Xuyên Thành Nam Phụ Ta Chỉ Muốn Nấu Ăn

Chương 4




Trưa nay hắn muốn ăn dầu mỡ một chút, sẵn tiện làm một chai dầu ăn dùng qua mùa đông cũng tốt. Nghĩ nghĩ, đem theo một ống trúc rỗng có thể đựng nước ra ngoài, đây là lúc trên núi rảnh tay hắn làm liền mấy chục ống, hiện tại lại có chỗ dùng.

Vu Quân quay lại chỗ lần trước tìm được cây lạc, hầu như không ai động đến nên chúng phát triển tương đối tốt. Dân chúng ở triều đại này lại không biết cách ép dầu lạc, bọn họ dùng dầu là mỡ động vật chiết ra, vì vậy nên dầu ăn rất quý, chỉ có người giàu mới có thể ăn, thôn dân mỗi lần nấu đều chỉ dám cho mấy giọt, nào có được ăn như hắn.

Học mấy thứ thủ công đúng là không bao giờ chịu thiệt. Hắn hái xuống mấy túi, nhiêu đây chắc tầm hơn bốn cân, đủ làm một hai lít dầu. Vì nhà không có cối đâm tiêu, hắn quyết định tìm lại hai khối đá lần trước dùng để đâm lạc đem về nhà.

Hôm nay hắn sẽ đóng cửa làm việc cả ngày, trước tiên bóc vỏ, chỉ sử dụng lạc nhân. Vì từng làm một lần rồi nên cũng không bối rối như trước, thành thục làm đến công đoạn tiếp theo. Sau khi rang sơ qua, Vu Quân tiếp tục gói lạc nhân lại, cho vào cối giã đến khi dầu chảy hết, cho xác lạc vào nồi đun nóng, tiếp tục giã, dùng bọc ép dầu chảy ra.

Lọc lại dầu đã ép qua vải, giúp dầu trong, sạch và giữ được lâu hơn bình thường. Sau khi lọc mấy bát dầu, hắn nhóm lửa, bắc nồi nước lên, cho dầu vào đun cùng nước rồi khuấy đều. Ngồi đếm đến mười lăm phút, thấy dầu đã nổi lên trên, hắn gạn lấy dầu, đun tiếp đến khi nước bốc hơi hết.

Cứ như vậy mấy hồi, cuối cùng cũng đóng được mấy ống trúc đầy dầu treo lên tường. Hiện tại tới rồi buổi trưa, lấy hai quả trứng, chiên dầu một lúc, lại rắc thêm tiêu, hành thái. Dầu ăn thơm phức tứ phía, xung quanh thôn dân không nhịn được mà nuốt nước bọt, đây là cái gì nha?Thật hương a...

Hắn ra sau vườn, hái một rổ rau cải, nấu một nồi canh thật thơm, bên trên váng dầu nổi lềnh bềnh, còn có nước canh đậm đà ấm áp. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa thùng thùng, hắn buông đũa đứng dậy.

Nguyên lai là đệ đệ của nguyên chủ Vu Hòa, dáng vẻ y cực kì tức giận. Mấy hôm trước y nhận lời đi hái hoa cho một vị tiểu thư ở phủ thành có sở thích trồng hoa. Kết quả không biết là ai nghe được, đem hoa đến trước hắn, vị tiểu thư kia vì đã đủ hoa trồng trong viện, từ chối nhận thêm.

Vốn dĩ làm xong hắn sẽ có thù lao một trăm văn tiền, ít ra cũng có thể áp đáy hòm chờ gả chồng, kết quả lại chạy không công. Tâm trạng không tốt, về nhà lại bị Vu tức phụ giận dỗi lây, mắng một đốn. Tất cả đều do ca ca! Nếu không phải hắn xấu xí, lại không biết điều, y sao có thể bị mắng?!.

Vu Hòa một bụng tức đi đến, trừng mắt hét:"Ngươi sao có thể bỉ ổi như vậy?!Rõ ràng là một cái xấu xí gả không ra!Còn gây chú ý cái gì?!Yên phận nằm chờ chết đi!!"

Vu Quân âm âm nhìn hắn, nhàn nhạt nói:"Không nghĩ im lặng thì cút đi, đừng làm bẩn mắt ta."

Vu Hòa ngơ ra, ca ca sao có thể làm y cút, chắc chắn là bị dọa sợ mới nói bừa. Gương mặt y vốn dĩ có chút thanh tú, hiện tại vặn vẹo lên, gân cổ quát:"Ta làm sao?!Cũng không xem lại chính mình, ngươi có tư cách gì nói ta làm ngươi bẩn mắt?"

Vu Quân tát y một bạt tai chan chát, vẻ mặt hắn không gợn sóng, như một vị thần giận dữ, cặp mắt đầy âm khí bén nhọn nhìn xuống, chân y lạnh toát, Vu Hòa ngã ngồi trên đất, ôm mặt sưng đỏ, mở to mắt nhìn y ca ca.

Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo Vu Hòa, chậm rãi nói:"Sao?Còn không cút?"

Y run lên, nhớ đến cái tát kia, cứng đờ nói:"N-ngươi đợi đó!"

Vu Quân đóng cửa, ngồi xuống tiếp tục nhàn nhã ăn bữa trưa của mình. Bên ngoài dần vang lên tiếng bước chân thình thình, hẳn là Vu Hòa đã rời đi.

Vu Liên từ sáng vẫn đang ngồi thêu thùa, phòng nàng sát vách hắn, mọi thứ đều nghe không thiếu, từ những tiếng bang bang kì quái đến mùi hương ngào ngạt, cuối cùng là tiếng cãi vã. Nàng có chút lo cho nàng biểu ca, ngồi suy nghĩ một lát, vẫn là buông khăn thêu xuống đi qua.

Vu Quân đang tẩy chén bát, nghe tiếng gõ liền rửa tay đi đến. Hắn nhìn đến Vu Liên một mặt sốt ruột, liền đưa nàng vào trong ngồi. Rót một chút nước, cấp nàng nhóm bếp sưởi ấm. Vu Liên đáy lòng một mảnh ấm áp, liền nương của nàng cũng chưa từng nhóm lửa sưởi ấm cho nàng, luôn nói hoạt động một chút liền ấm, củi lửa mùa đông rất khan hiếm, ngươi một đứa không làm ra tiền sưởi ấm có ích gì?

Đến mức nàng từng cho rằng đó là đương nhiên, còn chăm chỉ thêu thùa kiếm tiền một đoạn thời gian. Vậy mà một biểu ca không thân không thiết, thậm chí nàng chưa giúp được hắn, hắn vậy mà tiếp đãi nàng đến vậy. Vu Liên chậm rãi rơi lệ, gương mặt nàng mềm mại, khóe miệng nhàn nhạt cười.

Vu Quân nhìn nàng lã chã khóc, dường như biết nàng nghĩ gì, đổi trong tay nàng cốc nước gừng hắn vừa nấu, ôn nhu nói:"Ta thấy nước đó lạnh rồi, uống cái này đi."

Vu Liên phủng cốc nước hướng hắn cười, một tay lau lau nước mắt nói:"Vốn dĩ nghe tiếng ngươi cùng đệ đệ cãi nhau, ta định đến an ủi, rốt cuộc, người được an ủi lại là ta, ngươi nói xem có phải rất buồn cười?"

Hắn nhướng mày đẹp, vẻ mặt nhàn nhạt chậm rãi uống lên cốc nước lạnh của nàng:"Ngươi nếu không đến, ta hoài nghi ngươi có phải hay không giả tạo..."

Hắn lời này, rõ ràng là nắm được mọi chuyện trong lòng bàn tay, cố ý nói nhỏ tiếng, khiến nàng chỉ nghe được giọng Vu Hòa dữ tợn mắng, hiểu lầm hắn đã bị y dạy dỗ.

Vu Liên là cô nương có đầu óc, nàng nhìn ra được, Vu Quân giống như một nghệ nhân múa rối, mà cả Vu gia này, chính là một cái sân kịch tùy ý hắn điều khiển.

Nàng ánh mắt sâu xa nhìn hắn, bình tĩnh cười:"Ngươi bị đoạt xá?"

Vu Liên lồng ngực như bị quỷ đè, hô hấp nặng nề, rõ ràng trong phòng bếp lửa ấm áp, cả người nàng như rơi vào hầm băng, chờ đợi câu trả lời.

Vu Quân không gợn sóng, âm âm cười đáp lại:"Đoán sai rồi."

Nàng thở ra, uống ngụm nước, ngồi lại hàn huyên chút chuyện xưa, thử thử hắn. Vu Quân đáp đúng từng cái một, nghi ngờ của nàng liền bị nghiền nát. Sau khi tiễn Vu Liên về, hắn âm thầm mặt than thở dài:Cái biểu muội này thực thông minh, ngay cả đoạt xá cũng dám hỏi...

Vẫn là tiếp tục tẩy chén, Tiểu Ngọc trốn dưới kệ tủ đột nhiên nhảy ra, dọa hắn giật mình một phen. Nó hướng chân Vu Quân nhảy đến cọ cọ một hồi. Cặp mắt màu hồng bảo thạch tròn xoe nhìn hắn, đáng yêu cực điểm. Vu Quân tẩy chén xong, một bên lau lau tay, một bên nhìn thỏ nhỏ đang quyến rũ hắn.

Vốn dĩ định đi tản bộ tiêu cơm, hắn đã bị sắc đẹp dụ dỗ, trở nên sa đọa. Vu Quân ôm Tiểu Ngọc lên, hôn lên trán nó một cái chụt, nhu nhu cười. Cuối cùng một người một thỏ ôm nhau lên giường ngủ rồi.

Sáng sớm, trời vẫn như cũ âm u, khí lạnh dần tăng, khiến Vu Quân giật mình tỉnh dậy. Mặt than mang theo chút ngái ngủ định đi rửa mặt. Chợt động đến bên giường một thứ gì đó. Hắn mới chợt nhớ, tối hôm qua mình tỉnh giấc, ôm một cái gối ôm to lớn ấm áp tiếp tục ngủ. Nhưng vấn đề là...giường của hắn kiếp trước có gối ôm, còn nguyên chủ không có a!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.