ra khỏi bệnh viện mẹ sẽ mua đồ ngon cho con tẩm bổ, hôm nay con gái bảo bối của mẹ đã phải chịu tội rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ kìa trắng bệch hết cả rồi, một chút huyết sắc cũng không có……” Giang Tú Phân còn nhắc mãi, một bên xuống lầu.

Hiện tại vẫn chưa phát triển lắm nên bệnh viện chưa có lắp thang máy, cho nên xuống lầu chỉ có thể đi thang bộ, cầu thang ở đây không tính là rộng, lại là cái loại cũ kĩ chỉ được trám xi măng cũng chẳng được lót gạch hoa, ở thời này bệnh viện ở nông thôn được như đã xem như không tệ, nhưng mà có tốt hơn nữa vẫn là bệnh viện, bệnh viện đều cho người ta cảm giác lạnh lẽo.

Lúc này, Đường Miên cùng ba mẹ đi xuống dưới, đột nhiên từ trong ngã rẽ có một thân ảnh nhỏ lao tới, Đường Miên thấy thân ảnh nhỏ kia liền theo phản xạ tránh sang bên cạnh.

Ngay lúc Đường Miên tránh đi thì bầu không khí bỗng chốc trở nên kì lạ, Giang Tú Phân hồ nghi nhìn con gái.

Con bé đột nhiên nghiêng người đi làm gì?

Trên cầu thang chỉ có ba người bà, lão đầu tử, con gái.

Vì sao con bé lại nghiêng người giống như đang tránh người?

Trong đầu Giang Tú Phân chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong mắt hiện lên một mạt ám trầm.

Đường Miên nhận thấy được tầm mắt của Giang Tú Phân, nháy mắt phát hiện có điểm không đúng, chậm rãi quay đầu nhìn ra phía sau.

Vừa lúc thân ảnh trên cô mấy bậc thang cũng dừng lại, dường như nhận thấy được tầm mắt của Đường Miên thân ảnh kia cũng chậm rãi quay người lại nhìn cô.

Đó là một cậu bé tầm 5 tuổi, trên người mặc quần áo của bệnh nhân, gương mặt trắng bệch.

Đường Miên nhìn cậu bé đồng thời cậu cũng nhìn chằm chằm Đường Miên.

Một lát sau, cậu bé lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị, nhếch môi: “Ngươi thấy ta?”

Đường Miên: “……!”

Không, cô không có, đừng nói bậy, tránh ra!

Hiện tại nếu cô quay đầu lại làm như không thấy gì, không biết gì liệu có còn kịp không?

“Miên miên, chúng ta mau mau trở về nhà thôi, nhà còn rất nhiều việc chưa làm xong!” Giang Tú Phân đột nhiên túm chặt cánh tay Đường Miên.

Giang Tú Phân dùng sức không nhỏ, bà nắm chặt đến mức cánh tay Đường Miên trở nên tê dại.

Đường Miên có thể nhận thấy được phía sau có một ánh mắt luôn dõi theo cô, cho đến khi ra khỏi bệnh viện cảm giác ấy mới dần dần biến mất.

Suốt đoạn đường đi sắc mặt Giang Tú Phân đều không tốt, lôi kéo Đường Miên mua nửa cân đường liền về nhà, về đến nhà Giang Tú Phân liền bảo Đường Miên cầm nửa cân đường kia về phòng.

Đường Miên cầm nửa cân đường về phòng lúc sau cũng không còn hơi sức quan tâm đến đường hay không đường, lục lội trong ngăn kéo bàn học lấy ra một cái gương.

Nhìn gương mặt trong gương kia Đường Miên cảm thấy vô cùng vi diệu, nói như thế nào đây, gương mặt trong gương cùng diện mạo trước kia của Đường Miên có bốn phần tương tự, đồng dạng là mắt to miệng nhỏ, đĩnh kiều mũi, Đường Miên cảm thấy so với gương mặt trước kia của cô thì diện mạo của nguyên chủ còn đẹp hơn mấy phần, ngũ quan càng thêm tinh xảo, làn da càng thêm kiều nộn trắng nõn.

Ở vành tay trắng nõn điểm xuyến thêm một nốt ruồi son rực rở, rất thu hút, vài sợi tóc mai buông xuống che đi màu son đỏ trong vô cùng kiều diễm.

Đường Miên nhớ rõ buổi sáng cô soi gương thì trên vành tai vẫn chưa có nốt ruồi này, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày, nốt chu sa trên thân thể cô lúc trước lại đột nhiên xuất hiện trên người nguyên thân?!

Sau kiến quốc không được thành tinh, nhưng phong kiến mê tín, căn cứ theo hiểu biết của Đường Miên nơi này mới trải qua thời kì đặc thù, tuy rằng quốc gia cổ vũ quần chúng ở chính sách kinh tế, nhưng vẫn không ngăn được những đồ vật mẫn cảm.

Nhắc tới các loại đồ vật mẫn cảm thì không khỏi nhắc về chuyện cũ của Đường Miên.

Đường Miên, 26 tuổi, tình trạng độc thân, là thể loại độc thân từ lúc sinh ra đến lúc xuyên qua vẫn còn độc thân, 26 năm sống trên đời chỉ có thể gọi một chữ cẩu.

Đương nhiên, không phải Đường Miên lớn lên khó coi, hoàn toàn tương phản, Đường Miên từ nhỏ đến lớn đều mang danh hoa hậu giảng đường nhan giá trị rất cao, hơn nữa kiêm chức học bá, từ nhỏ chính là “Con nhà người ta”, gia đình điều kiện khá giả, cha mẹ Đường Miên mất vào năm cô học lớp 8, Đường Miên được bồi thường một khoản rất khá, từ lúc ấy cô bắt đầu sống một mình tự lập.

Bằng chính thực lực của mình thi vào đại học Kinh thị, lựa chọn trung y chuyên nghiệp, vậy nhưng cô không đi theo ngành y, ngược lại ở nhà làm một tác gia văn học internet, fans không ít, mỗi ngày đều phải chịu sự thúc giục của các thiên sứ đáng yêu của cô.

Nhưng mà người khác không biết chính là Đường Miên từ nhỏ là có thể nhìn thấy những hồn ma chưa được siêu thoát, chính vì nguyên nhân đặc thù này, năm đầu sơ trung Đường Miên gặp được một vị cao nhân nhận làm đồ đệ, từ đó đi theo sư phó khổ tâm nghiên cứu về phương diện huyền học.

Sư phó của Đường Miên là một phong thủy sư, là người có bản lĩnh nhưng không tính là quá lợi hại, mà Đường Miên được trang bị thuộc tính học bá, có khả năng nhìn một lần là nhớ xem một lần là hiểu, vì vậy cô được xếp vào loại trò giỏi hơn thầy.

Cho nên Đường Miên không chỉ là một tác gia văn học internet, mà còn là một phong thuỷ sư.

Đường Miên không thường tiếp nhận các công việc liên quan tới phương diện huyền học, chỉ có khi nào lão bất tử mang danh sư phó kia của cô gặp phải chuyện khó mới giúp một tay.

Đường Miên giờ này khắc này cuối cùng cũng hiểu câu nói của các vị tiền bối “Mệnh không tính mình”, ngoài ý muốn là câu nói này lại rơi trúng đầu cô, sớm biết sẽ phải đến một nơi như thế này, cô khẳng định mình sẽ ra sức tiêu xài phung phí, ít nhất có thêm một hai người bạn trai có thể suy xét a ~

Được thôi, Đường Miên thừa nhận chính mình bình thường tiêu tiền cũng không tiếc tay, ăn chơi cũng không ít, nhưng là thế giới tốt đẹp như vậy, cô vẫn chưa chơi đủ, một lời không hợp liền đem cô ném đến nơi này, lão thiên ông có phải là quá không phúc hậu không!

Đây là thời đại nào, ra cửa đều phải dùng xe căng hải, một tháng có thể ăn thịt một lần gọi là khá giả.

A, lão thiên, tôi quyết không đội trời chung với ông (hình như có gì đó sai sai mà thôi kệ đi).

Đường Miên cảm thán một tiếng, kéo ngăn tủ bỏ chiếc gương về vị trí ban đầu, đang định đóng ngăn tủ lại thì một thứ vô tình đạp vào mắt Đường Miên, nháy mắt khiến cho cô phải chú ý.

Chói mắt đỏ, đó là…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.