Hai mắt Lâm Quỳnh trợn tròn, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, không thể tin được mà nhìn bóng lưng cao lớn của anh.
Miệng cứ mấp máy nhưng không nói ra được lời nào.
Anh vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường phía sau, lấy điện thoại ra gọi, đến khi có người bắt máy rồi còn đi đi lại lại hai bước.
Lâm Quỳnh khó tin nhìn Phó Hành Vân bước đi.
"Chuẩn bị xe, đến công ty."
Anh cúp máy xong thì định đi thang máy lên lầu ba, lúc này bác sĩ và y tá từ phòng khách đi đến.
Bác sĩ nhìn Phó Hành Vân với vẻ mặt rất tự nhiên, mở miệng: "Phó tiên sinh, Lâm tiên sinh ra ngoài mấy ngày, vậy chúng tôi có cần đến đây không?"
"Không cần."
Anh nhìn qua hai người, "Đợi cậu ấy về rồi hai người lại đến."
"Ok."
Phó Hành Vân: "Hôm nay hai người trả lời tốt đó."
Bác sĩ tươi cười: "Chúng tôi là người chuyên nghiệp mà."
Nói rồi xách hòm thuốc lên, định rời đi, nhưng vừa cất bước thì lập tức loạng choạng.
Y tá nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhưng vừa ngẩng đầu thì lập tức kinh ngạc thốt lên.
Cửa thang máy mở ra, anh nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền thấy Lâm Quỳnh đang đứng đó, ngây ra như phỗng.
Tim Phó Hành Vân chùng xuống, cả người như rơi vào hư không, cảm giác như ngày càng mất đi trọng lực, không có điểm dừng.
Y tá không nhịn được mà nuốt nước miếng, "Lâm... Lâm tiên sinh."
Nhưng Lâm Quỳnh chỉ một mực nhìn chằm chằm vào chân anh, không hề đáp lời.
Bác sĩ lão luyện nhất thời cũng có chút luống cuống, "Lâm tiên sinh sao lại về nhanh vậy?"
Bầu không khí ngượng ngùng lập tức bao trùm không gian, Lâm Quỳnh nhìn Phó Hành Vân, nhất thời không nói nên lời, cũng không biết bây giờ trong lòng mình đang có cảm xúc gì.
"Em..." Lâm Quỳnh cố gắng sắp xếp từ ngữ, "Em quên mang chứng minh nhân dân, quay về lấy."
Nói rồi đưa mắt nhìn Phó Hành Vân, rồi lại lần nữa cúi đầu.
Lâm Quỳnh bước đến, ánh mắt phía trước nóng rực, cậu chưa hề chuẩn bị chút tâm lý nào về việc đối phương đứng dậy được, căn bản không biết nên đối mặt với Phó Hành Vân như thế nào.
Đến lúc còn cách anh vài bước chân mới cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, chỉ thấy bóng người cao to bất động đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Phó Hành Vân lúc này cũng không biết nên nói gì mới phải, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy đối phương nói: "Em... Em lên lầu."
"Cùng lên đi."
Phó Hành Vân muốn giơ tay dắt cậu.
Lâm Quỳnh vô thức né đi, "Không... Không cần đâu."
Sau đó tìm một cái cớ để chạy đi, "Thang máy chậm lắm."
Nói rồi gom ba bước làm hai chạy như điên lên lầu.
Không phải không vui mừng khi nhìn thấy Phó Hành Vân đứng dậy được, nhưng trong lòng lại vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật rằng anh đã đứng dậy được.
Khi cậu rời đi không phải vẫn bình thường sao.
Sao lại... Sao lại đứng dậy được rồi?!
Đại não Lâm Quỳnh nhất thời ngừng hoạt động, thậm chí còn có chút hoảng loạn lấy chứng minh từ trong ngăn kéo ra, muốn để cánh tay mình ngừng run rẩy nhưng lại không có cách nào làm được.
Cậu đã từng tưởng tưởng vô số lần cảnh tượng Phó Hành Lâm đứng dậy, kinh ngạc, vui mừng, bất ngờ, tự hào, kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, tâm trạng của cậu lại nói với cậu rằng, cậu không vui.
Rõ ràng đối phương đã đứng dậy được, nhưng cậu lại không cảm thấy vui vẻ, dù chỉ một chút.
Cậu không biết tại sao, cái thứ cảm xúc lạ lùng này.
Lâm Quỳnh cầm chứng minh nhân dân, thở hắt ra một hơi, "Lâm Quỳnh, vui lên đi."
Miệng lẩm bẩm vài câu, vừa đi vừa tự nói với mình.
Khi Lâm Quỳnh xuống lầu, anh vẫn đứng ngay chỗ cũ.
Lâm Quỳnh không nhịn được nhìn qua, Phó Hành Vân còn cao hơn so với tưởng tượng của cậu, vai rộng, chân dài, đứng đó hệt như cảng chắn gió.
"Lâm Quỳnh."
Anh lên tiếng trước, Lâm Quỳnh giả vờ như không nghe thấy, định quay người đi.
"Lâm Quỳnh!"
Phó Hành Vân bước đến túm lấy tay cậu, Lâm Quỳnh không thể phớt lờ anh được nữa, gồng mình quay người lại, "Hả?"
Phó Hành Vân nhìn biểu cảm trên mặt cậu, lại cảm thấy nhìn không thấu, "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ánh mắt Lâm Quỳnh có chút né tránh, "Có."
Phó Hành Vân buông lỏng cánh tay cậu ra, "Nói đi."
Lâm Quỳnh: "Ba ngày nữa em về."
Nói rồi nhân lúc anh không để ý, chạy té khói ra khỏi cửa.
Nhưng nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Lâm Quỳnh vừa quay đầu liền phát hiện anh đang chạy theo.
Lâm Quỳnh nhất thời bị dọa đến mức càng chạy nhanh hơn, "Anh đuổi theo em làm gì?"
Phó Hành Vân: "Em chạy làm gì?"
Nói thừa!
Anh đuổi tôi, tôi còn không chạy sao.
Có thể là vì chân anh mới hồi phục, chạy được một đoạn thì không chịu nổi nữa mà loạng choạng.
Lâm Quỳnh nhìn anh, hơi ngẩn người một chút, muốn quay người chạy về xem anh có làm sao không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, sau đó không thèm quay đầu lại, chạy ra khỏi khu biệt thự.
Đến khi ngồi lên chiếc xe cá mập rồi mà cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại, Vương Trình nhìn khuôn mặt như trải qua kinh sợ của cậu, "Sao vậy, gặp ma giữa ban ngày hả?"
Lâm Quỳnh: "Coi như vậy đi."
Vương Trình không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, tò mò hỏi: "Gặp ai vậy?"
"Hoa Đà tái thế."
"...."
Chữa khỏi cho Phó Hành Vân trong hai phút.
Vương Trình lập tức cạn lời, không nói thêm gì, khởi động xe lái đến sân bay.
Lâm Quỳnh ngồi xe cả một đường mà không nói gì, đợi đến khi lên máy bay rồi mới nói một câu, "Tất cả hoạt động quảng bá sắp tới tôi đều có thể tham gia."
Vương Trình sửng sốt, "Gì cơ?"
Lâm Quỳnh lặp lại một lần nữa, "Tất cả hoạt động quảng bá sắp tới tôi đều có thể tham gia."
"Lão biếи ŧɦái kia không quản cậu nữa?"
Lâm Quỳnh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sai đó gật gật đầu.
"ĐM!"
Vương Trình giật mình, đối phương sẽ không hạn chế hoạt động của Lâm Quỳnh nữa, chứng tỏ cảm giác mới lạ đã không còn, chơi xong rồi bỏ.
"Lão biếи ŧɦái kia không phải là không cần cậu nữa rồi đó chứ, hai người sắp li hôn rồi?"
Ban đầu hai người đã nói với nhau rồi, đợi bệnh của đối phương khỏi thì sẽ li hôn, bây giờ Phó Hành Vân đứng dậy được rồi, hai người cũng đã đến lúc phải li hôn rồi.
Lâm Quỳnh nhìn ngón tay mình, "Chắc vậy."
Vương Trình vừa nghe liền hiểu ngay, "Tôi đã nói rồi mà, cuộc hôn nhân này của cậu không bền lâu, cậu tham tiền háo sắc, không dài lâu được đâu."
Lâm Quỳnh lắng nghe, không hề phản bác, nhưng trong lòng lại có chút hoang mang.
Theo như kế hoạch của cậu trước đây, Phó Hành Vân đứng dậy được, hai người liền li hôn, sau đó mang theo một đống tài sản cao bay xa chạy, sống một cuộc đời đắm mình trong hạnh phúc.
Nhưng bây giờ Lâm Quỳnh lại không hề vui vẻ.
Phó Hành Vân đứng dậy được từ lúc nào vậy chứ?
Tại sao không nói với cậu?
Chuyện Phó Hành Vân đứng dậy được, có phải đã có người biết rồi không, hoặc có khi tất cả mọi người đều đã biết, chỉ mình cậu chẳng hay?
Vừa rồi, khi đối mặt với Phó Hành Vân, Lâm Quỳnh cũng không nói ra thắc mắc trong lòng.
Vương Trình không rõ tâm trạng của đối phương, mở miệng nói không ngừng, "Chia tay cũng tốt, tuổi tác hai người chênh lệch, chung sống chắc sẽ không hòa hợp."
Lâm Quỳnh thấy tiếp viên đã bắt đầu đưa cơm, nhận lấy phần của mình, không nói gì, nhóp nha nhóp nhép ăn cơm.
Vương Trình nhìn cậu, "Biến đau thương thành sức ăn?"
"...."
Thấy cậu không nói gì, Vương Trình lặng lẽ đưa phần của mình qua, "Cho cậu ăn."
Lâm Quỳnh sửng sốt, "Anh không ăn sao?"
Vương Trình thấy tâm trạng cậu không được tốt, "Tôi không đói, cho cậu đó."
Lâm Quỳnh và cơm vào miệng, đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, đột nhiên cảm thấy mình như về lại những ngày tháng lang thang trước đây, "Vương Trình, anh quả là một người tốt."
Vương Trình nghe mà giật mình, "Móa, cậu, con mẹ nó, đỏ hết cả mắt rồi."
....
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Quỳnh không khống chế nổi cảm xúc, "Li hôn thì có sao, li hôn rồi thì bắt đầu cuộc sống mới."
Lâm Quỳnh vùi đầu ăn cơm, từng miếng từng miếng, nếu như có gương ở đây thì cậu có thể nhìn rõ, dáng vẻ lúc này của cậu và khi đi lục màn thầu trong thùng rác giống hệt nhau.
Cậu cũng không biết tại sao mắt mình lại đỏ, nhưng khi Vương Trình nói sẽ đưa cơm cho cậu, cậu đột nhiên cảm nhận được sự an ủi từ người khác....
Khiến sự tủi thân dồn nén trong lòng mà ngay cả bản thân cũng không hề hay biết lập tức dâng trào.
Cậu tủi thân vì Phó Hành Vân đã đứng dậy được mà không nói với cậu.
Càng tủi thân hơn vì đối phương giấu giếm cậu.
Cậu là người mong muốn Phó Hành Vân đứng dậy được hơn ai hết, giống như dùng máu của trái tim mình đi nuôi dưỡng một đóa hoa, khi hoa nở, bản thân còn chưa kịp ngắm nhìn thì đã bị người khác ngắt đi.
Đến một cánh hoa cũng không thể giữ lại cho mình.
Thấy cảm xúc của cậu cứ không vui, Vương Trình không nhìn nổi nữa, vừa đến khách sạn liền túm lấy vai Lâm Quỳnh mà lắc, "Cậu đau lòng cái quái gì chứ?!"
Lâm Quỳnh không nói gì.
Vương Trình: "Ban đầu cậu kết hôn với hắn ta là vì cái gì?"
Lâm Quỳnh: "Tiền."
"Li hôn rồi có lấy được tiền không?!"
Hai mắt Lâm Quỳnh chợt sáng lên, "Đương nhiên!"
"Vậy cậu đâu lòng cái quái gì?"
Đúng vậy, Lâm Quỳnh nhất thời cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại phải đau lòng, chân Phó Hành Vân khỏe rồi thì bọn họ li hôn, cậu không cần treo tim trên cuống họng nữa.
Lâm Quỳnh vẫn không nói gì, ngay sau đó đột nhiên thấy mặt đau đau, chỉ thấy Vương Trình dùng hai tay điên cuồng bóp chặt lấy mặt cậu, hai má trắng nõn muốn biến dạng, miệng chu lên như mỏ gà.
"Lâm Quỳnh!"
"Cậu cứ coi như có cho mình một bài học đi, tiền bạc không thể mua được tình yêu, lão biếи ŧɦái kia chỉ thích sự trẻ trung và ngoại hình của cậu thôi, vẫn chưa phải là yêu."
Lâm Quỳnh ngây ngốc.
Kiếp trước cậu đã từng diễn rất nhiều vở kịch sân khấu về tình yêu, nhưng lại chưa từng đích thân trải nghiệm xem tình yêu rốt cuộc là như thế nào, cậu không có người thân, cũng chẳng có người yêu, cảm xúc trong kịch bản đều là do cậu tự ngộ ra.
Cậu vốn cho rằng mình có chút tình cảm với Phó Hành Vân, nhưng bây giờ lại bị người ta phủ định rồi.
"Không phải sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Vương Trình trịnh trọng nói: "Tình yêu sẽ không bao giờ nhuốm màu tiền bạc, nếu không sẽ không còn trong sáng nữa."
Nhìn ánh mắt hoảng hốt của cậu, Vương Trình lần nữa mở miệng, "Nhưng bắt đầu từ bây giờ, quá khứ không còn quan trọng nữa, Lâm Quỳnh à, bây giờ có rất nhiều người thích cậu đó."
Lâm Quỳnh: "Ai cơ?"
"Người lạ ơi."
"...."
Thấy cậu không hiểu, Vương Trình lại đổi một cách nói khác, "Cậu có rất nhiều fan, bây giờ có rất nhiều người thích cậu."
Lâm Quỳnh thăm dò, "Tôi ấy hả?"
"Đúng."
Vương Trình bắt đầu thử khích lệ đối phương, "Cậu xem nhé, cậu có thể làm diễn diễn, ngoại hình đương nhiên không tệ, khi phim công chiếu cũng được bình luận là có kĩ năng diễn xuất, mặc dù trước đây bước một chân vào vũng bùn, nhưng cậu bây giờ mới đầu hai...."
"Lâm Quỳnh, ngày tháng của cậu còn dài, còn có thể quay đầu."
"Sau khi li hôn với lão biếи ŧɦái kia, cậu vẫn có thể tìm người khác" Nói rồi vỗ vỗ vai cậu, "Chỉ cần đổi người yêu thật mau, không có thương đau, chỉ có yêu."