Cảnh báo: 📢📢📢
🌟🌟🌟Chương này có tình tiết anh biến thái sờ soạn cơ thể vợ mình trong lúc ngủ. Nên suy nghĩ kỹ trước khi đọc ạ! 🌟🌟🌟
🥲🥲🥲 Lúc đầu mình có gắn tag H nhưng sau khi viết được một nửa thì mình thấy từ ngữ mình dùng hơi thô nên mình nhắc nhở các bạn là chắc sẽ có thêm tag "thô tục nhẹ" nha!
Xin lỗi vì đến giờ mình mới nói ạ!🥲🥲🥲
❤️❤️❤️ Gửi ngàn lời cám ơn nếu bạn vẫn còn đang đọc nha ❤️❤️❤️
- ------------------------------------------
Đã gần một năm cậu gả vào nhà họ Lê, những dịp lễ tết mẹ chồng sẽ cho người mang quà qua cho cậu.
Mẹ chồng cũng có ghé qua thăm Lê Minh vài lần nhưng đều bị từ chối gặp, bà cũng không khó chịu dặn dò Trần Mạnh Quân vài câu xong lại đi về.
Những chuyện quá riêng từ về gia đình hay mối quan hệ cha mẹ của Lê Minh, Trần Mạnh Quân chưa từng hỏi qua, không phải cậu không tò mò, nhưng như vậy thì không tốt lắm, nếu hắn muốn nói hắn sẽ nói cậu nghe, nếu hắn không muốn nói gượng ép cũng chẳng để làm gì.
Gần một năm qua, ngày nào Lê Minh cũng ăn cơm Trần Mạnh Quân nấu, nuôi đến khẩu vị cũng hư.
Đợt trước cậu có ra chợ liền tiện tay mua một phần sủi cảo thơm phức cho Lê Minh, vậy mà tên nhà giàu kia vừa cắn một ngụm liền chê bai không ngon, lau miệng rồi còn không thèm nhìn tới.
Trần Mạnh Quân thấy lạ nên cắn thử một miếng, cậu thấy hương vị không tệ, còn rất thơm, đúng là đại thiếu gia khó chiều bị cậu nuôi hư rồi.
Lê Minh hiện tại đã có thể đứng được vài giây, nhưng điều đó không làm hắn tuyệt vọng. Trần Mạnh Quân đứng bên cạnh hắn nhìn hắn đứng dậy rồi lại ngã, Trần Mạnh Quân đến đỡ hắn dậy, sau đó lại ngã.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mỗi ngày, đến mức trán hắn đầy mồ hôi, lưng áo ướt nhẹp cũng không dừng lại
Trần Mạnh Quân thấy vậy lòng xót hết cả lên như vừa uống một chén nước chanh, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cứ chua chua hết ngày này qua ngày khác
Lê Minh thấy lòng dạ cậu cứ bồn chồn, suốt ngày lo lắng cũng không đành lòng, cứ đòi cậu nấu này nấu kia cho hắn để cậu không đứng nhìn hắn nữa. Nhóc con đó nghĩ gì đều viết hết lên mặt, muốn hắn không biết cũng khó, nhưng hắn không dừng lại được.
Cứ ngã rồi đứng dậy không biết bao nhiêu lần nhưng nếu hắn không đứng dậy được công sức hơn một năm qua của Trần Mạnh Quân sẽ đổ sông đổ biển.
Thời gian qua sóng yên biển lặng như vậy, đâu chỉ đơn giản vì vài câu cảnh cáo của Trần Mạnh Quân
Nếu bên đó phát hiện được tình trạng của Lê Minh, chắc chắn họ sẽ hành động, hiện tại không có động tình gì vì chưa ai nắm được tình hình bên đây
Bên ngoài vẫn nghĩ Lê Minh là một tên phế vật, tay còn không động được, nên cho hắn chút ngon ngọt rồi lại cướp tất cả của hắn đẩy hắn một lần nữa xuống vực sâu, nhìn hắn hy vọng rồi thất vọng, dằn dặt đến chết
Vì hắn, cũng vì Trần Mạnh Quân, có người mang cậu đến cạnh hắn, tức là cho hắn một cơ hội, cơ hội này dù có chết hắn cũng phải nắm cho bằng được, bằng mọi giá hắn phải khỏi bệnh
Trước giờ Lê Minh chưa bao giờ thừa nhận mình là chính nhân quân tử, đó là do người ngoài nghĩ rồi ép hắn nhận.
Hắn còn rõ ràng hơn bản chất của mình khi cơ thể ngày một tốt lên, còn người thương thì mỗi ngày nằm ngủ không chút phòng bị bên cạnh hắn, dù không làm gì quá đáng nhưng sờ tới sờ lui thì vẫn có.
Tay chân Trần Mạnh Quân đêm nào cũng bị hắn sờ một lượt, hắn còn không bỏ qua hai quả dâu hồng hồng trên ngực cậu vô tình lộ ra do quần áo xốc xếch trong lúc ngủ, tay hắn chạm nhẹ một chút liền thấy mềm mại bất ngờ, đầu v* cũng to hơn một tí so mới nam nhân thường, chút bất ngờ nho nhỏ này lấy lòng hắn.
Tâm ma trỗi dậy khiến hắn không khống chế được mà nặng tay xoa vài cái, rất vừa ý hắn, bàn tay còn chưa chơi đã thèm nhưng hắn không vội, dọc theo lồng ngực cậu xuống bụng rồi chạm vào tiểu Quân phía dưới, phía dưới cũng giống cậu, be bé đáng yêu không biết có trắng trắng hồng hồng giống cậu không, thật muốn nhìn một chút
Bàn tay cố tình niết nhẹ tiểu Quân hai cái hài lòng nghe tiếng rên khẽ của cậu, buông tiểu Quân ra hắn tiếp tục sờ phía dưới, tay không chạm vào được hai quả cầu nho nhỏ trong tưởng tượng, lại sờ trúng một khe thịt mịn màng, tim hắn đập hụt một nhịp.
Nhớ tới xúc cảm trên ngực khi nãy, hắn càng tin tưởng phán đoán của mình, đưa tay chạm lại vào bé bướm nhỏ, bé bướm như có linh tính mà khẽ giật giật chào đón hắn, bụng ngón tay chạm vào hai mảnh thịt khép chặt chưa từng có người ghé thăm hắn dùng ngón trỏ và ngón áp út tách chúng ta một chút, ngón giữa liền vào thăm dò, xúc cảm trơn mềm truyền từ đầu ngón giữa đến thân dưới hắn, chạm một cái liền cứng.
Bé con này giấu hắn một bí mật lớn như vậy, để xem đến khi hắn khỏe hẳn sẽ trừng phạt cậu như thế nào.
Sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm gì quá đáng hắn rút tay về nhìn bàn tay nhìn hai giây, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi cuối cùng không nhịn được mà liếm một chút. Hắn nhắm mắt bình ổn nhịp thở cái cổ đỏ thì rực còn tiểu Minh thì rất có tinh thần chào hỏi hắn, chửi thề một câu hắn quay lại ôm phu nhân của mình chìm vào mộng đẹp
Lần đầu tiên Trần Mạnh Quân thức dậy rồi thấy rối rắm với Lê Minh chính là cả tay là chân cậu đều quấn hết lên người Lê Minh, khiến hắn động một chút cũng không được
Cậu trước giờ luôn tự tin vào tướng ngủ mười phần đoan trang của mình. Lúc trước khi Lê Minh còn bệnh cậu cũng ngủ rất an phận mà, sao gần đây tình trạng Lê Minh tốt hơn thì cậu lại học được cái tướng ngủ xấu ma chê quỷ hờn như này.
Vội vàng bò dậy, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân để không đánh thức Lê Minh, cậu đi rửa mặt chuẩn bị nấu ăn.
Sau khi cậu ra khỏi phòng người nằm ngủ mê mang nãy giờ bỗng mở mắt dậy, ôm cậu ngủ cả đêm còn rất vất vả dậy thật sớm, quấn tay chân cậu lên người mình, hắn thật là tốn không ít công sức a.
Về sau mỗi ngày thức dậy cậu đều phát hiện mình cứ quấn tới quấn lui trên người Lê Minh, có nhiều khi Lê Minh sẽ dậy trước cả cậu, nhưng hắn cũng không nói gì, dần dà họ sinh ra sự ăn ý sau khi tỉnh dậy Trần Mạnh Quân cũng chẳng còn được bao nhiêu tâm tư ngại ngùng, xấu thì xấu, phu quân cậu không chê, cậu cũng không cần xoắn xít
Lê Minh đã có thể tự ngồi dậy, thay quần áo, di chuyển trong phạm vi nhỏ, từ giường đến bàn ăn hoặc trong phòng, dù trán hắn vẫn mướt mồ hôi nhưng chưa từng nghe hắn than vãn