Xuyên Thành Người Câm Sống Cạnh Nhà Nữ Chính Truyện Xã Hội Đen

Chương 8




15.

Tôi ngồi dưới đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, ký ức trước kia chợt ùa về như một thước phim.

Từ nhỏ tôi đã là thần đồng trong miệng mọi người, thành tích ưu tú, liên tục nhảy lớp, ngoài việc không thích nói chuyện ra thì không tìm thấy khuyết điểm nào khác.

Đối với các phụ huynh Đông Á, đạt được thành tích mà bạn họ có thể mang đi khoe khoang, bạn đã là đứa trẻ hoàn hảo rồi.

Thế là tôi lớn lên trong lời khen của mọi người.

Tuổi rất nhỏ tôi đã lên trung học phổ thông, sau một lần đi chơi xuân đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống vốn thuận buồm xuôi gió của tôi.

Trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, ba người chúng tôi bị thương rất nặng.

Ba mẹ tôi là bác sĩ, cuối cùng cả hai lại ch.ết trên bàn mổ.

Đến khi tôi khôi phục ý thức thanh tỉnh, thì nhận được tin hai người họ đã tử vong.

Tôi muốn khóc, nhưng mỗi lần cử động toàn thân lại truyền đến cơn đau thấu xương, khiến tôi khổ sở đến tột cùng, vì vậy tôi chỉ có thể nuốt tất cả nước mắt vào bụng.

Cả ba mẹ tôi đều là cô nhi, bọn họ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, cùng giúp đỡ nhau trở thành bác sĩ, đạt được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Nên không có một người họ hàng nào để nhận nuôi tôi, lúc này hàng xóm của chúng tôi xuất hiện ở bệnh viện, bảo tôi đừng lo lắng, bọn họ sẽ mang tôi về nhà, chăm sóc tôi.

Chú Hoàng là đồng nghiệp của ba tôi, thường ngày lúc ba mẹ đi trực ban, tôi luôn ở nhà chú ấy ăn cơm làm bài tập.

Ngày mất đi ba mẹ ruột, tôi có ba mẹ mới.

Vợ chồng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, vốn dĩ bọn họ không có con cái, nên từ khi chăm sóc tôi đã sớm xem tôi như con của mình.

Bọn họ dốc lòng chăm lo tôi, còn chi tiền cho tôi đến Mỹ du học, sau khi tôi về nước, chú Hoàng dạy cho tôi tất cả mọi kiến thức mà chú biết.

Kỹ thuật của tôi tiến bộ rất nhanh, thăng chức cũng rất nhanh, chỉ còn thiếu cái mác thâm niên, tương lai tôi sẽ đầy xán lạn.

Người khác nhắc tới tôi, luôn nói tôi là ngôi sao mới đang dần bay cao ở khoa ngoại.

Nhưng dường như ông trời không muốn thấy cuộc đời tôi quá suôn sẻ, chú Hoàng bỗng thấy tim khó chịu ngất xỉu rồi được đưa đến bệnh viện.

Ngày hôm đó tất cả bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm đều đang trong ca phẫu thuật, chỉ còn tôi có thể thực hiện ca phẫu thuật đó.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm bác sĩ phẫu thuật chính, nhưng lại là cuộc phẫu thuật đau khổ nhất cuộc đời tôi.

Tôi tỉ mỉ làm từng bước theo cách chú Hoàng dạy, tiếc rằng động mạch chủ bị hở quá nhiều, dù là thần tiên tới cũng bó tay hết cách.

Tôi vô lực giương mắt nhìn lên đồng hồ, thông báo thời gian tử vong.

Chú Hoàng ch.ết dưới d.a.o của tôi.

Là người bệnh đầu tiên tử vong trong tay tôi.

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi nhốt mình trong phòng.

Tôi lật xem từng tờ nhật ký phẫu thuật, phục dựng lại quá trình phẫu thuật ấy vô số lần trong đầu mình.

Mỗi bước phán đoán của tôi không sai, thao tác phẫu thuật cũng không phạm lỗi, nhưng tôi không thể ngừng việc tự trách bản thân.

Tôi nhớ rõ lúc tôi thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên, chú Hoàng đã nói với tôi: “Con là bác sĩ khoa ngoại có thiên phú nhất mà chú từng gặp, đây là món quà mà ba mẹ con để lại cho con, là ban tặng của trời cao, con nhất định sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa mà người khác khó có thể với tới, những bác sĩ bình thường đó sẽ vì được xem con phẫu thuật mà cảm thấy vinh hạnh.”

Một tuần sau, tôi đứng đối diện với gương mở miệng, phát hiện mình không thể phát ra một âm tiết nào.

Tôi trở thành người câm.

Người câm sẽ lên bàn phẫu thuật thế nào? Làm sao để yêu cầu y tá lấy dụng cụ mà mình cần? Chẳng lẽ thật sự phải nhờ vào hành động sao?

Bệnh viện cho tôi nghỉ phép, bảo rằng khi nào tôi có thể buông bỏ bi thương trong lòng tự nhiên sẽ khỏi hẳn, bảo rằng bọn họ chờ mong tôi trở về.

Thể chất của dì Hoàng vốn đã yếu, sau khi chú Hoàng qua đời, dì ngã bệnh.

Tôi chăm sóc cho dì Hoàng mỗi ngày, không bao lâu, dì Hoàng cũng đi theo chú Hoàng.

Trước khi ch.ết, dì nắm tay tôi, nói với tôi: “Con không sai, đừng tự trách mình.”

Sau khi dì Hoàng qua đời, tôi vẫn sinh hoạt bình thường.

Chẳng qua tôi bắt đầu bị mất ngủ, lúc đầu tôi còn uống rượu, sau này tôi phát hiện ra tay mình từ từ run rẩy một cách vô thức do lạm dụng quá nhiều cồn, tôi từng có một bàn tay vững như Thái Sơn, đây là niềm kiêu hãnh của tôi, cũng là niềm kiêu hãnh của chú Hoàng.

Tôi bỏ rượu, tôi ngạc nhiên nhận ra, cuộc sống trước kia của tôi nhàm chán biết bao, lúc trước tôi chỉ tập trung vào việc học, hoàn toàn không biết làm sao để trải qua những đêm dài đằng đẵng.

Vì vậy tôi bắt đầu lên mạng tìm cách g.i.ế.c thời gian, sau đó tôi mở ra cuộc sống đọc tiểu thuyết không biết ngày đêm.

Vào một đêm rất bình thường, sau khi đọc tiểu thuyết xong tôi tắt điện thoại đi ngủ.

Lần nữa mở mắt, tôi đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết xã hội đen này.

Ngay sau đó, người đàn ông Tống Yến Xuyên không thích mặc áo này bước vào sống chung.

Tựa như vận mệnh, không thể kháng cự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.