3 Vị khách ♪♫*•♪
“Thật sao?” Trong lòng Lạc Tử Ninh rất vui vẻ, nếu anh rời đi thì có phải anh không cần sợ chuyện sau này bị Hoắc Lệnh Chi chặt đầu treo lên tường thành nữa?
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn, nhiệm vụ của anh chỉ toàn xoay quanh Hoắc Lệnh Chi, anh không thể rời đi được.
Cho dù không có nhiệm vụ thì khi anh rời khỏi vương phủ cũng không dễ sống mấy, một là anh không có thân phận, hai là không có tiền, ba là không có nhà. Nơi này vừa lạnh vừa nghèo, dù anh có ra ngoài ăn xin chắc cũng chẳng có mà xin.
Ở đây tốt xấu gì cũng có cái ăn, có phòng ở, hơn nữa thân phận vương phi càng thêm tiện cho chuyện sinh sống trong thành sau này.
Bình thường anh hay thích xem điền văn làm ruộng các thứ. Giờ đây anh đã xuyên tới một nơi nghèo khổ như này mà không xây dựng thì chẳng phải lãng phí lắm à.
“Phu quân, sao huynh lại dùng gương mặt đẹp trai này nói ra một câu tàn nhẫn và độc ác như vậy? Huynh muốn hưu ta khác gì muốn lấy mạng ta?” Lạc Tử Ninh làm bộ mình rất tổn thương, che mặt chạy ra ngoài.
Hoắc Lệnh Chi nhíu mày nhìn hướng Lạc Tử Ninh rời đi, hắn vẫn còn nhớ rõ những lời nói ác độc mà Lạc Tử Ninh đã nói với hắn lúc bọn họ vừa mới thành thân.
Trên đường tới đây, mỗi lần Lạc Tử Ninh thấy hắn toàn trưng biểu cảm thù hằn, cũng không muốn tiếp xúc với hắn, dọc đường đi có Trần bá và hạ nhân khác đi bên cạnh nên Lạc Tử Ninh không làm được gì. Sau khi đến vương phủ, Trần bá ra ngoài tìm thầy lang, Lạc Tử Ninh nhân lúc không có ai ở bên cạnh hắn liền đẩy hắn ngã trên nền tuyết, muốn làm hắn chết cóng.
Nhưng hôm nay Lạc Tử Ninh bỗng nhiên thay đổi thái độ, tiếng nào tiếng nấy toàn gọi phu quân. Hoắc Lệnh Chi tuyệt đối không tin chuyện Lạc Tử Ninh thích hắn, hắn chỉ cảm thấy chuyện Lạc Tử Ninh thay đổi chắc chắn có mưu đồ gì đó.
…
Sau khi Lạc Tử Ninh ra ngoài liền thấy Trần bá đã mang tất cả hạ nhân đến.
Hai nha hoàn, một xa phu, hai gã sai vặt và Trần bá.
Hai nha hoàn một người tên Tiểu Thúy một người tên Tiểu Hồng, xa phu tên là Trụ Tử, hai gã sai vặt là con trai của Trần bá, đặt tên rất tùy ý, một đứa là Trần Đại, một đứa là Trần Nhị.
Một vương gia mà chỉ leo heo có mấy hạ nhân, có thể nói là khá giản dị.
Nhưng ít người cũng có lợi, dễ quản lý hơn.
Anh bảo Trần bá đưa bản vẽ vương phủ tới.
Trần bá không tình nguyện đưa bản vẽ vương phủ cho anh, ông không biết anh muốn chỉnh sửa gì, không phải là định bán vương phủ luôn đấy chứ?
Sau đó Trần bá chợt nghe Lạc Tử Ninh nói: “Lát nữa ngươi kiểm kê tài sản trong nhà cho ta, bao gồm có bao nhiêu tiền bạc, tổng bao nhiêu tài sản, bao nhiêu ruộng đất, bao nhiêu lương thực thậm chí bao nhiêu củi cũng phải viết ra, càng chi tiết càng tốt.”
Trần bá lập tức đề phòng, nghĩ thầm không lẽ anh định ôm tiền chạy trốn à, có điều ông không dám nói thẳng trước mặt Lạc Tử Ninh. Bề ngoài ông đồng ý, nhưng trong lòng lại chuẩn bị đi hỏi Vương gia rồi tính tiếp.
Lạc Tử Ninh cầm bản vẽ vương phủ lên xem, kiếp trước anh không học kiến trúc nên nhìn bản vẽ này thấy không hiểu lắm, chỉ hiểu sơ sơ là vương phủ rất lớn.
Có phòng khách chuyên dụng, phòng ăn, nhà bếp, nơi ở cho hạ nhân, chuồng ngựa, hoa viên, và thậm chí cả hí lâu* và Phật đường.
(*戏楼: là một tòa nhà được sử dụng để biểu diễn hí kịch. Chúng có phong cách, đặc điểm và quy mô xây dựng khác nhau trong các giai đoạn lịch sử khác nhau.)
Thoạt nhìn vương phủ này rất lớn rất khí thế, nhưng đã mấy chục năm không có người ở nên không được tu sửa, không chỉ rách nát không chịu nổi mà còn có rất nhiều phòng ốc đã bị tuyết đè sập mái.
Nhiệm vụ bảo anh làm tốt công tác giữ ấm cho vương phủ, không được để ai chết. Anh đoán nhiệm vụ này chỉ cần làm tốt việc giữ ấm phòng của tám người trong đó có anh là được.
Nhưng để làm lò sưởi trong tường mọi người tạm thời phải dọn ra ngoài, trước tiên ưu tiên tìm một phòng nhỏ ở tạm đã.
Anh chuẩn bị tìm thợ thủ công làm mấy cái lò sưởi, anh từng thấy loại lò sưởi có ống khói cong đặt trong nhà, ống khói đó có hình chữ L lộn ngược. Một bên được nối với bếp, đồng thời khoét một lỗ trên tường, đầu còn lại của ống khói luồn vào tường để thông ra bên ngoài cho khói thoát ra.
Nếu ở trong một căn phòng quá lớn mà chỉ một cái lò sưởi nhất định không đủ sưởi ấm, hơn nữa cửa sổ lại nhiều như vậy. Cho dù có nhiều bếp hơn nữa cũng không chọi lại nhiều cửa sổ thoáng gió như vậy, cho nên anh mới chuẩn bị tìm một căn phòng nhỏ.
Lạc Tử Ninh cầm bản vẽ nói với mấy hạ nhân này: “Các ngươi đi theo ta.”
Trần bá luôn cảm thấy anh không có ý tốt nên đi theo anh cả buổi, sau đó thấy anh cứ đi loanh quanh, cuối cùng lại nhìn đi nhìn lại một sân nhỏ nơi hạ nhân ở.
Căn phòng này vừa hay có ba gian phòng, phòng lớn hơn chút có thể cho bốn hạ nhân nam ở, còn hai phòng nhỏ một cho hai nha hoàn, một cho anh và vương gia tạm trú.
“Ba người Tiểu Thúy, Tiểu Hồng và Trần Nhị quét dọn sạch sẽ căn phòng này, sau đó đặt chậu than hong khô phòng.”
Sau đó anh đưa Trần Đại và Trụ Tử đi đến viện khác, mái nhà trong viện đó đã bị tuyết đè sập, anh bảo Trần Đại và Trụ Tử phá một ô cửa sổ.
“Vương phi, người muốn phá vương phủ à?” Trần bá lo lắng nhìn anh: “Vương gia mà biết, sợ là không vui đâu.”
“Nhất định huynh ấy sẽ rất vui, dù sao huynh ấy cũng yêu ta như vậy.” Lạc Tử Ninh cười nói Trần bá: “Chắc là sáng nay Trần bá cũng thấy rồi mà, phải không?”
Trần bá thấy nụ cười của anh thật đáng sợ, đẹp đến mức có thể hút hồn người ta, Lạc Tử Ninh là một yêu tinh đúng nghĩa! Đến ông mà còn không chịu nổi thì làm sao mà vương gia chịu được!
Trần bá vô cùng lo lắng nhưng không làm được gì, ông chỉ có thể đề phòng nhìn Lạc Tử Ninh xem rốt cuộc anh muốn làm gì.
Sau đó ông lại thấy Lạc Tử Ninh bảo Trụ Tử và Trần Đại mở cửa sổ ra lấy mấy thanh gỗ nhỏ.
Đến khi bọn họ quay về, mấy người kia đã quét dọn gần xong, đang dùng chậu than hơ khô phòng.
Anh hài lòng gật đầu: “Trần Nhị, ngươi đi lấy hành lý của ta và Vương gia đến đây. Sau này ta và Vương gia sẽ ở phòng này, các ngươi chia làm hai nhóm, bốn người ở cái phòng lớn kia, hai nha hoàn ở phòng nhỏ kia.”
“Ngươi muốn Vương gia ở phòng hạ nhân à! Còn ra thể thống gì nữa!” Trần bá giậm chân, tên yêu tinh này quả nhiên không có ý tốt gì mà, thế mà lại muốn làm nhục Vương gia nhà bọn họ như vậy!
“Ngươi không nghe ta nói đưa cả hành lý của ta tới đây luôn à? Ta và vương qua đây ở.” Lạc Tử Ninh vào phòng đóng cửa để mặc bọn Trần bá đứng ở bên ngoài, anh muốn vào siêu thị lấy mấy cuộn vải nhựa.
Cửa sổ lọt gió, lại không có thủy tinh ngăn nên anh muốn dùng những tấm vải nhựa này để bịt kín cửa sổ, trước kia khi nhà anh sống ở nông thôn cũng sẽ dùng mấy tấm vải nhựa để bịt kín cửa sổ, cũng ấm lắm.
Nhưng vải nhựa của anh quá ít, nếu anh sống trong căn phòng vừa lớn vừa nhiều cửa sổ như hôm qua thì lấy hết vải nhựa của anh cũng không thể bịt kín toàn bộ cửa sổ.
Mà căn phòng nhỏ này một gian có hai cửa sổ, tổng cộng có sáu cửa sổ, vải nhựa của anh hoàn toàn đủ cho tất cả mọi người dùng.
Lúc anh cầm vải nhựa liền nghe Trần bá đứng bên ngoài la: “Chủ tử đáng thương của ta, không nghĩ tới người sa sút đến mức ai cũng có thể bắt nạt người, đều là do lão nô bất tài, không bảo vệ được người. Hôm nay dù cho lão nô có chết trước cửa cũng không để người sống trong căn phòng của hạ nhân này.”
Lạc Tử Ninh đẩy cửa phòng ra, đi vòng qua Trần bá đang quỳ dưới đất khóc rống, ném mấy cuộn vải nhựa trong tay cho Trần Đại và Trụ Tử: “Dùng cái này bịt kín cửa sổ đi.”
“Chủ tử, đây là cái gì thế?” Trần Đại chưa từng thấy thứ nào vừa mỏng mà còn trong suốt như này, mà nhìn mấy cuộn này trông giống như vật liệu sang trọng.
Bọn họ chưa bao giờ thấy thứ gì có chất liệu tốt như vậy, dù có làm quần áo còn thấy tiếc, thế mà Vương phi lại muốn dùng thứ này để bịt kín cửa sổ? Thế khác gì chà đạp những thứ tốt?