Xuyên Thành Một Con Thú Cute

Chương 5




Vì để chứng tỏ mình không phải nói suông, Hạ Ngôn còn cố ý chuẩn bị cho mình một bộ trang bị.

Anh dùng mấy thanh gỗ lượm bên ngoài và khúc lưỡi còn dư của chim lưỡi dài làm thành một cây cung nhỏ. Do móng vuốt không linh hoạt bằng tay con người, Hạ Ngôn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới hoàn thành cây cung, lâu như lúc anh làm cái áo choàng vậy.

Lúc quái vật nghịch cây cung gỗ nhìn đi nhìn lại, anh nhặt một thanh gỗ khác, đặt một đầu của nó trên đá ma sát cho đến khi mài ra một đầu nhọn, rồi lấy thanh tiếp theo ra…

Sau khi làm xong một bộ cung tên nhỏ, Hạ Ngôn mệt đến mức duỗi thẳng tay chân, nằm sải lai trên mặt đất nghỉ ngơi. Thấy quái vật có vẻ hứng thú, Hạ Ngôn mỉm cười bò dậy duỗi người. Cũng như quái vật, anh có thể đi bằng hai chân trong một thời gian ngắn.

Anh bước qua cầm lấy cung bằng chi trước rồi tròng lên cổ, gài mấy mũi tên lên áo choàng mông rồi đi ra cửa hang, quay đầu lại ý bảo đối phương đuổi kịp.

Bây giờ đồ ăn quái vật săn vẫn là Hổ Ngáo, Hạ Ngôn biết cây cung tên đơn giản mình làm ra sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều với con dã thú to lớn này, nhưng anh cũng không có ý định húp con mồi béo này, chỉ muốn luyện tập một chút thôi.

Lúc quái vật săn thú, anh sẽ ngoan ngoãn nắm chặt nhúm lông ngắn củn của nó, quan sát kỹ cách chiến đấu của quái vật và Hổ Ngáo, tìm kiếm khuyết điểm của cả hai.

Hổ Ngáo vừa bị hạ gục sau khi nhận một ngoạm của quái vật, Hạ Ngôn lập tức nhảy xuống chủ động ôm đồm xử lý đồ ăn.

Dưới sự trợ giúp của cái móng vuốt to bự, cuối cùng anh cũng lột sạch được toàn bộ vảy Hổ Ngáo, ngay cả nướng thịt cũng quên mất, vội vàng xách vảy ra bờ sông.

Những chiếc vảy được nước sông rửa sạch lấp lánh dưới ánh nắng xinh đẹp cực kỳ.

Hạ Ngôn nhanh chóng kéo những chiếc vảy đã được làm sạch trở lại bờ. Bên này, quái vật thế mà đã tạo ra lửa theo phương pháp sinh đánh lửa của anh làm anh hết hồn.

Về cơ bản anh đã có thể chắc chắn rằng bên kia là một con quái vật có chỉ số IQ rất cao, dù sao thì ngay cả một con người đã học loại kiến ​​thức này từ khi còn nhỏ cũng không nhất định có thể thành công tạo ra lửa.

Mà nó đã thành công ngay lần đầu tiên.

Bọn họ ở bên ngoài cùng nhau ăn xong thịt chín, quái vật bèn nhấc anh và đống vảy sạch sẽ lên lưng, chạy về phía rừng cây rộng lớn đằng xa.

Chẳng bao lâu, nó vượt qua bụi gai và dừng lại trước một cái cây khổng lồ.

Nơi đây là một bãi cỏ rộng lớn màu xanh ngọc bích, không có bụi gai và cành cây lộn xộn, chỉ có những nụ hoa ló ra từ bên trong, ánh nắng vàng len lỏi ra từ những kẽ hở giữa cành lá rậm rạp chiếu ra một màu vàng ấm áp…

Hạ Ngôn bị cảnh tượng này mê hoặc rồi!

Không đợi quái vật cúi người anh đã lưu loát trượt xuống từ đưôi nó.

Nhìn thấy một loạt phong cảnh này, tâm trạng uể oải và gò bó bấy lâu nay của Hai Ngôn như được chữa khỏi trong chốc lát bởi vẻ đẹp tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng, vừa bước đi anh vừa nhảy lên phấn khích rồi bắt đầu lăn lộn…

Quái vật nhìn chằm chằm anh một lúc rồi thoải mái nằm xuống, như thể bị nhiễm bởi dáng vẻ vui vẻ của Hạ Ngôn, cái đuôi cũng như có như không vỗ nhẹ mặt đất.

Vui vẻ xong, Hạ Ngôn lấy ra cây cung nhỏ và bắt đầu luyện tập.

Ở đây có rất nhiều sinh vật nhỏ như thằn lằn làm mục tiêu sống, anh bắn được không ít, cuối cùng nhặt lên cung tên và chiến lợi phẩm chạy đến chỗ quái vật...

Anh đặt những sinh vật nhỏ bé đó lên đống vảy vừa lột ra, chuẩn bị đem về nướng ăn thử xem mùi vị.

Mặc dù những con mồi nhỏ anh bắt được trông chẳng ra gì, nhưng chúng đã giúp anh có thêm một chút tin tưởng vào tương lai của mình.

Dù bẩm sinh yếu ớt chẳng mần ăn gì được, nhưng đợi đến khi anh sử dụng móng vuốt linh hoạt, có cây cung tốt hơn, hẳn là anh… cũng có thể hạ gục được lũ dã thú đó, nhỉ?

Đến lúc đó, anh chính là thần cung thú Hạ Ngôn!

Nghĩ tới tương lai, anh vui vẻ kêu ngao ngao với quái vật nói cho nó biết anh thích chỗ này như thế nào.

Vừa có thể vui chơi, vừa có thể nghỉ ngơi, lại còn có thể luyện tay săn bắt, nơi này quả là một bảo vật phong thủy!

Sau này có thể thường xuyên dẫn mình tới đây còn tốt nữa! Hi hi.

Nói xong, anh định quay lại tiếp tục chơi một lúc, lại bị quái vật giơ móng vuốt chặn đường.

Hạ Ngôn khó hiểu quay đầu lại, thấy một móng khác của đối phương thế mà đang cầm một đóa hoa cúc, sau đó móng vuốt thò lại gần, căm trên lỗ tai anh…

Hạ Ngôn: “???”

Quái vật có vẻ thích dáng vẻ anh cài bông hoa trên đầu, duỗi móng qua định xoa đầu anh. Nhưng vừa được một nửa lại đột nhiên dừng lại, như thể đang xem xét nguyên nhân đóa hoa sẽ rơi xuống, thế là móng vuốt di chuyển lên, bắt đầu chải chải trên lưng anh…

Vốn dĩ Hạ Ngôn không dám động, nhưng dần dần tứ chi lại bị quái vật xoa đến nhũn ra. Không lâu sau, toàn thân anh cảm thấy thoải mái khó tả, thậm chí khi quái vật hơi chậm chút anh còn không nhịn được dùng đầu cọ lên trên một cái.

Sau đó quái vật sẽ càng thêm hứng khởi xoa đống lông mềm của anh…

Ngoài tâm trạng thoải mái ra đáy lòng Hạ Ngôn luôn cảm thấy có chỗ nào hơi quái quái.

Sau khi chải lông xong, Hạ Ngôn - người có một bông hoa màu vàng trên đầu - bắt đầu nằm bò ra phơi nắng và suy nghĩ về “khoảnh khắc ấm áp” giữa mình và quái vật cách đây không lâu.

Xoa bụng, dắt ra ngoài dạo, cài hoa, chải lông…

Như nghĩ tới cái gì, vốn còn đang nằm bò Hạ Ngôn bỗng đứng phắt dậy!

Anh quay đầu nhìn lại con quái vật vẫn luôn nhìn chằm chằm mình sau lưng, hoa cúc nhỏ trên lỗ tai hốt hoảng rớt xuống.

Quái vật nâng chi trước, vươn ra cái móng vuốt làm dã thú xung quanh kinh sợ ngắt xuống một bông hoa đỏ tươi bên bụi cỏ quơ quơ Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn: “…”

Thấy anh không đi qua, nó cũng không khó chịu mà đi thẳng đến chỗ anh cắm bông hoa đỏ nhỏ vào bộ lông trắng mềm, sau đó ngồi xuống tiếp tục vuốt lông anh…

“…”

Hạ Ngôn: Anh bạn à, cậu nuôi thú cưng sao?

Cũng khó trách, bọn họ rõ ràng không cùng một loài, đặc biệt bên kia còn là động vật ăn thịt thế mà lại không ăn thịt mình, còn hết lần này tới lần khác cứu mình.

Chắc chắn là muốn nuôi mình như nuôi thú cưng!!!

Hạ Ngôn không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Mặc dù hơi khó chịu khi bị một con thú đối xử như vật cưng, nhưng đó cũng không phải điều xấu, tạm thời anh không có cách nào tự bảo vệ mình, ôm đùi kiểu này tiện hơn…

Hạ Ngôn không có tiền đồ ngoan ngoãn chờ quái vật chải lông xong, sau đó yếu ớt duỗi ra hai đệm thịt, nhẹ nhàng ấn ấn lên đùi quái vật.

Thử hỏi, ai có thể cưỡng lại được thú cưng đáng yêu nhào bột chứ?

Quả nhiên, trong mắt quái vật xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nó không ngăn cản hành động của Hạ Ngôn mà chỉ nheo mắt nhìn anh.

Hạ Ngôn dùng đôi mắt to ngập nước nhìn lại, nhưng động tác vẫn không ngừng, mình phải làm một con thú nhào bột chuyên nghiệp!

Cuối cùng, lúc Hạ Ngôn nhào tới nỗi sắp rụng móng, thân thể quái vật đột nhiên run lên, sau đó nó đè Hạ Ngôn xuống dùng cả hai móng vuốt xoa bụng anh 360°!

Hạ Ngôn sợ ngây người!

Đợi quái vật xoa xong, Hạ Ngôn đã sắp gục ngã, nhưng bên kia lại tỏ ra vô cùng hài lòng và thoải mái.

Khi mặt trời sắp lặn xuống đỉnh núi, quái vật mới xách Hạ Ngôn, con mỗi nhỏ và đống vảy lên lưng, khởi động thân thể cao lớn mênh mông cuồn cuộn trở về nhà.

Nhưng trời có mưa gió thất thường, hang động cũng có khách không mời mà đến.

Hạ Ngôn chưa từng nghĩ tới, anh vừa tìm được cách chung sống hòa hợp với quái vật thì đêm nay laị đột nhiên bị trộm tập kích…

Đúng vậy, là trộm!

Lúc anh phát hiện mình đang bị một con hơi giống tê tê nhưng lại tiến hoá hơn tê tê xuất hiện kéo ra khỏi hang động, quái vật còn đang ngủ, nếu không phải bị nắm kéo chắc anh cũng còn đắm chìm trong giấc mơ.

Tốc độ của con tê tê dị hình kia cực nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo hơn nửa người vào lỗ nó đào…

Trong nháy mắt Hạ Ngôn chỉ có thể dốc hết sức lực giãy giụa tru tréo lên, đến khi quái vật mở mắt ra cả thú đã bị thằng trời đánh phía sau kéo vào lỗ…

Trên người anh còn ăn mặc bộ giáp nhỏ dùng vảy Hổ Ngáo làm thành, kết quả còn chưa lên chiến trường đã bị trộm vào nhà!

Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là bóng dáng quái vật đang phóng lại đây.

Cái lỗ đào rất nhỏ, thân thể quái vật khổng lồ như vậy căn bản không vào được.

Ngay sau đó, trong hang động truyền một trận chấn động và âm thanh gào rống của quái vật.

Ngay cả khi đi săn, quái vật cũng hiếm khi phát ra tiếng gầm như vậy, Hạ Ngôn từng nghĩ nếu là con người thì nó hẳn là loại đàn ông ít nói.

Bây giờ anh có thể nghe thấy được, có vẻ nó đang tức giận, hoặc là khủng hoảng.

Trong nỗi sợ hãi lan tràn, không hiểu sao Hạ Ngôn cảm thấy rất khó chịu, không chỉ cho bản thân mà còn cho quái vật, mặc dù trong lòng anh chưa bao giờ coi mình là thú cưng của đối phương.

Lối vào u ám của hang động ngày càng xa là hình ảnh cuối cùng Hạ Ngôn nhìn thấy trước khi mất ý thức.

Hết chương 5


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.