Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 12: Lạnh Tựa Băng Sương




Chuyển ngữ: Trầm Yên

................................................

Thẩm Cố Dung nằm sấp một lúc mới vén tóc bạc lên, đứng dậy thong thả ung dung đi ra ngoài.

Y nên suy nghĩ một chút, xem một mình đi tới Tàng Thư Lâu của Ly Nhân Phong kiểu gì.

Đang vừa tự hỏi vừa bước ra khỏi Tri Bạch Đường, y chợt nhìn thấy Mục Trích đang ôm một xấp giấy đứng cạnh cầu treo cách đó không xa, tựa hồ đã chờ rất lâu.

Thẩm Cố Dung nhướng mày, chậm rãi đi tới.

Mục Trích nhìn y đi tới, khẽ gật đầu: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung nói: "Con ở đây làm gì?"

Mục Trích cúi đầu, cung kính nói: "Chờ sư tôn cùng về Phiếm Giáng Cư."

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, dường như không ngờ Mục Trích sẽ cố ý chờ y.

Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi một lát, đại khái đoán được chắc là nam chính nhỏ đang nghĩ cách báo đáp ân tính cứu giúp của mình lúc trước, y cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Trước khi về Phiếm Giáng Cư, ta muốn đến Tàng Thư Lâu một chuyến, con theo ta cùng đi."

Mục Trích chưa từng thấy Thẩm Cố Dung cười, nghe tiếng cười của y mà có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng như ngọc của Thẩm Cố Dung, đột nhiên ngẩn ngơ.

Thẩm Cố Dung nhìn Mục Trích đang dại ra, hơi nghiêng đầu: "Hm? Sao vậy?"

Mục Trích chợt hoàn hồn, lập tức cúi đầu: "Vâng."

Thẩm Cố Dung vững vàng bắt được tín hiệu của Mục Trích, tựa như bắt được hy vọng.

Y đang muốn để Mục Trích dẫn đường, Mục Trích liền chủ động đi trước nửa bước dẫn đường cho y.

Thẩm Cố Dung gật đầu, nhìn mái tóc đen của Tiểu Mục Trích, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Đứa nhỏ này thật ra là người ân oán rõ ràng.

Tàng Thư Các ở Cửu Xuân Sơn, cách Phiếm Giáng Cư không xa.

Hai người băng qua cầu treo, từ đường núi thong thả đi xuống.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Hai bên đường núi đều là cây đại thụ xanh um tươi tốt che trời, tán lá rung rinh dưới gió lạnh, đi một lát liền tới Tàng Thư Lâu của Ly Nhân Phong.

Trưởng lão Tàng Thư Lâu đang phơi nắng trước phòng sách, liếc thấy Thẩm Cố Dung tới đây suýt nữa lăn từ trên giường xuống, lập tức luống cuống tay chân đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Thánh quân."

Thẩm Cố Dung đại khái cũng đã quen với thái độ nơm nớp lo sợ này, gật đầu một cái: "Ta tới tìm một quyển sách."

Trưởng lão vội mở cửa gỗ khắc hoa của Tàng Thư Lâu, đón hai người vào.

Trong truyền thuyết, Tàng Thư Lâu của Ly Nhân Phong là thư lâu chứa nhiều sách nhất Cửu châu Tam giới, thậm chí ngay cả hoàng thất Kinh Châu cũng từng phái người tới mượn vài bản, chẳng qua Hề Cô Hành không muốn liên lụy tới phàm thế, lấy lý do sách trong thư lâu không cho bên ngoài mượn, đuổi người đi.

Thẩm Cố Dung đi giữa những kệ sách san sát nhau, thư lâu chia ra làm bốn tầng Kinh, Sử, Tử, Tập (1), khắp bốn tầng toàn sách là sách.

Trưởng lão cầm đèn dẫn đường phía trước: "Thánh quân muốn tìm sách gì?"

Thẩm Cố Dung nói: "Khôn Dư Đồ."

"Khôn Dư Đồ ở tầng bốn." Trưởng lão dẫn y bước lên bậc thang làm hoàn toàn từ gỗ. Tàng Thư Lâu rất ít người tới, xung quanh tràn ngập hơi gỗ ẩm ướt: "Ba năm trước Chưởng giáo mới vừa cách tân Khôn Dư Đồ Cửu châu, chỉ cần là những thành trì thôn trấn có trong Tam giới, tất cả đều được ghi trên đó."

Thẩm Cố Dung gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mục Trích nãy giờ yên lặng theo sau, nói: "Có muốn mượn sách không?"

Mục Trích yên lặng theo lên, không ngờ Thẩm Cố Dung thế mà lại hỏi mình, ngẩn người, đang định lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, gật đầu một cách cứng đờ.

Thẩm Cố Dung nói: "Vậy con cứ đi tìm đi, không cần theo ta."

Mục Trích: "Vâng."

Thẩm Cố Dung đi theo Trưởng lão tiếp tục lên tầng.

Rất nhanh hai người đã tới tầng bốn.

Tầng bốn trống trải, chỉ có sách bày gọn gàng ngăn nắp trên vách tường, ở chính giữa đặt một bản đồ hư ảo cỡ lớn.

Trưởng lão nói: "Thánh quân, đây là Khôn Dư Đồ."

Thẩm Cố Dung vừa ngẩng đầu liền thấy được bản đồ lơ lửng trên không trung, cuốn Khôn Dư Đồ như đặt toàn bộ đất trời lên mặt giấy, có núi non, sông ngòi, thành trì thôn xóm dày đặc, khi đến gần còn mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Thẩm Cố Dung xem đến tấm tắc.

Trưởng lão rất hiếm khi nhìn thấy vị Thánh quân suốt ngày ru rú trong nhà này, thấy y cảm thấy hứng thú với Khôn Dư Đồ, vội vàng nói: "Thánh quân muốn tìm tòa thành trì nào?"

Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi, nói: "Trên đây thành trì nào cũng có sao?"

"Vâng." Trưởng lão nói: "Ly Nhân Phong đã tồn tại ngàn năm, nhưng phàm là thành trì tồn tại trong một ngàn năm đều được ghi chú trong danh sách."

Thẩm Cố Dung vô thức vuốt ve hạt Mộc Hoạn trên cổ tay, yên lặng một lát mới nói: "Trong một ngàn năm nay, có tòa thành nào tên Hồi Đường không?"

Trưởng lão hơi khom người: "Thánh quân chờ chút."

Y đến bên vách tường, tìm kiếm một lát, nói: "Thánh quân, Tam giới không có tòa thành này."

Thẩm Cố Dung: "Ông chắc chắn?"

Trưởng lão gật đầu: "Vâng."

Thẩm Cố Dung thở phào nhẹ nhõm, y nhàn nhạt nói: "Được, ta đã biết."

Thẩm Phụng Tuyết cũng mới hơn một trăm tuổi, thế giới này ngàn năm qua không có "Hồi Đường Thành", vậy chứng minh y đã thật sự xuyên vào trong một cuốn sách hư cấu.

"Thánh quân còn cần gì không?"

Thẩm Cố Dung lắc đầu: "Đa tạ."

Trưởng lão hoảng sợ, vội gật đầu nói không dám.

Khi Thẩm Cố Dung xuống dưới lầu, Mục Trích đã ôm trong tay cuốn sách muốn mượn, đứng chờ ở cửa.

"Mượn sách gì vậy?"

Mục Trích đưa một quyển sách màu vàng trong tay cho y, bên trên viết hai chữ to như rồng bay phượng múa ——《Vấn Tâm》.

Thẩm Cố Dung không nghĩ nhiều, dẫn Mục Trích rời đi.

Trên đường về Phiếm Giáng Cư, Mục Trích trước sau không nói một lời, Thẩm Cố Dung lại không ưa kiên nhẫn tịch mịch, nhân cơ hội này muốn Mục Trích đổi mới ấn tượng "cầm thú" về y.

Y thuận miệng gợi chuyện: "Ngu Tinh Hà đâu?"

Mục Trích trả lời: "Hắn ở chỗ đệ tử ngoại môn, tan lớp sớm thì về đó."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn: "Đệ tử ngoại môn?"

Mục Trích cứng đờ người, nhỏ giọng nói: "Con...... và Tinh Hà sợ ở Cửu Xuân Sơn sẽ quấy rầy sư tôn, liền tự ý dọn tới Trường Doanh Sơn, xin sư tôn trách phạt."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm, chỉ tại Thẩm Phụng Tuyết kia làm quá nhiều chuyện xấu, các ngươi dọn đi, cách xa mối họa mới là cách làm bình thường.

Hề Cô Hành trước kia từng nói qua chuyện này, lúc ấy Thẩm Cố Dung còn tưởng hai viên bánh trôi này theo Ly Tác đến ở tại chỗ đệ tử nội môn, cũng không để ý.

Đệ tử nhập môn dưới tòa Thẩm Phụng Tuyết lại ở chỗ ở của đệ tử ngoại môn, vậy những đệ tử khác sẽ đối xử với hai người này như thế nào?

"Không sao." Thẩm Cố Dung nói: "Để Ngu Tinh Hà mau chóng dọn về là được."

Khuôn mặt nhỏ của Mục Trích lập tức trắng bệch.

Tuy rằng hắn không biết vì sao đột nhiên nghe được lời này của Thẩm Cố Dung, nhưng hắn vẫn cảm thấy tự tiện xem trộm nội tâm của người khác là một hành vi cực kỳ không lễ phép, trừ khi bất đắc dĩ phải vận dụng linh lực, bình thường hắn đều hiếm khi xem trộm thần thức Thẩm Cố Dung.

Nhưng hiện tại, trái tim Mục Trích khẽ run, bỗng nhiên không khống chế được muốn nhìn trộm xem rốt cuộc Thẩm Cố Dung đang nghĩ cái gì.

Loại chuyện có thể khống chế thần thức người uy hiếp đến mình nhất này đối với Mục Trích mà nói có thể coi như sự quyến rũ vặn vẹo.

Trái tim phảng phất có hai hình người nhỏ một đen một trắng đang đánh nhau.

"Không được tùy tiện xem trộm thần thức người khác."

"Trước kia chẳng phải Thẩm Phụng Tuyết cũng tùy tiện xâm nhập thức hải của ta hay sao, vì cái gì mà ngược lại ta không thể xem của y?"

"Sư tôn biết sẽ đánh chết ta."

"Là y đưa linh lực vào đan điền ta, muốn trách cũng là trách chính y!"

Mục Trích đau đầu đè cái trán, cuối cùng vẫn do y tuổi còn quá nhỏ, lại lo lắng Thẩm Cố Dung sẽ gây bất lợi cho Ngu Tinh Hà, vì vậy không thể khống chế chính mình, lần nữa vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Về ở đi nha, về ở là ta có thể bóp bóp bánh trôi mỗi ngày rồi. ]

[ Vẫn là Ngu Tinh Hà tính tình tốt, muốn ôm thì ôm, muốn xoa thì xoa, không giống nhóc con này, ôm một chút cũng không được. ]

Mục nhóc con: "......."

Thẩm Cố Dung trước kia tựa hồ do đam mê giày vò Mục Trích quá, chẳng quan tâm Ngu Tinh Hà ngày ngày vui vẻ bán xuẩn trước mặt y, Thẩm Cố Dung nhìn cũng không nhìn hắn cái nào.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Lần này Thẩm Cố Dung đột nhiên muốn Ngu Tinh Hà trở về, Mục Trích còn đang lo y có ý đồ xấu gì, không nghĩ tới lại nghe thấy những lời này.

Thẩm Cố Dung: [ Rốt cuộc khi nào Mục Trích mới bằng lòng cho ta ôm? ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích lảo đảo, chân vấp một cái, trực tiếp ngã xuống dưới cầu thang tầng ba.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, theo bản năng vươn tay kéo Mục Trích vào lòng.

Mục Trích còn chưa thoát khỏi kinh hồn, ngạc nhiên nhìn y.

Thẩm Cố Dung ôm chặt y, mắt hơi híp lại.

[ Ài, nhóc con này nhìn qua lạnh như băng, vậy mà ôm vào lại rất mềm nha. ]

Mục Trích: "......."

Mặt Mục Trích hơi tái đi.

Thẩm Cố Dung đặt hắn ngồi trên bậc thang, đầu đối hơi khuỵu xuống, không màng Mục Trích khẽ giãy giụa mà cầm chân hắn lên, nhéo nhẹ mắt cá chân Mục Trích.

Mục Trích đau đến "Shh" một tiếng, vừa kêu lên lập tức cắn chặt môi, mạnh mẽ nuốt tiếng kêu đau trở về.

Thẩm Cố Dung nhướng mày nhìn hắn: "Đau?"

Mục Trích cắn chặt răng: "Không, không đau."

Đau cũng không kêu.

Thẩm Cố Dung không quá tin tưởng, lại thử nhéo nhẹ cái nữa.

Lần này Mục Trích đau chảy cả nước mắt.

Thẩm Cố Dung: [ Ha ha ha ha ha! Trêu nhóc con bướng bỉnh này vui quá đi ~ ]

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích không còn sức lực giãy giụa, vươn tay muốn ôm hắn vào lòng.

Khuôn mặt nhỏ của Mục Trích tái nhợt, cắn môi bướng bỉnh nhỏ giọng nói: "Con có thể tự đi."

Thẩm Cố Dung thấy khắp người hắn tỏa ra sự kháng cự, đành phải đứng dậy lui về thềm đá phía sau, nói: "Vậy con thử đi vài bước xem?"

Mục Trích có thể nhẫn nhịn rất giỏi, dù cổ chân đau nhức vô cùng, nhưng vẫn không muốn mất mặt trước Thẩm Cố Dung, thử nhảy về phía trước một chút.

Thềm đá trên Ly Nhân Phong vốn dốc, Mục Trích chân ngắn ngày thường đi đứng đã rất khó khăn, huống hồ còn bị thương.

Hắn nhảy hai cái liền không gắng gượng được nữa, trực tiếp lảo đảo ngã xuống thềm, nếu lần này ngã thật chắc chắn sẽ vỡ đầu chảy máu.

Mục Trích hoảng hốt, đang muốn duỗi tay chống lên thềm đá giảm lực va đập, liền ngửi thấy hương thuốc đắng chát, tiếp theo một đôi tay mềm nhẹ đón được hắn, đem cơ thể nho nhỏ của hắn vững vàng ôm vào lòng.

Mặt Mục Trích đùng cái đỏ lên.

Thẩm Cố Dung cúi đầu, xuyên thấu qua băng tiêu mỏng nhẹ có thể thấy nét dịu dàng trong đôi mắt nhợt nhạt cua ry.

Thẩm Cố Dung nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Mục Trích ngẩn ngơ, trái tim khẽ run lên.

Tiếp theo trong nháy mắt hắn liền nghe được tiếng cười mà Thẩm Cố Dung liều mạng nhịn xuống: [ Đứa nhỏ này lì ghê, đau đến nước mắt rưng rưng vẫn còn nói không đau. ]

[ Không hổ là đệ tử ta, giả vờ giỏi lắm. ]

[ Ha, ha, ha, ha! ]

Mục Trích: "..........."

Mục Trích mặt vô không cảm xúc ôm sách, giãy giụa vươn tay nhỏ đẩy vạt áo Thẩm Cố Dung ra, trên khuôn mặt nhỏ không biết là tức giận hay thẹn thùng mà trở nên đỏ bừng.

Hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực Thẩm Cố Dung, nhưng lại quá đau, chỉ có thể cắn môi không rên một tiếng, trực tiếp viết hai chữ "Kháng cự" to đùng trên mặt, muốn để Thẩm Cố Dung tự phát hiện ra.

Đáng tiếc Thẩm Cố Dung mắt mù, ôm hắn chặt muốn chết, dọc theo thềm đá chậm chạp đi lên trên, còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Mục Trích.

"Sao con lại muốn mượn quyển sách này?"

Mục Trích còn đang giận lẫy, buồn bực không thèm để ý tới y.

Thẩm Cố Dung cũng không cảm thấy xấu hổ, lại hỏi: "Con nhận biết được nhiều chữ không?"

Y chỉ muốn hỏi Mục Trích có nhận biết được chữ hay không, dù sao phản diện nhỏ Ngu Tinh Hà ngay cả hai chữ "Tru Tà" còn không nhận ra, Mục Trích nhỏ tuổi hơn hắn, e rằng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng y đã làm ra chuyện cố ý bóp mắt cá chân Mục Trích, ép buộc ôm người ta vào trong lòng, còn hỏi những lời này, nghe kiểu gì cũng có ý trào phúng.

Mục Trích bị y ngược đãi thành quen, lập tức hiểu sai.

Hắn buồn bực nói: "Tất cả những chữ trên Tĩnh Tâm Kinh con đều nhận biết được."

Thẩm Cố Dung vừa lúc thấy được Phiếm Giáng Cư cách đó không xa, nghe câu này cũng không dao động mấy mà khen hắn: "Ồ, cũng thật thông minh."

Mục Trích: "....."

Nghe càng giống trào phúng hơn.

Mấy chữ "Khi sư diệt tổ" yên lặng mấy ngày trong lòng Mục Trích lại một lần nữa rục rịch muốn ngoi lên.

Lòng Thẩm Cố Dung bao la, không nhận ra tâm tư nhỏ mẫn cảm của Mục Trích.

Tàng Thư Lâu và Phiếm Giáng Cư nằm trên cùng con đường, Thẩm Cố Dung không chút khó khăn mà thuận lợi về tới chỗ ở.

Y vốn muốn đưa Tiểu Mục Trích về thiên viện, tiện thể khơi thông tình cảm thầy trò, nhưng Mục Trích vẫn cứ giãy dụa muốn xuống dưới tự đi, Thẩm Cố Dung đành phải thả hắn xuống.

Khuôn mặt nhỏ của Mục Trích đỏ bừng, khập khiễng nhảy về thiên viện.

Thẩm Cố Dung ở phía sau nói: "Thật sự không cần vi sư đưa con về sao?"

Tiểu Mục Trích nhảy càng nhanh hơn.

................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Độ hảo cảm của Mục Trích trong một giây lập tức rơi xuống đáy vực.

................................................

(1) Kinh, Sử, Tử, Tập: Là cách phân loại sách vở cổ điển của Trung Quốc. Trong đó:

- Kinh : Bao gồm những sách vở chánh yếu của Nho gia, mang tính chất khuôn mẫu, quy định các phạm trù đạo đức và luân lý

- Sử : Bao gồm cách sách chép về lịch sử và các thư tịch ghi chép về điển chương, quy chế, quy định về quan chức của các vương triều.

- Tử : Bao gồm các trước tác của các triết gia và học phái (hoặc các tác phẩm chú giải những bộ sách ấy) cũng như các sách vở của Phật Giáo và Đạo Giáo.

- Tập : Bao gồm các trước tác như tản văn (văn xuôi), biền văn (văn vần), thơ, từ, tán khúc, bình luận, hí khúc (các vở tuồng), ca khúc v.v…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.