Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê

Chương 2: Phu quân hình như ghét bỏ cậu




Dì Thẩm dắt cậu ra nơi làm lễ, vì vải đỏ quá dày nên cậu chỉ có thể quan sát được tình hình dưới chân mình, dì Thẩm đưa cậu một miếng vải đỏ, bảo cậu cầm. Theo tiếng hô của người chủ trì hôn lễ cậu bái đường, dập đầu ba cái với một con gà trống rồi lại được đưa vào phòng tân hôn, nhưng căn phòng này có vẻ không giống căn phòng khi nãy. Dì Thẩm đưa cậu vào phòng, để cậu ngồi lên ghế, chào hỏi với ai đó một tiếng, dặn dò cậu hầu hạ đại thiếu gia rồi lại bỏ ra.

Đợi sau khi không còn tiếng động nào nữa, cậu mệt mỏi kéo khăn đỏ trên đầu xuống, tầm mắt vừa được giải phóng cậu liền bị hốt hoảng, trời đất ơi trên giường có người nằm aaaaaaaaaa, điều chỉnh lai biểu cảm trên gương mặt và đè lại trái tim chịu quá nhiều cú sốc trong một thời gian ngắn, cậu nhìn lại người trên giường.

Một nam nhân cao ráo, nét mặt hắn hằn lên vẻ đau ốm nhiều năm, nước da trắng bệch do bệnh tật hành hạ, bộ hỷ phục trên người càng tôn lên sức khỏe yếu kém của người này, dung mạo đã bị bào mòn nhưng không khó nhìn ra người này là một mỹ nam, cái mũi cao thẳng mày rậm mắt sâu, môi mỏng tuy hơi thiếu sức sống nhưng khi cười chắc chắn thu hút không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, đôi mắt nhắm hờ cùng hàng lông mi dày đổ bóng không khó tưởng tượng đôi mắt kia phải như thế nào để xứng với gương mặt này. Người đó nằm im không động đậy cứ như một xác chết làm tim Trần Mạnh Quân rơi một nhịp, không phải là chết rồi chứ, cậu không xui quẩy tới mức vừa bước vào nhà liền tiễn chồng mình một đoạn ha

Rón ra rón rén bước lại gần vì sợ tiếng bước chân sẽ làm người kia kinh sợ, cậu đến kế bên thấy ngực người nọ vẫn còn lên xuống theo nhịp thở nhưng chuyển động đó lại nhẹ tới mức như không, tưởng chừng như sẽ ngưng bất cứ lúc nào, làm lòng cậu sinh ra cảm giác khó chịu. Bỗng chốc cậu tò mò không biết khi lồng ngực đó mạnh mẽ hơn, khi nhịp tim muốn phá tan lồng ngực đi ra ngoài thì sẽ thế nào nhỉ.

Như cảm giác được ánh mắt của cậu, đôi mắt vốn khép hờ đó từ từ mở ra, lúc đầu vẫn còn hơi miên man nhưng khi nhìn thấy cậu lại toát ra vẻ chán ghét cùng xa cách. Hắn nhìn cậu vài giây rồi lại nhắm mắt lại như sợ làm bẩn mắt mình

Cậu vẫn đứng chết trân tại chỗ, không tức giận vì bị coi thường nhưng lại rất bất bình lẽ nào hắn chê cậu sao? Khi nãy dì Thẩm còn khen cậu rất đẹp mà, không lẽ nào là gạt cậu. Trần Mạnh Quân từ nhỏ đã rất xinh đẹp, cậu thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, dù là nam nhưng không ít người từ nhỏ đã luôn miệng khen cậu đẹp, tuy cậu không để tâm lắm vẻ ngoài của mình nhưng bị chê thẳng thừng bằng ánh mặt vậy là lần đầu tiên. Cứ tưởng bản thân không để ý nhưng không, cậu vậy mà để ý "phu quân" mình chê mình xấu.

Cậu hít vài ngụm khí, ổn định lại tâm trạng, đi ngủ, đi ngủ thôi ngày mai lại tính sau, cơ thể cậu đã quá mệt mỏi rồi. Cậu bắt đầu cởi quần áo trên người, sau đó cậu nhận ra cậu không biết cách cởi, cả người cậu héo xuống trông cực kỳ đáng thương, cậu nghĩ thời bây giờ tới cả đi ngủ cũng khó khăn như vậy. Dứt khoát cởi không được thì xé, vải vóc thượng hạng dưới vài cái kéo tay đã rách nát trong tay cậu, cậu xé đến khi trên người chỉ còn một kiện vải mòng thì ngừng, vui vẻ chuẩn bị đi ngủ.

Người trên giường khi nãy nhắm mắt chê bai cậu, sau đó lại nghe tiếng xé vải liền khó tin mà mở mắt ra, lại thấy cậu hì hục xé nát tan bộ hỷ phục trên người, đến khi chạm đến ánh mắt cậu vẫn không giấu nổi vẻ mặt kinh hoàng. Phu nhân hắn cưới hôm nay là một tên nam nhân, còn là một tên nam nhân biến thái, giở trò dụ dỗ hắn. Ánh mắt hắn dần bình tĩnh lại, cuối cùng là lãnh đạm nhìn cậu

Trần Mạnh Quân sau khi bị người khác phát hiện cậu xé y phục liền chột dạ, dù sao đây cũng là đồ của người ta, mình có phải hơi quá đáng liền lên tiếng xin lỗi "Tôi không cố ý đâu, vì nó hơi khó cởi, mai tôi mua lại bộ khác trả anh nha"

Người nam nhân sau khi nghe Trần Mạnh Quân nói xong thì cũng không đáp lời mà chuyển tầm mắt sang nơi khác, cậu hết cách đành tiến lại gần. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn lại cậu, cậu như hiểu ra điều gì đó mà giải thích "Tôi muốn đi ngủ, nhưng hình như ở đây chỉ có cái giường này là nằm được, anh nhường tôi nửa cái giường được không? Dù sao cũng đều là nam với nhau mà hihi"

Nghe cậu nói rồi còn cười ngốc ngốc, hắn cũng im lặng nhắm mắt, xem như ngầm đồng ý, cậu vui vẻ trèo lên giường. Người đó nằm phía ngoài nên cậu phải bò qua người hắn, trong khi đang bò qua thì hắn lại mở mắt nhìn cậu. Tư thế hiện tại của cậu như đang bao vậy người nam nhân này dưới người mình, thiệt giống mấy cảnh bá vương ngạnh thượng cung trong phim mà cậu hay coi. Thấy cậu bất động ánh mắt hắn nhìn cậu không hiểu sao cậu không đi qua, cậu bị tưởng tượng của mình làm cho hồng cả mặt vội vội vàng vàng bò vào trong còn không quên nói xin lỗi hắn

Cậu chôn mặt mình vào tấm nệm mềm mại, một lát suy nghĩ vớ vẫn đều bay hết cậu chìm vào giấc ngủ, cơ thể này đã cực hạn rồi. Ngủ một giấc rồi lại tính tiếp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.