Chương 77: Thời gian qua mau
Thực ra, gần đây Tín Đức Đế cũng có chút phiền não.
Y bẩm sinh vô tâm vô phế, nhưng y cũng biết quả thật là năm đó y đã làm chuyện có lỗi với công chúa Kỳ Nhã.
Y cả đời ngao du giữa rừng nữ sắc, tự thấy chưa từng mắc nợ người nào, cho dù có dụ dỗ một góa phụ, sau này y vẫn có thể giải quyết ổn thỏa với người ta.
Vì vậy, Tín Đức Đế cho rằng có thể mình không phải là một vị hoàng đế tốt, nhưng chắc chắn là một nam nhân có phẩm hạnh đoan chính.
Nhưng đối với công chúa Kỳ Nhã, y cảm thấy hổ thẹn.
Lúc đầu, y ở biên cảnh Đại Chiêu và tình cờ gặp được công chúa Kỳ Nhã cải trang thành mục nữ chăn cừu, kinh động lòng người, nhìn thấy công chúa Kỳ Nhã lúc đó, y cảm thấy son phấn thế gian đều trở nên dung tục không chịu nổi.
Khi đó vì cực kỳ yêu thích nàng ấy nên mới che dấu thân phận, cùng nàng đi chăn cừu, và dùng mồm mép trêu chọc nàng, chẳng mấy chốc hai người đã ăn ở với nhau, lúc đó tuổi trẻ tài cao, khí lực cả người như không thể nào dùng hết, có thể nói rằng trên lưng ngựa, trên đồng cỏ, hay thậm chí là trên sa thổ đều lấp đầy dấu vết triền miên không dứt của hai người.
Y đã nghĩ, đợi khi sắp trở về y sẽ nói cho nàng biết mình là đế vương của Đại Chiêu, muốn đưa nàng về hưởng phúc, không để nàng tiếp tục chăn cừu chịu khổ nữa, chắc hẳn là nàng sẽ rất thích.
Sau khi trở về, y có thể vì nàng mà từ bỏ hậu cung, độc sủng một mình nàng, và nâng nàng lên tận trời cao.
Tuy nhiên, chưa kịp đợi Tín Đức Đế tiết lộ thân phận, công chúa Kỳ Nhã đã tiết lộ danh tính trước, hóa ra nàng là công chúa Bắc Địch, cũng chính là đối thủ một mất một còn của Đại Chiêu, là công chúa Kỳ Nhã đã từng xung đột vũ trang không nhân nhượng với Hoắc Quân Thanh vài lần trên chiến trường!
Lúc đó Tín Đức Đế bị đả kích không nhỏ, mộng đẹp tan tành, y biết rằng hậu cung của mình không thể giữ được công chúa Kỳ Nhã.
Công chúa Kỳ Nhã với vẻ mặt đầy sủng nịch mà nói rằng muốn y trở thành nam sủng của nàng, cho y rất nhiều gia súc và cừu cùng với một vùng đất rộng lớn màu mỡ, còn muốn y giúp nàng làm trưởng quản.
Tín Đức Đế thấy công chúa Kỳ Nhã như thế thì không nói nên lời.
Nghĩ đến đây, Tín Đức Đế thở dài một hơi.
Thực tế nếu công chúa Kỳ Nhã cho y vài roi hoặc là mắng y vài câu, có lẽ y không đến nỗi tức giận như vậy.
Nàng ấy là nữ nhân, tức giận chẳng qua chỉ đánh vài cái, dù sao cũng không đánh chết được.
Mà lúc đầu ôm một cặp con trai con gái bỏ trốn, đối với y mà nói thì thật sự cũng là do không còn cách nào khác, huyết mạch của y không thể để nuôi nấng ở Bắc Địch được, dù gì giữa hai quốc gia vẫn còn mối thù hận dân tộc.
Bao nhiêu năm trôi qua, Tín Đức Đế đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp rạng ngời như ánh mặt trời năm xưa cũng dần dần phai nhạt trong lòng y, y cho rằng mình căn bản không còn quan tâm gì nữa.
Bây giờ nàng lại xuất hiện trước mặt y, vẫn phong lưu rạng ngời như xưa, vẫn tùy tiện tiêu sái như xưa.
Hơn nữa nàng còn nói, đứa con gái mà Hoắc Quân Thanh luôn nuôi dưỡng là giả, không phải con gái thật của y và nàng, con gái của hai người đang mất tích rồi.
Đương nhiên Tín Đức Đế tin tưởng Hoắc Quân Thanh.
Mạng của y là do Hoắc Quân Thanh cứu, hoàng vị cũng là do Hoắc Quân Thanh thay hắn đoạt về, có thể nói nếu trên đời này không có Hoắc Quân Thanh thì cũng sẽ không có con người y, cũng sẽ không có đế vị này của y.
Y biết chắc chắn là Hoắc Quân Thanh không lừa mình.
Vậy rốt cuộc là đã xảy ra sai sót gì chứ?
Đối với việc này, y cũng từng hỏi Hoắc Quân Thanh: “Khi ta đưa đứa trẻ cho khanh, trên mông có nốt ruồi son nào không?”
Lúc này Hoắc Quân Thanh đang buồn sầu ngồi ở đó ngắm đồ vật, nghe thấy y đến, lập tức thu đồ vật lại, sau đó nói: “Ngài cho rằng ta là kiểu người đi dở mông trẻ con ra nhìn à?”
Hoàng thượng bất lực nói: “Vậy hãy hỏi nhũ mẫu năm đó đi, dù sao thì cũng phải tìm hiểu rõ chuyện này, rốt cuộc là con gái của ta đã bị tráo từ lúc nào chứ?”
Hoắc Quân Thanh ngẩng đầu liếc y một cái, lần đầu tiên cảm nhận được cuối cùng vị hoàng thượng này cũng biết động não.
Cho nên lập tức, Hoắc Quân Thanh lệnh cho người ra roi thúc mã đưa vú em nhũ mẫu của Hoắc Nghênh Vân Hoắc Nghênh Phong đến, may mà hơn mười năm qua vẫn còn sống, khi nhũ mẫu đến, hai người dò hỏi cẩn thận một phen.
Nhũ mẫu lại thề thốt phủ nhận: “Nô tỳ chưa từng nhìn thấy nốt ruồi son nào cả.”
Hoắc Quân Thanh hơi nhướng mày, nhìn về phía Tín Đức Đế với chút châm chọc: “Hoàng thượng, xem ra đứa trẻ đó là bị tráo từ chỗ của ngài rồi.”
Tín Đức Đế đột ngột hóa gỗ ở đó.
Nếu nói đứa con gái mà Hoắc Quân Thanh nuôi hơn mười mấy năm là giả, vậy còn con gái ruột của y đâu, rốt cuộc là con gái ruột của y đang ở đâu cơ chứ?
Tín Đức Đế chắp tay sau lưng, lo lắng đi tới đi lui trong thư phòng.
Có nhiều chuyện, sau một thời gian dài say sưa trong cẩm y ngọc thực riết rồi y cũng cố tình khiến chính mình quên đi, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện y đã trộm đôi con trai con gái của công chúa Kỳ Nhã thế nào thì mới nhớ ra, khi trốn khỏi Bắc Địch, bởi vì trên đường không có thức ăn nên hai đứa nhỏ quấy khóc, y đi xem thì thấy bé gái khóc đến méo miệng cái miệng nhỏ, sau đó y mới đưa ngón tay cái qua cho con bé mút ngón tay cái của mình để xoa dịu nó.
Tín Đức Đế nhắm mắt thở dài, bây giờ y có thể nhớ rõ cảm giác kỳ lạ khi đứa con gái nhỏ mút ngón tay cái của mình.
Đó chính là con gái huyết mạch tương liên của y!
“Ta nên tìm con bé thế nào đây?” Tín Đức Đế lo lắng: “Ban đầu khi ta rời khỏi Bắc Địch, một đường nam tiến, từng đi qua vài trạm dừng, từng gửi tạm con gái ở một hộ nhà, trong khi đó, rốt cuộc là bị tráo lúc nào nhỉ?”
Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt liếc y một cái: “Hoàng thượng, con gái của ngài bị tráo mà ngài không phát hiện ra sao?”
Tín Đức Đế bất lực trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng chưa từng nuôi con cái, cư nhiên là không hiểu, bộ dáng của mấy đứa nhỏ đều hao hao giống nhau, nếu bị đổi thì làm sao mà nhìn ra được chứ?”
Nhất thời đơn nhiên là không có manh mối, thật ra lần này Tín Đức Đế tới đây là muốn Hoắc Quân Thanh đưa ra sáng kiến cho mình, nhưng nhìn bộ dạng Hoắc Quân Thanh như vậy, căn bản là không thể quan tâm đến chuyện của y, cho nên y chỉ có thể từ bỏ.
Đúng vào thời điểm mấu chốt này, biên giới Bắc Địch lại nổi lên xung đột mấy lần và hơn mười cuộc chiến vũ trang đã xảy ra, người và ngựa Bắc Địch đã nhiều lần quấy rối biên giới khiến người dân ở biên cương Đại Chiêu nhiều lần bị cướp bóc, khổ không thể tả.
Chiến báo lần lượt dâng lên không ngừng, Tín Đức Đế xem đến đau đầu.
Y biết đây là cơn tức giận của công chúa Kỳ Nhã, nhưng y có thể làm gì được chứ?
Con gái đúng là do y làm mất, công chúa Kỳ Nhã đánh cho y một roi, y cũng không tiện đánh lại.
Vì vậy, y chỉ có thể đích thân viết thư cho công chúa Kỳ Nhã, lời lẽ chân thành, nói rằng bây giờ y cũng đang tìm cách tìm lại “con gái”, xin hãy cho y một chút thời gian, nếu như tìm được thì lập tức hộ tống đến chỗ của công chúa Kỳ Nhã.
Ai ngờ công chúa Kỳ Nhã lại trả lời thư rất nhanh, hỏi y nếu không thể tìm được thì thế nào?
Và chất vấn y, tìm không được con gái còn con trai thì sao? Y định an trí cho nó thế nào đây?
Tất nhiên là Tín Đức Đế tận lực nói những lời hay ho.
Sau một vài lá thư qua lại, y mới dần nhận ra ý đồ đằng sau những lời nói sắc bén của công chúa Kỳ Nhã.
Công chúa Kỳ Nhã cảm thấy rằng các con của mình đã phải chịu đựng thiệt thòi, nàng ấy muốn đòi lại công đạo, bắt y bù đắp cho các con của nàng.
Phải trả lại công đạo thế nào đây?
Tín Đức Đế siết chặt phong thư, chỉ vỏn vẹn vài trang thư mà lòng y lại cảm thấy nặng trĩu.
Nét chữ rồng bay phượng múa của công chúa Kỳ Nhã mang theo khí thế của Bắc Địch, rõ ràng nàng đang ám chỉ y rằng phải lập con trai Nghênh Phong của nàng làm thái tử và cho thừa kế đại bảo, nếu không nàng ấy tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, nhất định phải vì các con mà đòi lại công đạo.
Con người Tín Đức Đế, nếu không phải sinh ra đã làm hoàng tử thì đã là một nam nhân ăn chơi trác táng tốt mã lụa là, lòng không có chí lớn, chỉ muốn chạy theo nữ sắc.
Nhưng y sinh ra trong hoàng tộc, hiện đang ngồi trên ngai vàng của đế vương, có thể tùy hứng làm bậy đối với những chuyện vặt vãnh, nhưng chuyện liên quan đến lập người kế vị thì tuyệt đối không thể.
Vì vậy, Tín Đức Đế đã không trả lời thư liền cho công chúa Kỳ Nhã, y đã triệu Hoắc Nghênh Phong đến.
Hiện giờ Hoắc Nghênh Phong đã được đổi tên thành Triệu Nghênh Phong, đứng thứ ba và làm tam hoàng tử.
Tín Đức Đế nhìn kỹ con trai mình.
Đối với phẩm chất của đứa con trai này y cũng từng được biết qua nhưng không hề biết đủ.
Trong vòng ba tháng tiếp theo, y buộc phải quan sát kỹ lưỡng vị tam hoàng tử này của mình.
***
Triệu Nghênh Phong thực sự rất khó xử, y vẫn cảm tưởng mình chỉ là thiếu gia của phủ Định Viễn hầu, chứ không phải là tam hoàng tử gì cả, y cũng chỉ quen với họ Hoắc chứ không phải là họ Triệu.
Nhưng y cũng hiểu mình không thể quay lại được nữa.
Y cũng ít nhiều hiểu được tâm tư hiện tại của phụ hoàng.
Muốn làm hoàng thượng sao? Y vốn không hề muốn!
Vì chuyện này mà y đã tìm đến cha nuôi của mình là Hoắc Quân Thanh.
Ai ngờ mí mắt của Hoắc Quân Thanh cũng không thèm nhấc lên một chút: “Làm hoàng đế không tốt sao?”
Triệu Nghênh Phong: “Chỉ e là hài nhi đần độn khó gánh nổi trọng trách.”
Hoắc Quân Thanh: “Là không muốn, hay không dám?”
Triệu Nghênh Phong sững sờ ngừng nói.
Lúc này Hoắc Quân Thanh mới chậm rãi nhìn con trai nuôi của mình.
Nuôi dưỡng từ nhỏ, tuy không thân cận nhưng hắn cũng bỏ ra chút tâm huyết đối với y.
Hắn nhạt giọng: “Nghênh Phong, có phải con luôn cảm thấy ta quá hà khắc với con không?”
Triệu Nghênh Phong vội vàng nói: “Có nghiêm khắc một chút, nhưng là nên như vậy, đây là kỳ vọng mà phụ thân đặt ở nơi con.”
Hoắc Quân Thanh: “Vậy con có còn nhớ, ta đã cho con đọc những cuốn sách gì không?”
Triệu Nghênh Phong sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.
Từ nhỏ phụ thân đã rất nghiêm khắc với y, nghiêm khắc đến mức gần như không có tình thân. Lúc nhỏ không phải là chưa từng thắc mắc, rõ ràng là phụ thân võ công siêu phàm, nhưng lại không dạy cho y một chút nào, ngược lại toàn bắt y đọc sách, liên quan đến học tập đều thỉnh gia sư nổi tiếng đến dạy, khác biệt hoàn toàn với người thường.
Lúc này y mới hiểu ra, y sững sờ ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nhưng phụ thân vẫn lạnh lùng trầm mặc, y không thể nhìn ra được tâm tư của phụ thân.
Hoắc Quân Thanh giơ tay vỗ vỗ vai của Triệu Nghênh Phong.
Triệu Nghênh Phong hơi cứng người, việc này rất hiếm thấy ở chỗ phụ thân.
Hoắc Quân Thanh: “Nghênh Phong, con là huyết mạch của công chúa Kỳ Nhã và Hoàng đế Đại Chiêu, ta yêu cầu nghiêm khắc với con chính là mong một ngày con…”
Nói tới đây hắn bèn ngừng nói, Triệu Nghênh Phong đương nhiên vẫn hiểu được.
Triệu Nghênh Phong đột nhiên có chút nghẹn ở cổ họng, đột nhiên hiểu ra hết những chuyện từng thắc mắc trước đây.
Y hơi mím môi, cố định nhìn Hoắc Quân Thanh: “Hài nhi đã hiểu.”
Mà Hoắc Quân Thanh nhìn y: “Phụ thân hiện tại của con, là hoàng thượng, không phải ta.”
***
Hương Vũ theo công chúa Kỳ Nhã đến Bắc Địch.
Đây là một nơi xa xôi và lạ lẫm đối với nàng, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đến một nơi như thế này.
Mẫu thân của nàng, công chúa Kỳ Nhã là vương đương nhiệm của Bắc Địch, được trên dưới triều đình Bắc Địch kính phục.
Còn nàng thân là con gái của công chúa Kỳ Nhã, tất nhiên là được chăm sóc tận tình, nhận được kính trọng ở khắp mọi nơi, nàng có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đều kính nể mẫu thân nàng từ tận đáy lòng, và nàng-huyết mạch duy nhất của công chúa Kỳ Nhã tất nhiên là có được hào quang thụ sủng vô song.
Lúc đầu nàng còn hơi mất tự nhiên, càng về sau càng thân quen với mẫu thân, sự xa cách của hơn chục năm phân ly dần mờ nhạt đi, nàng cũng cũng từ từ quen với thân phận mới của mình.
Bụng của nàng ngày càng to lên, thuận lợi sinh ra một bé trai, được mẫu thân đặt tên là Nhã Đạt, theo họ của vương đình Bắc Địch.
Nàng cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở Bắc Địch và học được cách cưỡi ngựa và bắn cung, có điều làm không được tốt cho lắm, suy cho cùng là do sức khỏe yếu, không dám đi bắn những vật nhỏ biết chạy.
Nhưng nàng học được cách uống sữa dê, học được cách ăn thịt nướng mà người Bắc Địch thích ăn, học được cách cười to và hát lớn bên đống lửa dưới sao trời, và cùng nhau khiêu vũ với với các đường tỷ muội vương đình.
Hiện giờ Nhã Đạt đã được ba tuổi rồi, là một tiểu gia hỏa dũng cảm, khỏe mạnh kháu khỉnh, uy phong lẫm liệt múa cây đại đao cao bằng nửa người, cưỡi trên một con ngựa lớn.
Công chúa Kỳ Nhã rất yêu thương đứa tiểu ngoại tôn này, dường như muốn đền bù tất cả những gì nợ Hương Vũ lên cho đứa cháu này, tặng cho cậu bé con ngựa con tốt nhất, và đặc biệt ra lệnh cho người thiết kế đại đao riêng cho cậu bé.
Ngày tháng như gió thổi qua cây cỏ xanh um tươi tốt, cứ như vậy chầm chậm trôi qua, mọi thứ trông thật bình yên và nhu hòa, không có gì bất mãn.
Chỉ là đôi khi, khi tiếng hát đã dừng lại, khi những con đom đóm bay qua khung cửa sổ, khi ánh trăng yên ả chiếu trên thảo nguyên, nàng sẽ nhớ đến Hương Vũ ngày xưa, người nha hoàn hèn mọn, nữ tử luôn mong có thể sánh đôi ngang hàng với ngài ấy.
Hương Vũ nghe mẫu thân kể về những biến cố hiện nay của Đại Chiêu, nói rằng Hoắc Nghênh Phong là ca ca của nàng, ca ca đó của nàng hiện đã trở thành tam hoàng tử của Đại Chiêu đồng thời trở thành trữ quân. Mẫu thân còn nói qua vài năm nữa sẽ buộc “cẩu hoàng đế” thoái vị, để ca ca của nàng lên làm hoàng thượng.
Thế mà Hoắc Nghênh Phong lại là ca ca ruột của nàng…Hương Vũ không khỏi vừa cười vừa khóc khi nghĩ đến quá khứ.
Nàng của trước đây làm sao có thể ngờ rằng nếu không xảy ra sai lầm ở đâu đó thì lẽ ra nàng phải là Hoắc Nghênh Vân.
Và sau tất cả những cảm xúc đó, nàng thực sự muốn biết tin tức về ngài ấy.
Chỉ là mẫu thân chưa bao giờ nhắc đến.
Thỉnh thoảng khi nhắc đến ngài ấy, mẫu thân luôn dùng giọng điệu khinh thường, hời hợt qua loa vì vậy nàng có muốn hỏi thêm cũng không được.
Mẫu thân không đề cập thì nàng cũng không hỏi.
Lúc thân phận nàng còn thấp hèn, ngài ấy chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng, nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp.
Bây giờ nàng đã trở thành công chúa Bắc Địch thì ngài ấy liền muốn cưới nàng, nàng cũng cảm thấp không thể chấp nhận được.
Vì vậy, nàng và người này đã định kiếp này không có duyên phận.
Nghĩ thông suốt điều này, Hương Vũ không hỏi nữa, chỉ tận tâm sống cuộc sống của mình và nuôi dạy con trai của mình.
Mà ngày hôm đó, khi công chúa Kỳ Nhã đi tìm nàng ở sau lưng núi, thì đã qua buổi trưa.
Ánh nắng mặt trời tháng tư trong xanh ấm áp, giống như kim quang nhè nhẹ nhàn nhạt rơi xuống, một bên là hồ nước, mặt nước dao động thanh thanh, tỏa ra hào quang như vụn vàng.
Mùa cỏ mọc chim bay, không khí tràn ngập hương thơm, ngay cả đám cỏ xanh mướt cũng tỏa ra hương thơm động lòng.
Công chúa Kỳ Nhã nhìn con gái mình.
Con gái đang ngồi trên cỏ, váy trải ra một mảng rộng, đẹp như một bức họa.
Nàng ấy mỉm cười nhìn Nhã Đạt đang chơi cách đó không xa.
Nhã Đạt sinh ra đã khỏe mạnh kháu khỉnh, thông minh lanh lợi, đơn nhiên là được Công chúa Kỳ Nhã thương yêu hết mực, nàng luôn tự hỏi nếu con mình không bị bắt đi thì liệu có phải sẽ như Nhã Đạt bây giờ không.
Chỉ là nàng cũng hiểu đứa nhỏ này là con của Hoắc Quân Thanh.
Nàng chưa bao giờ gặp Hoắc Quân Thanh, nhưng nghe nội thị đã từng nhìn thấy Hoắc Quân Thanh nói rằng mặt mũi Nhã Đạt nhìn y hệt một tiểu Hoắc Quân Thanh.
Công chúa Kỳ Nhã không hề ghét Hoắc Quân Thanh, mặc dù là địch nhân từng giao đấu với nhau mấy lần, nhưng ai cũng là kỳ thủ trên chiến trường, không có chuyện ai oán hận nhau, ngược lại còn có chút nể phục Hoắc Quân Thanh.
Tuy nhiên, Hoắc Quân Thanh đã ức hiếp con gái nàng, đây là cục giận mà nàng không thể nuốt trôi được.
Đương nhiên nàng cũng cố ý hỏi thăm tin tức của Hoắc Quân Thanh, biết rằng hiện tại hắn đang rất suy sụp, nghe nói ngoài việc giúp con trai Triệu Nghênh Phong của nàng thì không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
Hắn vẫn luôn không từ bỏ việc tìm người, mấy ngày trước đã tìm tới biên giới của Đại Chiêu, cho nên nàng chỉ đành nhất thời dùng biện pháp để khiến hắn hoàn toàn chết tâm.
Công chúa Kỳ Nhã nhìn đứa con gái trước mặt, tất nhiên nàng cũng hiểu được tâm tư của con gái mình.
Tính cách của con gái hoàn toàn khác với nàng, nhưng trong xương tủy cũng có một loại kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này khiến cho kiếp này con bé không thể quay đầu lại, không thể chấp nhận cho Hoắc Quân Thanh cưới công chúa Bắc Địch.
Nghĩ như vậy, nàng bước về phía trước.
“Nương, nương đến rồi!” Hương Vũ rất vui khi thấy mẫu thân, vội vàng đứng dậy.
Nhã Đạt cũng hào hứng chạy đến, kêu lên: “Mẫu Nương!”
Lần này công chúa Kỳ Nhã ra ngoài để tuần tra đồng cỏ phía bắc, Nhã Đạt đã không được gặp nàng mấy ngày rồi, bây giờ nhìn thấy nàng thì vui mừng nhào tới, như một chú hổ con, sà vào vòng tay của công chúa Kỳ Nhã.
Công chúa Kỳ Nhã cũng thuận thế ôm lấy nó, lại tặng cho nó một tiểu đao mới.
“Đây là quà cho Nhã Đạt.”
“Oaaa!” Mắt Nhã Đạt sáng lên.
Đó là một con dao găm đen huyền, trên chuôi kiếm có khảm đá quý, lưỡi dao có màu đen, thoạt nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Nhã Đạt nhỏ người, múa một cây đại đao rất bất tiện, cậu bé đã mong có được một tiểu đao thế này từ lâu rồi.
Sau khi có được tiểu đao, cậu bé chạy đến bãi cỏ bên cạnh, hây da hây da múa thử, có lúc đôi chân nhỏ còn quơ đạp loạn xạ, tiểu gia hỏa trông rất dồi dào năng lượng.
Hương Vũ nhìn con trai mình không khỏi mỉm cười.
Khi nhìn Nhã Đạt, nàng không khỏi suy nghĩ, liệu khi còn nhỏ Hoắc Quân Thanh có như thế này không?
Công chúa Kỳ Nhã nhìn con gái với nụ cười trên môi, sau một hồi im lặng, nàng nói: “Hương Vũ, con cần phải đến thành Yến Kinh một chuyến.”
Hương Vũ hơi giật mình, nụ cười chợt tắt: “Mẫu thân, đây là ý gì?”
Công chúa Kỳ Nhã: “Nghe nói cẩu hoàng đế Đại Chiêu sắp nhường hoàng vị cho ca ca của con rồi, nhưng dù sao nương cũng không thể yên tâm được, cần phái sứ giả đến dự lễ, đồng thời để đảm bảo sẽ không có sự cố gì xảy ra. Nương đương nhiên không an tâm với người khác, chỉ đành để con đi thôi.”
Nàng đã quen với việc mở miệng ra là cẩu hoàng đế, Hương Vũ cũng biết đó là phụ thân của mình, mặc dù thực sự cảm thấy khá khó xử.
Nghe vậy, Hương Vũ càng thêm kinh ngạc: “Con sao?”
Nàng có chút không hiểu, ở Bắc Địch mặc dù nàng đã học được cách cưỡi ngựa bắn cung, nhưng thực sự chỉ có thể làm cho ra kiểu mà thôi.
Nàng đi thì có ích gì chứ?
Công chúa Kỳ Nhã: “Nương sẽ cử chiến tướng và thị vệ đắc lực nhất để hộ tống con đến đó, con không cần làm gì cả, chỉ cần đứng xem và xác nhận ca ca của con đăng cơ làm hoàng đế Đại Chiêu là được rồi.”
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nương bận chính vụ không thể đích thân đi, con đi thay nương nhìn xem để cho nương có thể yên tâm.”
Bây giờ Hương Vũ đã hiểu, đến thành Yến Kinh sao?
Vậy chẳng phải là sẽ đụng mặt Hoắc Quân Thanh sao?
Nàng có hơi do dự.
Công chúa Kỳ Nhã: “Hương Vũ, nếu con thực sự không muốn, thì vi nương chỉ đành đi tìm người khác.”
Hương Vũ vội vàng nói: “Không đâu, mẫu thân, con không có gì không muốn cả, chỉ sợ sẽ gây ra rắc rối khiến nương khổ tâm thôi.”
Công chúa Kỳ Nhã bật cười: “Có thể có rắc rối gì được chứ? Ca ca của con sắp đăng cơ thành hoàng đế Đại Chiêu, lẽ nào chúng ta còn sợ gặp rắc rối sao? Hiện giờ con là người tôn quý nhất đẳng trong thiên hạ rồi, ai mà dám không chịu nhường mấy phần trước mặt con chứ?”
Hương Vũ nghĩ cũng phải.
Mẫu thân yêu thương nàng vô vàng, nếu bà ấy đã muốn đích thân nàng đi, cho dù bản thân nàng có chút khó khăn nhưng cũng không có đạo lý khiến bà ấy thất vọng được.
Cuối cùng nàng gật đầu: “Được rồi mẫu thân, con sẽ đi.
Chương 78: Thành Yến Kinh
Đoàn người của Hương Vũ rời khỏi Bắc Địch, khi đi vào lãnh thổ của Đại Chiêu thì được thị vệ của Đại Chiêu đến nghênh đón, sau đó hộ tống bọn họ nam tiến, về thành Yến Kinh.
Nhã Đạt cũng đi cùng với Hương Vũ.
Vốn dĩ không định để cậu bé đi, nhưng trước khi đi nó đã quấn lấy Hương Vũ sống chết cũng không buông.
Tiểu gia hỏa còn hôi mùi sữa vòng tay ôm lấy cổ nàng không chịu buông, nàng nỡ lòng nào mà cứng rắc gỡ tay nó ra đâu chứ.
Vì vậy công chúa Kỳ Nhã dứt khoát nói: “Nó đã ba tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nó đi để trải nghiệm một chút cũng tốt.”
Lớn rồi sao…?
Hương Vũ nghe mẫu thân nói như vậy, thực sự có chút khóc không thành tiếng. Cho dù Nhã Đạt có thể cưỡi ngựa bắn cung và thậm chí còn dũng cảm hơn người làm mẫu thân là nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn khát sữa.
Huống hồ, nếu đến thành Yến Kinh, e là khó tránh đụng mặt với Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh mà nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào, nếu ngài ấy đoán được đây là cốt nhục của mình, có khi nào sẽ tức giận và muốn cướp con không?
Trong lòng Hương Vũ bất an.
Mấy năm qua, nàng đã dần quên đi kí ức từng làm nha hoàn trong phủ Định Viễn hầu, bàng hoàng cảm thấy đó giống như là chuyện của kiếp trước.
Hiện tại xe ngựa từ từ đến gần thành Yên Kinh, cũng dần dần đến gần nam nhân kia hơn, những ký ức về quá khứ dường như đã phá đi một lớp sương mù, lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí nàng lần nữa.
Trong cơn mơ hồ, nàng cảm thấy mình lại trở thành Hương Vũ ngày xưa, một Hương Vũ đỏ mắt mong đợi hầu gia.
“Mẫu thân, mẫu thân đang nghĩ gì thế?” Tiểu Nhã Đạt thật ra đã sớm buồn chán.
Ngày ngày ngồi trên xe ngựa quả thật là không vui chút nào, nó muốn ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng mẫu thân luôn ngăn cản nó ra ngoài và muốn nó cùng ngồi trong xe với nàng.
“Nhã Đạt…” Hương Vũ thu lại tâm tư, nhìn tiểu Nhã Đạt phấn điêu ngọc dũa.
Mặt mũi của nó thật sự rất giống với Hoắc Quân Thanh, nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy, vì vậy nàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhã Đạt, dặn dò nói: “Nhã Đạt, đến thành Yến Kinh rất khác với những nơi khác, con phải nghe lời nương, không được chạy lung tung, biết chưa?”
Nhã Đạt cảm thấy rất nhàm chán, cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Dạ…”
Nó bắt đầu nhớ thảo nguyên, nhớ đến chú ngựa con của mình.
Nếu không phải tưởng được đi chơi, nó mắc gì phải quấn lấy nương không buông chứ…
Đương nhiên Hương Vũ biết được tâm tư của con trai, tính cách thực sự giống một con ngựa hoang, làm gì chịu được ràng buộc, nhưng bây giờ nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành kiềm chế nó một chút.
Cả đoàn người đến thành Yến Kinh đã là chạng vạng rồi, lúc đó ráng chiều bao phủ trên tường thành nguy nga đồ sộ, đám người Hương Vũ được đón vào thành và được sắp xếp ở trạm dịch.
Lần này Hương Vũ đến đây với tư cách là góa phụ của một vị quan chức, cho nên sau khi vào trạm dịch không cần phải đi gặp mấy vị quan viên của Đại Chiêu, chỉ yên lặng ở lại trong hậu viện là được rồi.
Sau khi được sắp xếp ở hậu viện, Hương Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm, để Nhã Đạt tùy ý chơi trong sân.
Nhã Đạt bị cấm vận động đã lâu như vậy, bây giờ đã có thể vận động trong sân tất nhiên là rất thích, giống như hổ con xổng chuồng, nó ôm lấy con dao găm nhỏ của mình, chơi đùa trong sân, nhảy lên giẫm xuống đùa nghịch với con dao găm.
Hương Vũ có phần mệt mỏi vì đi đoạn đường dài, cũng không quan tâm nhiều đến cậu bé, chỉ kêu nó đừng chạy ra ngoài, Nhã Đạt đương nhiên là đồng ý.
Làm sao nàng biết Nhã Đạt chỉ chơi trong sân chưa được bao lâu đã cảm thấy nhàm chán, lại thấy các quan viên đi cùng đang uống rượu với các quan viên của Đại Chiêu, hơn nữa thị nữ cũng không theo sát nên lập tức to gan.
“Nam tử hán đại trượng phu, không dễ gì mới đến được đô thành Đại Chiêu, há có thể ngày ngày bị nhốt ở trong hậu viện này, luôn muốn được đi ra ngoài thăm thú, có thể coi như là trải nghiệm thế sự đi! Để khi trở về còn có thể nói với bọn An Đặc về hiểu biết của mình nữa chứ!”
Nếu nói là mình luôn bị nhốt trong viện tử nhất định là sẽ bị cười nhạo!
Tất nhiên là tiểu Nhã Đạt không thể để mọi người cười nhạo mình được, nó nắm chặt tay, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chuẩn bị đi ra cửa. Xưa nay nó luôn thông minh lanh trí, một đường đi tới là đã quen với quy tắc thay ca gác của thị vệ, cộng thêm vóc người nhỏ, chui chỗ này lách chỗ kia không dễ bị phát hiện, cứ như vậy mà nó có thể thực sự ra ngoài rồi.
Sau khi chạy ra đường lớn, đôi mắt của tiểu Nhã Đạt mở to và miệng không thể khép lại.
Khi tiến vào thành Yến Kinh, xung quanh đều là thị vệ, nó liều lĩnh vểnh đầu lên nhìn, chỉ thấy bên cạnh hình như có những lá cờ sặc sỡ đang tung bay.
Về phần thành Yến Kinh trông như thế nào, nó hoàn toàn không biết.
Bây giờ nhìn thấy có thể coi như được mở mang tầm mắt, đúng là phá vỡ tất cả mọi nhận thức của hơn ba năm nay trong cuộc đời nó!
Thành Yến Kinh này thực sự khác với quê nhà của nó!
Có rất nhiều cổng chào, nhiều cửa hàng, khắp nơi đều là người, người còn nhiều hơn cả cừu trên thảo nguyên của quê hương nó!
Tiểu Nhã Đạt cảm thấy mắt mình không đủ dùng, nó nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, xiếc ảo thuật, nặn tượng sét, bán hàng rong, thậm chí là từng cửa hàng một.
Đôi mắt của tiểu Nhã Đạt nhanh chóng bị thu hút bởi một quầy kẹo đường, không thể dời đi được nữa.
Người bán kẹo kéo đi nhào lại, nhào nặn, cuối cùng dùng tay véo véo, thế là thấy một con vịt đường xuất hiện, rồi thêm một con hổ nhỏ xuất hiện.
Nước dãi của Tiểu Nhã Đạt sắp rơi ra luôn rồi, nó chạy tới, tiến đến trước quầy hàng, háo hức la lên: “Nặn cho ta một con ngựa!”
Giọng trẻ con trong và vang.
Nghệ nhân đang nặn dở trên tay, xung quanh còn có rất nhiều người đang xem, lập tức không nghĩ gì nhiều liền nặn một con ngựa bằng đường đưa cho tiểu Nhã Đạt.
Tiểu Nhã Đạt vội vàng nhận lấy, le lưỡi liếm đầu ngựa: “Ngọt quá, ngon quá!”
Người nghệ nhân: “Này, người lớn nhà ngươi đâu? Cái này ba đồng.”
Tuy nhiên, tiểu Nhã Đạt như là hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang sung sướng liếm con ngựa đường của mình.
Nghệ nhân thấy có gì đó không ổn: “Ngươi không có người lớn đi theo à? Vậy thì cũng phải trả ta ba tiền đồng.”
Tiền đồng ư?
Tiểu Nhã Đạt sờ sờ đầu, khó hiểu nói: “Tiền đồng là cái gì hả?”
Dù sao nó cũng còn nhỏ, mới hơn ba tuổi, trẻ con bình thường của Đại Chiêu có thể cũng không biết tiền đồng là cái gì, huống hồ, từ nhỏ nó đã được sinh ra ở vương đình Bắc Địch, làm gì có người đòi nó tiền đồng, nó muốn ăn gì và muốn cái gì, đều chỉ cần ra lệnh một tiếng là được.
Nghệ nhân không cam tâm, tuy một con ngựa đường không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hắn chỉ là một tiểu thương, một ngày ngày vất vả nặn kẹo ở đây kiếm được mấy đồng đâu chứ?
Lúc này xụ mặt nói: “Nhóc con nhà ngươi, phụ mẫu trong nhà đâu? Còn nhỏ mà đã muốn ăn quỵt ư?”
Tiểu Nhã Đạt nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của ông chủ, đành phải nói: “Vị thúc thúc này, đừng nháo nhào lên nữa, ta muốn ăn kẹo đường, thúc cho ta ăn, đương nhiên là ta rất cảm tạ. Nhưng thúc muốn tiền đồng, thì ít ra cũng phải nói cho ta tiền đồng là cái gì, ta sẽ tự nhiên tìm cách lấy về cho thúc.”
Vừa nói nó còn vừa vỗ vỗ ngực.
Cậu bé sinh ra mi thanh mày tú, môi hồng răng trắng, mặc áo bào cổ tròn màu hồng xanh, trên áo thêu một con ngựa nhỏ đang cất vó và một đôi ủng nhỏ dưới chân. Vốn phấn nộn khả ái, tính khí trẻ con, nhưng vào lúc này lại chững chạc đàng hoàng, dùng cái giọng non sữa ấy thương lượng với ông chủ như một tiểu đại nhân, lại còn chưng ra bộ dạng hào khí vạn trượng, ngược lại làm cho ai nấy ở xung quanh đều bật cười.
Thậm chí có người còn khen: “Đây là trẻ con của nhà nào vậy, ngược lại rất khôi ngô, thật là khiến người ta yêu thích mà.”
Tuy nhiên, nghệ nhân không chịu dừng, đứa trẻ này có đáng yêu đến đâu cũng không phải là người nhà của hắn, hắn chỉ muốn ba đồng tiền thôi, lập tức tóm lấy tiểu Nhã Đạt: “Nếu người lớn nhà ngươi không có ở đây, vậy thì ngươi cũng không được phép rời đi, chờ người nhà của ngươi đến bảo lãnh mới được.”
Cái tóm này của hắn đã khiến Nhã Đạt không vui rồi.
Mẫu nương của nó là Bắc Địch vương, thân phận của nó tôn quý, làm gì chịu được tủi nhục, chứ đừng nói là bị lôi kéo thế này. Lúc này nó lập tức không vui, long mày nhỏ cau lại quát lớn: “Buông ta ra, đừng tóm ta như vậy! Nếu không ta sẽ đánh thúc!”
Nghệ nhân: “Ngươi lấy kẹo đường của ta không trả tiền, vậy mà còn muốn chạy, còn muốn đánh người ư? Thằng nhóc nhà ngươi có được dạy dỗ không vậy? Có còn vương pháp không?”
Nhã Đạt nghe vậy, tính khí trẻ con nổi lên, người này thật xấu xa, mình đã nói là có thể đưa ông ta tiền đồng mà ông ta vẫn cứ tóm lấy mình!
Nhã Đạt sinh ra và lớn lên ở Bắc Địch, đã quen với sự hoang dã, làm sao có thể nhịn nổi việc này chứ? Lúc này nó xuất hết sức mạnh trẻ con, mạnh mẽ đẩy một đẩy, nghệ nhân cũng không nghĩ rằng một đứa trẻ hôi sữa lại có sức lực mạnh như vậy, thế mà đã bị ngã nhào ra đất.
Sau khi nghệ nhân ngã xuống đất lại vùng vẫy đứng dậy, ai ngờ rằng ngay cả sạp đường của hắn cũng ngã xuống, nước đường bị đổ văng khắp nơi.
Thấy vậy, nghệ nhân tự nhiên càng tóm chặt Nhã Đạt không cho đi, tức giận hét lớn: “Tiểu tử nhà ngươi, ăn quỵt kẹo đường của ta thì đã đành đi, thế mà còn dám phá sạp hàng của ta nữa!”
Đột nhiên khu hàng trở nên náo nhiệt túi bụi.
Lúc Hoắc Quân Thanh cưỡi ngựa đi ngang qua đây, tình cờ nghe thấy tiếng tranh chấp, tính tình hắn lãnh đạm cư nhiên là bỏ mặc những chuyện này.
Không ngờ lại trùng hợp, sau khi sạp hàng ngã xuống, mấy cây kẹo đường lăn đến trước ngựa.
Hắn thờ ơ dời ánh mắt qua liền nhìn thấy khuôn mặt vừa vô tội vừa buồn phẫn của cậu bé.
Thằng bé chống hông, vô tội lên án: “Ta đã nói với thúc rồi, ông muốn tiền đồng, ta giúp ông nghĩ cách đưa tới là được, cớ sao ngươi cứ lôi lôi kéo kéo, lỡ rách quần áo của ta thì phải làm sao, vậy ta mới phải đành tức giận thôi!”
Bộ y phục này của nó là mới được nương nó may cho, bên trên có thêu một chú ngựa con, là bộ mà nó thích nhất, tất nhiên là nó không muốn đồ của mình bị rách!
Hoắc Quân Thanh thấy cảnh này, hắn rất chán ghét trẻ con, chưa bao giờ thích, nhưng…
Ánh mắt Hoắc Quân Thanh rơi vào trước vạt áo của cậu bé.
Trên đó thêu một con ngựa nhỏ.
Hắn chợt nhớ ra Hương Vũ cũng từng thêu cho hắn một chiếc hầu bao.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại dừng ngựa lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng của hắn bình thản hờ hững, âm lượng không lớn, nhưng sau khi nói xong, mọi người xung quanh đều im lặng.
Mặc dù Hoắc Quân Thanh chỉ cưỡi một con ngựa trông rất bình thường, chỉ mặc một bộ cẩm bào bình thường, nhưng mọi người đều cảm nhận được một cổ khí thế không giận mà uy trên người của vị này.
Đây không phải là người bình thường.
Nhìn thấy sự im lặng của hiện trường, Hoắc Quân Thanh không khỏi nhướng mày khi không có ai trả lời.
Được một lúc, có người run rẩy đi tới và kể lại những gì đã xảy ra.
Nhã Đạt lắng nghe và tự nhiên cảm thấy ấm ức: “Hắn khăng khăng đòi ta tiền đồng, ta nào biết tiền đồng là gì đâu, vốn dĩ có thể thương lượng, ta tìm cách kiếm cho ông ấy một chút là được, thế mà ông ta cứ giữ ta không buông, trái lại coi ta như một tên trộm!”
Cậu bé phồng má, tất nhiên là rất ấm ức, nhưng khi nói ra những lời này, người chung quanh đều dở khóc dở cười, ngay cả nghệ nhân cũng vừa giận vừa bất lực.
Chỉ là một đứa nhỏ như vậy, coi chừng còn đang mặc tã nữa kìa, mong đợi nó lấy đâu ra tiền đồng chứ? Nghĩ là thấy không có khả năng rồi!
Hoắc Quân Thanh liếc nhìn đứa nhỏ.
Xưa nay hắn không thích loại trẻ con không hiểu chuyện này, cho dù là một đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu thế này, hắn cũng không thích.
Có điều…
Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh lại quét qua con ngựa thêu trên vạt áo của đứa nhỏ lần nữa.
Hắn vốn tưởng rằng nàng là người duy nhất trên đời này có thể có tay nghề thêu sinh động như vậy, không ngờ còn có một người khác.
Đang nghĩ như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xuống ngựa, lấy ngân lượng ra, trực tiếp ném cho nghệ nhân: “Số này bồi thường cho ngươi.”
Đương nhiên nghệ nhân vô cùng biết ơn.
Khi mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Hoắc Quân Thanh tiện tay nhấc đứa nhỏ lên ngựa, sau đó phóng ngựa xuất thành.
Nhã Đạt không hề đề phòng thế mà đã bị người ta nắm cổ áo lôi lên ngựa như là lôi một cục sữa, đương nhiên là nó không chịu, vừa đá vừa giãy dụa: “Buông ta ra, thả ta ra!”
Hoắc Quân Thanh: “Câm miệng! Còn la nữa là ném ngươi xuống đó.”
Hắn đã có chút hối hận, nhất thời hảo tâm thế mà lại tự rước phiền phức vào mình.
Nếu cứ mặc kệ cho nó bị lạc bị lừa tiền thì đã sao, liên quan gì đến hắn cơ chứ?
Ai ngờ tên nhóc này lại còn không biết trời cao đất dày, hét lớn: “Mau ném ta xuống đi, ném ta xuống đi!”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Đúng là tìm chết mà.
Hoắc Quân Thanh nhấc cổ áo sau của đứa nhỏ, trực tiếp nhấc lên ném về phía trước.
“A…” Nhã Đạt rú lên trong không trung.
Hoắc Quân Thanh giơ tay bắt lại nó lần nữa.
Hắn ném về phía trước, sau đó lao tới rồi bắt lấy. Phải biết rằng số phận chính là nằm ở giây phút ngắn ngủi đó, nếu có nửa điểm sơ sót thì e là đứa nhỏ này đã bị giẫm nát dưới vó ngựa rồi.
Hoắc Quân Thanh bắt lấy đứa nhỏ, đặt ở trước yên ngựa lần nữa.
Trẻ nhỏ nhút nhát không chịu được sợ hãi, dạy cho nó một bài học như vậy, bây giờ chắc là chịu ngoan ngoãn rồi.
Ai ngờ Nhã Đạt lại thích thú đến mức vỗ tay, giọng non nớt kêu lên: “Thêm nữa đi, ta muốn nữa, thật là vui!”
Hoắc Quân Thanh: “…”