Tiếng nước chảy ào ào kèm theo cảm giác ngột ngạt không thở được.
Một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt nhắm chặt đang bóp cổ một người dần chìm xuống nước…
Không biết đã qua bao lâu, khi anh mở mắt ra lần nữa, đôi mắt lẽ ra không nhìn thấy gì lại nhìn thấy một làn nước xanh nhạt vô tận.
Mà người bị anh bóp cổ trước đó đã biến mất.
Anh dang hai tay bơi, cố gắng truy bắt tên tội phạm đã bỏ trốn.
Sau khi bơi một lúc lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông ở dưới đáy nước cực sâu.
Bóng dáng kia thật xa lạ, cơ thể thon dài, dù cho không nhìn thấy mặt, anh cũng cảm thấy đây là một người đàn ông rất đẹp trai.
Cũng không phải tội phạm anh muốn tìm.
Nhưng anh cũng không quay đầu rời đi, bóng hình đó như có một loại sức hút kỳ lạ không biết tên khiến anh vô thức bơi qua…
Anh mới vừa tới gần, đối phương bỗng nhiên xoay người lại há to miệng.
Hoàn toàn không phải khuôn mặt người như trong tưởng tượng của anh.
Sừng to, răng nhọn, cặp mắt hẹp dài sắc bén, đôi cánh to lớn màu đen…
Đó là một con quái vật!
Anh còn chưa kịp kêu thành tiếng, đối phương đã cắn xuống…
“Ngao!” Hạ Ngôn bừng tỉnh, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt anh là bộ móng trắng trẻo múp míp của mình, làm gì có chuyện giống giống con người.
Anh thở hổn hển ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt anh thấy trong mơ.
Dù biết rằng thứ doạ anh chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy thân ảnh to lớn của đối phương, không hiểu sao anh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Dưới cái nhìn của bên kia, anh thận trọng lùi lại.
Bên ngoài hang có tiếng lộp bộp, không khí xung quanh cũng ẩm ướt hơn trước rất nhiều, anh nghĩ chắc là trời mưa.
Không biết con quái vật tỉnh dậy từ lúc nào, mà dường như đã đứng trước mặt anh thật lâu, bất động nhìn anh chăm chú.
Nó nhìn ánh mắt đột nhiên cảnh giác của Hạ Ngôn, bất ngờ nghiêng đầu rồi tiến lại gần anh thêm một bước.
Hạ Ngôn có một cảm giác hồi hộp trước nay chưa từng có…
Nó, nó muốn làm gì? Sẽ không phải nửa đêm đói bụng muốn ăn thịt tươi chứ?
Không lẽ giấc mơ đó là giấc mơ báo trước?!
Đầu óc anh lập tức nhão nhẹt, mà quái vật lại bắt đầu từng bước ép sát.
Hạ Ngôn thật sự không còn cách nào khác đành phải dùng đôi mắt to trò ngoan cố đối đầu với nó…
Quái vật quái vật dừng lại một lúc, sau đó giơ lên bàn chân trước đã săn được vô số con mồi vươn về phía anh…
Anh “ngao” một tiếng tuyệt vọng.
Loại phản kháng này hiển nhiên không có tác dụng gì, đối phương bắt được anh dễ như trở bàn tay.
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người đều bị nhấc lên.
Nhưng bên kia không hé răng ăn thịt anh mà dịch đến một chỗ khác rồi thả anh xuống.
Nhất thời Hạ Ngôn không hiểu gì ráo.
Đây là chỗ ngồi chuyên dụng để nhổ lông sao?
… Còn rất có cảm giác nghi thức!
Nhớ lại cảnh tượng quái vật xử lý con mồi trước đó, anh nín thở lặng lẽ nhìn sang, lại thấy cái móng vuốt có thể dùng làm vũ khí lại duỗi qua đây…
Hạ Ngôn: “!!!”
Thật lớn Câu Trảo ở đụng chạm hắn khoảnh khắc, thu hồi sở hữu bén nhọn địa phương, nhẹ nhàng mà đem đoản chân tiểu thú hướng chính mình dưới chân địa phương khảy khảy.
Khoảnh khắc cái móng vuốt khổng lồ chạm vào người anh, tất cả các đầu nhọn đều được thu lại, nhẹ nhàng lật cái chân nhỏ xíu lên chọt chọt.
Sau đó... nó lật người anh lại rồi xoa bụng anh!
Hạ Ngôn: “…”
Hạ Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi bị quái vật chọt gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn rơm rớm nước mắt.
Mãi đến nửa đêm, anh lại tỉnh dậy sau cơn ác mộng, rồi lại tiếp tục bị con quái vật to lớn đè ra xoa bụng… Hạ Ngôn có một suy đoán khá đáng tin: Hẳn là do anh mơ thấy ác mộng rồi sợ hãi kêu lên, đánh thức quái vật, đối phương nghe ra sự sợ hãi trong giọng anh nên mới làm ra hành động như vậy…
Xoa bụng…… Chắc là một loại an ủi, nhỉ?
Tuy rằng nguy cơ đã được giải trừ, nhưng Hạ Ngôn vẫn lòng còn sợ hãi.
Anh càng thêm ý thức được bản thân nhỏ yếu sinh tồn ở thế giới này khó khăn bao nhiêu.
Hạ Ngôn đã ở đây vài ngày, dù có chấp nhận hay không anh cũng hiểu rằng những phát sinh kỳ quái trên người là một sự thật không thể thay đổi.
Tạm thời anh vẫn có thể sống sót nhờ sự bảo hộ của quái vật, nhưng lỡ như sau này quái vật cũng có sát tâm như trong mơ thì sao? Hoặc là nó hoàn toàn không thèm quan tâm anh nữa, làm sao anh có thể sống sót trong môi trường cá lớn nuốt cá bé này?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh càng lo lắng càng khó chịu, cuộn mình trong góc mất ngủ cả đêm
Khi ánh sáng mặt trời lọt qua các khe đá chiếu vào trong hang, Hạ Ngôn thức trắng đêm cuối cùng cũng đứng lên.
Mặc dù trở thành một con thú yếu ớt chít chít trong thế giới tàn khốc thật là bi thảm, nhưng anh vẫn còn sống, là một kẻ có xác suất chết cao nhưng anh vẫn còn sống không phải sao? Hơn nữa còn có được một đôi mắt sáng khỏe... Ở một mức độ nào đó, đây cũng là một điều may mắn mà!
Hơn nữa… Ai nói anh không thể vùng dậy!!!
Ánh mắt Hạ Ngôn đột nhiên trở nên kiên định, anh bước từng bước đi tới trước mặt quái vật, dùng đệm thịt chọt chọt nó.
Quái vật từ từ nâng mí mắt, thân hình vẫn bất động, chỉ có đôi con ngươi xanh nhạt nhìn anh.
Hạ Ngôn không lên tiếng, duỗi một cái móng vuốt nhỏ lộ ra viên đá phát sáng trên đệm thịt, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương xoay người đi lại bức tường đá trong góc hang.
Anh giơ móng vuốt dùng đá phát sáng vẽ lên tường…
Không lâu sau, anh đã vẽ ra một cái bia ngắm giản dị.
Vẽ xong, anh liếc nhìn quái vật, sau khi chắc chắn rằng tầm nhìn của đối phương không rời khỏi mình bèn lấy một viên đá phát sáng nhỏ nhất bỏ vào miệng. Chạy nhanh lại góc xa bia ngắm nhất, anh lập tức phun ra đá phát sáng ra rồi bắt được nó bằng chi trước, cơ thể hơi động, đá nhỏ trên móng vuốt lập tức bắn ra ngoài, văng đến vách đá phát ra âm thanh “Lạch cạch”.
Nơi anh vẽ mục tiêu là một tầng nham thạch, sau khi viên đá phát sáng bắn trúng nó lập tức để lại một dấu ấn mới mẻ.
Dấu ấn đó vừa lúc ở ngay trọng tâm bia ngắm, không sai một ly.
Đôi mắt quái vật hơi sáng lên.
Sau khi thành công Hạ Ngôn vẫn không dừng lại, anh tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi, cho đến khi chín trên mười lần đều trúng hồng tâm.
Anh triển lãm thành tích của mình với quái vật.
Quái vật nhìn anh như rất sung sướng, duỗi móng qua xoa bụng anh, Hạ Ngôn để nó xoa, chờ nó xoa xong mới đứng dậy nói chuyện nghiêm túc với nó…
“Ngao ô, ngao ngao ô!”
Anh nói: Sau này đi săn thú hãy dắt tao theo!
Không đợi đối phương đáp lại, anh vội vàng nói thêm một câu.
Mi yên tâm, tao nhất định sẽ cố gắng mạnh mẽ lên!
—— Sẽ có một ngày, anh sẽ đủ mạnh mẽ để sinh tồn ở bất cứ đâu.
Hết chương 4