Trần Mạnh Quân được Lê Minh đưa đến một căn nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng trúc, dụng cụ bày trí ở đây khá đơn sơ khác xa so với Lê gia, thoạt chung nhìn hơi cũ kỹ nhưng sạch sẽ hẳn là gần đây có người đã quét dọn qua
Lê Minh ngồi trên giường, tay vẫn ôm chặt Trần Mạnh Quân, mũi hắn vùi sâu trong tóc cậu, khi hơi thở tràn đầy mùi hương của cậu mới khiến hắn an tâm một chút. Nhớ lại tình cảnh khi nãy bản thân nhìn thấy liền khiến máu cả người hắn như ngừng chảy, chỉ cần hắn đến muộn hơn một chút Trần Mạnh Quân đã bị tên khốn kia cưỡng hiếp, người hắn nâng niu bao lâu nay một chút đau cũng không muốn cậu chịu, mà cổ tay bị siết đến đổ máu, trên ngực còn in lại dấu tay, cổ chân bị siết đến bầm tím
Trần Mạnh Quân đã khóc cả quãng đường từ đó đến đây, tay cậu vòng qua cổ Lê Minh nắm chặt áo hắn như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng cứu mạng mình
Nhớ tới những sự việc vừa mới trải qua khiến cậu không sao bình tâm nổi mà đối mặt với Lê Minh
Càng nghĩ Lê Minh càng muốn quay trở lại giết chết tên súc sinh kia, cánh tay cố khống chế lực độ sợ làm đau người trong lòng
Sợ cảm xúc tàn bạo của mình ảnh hưởng đến Trần Mạnh Quân, khi thấy tay cậu đã dần dần buông áo mình ra Lê Minh hôn lên cái trán bóng loáng của cậu an ủi
"Không sao rồi, bé ngoan, có anh đây rồi, không sao, để anh chuẩn bị nước cho em tắm được không?" Mỗi một câu nói là một cái hôn rơi trên mắt môi cậu
Lê Minh đặt Trần Mạnh Quân lên giường, dùng chăn đắp lên người cậu, tay vỗ nhẹ lên người đang nằm phía dưới lớp chăn dày. Hắn vừa đứng dậy, tay áo đã bị nắm lấy Trần Mạnh Quân đỏ mắt nhìn hắn, ngón tay nho nhỏ câu lấy tay áo hắn không buông
"Anhh.....hức....anh đừng....bỏ...rơi em...hức" do khóc quá dữ dội, giọng cậu lúc này đặc nghẹt, bao nhiêu tủi thân đều tràn hết ra ngoài, làm cách nào cũng không nhịn lại được
Trần Mạnh Quân không muốn thế này trước mặt Lê Minh, nhưng cậu thực sự sợ hãi, cậu sợ Lê Minh sẽ bỏ rơi cậu sợ hắn không cần cậu nữa
Lê Minh nhìn cậu sợ hãi mà trái tim co rút đau đớn, hắn muốn trao cho người này những thứ tốt đẹp nhất nhưng từ khi ở bên hắn, cậu chỉ toàn nhận lại những thứ đáng sợ. Con người hắn đã mục ruỗng từ lâu, còn thứ gì tốt đẹp để dành cho cậu được nữa?
Lê Minh nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, cúi đầu xuống hôn lên nơi bị thương, vươn lưỡi ra liếm láp vệt máu tanh, cuốn vào miệng rồi nuốt xuống. Hắn nhìn cậu đưa tay vuốt ve đầu cậu an ủi
"Rất nhanh, rất nhanh thôi, chờ anh một lát thôi, anh quay lại ngay, em đếm đến 1000 anh liền có thể nhìn thấy anh, ngoan"
Nhận được sự đồng ý của Trần Mạnh Quân, Lê Minh đi nhanh sang phòng bếp đun nước nóng
Trần Mạnh Quân nằm trên giường dõi theo bóng dáng của Lê Minh, đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa cậu mới cuộn mình lại trong tấm chăn, nép sâu vào phía trong giường, tay ôm chặt đôi chân đặt trước ngực, mặt vùi vào gối chỉ chừa lại mỗi đầu tóc đen nhánh, âm thầm đếm số
Khi Trần Mạnh Quân đếm tới chín trăm thì Lê Minh quay lại, hắn chỉ nhìn thấy cặp mắt to tròn không nhịn được mà lộ ra khỏi chăn của cậu liền nhanh nhẹn đi tới đặt thùng nước ấm vừa đun lên bàn, ghé môi hôn vào cái miệng còn đang đếm số cảu cậu qua lớp chăn
Trần Mạnh Quân được Lê Minh kéo khỏi chăn, tháo bỏ lớp quần áo rách rưới của cậu cùng cái áo hắn khoác lên, Trần Mạnh Quân sợ hãi mà giữ chặt chăn che lại cơ thể. Cậu không muốn Lê Minh thấy những dấu vết đó, dù chưa thật sự bị tiến vào nhưng đây khác nào là tra tấn hắn
"Lê Minh, để...để.. em tự làm" Trần Mạnh Quân siết chặt tay của Lê Minh không cho hắn động, đề nghị
Lê Minh thấy cậu cảnh giác như vậy đau lòng không thôi, sợ mình ép buộc sẽ làm cậu sợ hơn, hắn nghiên người qua dùng đôi môi còn tự do hôn khắp nơi trên mặt cậu thì thầm
"Để anh giúp em, ngoan, đừng cố gắng chịu đựng, anh sẽ đau lòng" Hắn vừa nói vừa hôn cậu, nước mắt vừa nhịn được lại tuôn ra, Lê Minh nương theo dòng nước mắt cậu mà hôn, hút tất cả tủi thân của cậu vào lòng mà nâng niu đối tốt
Trần Mạnh Quân cuối cũng vẫn buông tay cho Lê Minh giúp, nếu hắn đau lòng cậu cũng sẽ đau, nên thà rằng để hắn đối mặt với hiện thực rồi lại dùng trái tim đầy vết thương đó che chở cậu
Động tác của Lê Minh rất nhẹ nhàng, hắn bắt đầu lau từ mặt của Trần Mạnh Quân, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, trên hàng mi mềm mại vẫn còn đọng lại chút bọt nước chưa khô, đôi gò má mịn màng ửng hồng do thiếu khí. Cái cổ mảnh mai và lồng ngực còn in hằn dấu vết không phải của hắn
Trần Mạnh Quân thấy đôi mày hắn nhíu chặt, cậu đưa tay vuốt lên nếp nhăn đó, Lê Minh nhìn cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn để giải tỏa bớt cảm xúc khó chịu trong lòng
Mỗi nơi Lê Minh lau qua hắn sẽ dùng dấu hôn của mình thay thế những dấu vết không thuộc về hắn. Trần Mạnh Quân chỉ im lặng cố gắng không phát ra âm thanh, quá trình này như đang mang trái tim cả hai người ra lăng trì, từng cái hôn là từng nhát dao đâm vào rồi chọc ngoáy khiến vết thương nứt toét rỉ máu
Vì đã từng rơi vào vực sâu nên Lê Minh biết thứ thuộc về hắn chỉ khi hắn đủ mạnh mẽ để giữ lấy nó cho riêng mình, chỉ khi hắn đủ bản lĩnh mới có thể bảo vệ người hắn yêu quý
Sau khi lau sạch người Trần Mạnh Quân, Lê Minh cởi toàn bộ quần áo trên người mình cũng chui vào chăn, ôm chặt cậu. Trần Mạnh Quân im lặng để hắn ôm, vùi mình vào hơi thở và những tiếp xúc da thịt, hai người từng chút một truyền hơi ấm cho nhau, hun nóng lại trái tim lạnh lẽo. Đêm nay chẳng ai có thể ngủ được
Trời hừng đông, mấy con gà trống lần lượt cất tiếng gáy, Trần Mạnh Quân được sưởi ấm bởi Lê Minh đã bình ổn lại tâm tình bất an lên tiếng gọi
"Lê Minh" tiếng cậu không lớn, chỉ như thì thầm, sợ làm người kia tỉnh dậy. Trần Mạnh Quân chỉ muốn gọi tên hắn, cậu không nghĩ Lê Minh sẽ trả lời
"Anh đây" giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, Lê Minh cọ mũi vào tóc cậu, cánh tay siết cậu thêm chặt hơn, như muốn cậu hòa vào máu thịt hắn mà mang đi khắp nơi
Trần Mạnh Quân lúc này cực kỳ muốn nhìn thấy hắn, cậu lùi đầu về sau ngước lên nhìn vào đôi mắt đong đầy tình yêu hắn dành cho cậu
"Nói chuyện với em, được không?" giọng Trần Mạnh Quân đã khàn đặc do khóc, bớt đi sự trong trẻo lại quyến rũ Lê Minh không đường lui
"Được" Lê Minh nhìn đôi mắt đã hơi sưng của Trần Mạnh Quân mà càng thêm cưng chiều cậu, cố ép những suy nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu
"Sao anh biết em ở đó?" Trần Mạnh Quân không khỏi tò mò, Lê Minh không có người hỗ trợ, người bạn duy nhất có lẽ là Trần Khải đang ở xa, hơn nữa dù có nhanh thế nào cũng khó mà tìm được Trần Mạnh Quân sớm như vậy
"Là Trần Khải vô tình nhìn thấy" Lê Mình bình tĩnh đáp
Lê Minh đã hẹn Trần Khải trong thư tháng sau gặp mặt, tính đến thời gian hẹn vẫn còn hơn nửa tháng nhưng do Trần Khải quá nôn nóng gặp bạn nên đã lên đường trước nửa tháng
Tình cờ sáng nay cậu ta dự định gửi ám hiệu cho Lê Minh thì trông thấy Trần Mạnh Quân bị bắt đi, dù chưa biết Trần Mạnh Quân là phu nhân của Lê Minh nhưng với tính cách thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ cộng thêm việc Trần Mạnh Quân nhìn từ góc độ nào cũng là một mỹ nhân hiếm có nên cậu ta vẫn âm thầm đi theo sau họ
Trước lúc dự định ra tay cứu mỹ nhân vừa vặn nhận được ám hiệu khẩn của Lê Minh, Trần Khải vội vàng đến nơi gặp mặt, chính là căn nhà này. Sau khi nghe qua sự việc Lê Minh kể Trần Khải mô tả lại dáng vẻ của Trần Mạnh Quân mà khi sáng cậu ta nhìn thấy. Hai người đã xác định được người cần tìm liền chuẩn bị mà lên đường
Chỉ là sau đó Trần Mạnh Quân đã bị đưa đi nơi khác, khiến Trần Khải cùng Lê Minh tốn chút công sức cùng thời gian mới tìm thấy được cậu
Lê Minh sau khi Trần Mạnh Quân bị bắt đã dặn dò tiểu Đồng không cho ai vào phòng, hắn mặc quần áo của mình vào cái gối dài, rồi đắp chăn lên sau đó lẻn ra nơi hẹn gặp Trần Khải
"Vậy Trương Đông thì sao?" Trần Mạnh Quân hiện tại rất muốn biết Trương Đông sẽ bị xử lý như thế nào
Với tính cách Lê Minh, hẳn hắn ta cũng chằng giữ nổi cái mạng quèn nhưng để hắn ta chết ngay là quá dễ dàng, ít nhất hắn ta cũng phải chịu ít đau đớn trước lúc chết
"Có Trần Khải lo rồi, em đừng suy nghĩ nữa, anh sẽ không để hắn ta sống, nhưng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để giết" Lê Minh vừa nói ánh mắt hắn lóe lên vẻ thù hận nhưng rất nhanh liền biến mất, thay thế bằng sự dịu dàng mà nhìn Trần Mạnh Quân
Khi trời gần sáng, Lê Minh đã xuống giường thay đồ trở về Lê gia. Việc hắn khỏe mạnh vẫn chưa ai biết, Trần Mạnh Quân hiện tại quay lại đó quá nguy hiểm, tốt nhất là tạm lánh một vài hôm
Trước khi rời đi hai người còn bịn rịn ôm nhau một lúc lâu
Về phần Trần Khải, cậu ta vác tên Trương Đông đến một ngôi nhà hoang ngoại thành, nhìn thân thể trần trụi của hắn ta mà ngứa cả mắt
Trần Khải thở dài, nhìn Trương Đông đang nằm như con cá trên thớt, thở dài "chỉ trách ai ngươi không động cứ nhất thiết là động vào người của Lê Minh"
Sáng sớm hôm sau trên dưới Trương gia đã loạn thành một đoàn. Một nha hoàn dậy sớm đi chợ vừa mở cửa ra đã thất hồn lạc phách, vị thiếu gia mà lão gia cưng chiều nhất đang nằm trước cửa lớn, trên người không một mảnh vải, cả người đều là máu đang bất tỉnh
Trương lão gia sau khi nghe tin báo, vội vàng ra xem tình hình đứa con duy nhất của mình cũng ngất xỉu theo
Đến khi cầm máu và xử lý xong vết thương trên người Trương Đông, đại phu đã nói sơ qua tình hình của hắn ta với Trương lão gia vừa mới tỉnh dậy
Trương Đông bị mất hoàn toàn phần dưới cánh tay trái, dương v*t và đầu lưỡi cũng bị cắt ngang, tay phải và hai chân bị đứt gân, nửa đời sau tàn phế, chỉ còn đôi mắt là có thể dùng được
Nghe xong lời đại phu Trương lão gia lại ngất đi. Hầu như ai cũng biết Trương lão gia chỉ có mội một đứa con là Trương Đông, hắn ta tuy không xuất chúng như Lê Minh nhưng vẻ ngoài cùng học thức cũng coi là tạm, chỉ là có tính trêu hoa ghẹo nguyệt, số lần đến lầu xanh không một ngàn cũng mấy tram
Chưa kể đến những lần cưỡng bức gái nhà lành, vì quyền thế gia đình hắn ta mà không ai dám lên tiếng báo quan, có một gia đình liều chết tố cáo cuối cùng cả nhà đều đột nhiên chết chảy không rõ nguyên do. Vài cô nương không chịu nổi uất ức nên đã tự sát
Trương lão gia cưng chiều hắn ta từ nhỏ nên cũng chỉ trách móc qua loa vài câu, sau đó như bố thí mà gửi ít tiền tài cho gia đình kia liền coi như xong chuyện
Nên khi nghe tin hắn ta bị quả báo không ít người thầm vui mừng trong lòng, có nhà còn mua gà vịt ăn uống linh đình mấy ngày mấy đêm
- -----------------------------------------------------------------
Ây da như đứng thỏa thuận không có H nhe hihihi