Trong một căn nhà tường bình thường nằm ở vùng ngoại thành, có hai vợ chồng tầm 50 tuổi đang gói ghém những giỏ trái cây một cách cẩn thận.
Quả nào quả nấy đều to tròn, chín mộng đẹp mắt, không một tì vết.
Trái cây ngon lành lại còn được gói kỹ càng, chắc chắn là muốn tặng cho người rất quan trọng.
"Cha, mẹ, đã đủ lắm rồi, không cần mang nhiều như vậy đâu, nhà em ấy cũng không thiếu những hoa quả này."
"Sao lại nói vậy được, đây là cây nhà lá vườn, mẹ còn chọn toàn quả ngon ngọt cho chị xuôi." Người phụ nữ nói.
Người chồng cũng lên tiếng: "Mẹ bây nói đúng đó, lần đầu gặp mặt còn vào dịp đặc biệt thế này, nhà mình cũng nên mang quà bánh đến chứ."
"..." Đỗ Tuấn Kiệt bất đắc dĩ nhìn cốp xe đã chất đầy ắp.
Cha mẹ Đỗ hết sức vui mừng vì con trai đã thoát kiếp độc thân, còn mang về một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Lần đầu gặp cậu, cha mẹ Đỗ đã yêu thích không thôi đứa trẻ tính tình cởi mở như cậu.
Còn vô cùng cảm thán tại sao con trai hai người lại có phúc khí như vậy.
Hôm nay có cơ hội gặp mặt gia đình của cậu, tất nhiên cha mẹ Đỗ phải chuẩn bị chu đáo một chút.
Để thông gia biết gia đình rất yêu quý cậu, sẽ không để cậu chịu uất ức.
Chuẩn bị xong, Đỗ Tuấn Kiệt khởi động xe chở cha mẹ Đỗ đến nhà bạn trai nhỏ.
Cùng lúc đó, Võ Tự Đức lẽo đẽo theo sau mẹ Võ phụ giúp bà nấu nướng.
Bận rộn cả buổi chiều cũng đã làm ra một bàn cơm tươm tất để tiếp đãi khách quý.
"Tự Đức, em có thể ngồi yên một chỗ không?" Võ Tự Minh ngồi vắt chân trên sô pha không nhịn được nhắc nhở.
Võ Tự Đức cứ đi qua đi lại ngóng ra cổng, làm hắn nhìn thôi cũng thấy mệt, không còn tâm trí để xem tivi đang phát cái gì nữa.
Võ Tự Đức hậm hực nhìn anh trai.
Hôm nay bạn trai đưa ba mẹ của anh ấy đến nhà dùng cơm, còn là bữa cơm tất niên trong gia đình, cậu có thể không hồi hộp sao?
Mẹ Võ ở giữa khuyên bảo: "Thôi nào, Tiểu Đức ngồi xuống đi, chắc là Tiểu Kiệt đang trên đường tới."
Nhìn ra ngoài cửa thêm lần nữa nhưng không thấy gì, Võ Tự Đức lặng lẽ đi về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống không bao lâu thì có tiếng còi xe, cậu lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười hớn hở như được mùa chạy đi mở cửa.
Mẹ Võ và Võ Tự Minh đi ở phía sau cậu.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trong sân nhà, Đỗ Tuấn Kiệt xuống xe mở cửa cho cha Đỗ ở ghế sau, một bên Võ Tự Đức cũng mở cửa xe giúp mẹ Đỗ.
Người lớn hai nhà gặp nhau liền nói cười rôm rả như đã thân từ lâu.
Cứ tôi một câu chị một câu, gọi anh xuôi chị xuôi vô cùng thuận miệng.
"Tuấn Kiệt, con mau lấy trái cây biếu chị xuôi, toàn là cây nhà lá vườn thôi, chị đừng chê nha."
"Làm sao có thể? Nhà tôi rất thích ăn trái cây đó."
"Vậy thì tốt quá!"
"Tự Minh, con qua giúp một tay đi.
Đi, anh xuôi chị xuôi vào nhà đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi."
"Được, được,..."
Đỗ Tuấn Kiệt mở cốp xe lấy hoa quả ra, Võ Tự Đức nhìn thấy liền hết hồn, kinh hô: "Sao lại nhiều như vậy?"
Võ Tự Minh đi ra làm tên sai vặt, nhìn một đóng đầy ắp cũng há hốc mồm: "Cậu nói xem bấy nhiêu đây phải ăn mấy tháng mới hết đây? Tôi có thể dựng sạp bán hoa quả được luôn rồi."
Đỗ Tuấn Kiệt cũng tự biết có vấn đề nhưng cũng đành cười trừ, nói: "Tôi đã nhắc mẹ rồi nhưng bà ấy không nghe, tôi cũng đành chịu."
"Không sao đâu, em có thể tặng lại cho bạn bè không? Để lâu sợ là sẽ bị hỏng mất." Võ Tự Đức nhìn Đỗ Tuấn Kiệt hỏi ý kiến.
Vì là quà của bác trai bác gái tặng, nếu đem đi tặng lại thì không hay lắm, nhưng chỉ có nhà cậu ăn thì chắc đến lúc chúng bị hỏng cũng chưa ăn hết, như vậy sẽ rất lãng phí.
"Được chứ, em thông minh quá, vậy là giải quyết được vấn đề rồi." Đỗ Tuấn Kiệt xoa đầu bạn trai nhỏ.
Võ Tự Minh: "..." chọc mù mắt tôi đi!
Sau khi dùng bữa xong, mọi người ra phòng khách vừa ăn trái cây, uống trà, vừa nói chuyện.
Người lớn nói chuyện, mấy người trẻ cũng không có chỗ xen vào nên không bao lâu Võ Tự Minh xin phép lên phòng, Võ Tự Đức với Đỗ Tuấn Kiệt thì xin phép ra ngoài đi dạo.
Lại qua một lúc, chủ đề đã chuyển đến hôn sự của hai bạn trẻ.
Trong khi phụ huynh bàn luận đến khí thế ngút trời thì hai nhân vật chính đang tay trong tay đi dạo.
Khu vực xung quanh công viên Na đã đông nghẹt người, từ người lớn đến trẻ nhỏ từ sớm đã tập trung đếm đây chơi xuân và chờ đợi màn bắn pháo hoa đêm giao thừa.
Đỗ Tuấn Kiệt chở Võ Tự Đức đến gần công viên, sau đó hai người xuống xe đi dạo.
Ở một nơi có rất nhiều người, mỗi người chỉ là lướt qua nhau trong một khoảng khắc, có một người nắm chặt lấy bàn tay của mình, đi bên cạnh mình, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ làm Võ Tự Đức cảm thấy hạnh phúc.
"Em cười gì vậy?" Nhìn thấy cậu đột nhiên cười tủm tỉm, Đỗ Tuấn Kiệt dịu dàng hỏi.
"Em nhớ đến một chuyện." Võ Tự Đức ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Giao thừa năm ngoái, em đã ước sẽ được nắm tay anh, đứng bên cạnh anh xem pháo hoa.
Điều ước của em đã thành sự thật rồi."
Cậu kéo lấy hai bàn tay đang đan xen mười ngón với nhau cho anh xem.
Cuộc gọi tối hôm đó, Đỗ Tuấn Kiệt vẫn còn nhớ, đúng là đã ứng nghiệm.
Bàn tay còn rảnh rỗi vuốt ve sườn mặt của cậu, hắn nhìn cậu đầy yêu thương nói:
"Về sau chúng ta sẽ cùng nhau đón giao thừa.".