Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 19: Sính lễ cùng của hồi môn (3)




Edit by QuynQuyn

-------------------------

     Bà thực lòng cảm khái: "Điềm nha đầu, lần đầu mẹ gặp đã thấy có duyên a."

     Trần Thanh Phong: "Ha hả."

     Hắn không chút nào lưu tình vạch trần mẹ hắn: "Mẹ xem em ấy đòi ít sính lễ, còn muốn mang theo đồ cưới gả vào nhà mình ah?"

     Nói đến đồ cưới, mấy con dâu Trần gia lập tức đựng tai nghe, cũng không thể trách bọn họ tò mò a. Khi bọn họ vào cửa đều không có mang theo đồ cưới gì. Chợt nghe thấy Khương Điềm Điềm còn có đồ cưới, trong lòng vài người càng hoảng hốt không yên, liền cảm thấy vợ tiểu Lục vào cửa, sợ là bọn họ sống không an ổn!

     Trần Tứ tẩu không nhịn xuống, nói: "Nhà có mỗi cô ta, còn có thể đem theo gì a? Tiểu Lục cậu không nói bậy chứ?"

     Trần Thanh Phong đầu cũng không nâng, nhanh chóng ăn hết miếng cơm cuối cùng, lười biếng đích nói: "Tứ tẩu, tẩu gì cũng không có, không đại biểu Điềm Điềm nhà tôi cũng không có! Ghen tị không phải là phẩm chất tốt mà nữ nhân nên có nga."

     Trần Tứ tẩu: ". . ."

     Trần Tam tẩu Hoàng Mĩ Linh ôn nhu, yếu ớt thấp giọng nói: "Cô ấy nếu có tiền cần gì phải bán tóc?"

     Trần Thanh Phong: "Ai da Tam tẩu, nếu ở bên ngoài, sẽ không có người để ý tới tẩu đâu. Nói chuyện mà cứ muỗi ong ong ấy! Nghe tẩu nói chuyện mà lỗ tai tôi muốn mệt chết. Đều là người một nhà, muốn nói gì thì nói lớn lên? Động một chút lại học điệu bộ của Tô lão thái thái kia làm gì!"

     Tô lão thái thái chính là cấm kỵ của Trần gia, dấu ấn cuộc đời của Trần đại nương, sắc mặt của bà lập tức sầm lại, nghiêm mặt nói: "Con nói chuyện thì nói cho đàng hoàng vào, nếu còn dám học bộ dạng nhu nhược của Tô lão bà kia, ta liền đem chân chó con đánh gãy."

     Hoàng Mĩ Linh hoảng sợ, lớn tiếng đáp, "Con đã biết."

     Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng ủy khuất cực kỳ. Nghĩ lại chính mình chỉ sinh toàn con gái, nào dám nhiều lời, chỉ có thể nuốt khổ vào lại trong lòng. Cuộc đời cô đắng như ăn phải hoàng liên. Trần Tam tẩu trong lòng khổ sở, nhưng không ai phản ứng.

     Trần đại nương hỏi: "Tiểu Lục, con nói một chút, đồ cưới của Điềm nha đầu, đó là chuyện gì!"

     Tuy rằng bà keo kiệt bủn xỉn, thích chiếm chút tiện nghi. Nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, cái nào nên, nào không nên.

     "Con làm sao lại nói tới chuyện đồ cưới này? Nếu đồ cưới của con bé nặng, nhà chúng ta không thể cho sính lễ bằng được, chẳng phải thể diện của cha con cũng mất?" Trần đại nương một ngụm cơm cũng không ăn nổi, vội vàng hỏi cho rõ ràng chuyện này.

     Mấy lão đại khác của Trần gia không tự chủ mà nhìn về Trần Thanh Phong.

     Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm nói, em ấy lấy phòng ở làm đồ cưới."

     Người một nhà Trần gia: "Cái gì! ! !"

Tuy nói, cưới Khương Điềm Điềm, bọn họ cũng đã đoán trước được phòng ở sẽ để nhà bọn họ dùng, nhưng mọi người đều nghĩ đó là của tiểu Lục. Hỗn tiểu tử, kẻ đại lười Trần tiểu Lục, hẳn sẽ không để mấy phòng khác chiếm tiện nghi. Thế nhưng đánh trống khua chiêng nói ra thì ý nghĩa lại bất đồng. (nói huỵch toẹt ra ý nghĩa nó khác)

     Theo sau, người đứng thứ hai Trần gia – Kế toán Trần nói chuyện: "Đồ cưới này có ý gì?"

     Trần Thanh Phong: "Bọn con không đủ tuổi kết hôn, trước tiên đãi tiệc, em ấy liền đến đây ở. Điềm Điềm viết cho mẹ một thư hẹn. Khi nào, con cùng em ấy làm giấy chứng nhận kết hôn, đồng thời, phòng ở của Điềm Điềm cũng sang tên cho mẹ." (ôi má ơi tảo hôn, báo c.an)

     "Ba! ! !" Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong, nếu nói vừa rồi là đại chấn kinh, như vậy hiện tại chính là tăng cấp thành khiếp sợ.

     Hơn nữa ngày, sự kiện này vẫn làm Trần đại nương run rẩy, hỏi: "Con con con, con nói gì?"

     Trần Thanh Phong nói như thể đang bàn chuyện của người khác chứ không phải của hắn: "Nhà chúng ta ở bây giờ không phải là cha đứng tên sao? Cho nên Điềm Điềm thương lượng với con, chờ bọn con lĩnh chứng, em ấy liền sang tên phòng ở đó cho mẹ. Như vậy ngài cùng cha, trên danh nghĩa đều có phòng ở. Sau này ngài lưu lại cho người con hay đứa cháu gái nào, cho dù cho đại tỷ, cũng là chuyện của ngài. Vì để bản thân mẹ thoải mái vui vẻ, hai đứa con sẽ không can thiệp vào chuyện này."

     Trần đại nương cảm thấy lòng ngực như thắt lại, muốn thở hắt ra một hơi cũng khó khăn.

     Bà có thể lường trước được cưới Khương Điềm Điềm có thể chiếm chút tiện nghi, tối thiểu là con trai nhỏ sẽ có nơi ở, đã là tốt nhất rồi. Thế nhưng không thể tin được rằng mọi chuyện lại vượt xa tưởng tượng như vậy. Bà cảm giác mình như sắp xỉu tới nơi rồi.

     Bà run run: "Không không không, mẹ không thể lấy đồ quý giá như vậy được."

     Kế toán Trần lại lắc đầu: "Không được, chúng ta sao có thể làm loại chuyện như vậy được! Thật không được."

    Ông là người chính trực, kiên định.

Trần Thanh Phong: "Cái gì không thể a! Cha tưởng rằng con làm vậy là vì cha mẹ sao! Con thật ra vì mọi người, nhà chúng ta không có ở riêng, con cũng không nghĩ sau này gánh vác trách nhiệm. Con có nhiều cháu trai như vậy, tương lai sau này đứa nào mà không kết hôn nga! Mấy đứa đều chờ trong nhà mình xây thêm nhà, kia phải dành dụm bao nhiêu tiền, mệt mỏi chết người! Con nói mọi người nghe, con không có lý tưởng gì lại lười biếng. Bảo con làm việc để dành tiền xây nhà, không có cửa đâu. Con không làm, vợ của con cũng không làm đâu."

     "Không phải, vậy con cũng phải tính toán cho con cái sau này. . ." Trần đại nương phản xạ có điều kiện tiếp một câu, lại không nghĩ tới Trần Thanh Phong thật sự đem chuyện suy tính sau này nói ra.

     Hắn nói: "Con đã tính kỹ rồi, con cùng Khương Điềm Điềm sinh một đứa. Tốt nhất là sinh một đứa liền ra con gái, tương lai vào thành phố sẽ tìm cho con bé chồng đại gia. Đến lúc đó con cùng Điềm Điềm sẽ ở chung nhà với con gái và con rể."(Khôn như a xứng đáng ra chuồng gà mà chơi)

     Hắn hưng trí bừng bừng: "Mọi người thấy chủ ý này thế nào?"

     "Chẳng ra gì! ! !"

    Lão cha Trần gia cùng tất cả nam nhân cùng rống giận mà quát.

    Thật sự là, thật sự là chưa thấy tên cẩu nào da mặt dày như vậy!

     Kế toán Trần tức giận tìm cái chổi: "Mày cái tiểu hỗn đản, xem tao cái đánh chết mày không!"

     Trần Thanh Phong ủy khuất: "Cha, ngài động một chút liền nổi bão! Tuổi lớn rồi, tính tình nóng nảy không tốt!"

     "Mày, mày, mày còn có mặt mũi nói! Mày xem, xem lại lời mày nói vừa nãy là tiếng người sao? Cái gì mà sinh một đứa, cái gì mà sinh con gái, cái gì mà nhờ con gái! ! ! Những lời này của mày, người ngoài nghe được, người ta lăng mạ lão tử đến gãy sống lưng, phỉ báng Trần gia ta không biết giáo dục con cái! Tao làm sao sinh ra đứa con có suy nghĩ này nọ như mày chứ!" ("gãy sống lưng" ý bảo nhục đến nổi không đứng thẳng lưng làm ng đk á các nàng)

     Trần Thanh Phong: "Cha, ngài bình tĩnh, ngài bình tĩnh một chút! Cái đó chỉ là kế hoạch, thật sự là kế hoạch! Ngài đừng xúc động liền đánh người a! Lại nói, chuyện có đứa còn rất sớm! Con không gấp việc sinh con! Con tính đến năm con 23 – 24 tuổi rồi mới tính."

     "Gì? ? ?"

     Trần gia lại một lần nữa sợ ngây người.

     Kế toán Trần trước giờ đều cảm thấy, học tập rất trọng yếu, cho nên ông rất vui mừng vì đứa con được học hành. Nhưng hiện tại ông hối hận, lão Lục nhà bọn họ rốt cuộc ở trong trường học cái gì a, như thế nào lại có suy nghĩ đáng giận như vậy.

     "Vi, vì sao là 23 – 24 tuổi?" Không biết người nào anh nào hỏi một câu như vậy.

     Trần Thanh Phong thái độ kiên quyết, cố chấp.

"Hiện tại nhà chúng ta khó khăn, miếng ăn còn không đủ, sao có thể sinh thêm một đứa thỏ con giành ăn được? Mọi người cố gắng làm việc, qua vài năm nữa nhà chúng ta tốt lên rồi, đến lúc đó rồi sinh, không sợ ăn mệt ah."

     "Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày cái đồ thỏ con, nhãi ranh!"

     Kế toán Trần một phen rút ra cán chổi, liền quơ về phía Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong nhanh hơn, sưu một tiếng, chạy trốn ra ngoài, hắn cười ha hả: "Cha, con qua bên kia xem tiểu Điềm!"

     Nói xong, cũng không quản lão cha đuổi, hai ba bước chạy mất, trong chốc lát không thấy bóng dáng .

     Kế toán Trần: "Hỗn đản, tiểu hỗn đản, thằng nhãi con! Tao nên đánh chết mày!"

     Vừa quay đầu lại nhìn, người một nhà như tượng đá ngồi trên bàn ăn, một đám lâm vào trầm tư đến ngẩn người. . .

——

     Trần Thanh Phong thoát khỏi ma trảo chổi tấn công của cha hắn, rất nhanh đi vào nhà Khương Điềm Điềm, cô đang ngồi ăn khoai lang nướng.

    Nhóm lửa nướng khoai hằng ngày, làm đầu cô sắp trọc rồi.

    "Thùng thùng đông!"

     Khương Điềm Điềm: "Ai nha."

     Liền quay đầu nhìn, là Trần Thanh Phong, cô khoát tay: "Nhanh vào."

     Cô đem một củ khoai nướng đưa cho Trần Thanh Phong: "Cho anh ăn."

     Trần Thanh Phong lắc đầu: "Anh vừa mới ăn trưa rồi, còn no lắm."

      Sao có thể không no? Cha mẹ hắn, anh trai chị dâu một miếng cơm còn chưa ăn, một mình hắn tận hưởng sao có thể không no? Khương Điềm Điềm nhìn biểu tình hắn không giống giả vờ, cũng không cưỡng cầu, nói: "Sao quần áo của anh lại loạn như vậy, cha anh lại đuổi đánh anh ah?"

     Trần Thanh Phong đắc ý dào dạt: "Anh chạy trốn nha, từ nhỏ đến lớn luyện ra một thân công phu rất giỏi."

     Khương Điềm Điềm bật cười, cô nói: "Đột nhiên, em rất muốn đến ở nhà anh nga."

     Trần Thanh Phong: "?"

     Khương Điềm Điềm phiền muộn: "Như vậy em không cần mỗi ngày đều ăn khoai nướng rồi."

     Cô ủy khuất: "Lúc trước, như thế nào em lại cảm thấy khoai nướng ăn ngon chứ?"

     Thời điểm cô học sơ trung(cấp 2), đến mùa đông trời lạnh buốt, cô cùng đám bạn sẽ mua trà sữa nóng cùng khoai lang nướng, lúc đó liền cảm thấy đó là mỹ vị nga. Thế nhưng, bây giờ cô chán ghét khoai lang nướng!

     Chán ghét!

     Không thích ăn!

     Ăn đến hoảng!

     Ăn đến rắm thúi lắm!

    Cô nói: "Không muốn ăn."

     Trần Thanh Phong xoa đầu cô, nói: "Thật sự là không yên lòng mà, anh nhất định phải mau lấy em về!."

     Hắn cười hề hề như kẻ trộm, nói: "Vài ngày nữa đại tỷ anh về, chờ anh lừa tỷ ấy đồ ngon, em trước kiên trì hai ngày."

     Khương Điềm Điềm ý vị thâm trường: ". . . Lừa nga."

     Trần Thanh Phong hớn hở: "Người một nhà, hỗ giúp hỗ trợ a, không gọi lừa."

     Hắn lập tức sửa miệng, Khương Điềm Điềm cũng cười lên.

     Trần Thanh Phong xem khuôn mặt cười sáng lạn của cô, nói: "Hôm nay, anh đã cùng người nhà nói qua chuyện phòng ở. Bất quá, anh cũng nói khi nào chúng ta lĩnh chứng thì mới sang tên."

     Khương Điềm Điềm: "Vì cái gì?"

"Cái này giống như trước mặt con thỏ treo một củ cà rốt vậy, vừa đủ thì họ sẽ đối xử tốt với em! Mẹ anh không phải người xấu, tuy người không xấu nhưng mà bà ấy từ khi nghèo khổ phấn đấu mới được như ngày hôm nay cho nên rất tiết kiệm. Rõ ràng có thể có thể ăn no tám phần, bà ấy liền ăn no sáu phần, còn lại thì để dành. Phòng hờ thiên tai xảy ra. Mặc kệ là đồ vật hay là tiền, nhà anh chính là như vậy. Cho nên anh thấy tạo điều kiện để mọi người đối xử với em tốt hơn. Để anh nói em nghe, hôm nay ở trên bàn cơm anh nói những điều ấy, để cha mẹ anh có ấn tượng tốt trăm phần trăm về em."

     Khương Điềm Điềm ha ha cười, nói: "Anh, tiểu tử này, ăn cây táo, rào cây sung a!"

     Trần Thanh Phong: "Em chính là vợ tương lai của anh, anh không tính toán cho em thì tính cho ai ah. Lại nói, em đem phòng ở đưa nhà anh, vốn là em bị thiệt thòi, anh đương nhiên sẽ vì em mà tranh thủ nhiều lợi ích. Hiện tại anh không có nhiều tiền để cho em ăn ngon uống tốt hằng ngày, nhưng tối thiểu, anh phải để em sống thư thái. Về phần những chuyện khác, chúng ta chậm rãi mưu tính!"

     Khương Điềm Điềm niết mặt hắn, nói: "Hiện tại em cũng rất thư thái!"

     Giọng cô nhỏ nhẹ nói: "Kỳ thật em không thấy có gì thiệt thòi hay ăn mệt, hợp hay không hợp, đều xem ý nghĩ của chính mình. Vậy anh nói xem, hiện tại ăn no mặc ấm, sống thư thái là trọng yếu, hay giữ chặt một căn nhà rách nát là trọng yếu? Em đương nhiên hiểu được có một căn nhà của mình thì vẫn tốt nhất. Nhưng mà 3 năm 5 năm 10 năm sau làm sao chắc nhà vẫn quan trọng như bây giờ? Nhiều năm như vậy, anh làm sao biết được chính sách sẽ không có thay đổi! Không phải cái gì tốt nhất thì mãi mãi tốt nhất. Em có một phòng ở, nhưng thật ra không bằng đổi nó lấy thứ thiết thực hơn. Loại sự tình đồng giá trao đổi này ah, chính là đáp ứng nhu cầu của bản thân, chính mình cảm thấy không thiệt thòi, như vậy là được rồi. Lại nói, em cảm thấy có thể thuận lợi cùng anh cùng một chỗ, so với cái gì cũng không quan trọng bằng! Anh thấy đúng không?"

     Khương Điềm Điềm nói thế, là vì cô biết được tình huống phát triển xã hội nên mới quyết định như vậy!

     Ah,ah..ah. Cô đúng là cô nương biết cách nói chuyện mà haha!

     Trần Thanh Phòng nhìn Khương Điềm Điềm, trong mắt tràn đầy sự vui mừng và yêu thương.

     Chân thành, nồng cháy.

     Hắn nói: "Điềm Điềm, anh thấy mình thật sự may mắn, khi có thể nhất kiến chung tình với em."

     Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng, làm bộ nghiêm trang nói: "Có lẽ, cái này chính là duyên phận đi. Ai bảo chúng ta siêu cấp có duyên chứ! Cái gì cũng không bằng!"

     Trần Thanh Phong bật cười, hắn đột nhiên động, giữ gáy Khương Điềm Điềm, để trán chạm vào nhau, trầm ấm nói: "Chúng ta, thật sự có duyên phận!"

     Khương Điềm Điềm thuận theo, ôm cổ hắn, hai người bây giờ gần nhau cực kỳ.

     Trán chạm trán, cảm giác hô hấp đều đan cùng một chỗ .

     Cô nhẹ giọng: "Tiểu Phong ca ca, em, thực thích anh!"

     Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, đây chính là can đảm lớn nhất của cô rồi! Cô siêu dũng cảm nha! Cô dũng cảm thổ lộ!

     Tim Trần Thanh Phong đập thật mau, hắn cũng cảm nhận được, miệng mình đang cười điên cuồng.

     Hắn thật sự siêu may mắn.

"Anh cũng thích em, đặc biệt thích em!" Vừa dứt lời, Trần Thanh Phong buông Khương Điềm Điềm ra, lui ra phía sau vài bước, nói: "Mắt thấy người mình thích phải ăn khoai lang nướng qua ngày, anh không chịu được!"

     Khương Điềm Điềm: "? ? ?"

     Đây là cái chuyển biến thần kỳ gì?

     Trần Thanh Phong: "Em chờ anh, anh về nhà trộm trứng gà cho em!"

     Khương Điềm Điềm: "! ! !"

--------------------------------------------------------

Hẹn các nàng thứ 6 tuần sau gặp lại nhé!

Với chuỗi series chương 18 dài không thua gì chương này (*﹏*;)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.