Chương 73: Đưa nữ nhi ta đến!
Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, vào lúc chạng vạng tối, ngoài cửa sổ gần như không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ qua lại, cùng bông tuyết mênh mông trong gió.
Hoắc Nghênh Vân nhớ tới chuyện mấy ngày nay, tâm trạng cũng vô cùng bực dọc.
Ngày đó khi phụ thân trở về, nghe nói Hương Vũ chạy trốn đương nhiên là giận dữ. Trong cơn giận dữ, sau khi đặt ra câu hỏi thì lại mang nàng về, ép hỏi một trận.
Hoắc Nghênh Vân nhớ tới tình cảnh lúc đó trong lòng còn sợ hãi, thậm chí nàng có cảm giác nếu như không phải sau đó Vương quản gia đến, chỉ sợ phụ thân sẽ lấy mạng của nàng. Lúc đó, rõ ràng nàng cảm nhận được sát ý trong mắt phụ thân.
Trái tim của Hoắc Nghênh Vân trở nên băng giá.
Cho dù như thế nào, phụ thân cũng đã nuôi dưỡng dạy dỗ nàng vài chục năm, dù cho không phải cha ruột, nàng cũng gọi ông ấy là cha. Nhưng mà bây giờ, ông ấy vì một nha hoàn thấp hèn mà đối với nàng lạnh lùng vô tình như thế, điều này khiến cho lòng của Hoắc Nghênh Vân lạnh lẽo, lại cảm giác trào phúng không thôi.
Nếu ông ấy biết nàng là con gái ruột của hoàng thượng thì nên đối xử tốt với nàng, tương lai nàng là công chúa, ở trước mặt hoàng thượng phụ thân sẽ nói vài lời tốt về ông ấy.
Dù cho ông ấy có công lao xã tắc thì thế nào, chung quy vẫn là thần tử, thần tử có thể so với hoàng thượng sao, có thể so với công chúa sao? Dù sao nàng cũng là huyết mạch của hoàng thượng, có dòng dõi hoàng gia!
Trong lòng Hoắc Nghênh Vân rất khó chịu, nàng hận Hoắc Quân Thanh đối với nàng lãnh khốc vô tình, nàng nghĩ sau khi nàng trở thành công chúa thì sẽ làm thế nào để khiến Hoắc Quân Thanh hối hận. Đồng thời nàng cũng hơi chờ mong, mong sớm nhìn thấy hoàng đế phụ thân, nhận tổ quy tông, trở thành công chúa thế nào.
Trong phút chốc nàng lại nghĩ đến Sở Đàm Vân, nếu hắn biết nàng trở thành công chúa thì có phải sẽ khiếp sợ không thôi? Nếu người Sở gia biết vậy chẳng phải sẽ đấm ngực dậm chân hối hận khi trước đó không cầu hôn nàng bằng bất cứ giá nào?
Nàng nghĩ đến những điều này, đương nhiên trong lòng lại có vài phần chờ mong, nghĩ đến sau khi nàng trở thành công chúa sẽ trở về, lấy lý do thăm viếng dưỡng phụ mà nhìn xem sắc mặt người Sở gia!
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ điều này, Hoắc Nghênh Vân lại nhìn thấy có người đi ngang qua cửa sổ, bóng người kia gầy gò nhỏ bé đi tập tễnh trong ngày đông, dường như có hơi quen mắt.
Bóng dáng kia lại hơi giống tiện tỳ Hương Vũ kia!
Hoắc Nghênh Vân khinh thường thu lại ánh mắt, nghĩ rốt cuộc cũng là bùn nhão không thể dính tường được. Nàng ta chọc phụ thân tức giận như thế, nếu tương lai bắt được sợ là sẽ bị đánh chết tươi.
Nàng lắc đầu hít một hơi, hơi nheo mắt lại, bắt đầu nghĩ đến thời gian mình làm công chúa sau khi tiến cung.
***
Hoắc Quân Thanh gần như bày ra thiên la địa võng để tìm kiếm tiểu nha hoàn đào tẩu kia, nhưng vẫn không tìm thấy, vẫn không thể tìm thấy được.
Hắn giận dữ, lật tung mấy châu phủ xung quanh Định Viễn phủ.
Xung quanh Định Viễn phủ, thậm chí người ở thành Yến Kinh xa xôi kia đều biết Hoắc Quân Thanh đang tìm một đào nô. Nhưng mà không ai biết rốt cuộc hắn tìm người thế nào, cũng không ai biết đào nô này đã trộm cái gì khiến cho Hoắc Quân Thanh luôn cao ngạo lạnh lùng như vậy phải tìm được nàng bất kể giá nào.
Hoắc Quân Thanh không tìm thấy Hương Vũ, tính cách trở nên vô cùng gắt gỏng, gương mặt luôm âm trầm. Có đôi khi hắn còn nổi điên, một hai ngày không ăn không uống.
Bây giờ Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân đã bị gửi đi ra ngoài, bên người Hoắc Quân Thanh ngoại trừ mấy gia tướng trung thành ngày xưa thì cũng không còn ai nữa. Nhưng người lo lắng nhất là Vương quản gia, Vương quản gia bị dọa sợ, ở cạnh cẩn thận hầu hạ, tuy nói sức khỏe của hầu gia tốt nhưng cũng không phải làm bằng sắt, ngài ấy cũng phải ăn cơm.
Hoắc Quân Thanh đã không ăn uống mấy ngày, đáy mắt phủ kín tia máu đỏ, bờ môi nứt nẻ, cằm cũng mọc râu rậm rạp. Cả người hắn có vẻ cứng rắn lạnh lùng, dáng vẻ chán nản giống như cây đứng sừng sững trong ngày mùa đông gió lạnh thấu xương.
Hắn chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía Vương quản gia đang nơm nớp lo sợ.
Đương nhiên hắn biết hai ngày nay mình chưa ăn gì, nhưng hắn không đói.
Chẳng những hắn không đói, mà ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn.
“Bạch Giản cũng mất tích?” Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng trong hai ngày nay, giọng nói khàn khàn lạnh lùng như vải rách.
“Vâng…” Vương quản gia rất đau đầu, ông biết từ nhỏ Bạch Giản và Chu Y đã hầu hạ hầu gia, đối với hầu gia trung thành tuyệt đối. Thậm chí lúc trước hầu gia còn để Bạch Giản bảo hộ Hương phu nhân, vì sao ở thời điểm quan trọng nhất này lại không thấy Bạch Giản đâu?
Hoắc Quân Thanh khẽ nghiến răng, âm thanh nghiến răng khiến cho người ta không rét mà run.
Hắn siết chặt tay vịn ghế, tay vịn ghế tin vỡ nát.
Trái tim Vương quản gia đập thình thịch một tiếng.
Hoắc Quân Thanh nheo mắt lại, lẩm bẩm nói: “Nàng và Bạch Giản có tư tình à.”
Vương quản gia lập tức trợn tròn mắt, lộp cộp quỳ xuống một tiếng, vội vàng khuyên nhủ: “Hầu gia, hầu gia, ngài đừng suy nghĩ nhiều, sao có thể thế được! Bạch Giản cô nương đối với hầu gia là trung thành tuyệt đối, Hương phu nhân đối với hầu gia cũng trung…”
Ông muốn khen Hương phu nhân một lòng trung thành để an ủi hầu gia, nhưng vừa nói được nửa câu đã cảm thấy không đúng. Hương phu nhân bỏ trốn, ông lại khen như thế chẳng phải là đâm vào chỗ đau của hầu gia sao!
Bất chợt Hoắc Quân Thanh cong môi lên, cười lạnh một tiếng, trong nụ cười kia là sự trào phúng và thê lương vô tận.
Vương quản gia nhìn thấy lại cảm thấy mũi chua chua.
Hầu gia nhà ông, hầu gia oai hùng cái thế, trên thế gian này tiền đồ quyền thế phú quý gấm vóc ở trong mắt hầu gia cũng chỉ là mây bay. Ngài ấy và hoàng thượng tình như thủ túc, lại là đại tướng biên cương, hầu gia như thế muốn gì mà không có. Nhưng bây giờ ngài ấy lại thua trong tay một tiểu nha hoàn, bị giày vò đến như thế.
Ông quỳ ở đó, nước mắt gần như rơi đầy mặt: “Hầu gia, có lẽ chuyện này có chút hiểu lầm, tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều, không thì sẽ phí công tra tấn chính mình.
Trong phút chốc ông nghĩ đến, dù ông cũng chỉ là quản gia nhưng cũng coi như cẩm y ngọc thực, bây giờ có nhi tử, con dâu cũng đang mang thai, sau này con cháu ôm đầu gối, nhưng còn hầu gia thì sao? Ngài ấy phí công nuôi lớn một đôi nhi nữ, bây giờ nhi nữ đều đến thành Yến Kinh nhận cha ruột, thiếu gia cũng còn có lương tâm, trước khi đi thì quỳ ở nơi đó không muốn đi, nhưng tiểu thư lại ước gì sớm được leo lên cành cao!
Cuối cùng hầu gia lại rơi vào kết cục gì, ngay cả tiểu nha hoàn cũng không giữ được ở bên cạnh!
Đúng lúc này, ông nghe thấy giọng hầu gia khàn khàn lẩm bẩm nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được nàng.”
Tìm được nàng thì hỏi nàng rốt cuộc là vì sao.
Hắn đối với nàng không tốt sao?
***
Mấy ngày nay, thật ra Tín Đức Đế cũng hơi phiền não.
Công chúa Kỳ Nhã thật sự là người dám cả gan làm loạn, đời này y chưa từng thấy qua một nữ tử làm việc không thể tưởng tượng được như thế. Vậy mà nàng thừa dịp y xuất cung du ngoạn mà tìm y.
Mấy chục năm không gặp, người tình xưa lại gặp nhau lần nữa, công chúa Kỳ Nhã tát Tín Đức Đế một bạt tay, mắng to xú nam nhân chết không yên ổn.
Sau khi mắng xong một trận thì uy hiếp y, bắt y trả đôi nam nữ cho nàng.
“Đừng tưởng ta không biết, Hoắc Quân Thanh nuôi đôi nhi nữ kia là năm đó ta sinh ra. Ngươi lừa gạt ta, phản bội ta, ôm chúng nó đi, bây giờ còn giấu bọn nó trong phủ của Hoắc Quân Thanh!”
“Nhất định ngươi phải bố cáo rõ ràng thân phận của hai đứa nhỏ khắp thiên hạ, sau đó trả bọn chúng cho ta!”
“Hai đứa con của ta dựa vào cái gì phải làm con rơi chứ? Ta muốn ngươi cho bọn nó một danh phận! Ngươi phải thừa nhận mình từng làm nam sủng!”
Những lời công chúa Kỳ Nhã nói khiến người ta nghe được cảm thấy đau đầu.
Nàng ta không biết trời cao đất rộng tự cho mình là đúng, nàng ta nghĩ mình là ai?
Nhưng mà hai chữ “Nam sủng” thật sự làm cho Tín Đức Đế bị dọa cho sợ hãi. Lúc trước y còn trẻ tuổi vô tri tùy ý làm bậy, chuyện đi làm nam sủng cho công chúa ngoại tộc không thể để cho người ta biết được, không thì sợ rằng sẽ mang tiếng xấu thiên cổ.
Tín Đức Đế không có cách nào, y vội vàng hạ thánh chỉ ra roi thúc ngựa đi mời Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh phải nhanh chóng chạy đến nghĩ cách giúp y giải quyết công chúa Kỳ Nhã, bảo vệ mặt mũi của y.
Nhưng mà lần nay Hoắc Quân Thanh lại khiến y thất vọng rồi, vậy mà Hoắc Quân Thanh vì một đào nô gì đó mà chậm chạp tìm kiếm ở mấy châu huyện xung quanh Định Viễn phủ, đối với lời triệu hoán của Tín Đức Đế cũng không thèm nhìn một cái.
Tín Đức Đế giống như kiến bò trên chảo nóng, không hề có chủ trương nào, cuối cùng y nghiến răng một cái, đành phải hẹn công chúa Kỳ Nhã gặp nhau ở ngoài cung.
Đương nhiên công chúa Kỳ Nhã lại sỉ nhục một phen, giẫm Tín Đức Đế trên đất mà mắng.
Tín Đức Đế nhịn, thành khẩn cầu xin, lại kể ra đủ loại bất đắc dĩ của mình nói với nàng mấy năm nay mình đối với nàng vẫn nóng ruột nóng gan.
Công chúa Kỳ Nhã nhìn nam nhân tình thâm nghĩa trọng, suýt nữa đã tin, sau đó bỗng nhiên tỉnh lại nhìn y với vẻ chế giễu: “Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi là tên lừa đảo!”
Tín Đức Đế liên tục thở dài, giọng nói khẩn thiết bàn bạc với công chúa Kỳ Nhã. Y nói với nàng, đôi nhi nữ này của y đang trên đường về thành Yến Kinh, chờ khi bọn chúng về thành Yến Kinh thì sẽ công bố thân phận của bọn chúng khắp thiên hạ. Sau đó nhi tử sẽ ở cạnh y, còn nữ nhi có thể theo nàng về Bắc Địch.
“Dù sao ta cũng là vua của một nước, nếu không cho ta mặt mũi thì cũng chính là không cho hài tử mặt mũi, công chúa nói đúng không? Về phần Nghênh Phong, chung quy y vẫn là huyết mạch của nước Đại Chiêu, nếu y đi đến Bắc Địch thì thể diện của nước Đại Chiêu ở đâu? Đến lúc đó khó tránh khỏi hai nước sẽ có chiến tranh!”
Thật ra nếu muốn công chúa Kỳ Nhã thuận lợi dẫn theo nhi nữ rời đi, còn có một cách đó chính là giấu diếm thân phận huyết mạch đế vương của Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân. Nhưng nếu như thế, dường như công chúa Kỳ Nhã lại không nuốt trôi cơn giận này.
Công chúa Kỳ Nhã hơi nheo mắt lại nhìn nam nhân này, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy ngươi hạ chỉ để hai người bọn chúng trở thành công chúa hoàng tử danh chính ngôn thuận của Đại Chiêu, sau đó đón bọn chúng về thành Yến Kinh. Lúc đến ngoại ô thành Yến Kinh, ta sẽ tự đi nghênh đón, đón Nghênh Vân đi Bắc Địch cùng ta, còn Nghênh Phong ở lại trong cung của ngươi. Như thế thì xem như ta nhượng bộ một bước, ngươi thấy thế nào?”
Đương nhiên Tín Đức Đế đồng ý, có thể lấy một đứa con gái đổi lấy sự nhượng bộ của công chúa Kỳ Nhã, điều này với y mà nói cầu còn không được. Vì thế y vội nói: “Vậy thì một lời đã định.”
Trong mắt công chúa Kỳ Nhã nổi lên nụ cười lạnh, nhưng mà cuối cùng vẫn nói: “Một lời đã định.”
Ai cùng y một lời đã định chứ, đối với đế vương tiểu nhân thế này, nàng cần giữ lời làm gì? Chờ khi hai đứa bé đến thì nàng quang minh chính đại đoạt đi, dẫn theo hoàng tử và công chúa có huyết thống Đại Chiêu đi về Bắc Địch.
Về phần thân phận hoàng tử công chúa Đại Chiêu này, nói không chừng tương lai sẽ trợ lực cho hai đứa con của nàng, thống nhất Đại Chiêu Bắc Địch, thiên hạ phía nam.
***
Lúc Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong đến vùng ngoại ô thành Yến Kinh thì trời càng lạnh hơn.
Hoắc Nghênh Vân một đường ngồi xe ngựa, có lò sưởi huân hương, có áo khoác chồn nhung nhưng cũng cảm thấy hơi không chịu nổi.
Nàng càng gấp gáp mong mỏi có thể vào cung, tiến cung làm công chúa.
Hoắc Nghênh Vân vội vàng, thì Hoắc Nghênh Phong lại mất hồn mất vía.
Lúc rời khỏi phủ Định Viễn hầu, Hoắc Nghênh Phong lưu luyến không rời, y không muốn rời phụ thân.
Y cũng không nghĩ tới vậy mà mình không phải con ruột của phụ thân, điều này khiến y có hơi hoảng hốt và khó mà tiếp nhận.
Trời sinh phụ thân có tính tình lãnh đạm nghiêm khắc, nhưng mấy năm nay y đều nhớ kỹ những lời phụ thân dạy bảo. Y vẫn luôn khát vọng mình có thể đọc sách thật tốt để phụ thân lau mắt mà nhìn, thậm chí y còn hi vọng có một ngày y sẽ trở thành người như phụ thân.
Y đã gặp vị Tín Đức Đế sống phóng túng chơi bời lêu lổng kia mấy lần, trong lòng cũng không thích.
Trong lòng y vẫn luôn cảm thấy đương kim thánh thượng không xứng làm vua của một nước, phụ thân làm thần tử như thế là sinh sai niên đại rồi.
Bây giờ, y được thông báo rằng Tín Đức Đế y không xem ra gì lại là cha ruột của y?
Hoắc Nghênh Phong không còn hi vọng gì nữa.
Y không có hứng thú làm hoàng tử của Tín Đức Đế, trên thực tế y đã gặp qua mấy vị hoàng tử của Tín Đức Đế. Từ bối phận mà nói, những người huynh trưởng hoặc là đệ đệ cùng cha khác mẹ với y cũng chỉ thế mà thôi.
Đương nhiên y nhìn ra tỷ tỷ Hoắc Nghênh Vân rất mong chờ được tiến cung, nhưng mà y không muốn nói gì cả, cũng không muốn giội cho tỷ ấy một gáo nước lạnh.
Có lẽ Hoắc Nghênh Vân đã quên rồi, trong cung đình Tín Đức Đế đã có mười nhi tử mười nữ nhi, loại người sống ở ngoài cung như y vốn không được xếp hạng trong mắt ở trong mắt Tín Đức Đế.
Như thế, hai tỷ đệ đều mang tâm tư khác nhau đi về thành Yến Kinh dưới sự hộ tống của thị vệ phủ Định Viễn hầu. Cuối cùng hôm nay cũng đến trang viện sáu mươi dặm ở ngoại ô thành Yến Kinh, dựa theo kế hoạch, bọn họ ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ tiến cung.
Nhưng mà lúc đến trang viện này thì hai người đều cảm thấy không đúng.
Trang viện này bình thường không có gì lạ, trước sau được thị vệ bao lấy, những thị vệ đều nhanh nhẹn tỉnh táo chỉnh tề như một, xem qua thì không hề bình thường. Sau khi tiến vào, dường như có người hầu nắn giọng nói mà đến đây cung kính chào, mời bọn họ đi vào.
Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong lập tức suy nghĩ, rõ ràng người hầu này là thái giám trong cung.
Đến đây đón bọn họ chính là Triệu thái giám bên người Tín Đức Đế, Triệu thái giám nhìn Hoắc Nghênh Phong, liếc mắt cũng nhìn ra đây cũng là huyết mạch của hoàng thượng.
Ông ta cung kính cười nói: “Lão gia đang chờ thiếu gia và tiểu thư ở hậu viện.”
Đương nhiên Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân đoán được người được gọi là “Lão gia” này chính là hoàng thượng.
Hoắc Nghênh Phong mím chặt môi, y đã gặp qua hoàng thượng mấy lần, lúc hoàng thượng nhìn y lại có vẻ tán thưởng, nhưng mà y lại cảm thấy khó chịu. Y cảm thấy đó là hoàng thượng, không phải phụ thân y.
Tay giấu trong ống tay áo hơi siết chặt, cuối cùng y cũng không nói gì.
Nàng muốn chính thức thừa nhận hoàng thượng là phụ thân, muốn trở thành công chúa. Ở trong lòng, nàng cố gắng nghĩ đến vị hoàng đế là cha ruột này, sau khi gặp gỡ phải nói gì. Nhất định nàng phải khiến người cha ruột này biết những năm qua cuộc sống của nàng không dễ dàng, nhất định phải hiếu thuận nhu thuận, nhất định phải để phụ hoàng thích nàng.
Sẽ có một ngày Hoắc Quân Thanh sẽ hối hận vì đã từng đối xử với nàng như thế.
Trong lòng của tỷ đệ hai người có suy nghĩ khác nhau, dưới sự dẫn dắt của Triệu thái giám, hai người bước vào hậu trạch trong trang viện, lại trải qua từng lớp thị vệ, rốt cuộc cũng đi vào một nơi nho nhã an tĩnh.
Trái tim của Hoắc Nghênh Vân đập thình thịch, nàng cảm thấy mỗi một bước của mình đều đi về phía công chúa, thậm chí nàng còn thấy được vẻ mặt hoảng sợ của cả nhà Sở Đàm Vân.
Thậm chí trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy chưa chắc Sở Đàm Vân đã tốt như thế…
Nàng và Hoắc Nghênh Phong bước vào trong thư phòng kia, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh. Nam tử ngồi ở chủ vị vừa thanh nhã tuấn mỹ lại uy nghiêm thong dong, Hoắc Nghênh Vân nhận ra đây chính là hoàng thượng hôm đó nói chuyện với phụ thân nàng. Về phần người đứng cạnh y chắc là nữ quan trong cung.
Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong cùng nhau quỳ xuống.
Tín Đức Đế vội nói: “Mau đứng dậy đi.”
Sau khi đứng lên, Hoắc Nghênh Vân cắn môi, nhìn về phía Tín Đức Đế, trong mắt rưng rưng lại không nói thành lời.
Hoắc Nghênh Phong hơi khó chịu cúi đầu, cũng không nói gì.
Tín Đức Đế: “Nghênh Phong, Nghênh Vân, trẫm nhớ các con mấy hôm nay, cuối cùng các con cũng đến rồi!”
Hoắc Nghênh Vân rơi nước mắt, kêu lên với giọng đau thương: “Phụ thân!”
Ai ngờ ngay lúc này, công chúa Kỳ Nhã ở sau lưng Tín Đức Đế lại đột nhiên mở miệng: “Nghênh Vân đâu? Người đâu?”
Tín Đức Đế vội vàng chỉ vào Hoắc Nghênh Vân: “Không phải con bé tới rồi sao, nàng nói khẽ chút đi, con bé còn chưa biết…”
Ai ngờ chưa nói dứt lời, công chúa Kỳ Nhã đã cười lạnh chế giễu: “Ngươi lại dám gạt ta? Triệu Kính, thì ra từ đầu đến cuối ngươi đều có ý gạt ta, phí công ta đã tin ngươi!”
Mặc dù nàng cũng muốn lừa y, nhưng mà khác nhau!
Tín Đức Đế: “Nói gì thế? Nàng không thể ăn nói lung tung được, trẫm là loại người thế sao?”
Công chúa Kỳ Nhã: “Ngươi không phải loại người vậy à?”
Tín Đức Đế: “…”
Công chúa Kỳ Nhã: “Nói, ngươi giấu Nghênh Vân ở đâu rồi!”
Nàng càng nghĩ càng tức giận, nếu như không phải lúc trên đường vô tình nàng gặp được Nghênh Vân, sau đó lại lẻn vào phủ nhìn nốt ruồi nhỏ trên mông con bé để xác nhận đó là nữ nhi của mình, chẳng phải nàng sẽ bĩ Tín Đức Đế đem “Nghênh Vân” giả ra lừa gạt sao.
Lập tức sau lưng nàng phát lạnh từng cơn, không dám tin mà nhìn qua Tín Đức Đế. “Nếu ngươi không đồng ý thì cũng thôi đi, nhưng ngoài miệng ngươi nói cho, nhưng sau lưng lại tìm một người không biết từ nơi nào để lừa gạt ta. Ngươi muốn gạt ta để ta mang nữ tử không rõ lai lịch gì trở về sao? Sau đó ngươi ở đây cười trộm ta khờ sao?”
Hoắc Nghênh Vân nghe thấy lời này vẻ mặt trở nên mờ mịt, nàng không thể tin được nhìn qua Tín Đức Đế: “Hoàng thượng, đây là có ý gì, con chính là Hoắc Nghênh Vân, chẳng lẽ còn có thể là giả sao?”
Công chúa Kỳ Nhã lạnh lùng nhìn nàng: “Câm miệng, ngươi giả mạo Nghênh Vân còn dám nói năng bậy bạ trước mặt ta? Ngươi cho rằng mình là ai!”
Hoắc Nghênh Vân nghe thấy thật sự muốn cười: “Ta chính là Hoắc Nghênh Vân, sao có thể là giả được. Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà mở miệng nói ta là giả?”
Công chúa Kỳ Nhã vốn vô cùng thất vọng với Tín Đức Đế, trong phút chốc thù mới hận cũ cùng dâng lên. Nàng không gặp được nữ nhi càng khiến nàng thất vọng đến oán hận, bây giờ nghe thấy Hoắc Nghênh Vân nói như vậy lập tức giận không chỗ nào phát tiết được. Nàng đưa tay không biết lấy trường tiên từ đâu ra, sau đó hất lên.
Chỉ nghe tiếng “Vút” vang lên, bóng trắng hiện lên trong phòng, Hoắc Nghênh Vân phải chịu một roi.
Nàng không dám tin mà trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ta lại dám đánh mình?
Nàng không phải là công chúa sao, vị hoàng đế trước mặt này không phải là cha ruột của nàng sao? Con mụ điên này dựa vào cái gì mà nói nàng là giả, còn đánh nàng trước mặt phụ hoàng?
Roi đánh vào người là khuất nhục, cũng là trái tim đau đớn. Trước đó nàng là đại tiểu thư của phủ Định Viễn hầu, đâu chịu nỗi oan ức này, gần như lập tức không thể phản ứng được. Qua một lúc lâu, nước mắt ào ạt rơi xuống.
Nàng tới làm công chúa chứ không phải bị đánh.
Nàng buồn bã nhìn qua hoàng thượng: “Phụ, phụ thân, hài nhi đúng là Nghênh Vân mà. Ngài không tin thì hỏi dưỡng phụ Định Viễn hầu của hài nhi, con được ngài ấy nuôi từ nhỏ đến lớn!”
Hoắc Nghênh Phong ở bên cạnh cũng nhíu mày thờ ơ lạnh nhạt, y cũng đã nhìn ra thân phận của nữ tử kia không tầm thường. Hoàng thượng có hơi kiêng kị với nàng ấy, rốt cuộc đây là ai? Vì sao lại nói Nghênh Vân là Nghênh Vân giả?
Tín Đức Đế cũng bị hù dọa, tuy nói y có nhiều nữ nhi nhưng nữ nhi này không phải do chính ý nuôi lớn. Nhưng rốt cuộc đây cũng là nữ nhi của y, cũng là năm đó y tự tay ôm từ chỗ công chúa Kỳ Nhã trở về. Công chúa Kỳ Nhã điên rồi sao, không nhận nữ nhi thì cũng thôi đi, lại còn đánh nữ nhi!
Y đang muốn giải thích, đã thấy tay công chúa Kỳ Nhã cầm trường tiên, lông mày nhíu lại: “Nữ tử thấp hèn từ nơi nào đến lại dám giả mạo nữ nhi của ta. Triệu Kính, ngươi mau giao nữ nhi của ta cho ta, không thì ta và ngươi không xong đâu!”
Tín Đức Đế: “…”
Đây thật sự là điên rồi.
Vào ngay lúc này, công chúa Kỳ Nhã mắng to: “Ngươi có liêm sỉ hay không hả, vậy mà đem cho ta một nữ nhi giả để lừa gạt ta? Không liêm khiết lại không biết xấu hổ, bội bạc ăn nói lung tung. Ta thật sự là bị mù mới đi tin ngươi! Ngươi là vua làm bậy, là phụ thân làm liều!”
Tín Đức Đế nghe vậy thì đau đầu, rất bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Nghênh Phong.
Có lẽ nữ nhi là giả, nhưng nhi tử không thể là giả được. Y đã gặp qua nhiều lần, đây đúng là nhi tử do một tay Hoắc Quân Thanh giúp y nuôi lớn!
Y chỉ vào Hoắc Nghênh Vân, hỏi Hoắc Nghênh Phong: “Con bé là thật hay giả?”
Hoắc Nghênh Vân khóc, nàng vô cùng đau đớn, vô cùng xấu hổ, vậy mà hoàng đế phụ thân lại hoài nghi nàng. “Phụ thân, sao con là giả được, con lớn lên từ phủ Định Viễn hầu, con chính là Nghênh Vân mà!”
Hoắc Nghênh Phong cũng mờ mịt, y hơi do dự một chút nhưng vẫn nói với hoàng thượng: “Tỷ tỷ và con lớn lên cùng nhau, chúng con đều do phụ thân nuôi lớn…”
Hoắc Nghênh Phong nói một nửa, giọng nói lại thấp xuống.
Trong lòng y vẫn cảm thấy Hoắc Quân Thanh mới là phụ thân của mình, y nhìn về phía hoàng thượng, đây chẳng qua chỉ là hoàng thượng, nhưng mà nói như thế trước mặt hoàng thượng dường như không thích hợp.
Tín Đức Đế lại không quan tâm những chuyện khác, đương nhiên y tin Hoắc Nghênh Phong, lập tức bất đắc dĩ nói với công chúa Kỳ Nhã: “Ta chưa từng lừa nàng, đây đúng là đôi nam nữ năm đó, là một tay Quân Thanh nuôi lớn. Quân Thanh sẽ không bao giờ lừa ta.”
Công chúa Kỳ Nhã lại nở nụ cười lạnh chế giễu: “Hắn không lừa ngươi? Vậy là ngươi gạt ta rồi? Dù sao nữ nhân kia cũng không phải nữ nhi của ta, hoặc là Hoắc Quân Thanh lừa ngươi, hoặc là các ngươi hợp sức gạt ta!”
Tín Đức Đế đau đầu: “Nàng dựa vào cái gì mà nhận định đó không phải Nghênh Vân?”
Công chúa Kỳ Nhã đưa tay chỉ vào Hoắc Nghênh Vân nói:: “Ngươi cởi quần ra!”
Hoắc Nghênh Vân nghe thấy lời nói của Tín Đức Đế và công chúa Kỳ Nhã thì hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc nữ nhân này là ai, vì sao phụ hoàng lại bất lực trước mặt nàng ta như thế?
Còn… Bảo nàng cởi quần?
Chuyện này quá vô lý!
Tín Đức Đế cũng giật nảy mình, lại thấy công chúa Kỳ Nhã đi lên: “Nàng muốn làm gì?”
Nhưng mà sao công chúa Kỳ Nhã có thể nghe lọt những điều đó: “Xung quanh đây không có người ngoài, trên mông bên trái của nữ nhi ta có một nốt ruồi son hình trăng, chuyện này không thể sai được. Chỉ có nữ tử trong gia tộc của ta mới có nốt ruồi này, nếu nàng ta không có thì không phải nữ nhi của ta!”
Lúc đang nói, nàng đã tiến lên đuổi kịp Hoắc Nghênh Vân.
Hoắc Nghênh Vân gần như bị dọa đến hồn phi phách tán, mặc dù nghe lời nói kia thì dường như lai lịch của nữ tử này có liên quan đến nàng, nhưng nàng ta thật sự là mụ điên mà!
Nàng khẽ gọi một tiếng muốn xin hoàng thượng giúp đỡ: “Phụ hoàng, cứu con!”
Nhưng mà Tín Đức Đế nghe công chúa Kỳ Nhã nói như thế cũng cảm thấy chứng cứ vô cùng xác thực, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, trong phút chốc không phản ứng kịp.
Thế là Hoắc Nghênh Vân cứ bị công chúa Kỳ Nhã bắt được sờ sờ như thế. Công chúa Kỳ Nhã muốn xé váy nàng ngay, Hoắc Nghênh Vân bị dọa đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, nói giọng cầu xin tha thứ: “Tha cho ta đi, tha cho ta đi! Ta chính là Hoắc Nghênh Vân!”
Công chúa Kỳ Nhã bóp lấy cổ họng của nàng: “Nữ tử như ngươi lại vô sỉ như thế. Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi còn dám mạnh miệng giả mạo nữ nhi của ta!”
Hoắc Nghênh Vân vừa tức vừa xấu hổ, vừa hận vừa sợ, trong phút chốc ngẩn người. Nàng chính là thiên kim hầu phủ, chưa từng gặp qua chuyện này. Thật sự nàng không biết rõ mình đã làm sai điều gì lại bị người ta mắng vào mặt, còn muốn xé toang váy của nàng để nhìn “Nốt ruồi son” gì đó.
Cũng may vào lúc này, cuối cùng Hoắc Nghênh Phong cũng kịp phản ứng, vội vàng lên tiếng quát: “Nữ tử Đại Chiêu trọng danh tiết, dù cho muốn xem thì phải vào nội thất mới được xem!”
Rốt cuộc Tín Đức Đế cũng nói theo: “Đúng, đúng, đi vào nội thất mà xem!”
Xưa nay công chúa Kỳ Nhã đã quen không kiêng nể gì, ở Bắc Địch của nàng muốn nhìn thì nhìn, không có gì cố kỵ cả, nhưng mà nghĩ lại thì đây là Đại Chiêu. Lúc này nàng cười lạnh một tiếng: “Lề mề chậm chạp, thật ra cũng có ý tứ. Nếu như thế thì cùng ta đi vào!”
Nói xong, công chúa Kỳ Nhã mang theo Hoắc Nghênh Vân như xách một con gà con, đi vào nội thất.
Trong phút chốc trong phòng chỉ còn lại Tín Đức Đế và Hoắc Nghênh Phong, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không biết nói gì.
Cuối cùng Hoắc Nghênh Phong lúng túng thu lại ánh mắt, cúi đầu không nói gì nữa.
Lúc cúi đầu, đương nhiên trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Hoắc Nghênh Phong là mờ mịt khó hiểu, lại rối rắm không thôi. Y nghĩ không biết nữ tử này là ai, nhìn xem cách làm việc thì không giống người trung thổ, nhưng lại dường như có liên quan rất lớn với hoàng thượng… Thậm chí, dường như y và tỷ tỷ là con của bà ấy?
Hoắc Nghênh Phong không dám suy nghĩ nữa, suy nghĩ tiếp chỉ cảm thấy sợ hãi. Xem ra phía sau thân thế của y còn ẩn giấu rất nhiều bí ẩn.
Về phần Tín Đức Đế thì lại đang vắt óc suy tính liều mạng nghĩ, rốt cuộc là đã sai chỗ nào? Mặc dù tính cách công chúa Kỳ Nhã điêu ngoa lỗ mãng, nhưng cũng không phải là người hung hăng càn quấy. Vì sao nàng ấy vẫn chắc chắn Hoắc Nghênh Vân là giả?
Hoắc Quân Thanh không thể nào lừa gạt y, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
Ngay lúc hai người kia đang có suy nghĩ riêng mình thì công chúa Kỳ Nhã đi ra.
Lúc công chúa Kỳ Nhã đi ra thì nổi giận phừng phừng, hai má ửng đỏ, lông mày dựng lên. Nàng dẫn Hoắc Nghênh Vân đi ra giống như dẫn con gà con, cắn răng nghiến lợi nói với Tín Đức Đế. “Đây chính là nữ nhi mà ngươi muốn giao cho ta sao? Đây là hàng giả ngươi tìm ở đâu ra? Chỉ là thứ đồ này mà ngươi cũng dám nói là nữ nhi của ta, nàng ta xứng sao?”
Nói xong, công chúa Kỳ Nhã đẩy Hoắc Nghênh Vân ngã ở nơi đó!
“Con bé, con bé không phải?” Tín Đức Đế trợn mắt hốc mồm: “Sao có thể không phải được? Thật sự không phải sao? Nàng chắc chứ?”
“Ta nhổ vào!” Lông mày của công chúa Kỳ Nhã dựng lên: “Ta không chắc vậy chẳng lẽ ngươi chắc sao? Ta nói, trên mông nữ tử trong tộc ta đều có nốt ruồi son, lúc nữ nhi ta sinh ra đời ta đã xem qua, cả đời nốt ruồi son này cũng không biết mất. Bây giờ kết quả thế nào, ngươi làm ra thứ hàng giả này, nàng ta có sao? Nàng ta có sao? Ngươi có muốn tự mình kiểm tra không?”
Nói xong, công chúa Kỳ Nhã kéo Hoắc Nghênh Vân lên, muốn để cho Tín Đức Đế nhìn.
Từ lúc Hoắc Nghênh Vân bị công chúa Kỳ Nhã kéo vào trong nội thất thì đã chịu đủ kinh hãi và nhục nhã, lúc này nàng nghe công chúa Kỳ Nhã nói muốn lột quần áo nàng ra để hoàng thượng xem mông nàng thì bị dọa đến hồn phi phách tán, khóc lóc nói: “Ta không có, ta không có, tha cho ta đi, ta thật sự không có! Ta không có còn chưa đủ sao? Xin ngươi tha cho ta đi!”
Công chúa Kỳ Nhã: “Ngươi xem, chính nàng ta thừa nhận mình là hàng giả! Đưa nữ nhi của ta đây!”
Tín Đức Đế hoàn toàn ngây người,
Công chúa Kỳ Nhã đòi y đưa ra, vậy y tìm ai đưa ra?
Chương 74: Đón con về nhà
Công chúa Kỳ Nhã nói rằng Hoắc Nghênh Vân không phải là con gái của bà ấy, bà ấy muốn con gái của mình.
Tuy nhiên Tín Đức Đế biết rằng đấy là sự thật.
Tín Đức Đế cũng biết rằng công chúa Kỳ Nhã sẽ không gạt y.
Y chỉ có thể hỏi Hoắc Quân Thanh mà thôi.
Y hỏi đi hỏi lại Hoắc Nghênh Phong mười tám lần, cuối cùng xác nhận rằng Hoắc Nghênh Vân trước mặt là đứa con gái mà Hoắc Quân Thanh nuôi mười sáu năm nay.
Vậy thì, tại sao mười sáu năm nay Hoắc Quân Thanh lại nuôi một đứa con gái giả, vậy còn con gái ruột của y và công chúa Kỳ Nhã đâu?
Nếu Hoắc Nghênh Vân là giả, vậy còn Hoắc Nghênh Phong thì sao, nó là con trai thật hay cũng là con trai giả luôn đây?
Về điều này, công chúa Kỳ Nhã nhìn đánh giá Hoắc Nghênh Phong từ trước ra sau từ trên xuống dưới: “Cái này ta cũng không biết.”
Bà chỉ biết rằng trên mông con gái bà có một nốt ruồi còn con trai có dấu gì không thì bà thực sự không biết.
Bà không biết gì, nghĩ đến không khỏi bực mình, chế giễu nói: “Đều là do cẩu nam nhân nhà ngươi, lợi dụng lúc ta sinh con chưa được mấy ngày đã mang hai đứa nhỏ đi, nếu không ta đâu đến nỗi không nhớ con trai ta trông như thế nào!”
Tín Đức Đế không nói nên lời, công chúa Kỳ Nhã mắng y, y thừa nhận, đúng, y chính là cẩu hoàng đế được chưa hả?!
Nhưng dù thế nào cũng phải đi tìm con gái, con trai cũng phải nhanh chóng tìm cách xác nhận.
Công chúa Kỳ Nhã lại nhìn kỹ Hoắc Nghênh Phong, cuối cùng nói: “Nhìn tính cách này, lại khá là giống ngươi, tướng mạo cũng giống bảy tám phần, con trai chắc là thật, còn con gái thì là hàng giả.”
Hoắc Nghênh Phong bất lực cúi đầu, y mơ hồ hiểu được nữ nhân trước mặt mình là Công chúa Bắc Địch, mà bà ấy lại là mẫu thân ruột của mình, sự thật này khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Y cũng có thể cảm nhận được so với đứa con trai là y, người mẫu thân này càng muốn tìm ra con gái và đón đi hơn.
Hơn nữa, y cũng có thể là một đứa con trai giả nữa chứ.
Vì vậy, y cúi đầu không nói lời nào, chống đỡ ánh mắt nhìn y như nhìn gia súc của công chúa Kỳ Nhã.
Tín Đức Đế cau mày: “Nếu con trai là thật còn con gái là giả, vậy thì trong chuyện này đã xảy ra sai sót gì chứ?”
Công chúa Kỳ Nhã chế giễu nói: “Chuyện này phải hỏi đại tướng quân Hoắc Quân Thanh của các người chứ, hắn cố tình giấu con gái ta đi, con gái ta ở trong phủ của hắn, ngày đó ta đã từng nhìn thấy nó!”
Tín Đức Đế càng lúc càng khó hiểu: “Được rồi, lập tức mời Quân Thanh qua đây.”
Công chúa Kỳ Nhã nhướng mày, đôi mắt xanh biếc tràn đầy lạnh lùng sắc bén: “Ta khuyên ngươi càng sớm càng tốt, bằng không thì…”
Bằng không thì sao, bà ấy không nói, tóm lại là phải càng sớm càng tốt!
Sau đó, Tín Đức Đế vội vã cho truyền Hoắc Quân Thanh, nói rằng công chúa Kỳ Nhã nói con gái là đồ giả, kêu hắn mau chóng đưa con gái thật đến thành Yến Kinh.
Tuy nhiên, sau khi nhận được bức thư này, Hoắc Quân Thanh trực tiếp khịt mũi khinh bỉ.
Hắn chế nhạo: “Công chúa Kỳ Nhã đúng là một nữ nhân điên, không biết đã mắc bệnh gì về đầu óc, nàng ta đây là đang nhân cơ hội để gây sự, muốn kích động chiến tranh giữa hai nước.”
Tất nhiên là hắn sẽ không đến thành Yến Kinh rồi.
Đương nhiên cũng không có cách nào giúp nàng ta tìm ra được cái gì mà “Hoắc Nghênh Vân thật”.
Nuôi nấng con giùm bọn họ mười sáu năm, hiện tại lại tự nói là giả, chẳng lẽ còn bắt hắn phải biến ra một đứa thật sao?
Nếu công chúa Kỳ Nhã muốn biên cương nổi khói lửa một lần nữa thì cứ tới đi, ai sợ ai chứ?
Hắn lập tức viết thư cho Tín Đức Đế: “Nghênh Vân đúng là đứa con gái mà năm đó ngài giao cho ta, nuôi dưỡng mười sáu năm nay, làm sao có thể giả cho được? Chẳng qua là nàng ta muốn lợi dụng sự áy náy của ngài để bắt chẹt thôi.”
Một bức thư được gửi đi, sự khả nghi trong lòng Tín Đức Đế bộc phát, giữa công chúa Kỳ Nhã và Hoắc Quân Thanh, đơn nhiên là y chọn tin tưởng Hoắc Quân Thanh, nhưng y không hiểu tại sao công chúa Kỳ Nhã lại không chịu nhận con gái ruột? Và tại sao lại vô cớ vu khống Hoắc Quân Thanh lại đem giấu Hoắc Nghênh Vân “thật” đi.
Về phần công chúa Kỳ Nhã, khi biết Tín Đức Đế căn bản không tin mình, còn Hoắc Quân Thanh thì không chịu thừa nhận, bà đã không muốn nói lời nào với Tín Đức Đế nữa. Bà lập tức quất roi da ra, trực tiếp đoạn tuyệt với Tín Đức Đế, tự mình nhảy lên ngựa, dắt theo thân tín, thẳng tiến đến phủ Định Viễn hầu.
Dù có phải đào ba tấc đất, bà cũng phải tìm ra đứa con gái ruột mà mình từng thấy!
Và trong khi công chúa Kỳ Nhã ra roi thúc ngựa đến phủ Định Viễn hầu, đương nhiên Hoắc Quân Thanh rất nhanh đã nhận được tin tức.
Hiện tại đã hai ba ngày Hoắc Quân Thanh không được chợp mắt, hắn mở to hai mắt đã chằng chịt tơ máu đỏ, hai má gầy gò, toàn thân tràn đầy sát ý.
Đúng lúc hắn nghe tin công chúa Kỳ Nhã đang đến, nhẹ nhàng nghịch chén trà trong tay, giọng khàn khàn nói: “Rất tốt, bản hầu cũng đúng lúc đang ngứa tay.”
Vì vậy, kẻ thù cũ trên sa trường năm xưa lại sắp mở ra một cuộc đối đầu.
***
Hương Vũ cảm thấy mình thật may mắn.
Mặc dù đang mang thai, cho dù là đêm mưa to gió lớn, nàng vẫn có thể dễ dàng gặp được những người tốt bụng, những chuyến xe êm ái và những lão nhân gia có tấm lòng nhân hậu.
Nàng nghĩ, có lẽ đây chính đứa con trong bụng đã mang lại may mắn cho nàng.
Thế mà nàng đã thuận lợi đến được một trấn nhỏ gần bên ngoài Tịnh Châu, nàng nói dối mình là góa phụ không có nam nhân, muốn sắp xếp ổn định cuộc sống ở đây.
Sau một thời gian, mơ hồ nghe được tin gì mà công chúa Kỳ Nhã của Bắc Địch và Định Viễn hầu đối địch, quyết tâm san bằng Phủ Định Viễn hầu để tìm con gái, và giết chết Định Viễn hầu để trả thù cho con gái bà.
Tin tức này truyền đi rất sống động, nhưng là cái gì mà “Con gái của công chúa Kỳ Nhã đã được nuôi dưỡng trong Phủ Định Viễn hầu mười sáu năm nay, bây giờ công chúa Kỳ Nhã bắt buộc Định Viễn hầu giao ra, nhưng Định Viễn hầu không thể giao ra được”.
Về việc tại sao con gái của công chúa Kỳ Nhã lại ở trong phủ Định Viễn hầu thì mọi người đoán rằng “Có thể là Định Viễn hầu có gian tình với công chúa Kỳ Nhã”.
Hương Vũ nghe vậy, trong lòng có mùi vị không thể diễn tả được.
Hầu gia là hầu gia cao cao tại thượng, trước giờ nàng chưa bao giờ hiểu được tâm tư của ngài ấy.
Trước mặt nàng, ngài ấy luôn sâu xa không lường.
Ngài ấy lại lớn hơn nàng cả chục tuổi, trước kia đã từng trải qua chuyện gì, đôi con trai con gái lại là chuyện thế nào, hay là nữ nhân đã sinh con cho ngài ấy là người ra sao, tất cả nàng đều không biết.
Bây giờ nghĩ lại, cũng may mà nàng đã rời xa ngài ấy thế này, nếu không hôm nay khó tránh khỏi phải mất mặt thương tâm.
Vì vậy, Hương Vũ cố gắng ngừng suy nghĩ lung tung, may mà cốt nhục trong bụng nàng đã bắt đầu cảm nhận được động tĩnh, giống như con cá nhỏ nhẹ nhàng bơi trong nước, động tác nhẹ nhàng đến lạ thường.
Điều này khiến lòng Hương Vũ nổi lên từng cơn dịu dàng, nàng cảm thấy vì đứa con trong bụng, bắt nàng làm gì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Ngày tháng trôi qua như thế, chuyện của Định Viễn hầu và công chúa Kỳ Nhã dần dần yên ắng lại, Hương Vũ cũng không còn nghe được tin tức gì về Hoắc Quân Thanh nữa.
Không nghe thấy nữa, nàng cũng cảm thấy thanh thản, không còn suy nghĩ đến nam nhân đó nữa và tập trung sống cuộc đời của mình.
Bụng nàng dần to lên, khi bụng đủ lớn để nâng sợi xích eo bằng vàng tinh xảo lên, nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi xích eo vàng, sau đó mới nhớ tới nam nhân đã đeo sợi xích này cho nàng.
Ngài ấy nói muốn nàng cả đời này không được tháo xuống.
Nhưng bây giờ nàng sắp phải tháo ra rồi.
Khi nàng đang dùng kềm bấm đứt sợi xích eo vàng, nàng nghĩ xem như là mình vĩnh viễn không về được nữa.
Hầu gia sẽ không tin nàng, hầu gia cũng không thể tha thứ cho nàng.
Tất nhiên rồi, cũng có thể hầu gia đã quên nàng rồi.
Nghĩ đến điều này, nói không buồn là giả, nhưng Hương Vũ đã học được cách nổ lực để quên đi.
Nàng biết nếu mình cứ thủ ở bên cạnh hầu gia như vậy, cả đời này thứ nàng có được cũng chỉ là một từ thiếp, cho dù Hầu có nhất thời sủng ái nàng, nhưng từ sâu trong lòng vẫn là khinh thường nàng, cho rằng với thân phận của nàng thì làm một tiểu thiếp đã là cất nhắc lắm rồi.
Có hy vọng nhiều thêm cũng chỉ là xa vời, là vì hầu gia căn bản không có ý định cho nàng nhiều thêm.
Cũng giống như thiếu gia, là thật tâm thích nàng, nhưng cuối cùng nói ra chẳng phải cũng chỉ là cho nàng làm thiếp đã là ban phước lắm rồi sao.
Đôi khi Hương Vũ cảm thấy lòng mình quá cao nhưng mệnh của mình quá bạc bẽo, thân phận như vậy mà cứ nhất quyết muốn nhiều hơn.
Khi đang suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy hình như phía trước có người đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu nhìn sang, nhưng lại không thấy gì cả.
Nàng lập tức lắc đầu và không nghĩ thêm gì nữa.
Hiện tại người mà hầu gia phái đi tìm kiếm “nô lệ bỏ trốn” đã rời rạc đi nhiều rồi, sau mấy tháng tìm kiếm cuối cùng cũng yên ắng lại. Trước đây nàng luôn hành sự cẩn trọng và không dám tùy tiện xuất hiện, dù có xuất hiện giữa đám đông cũng sẽ cải trang hoặc là né tránh người khác. Bây giờ hầu gia không tìm nàng nữa, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng có thể ra ngoài hít thở, hoặc đi dạo xung quanh.
Mới nhàn nhã được mấy ngày mà giờ lại thấy bồn chồn thấp thỏm, không biết là do bụng to thiếu sinh lực hay sao mà cứ luôn cảm thấy xung quanh có động tĩnh, cứ cảm thấy có người đang quan sát xung quanh mình, nàng nghĩ có lẽ là do mang thai nên dễ bị ảo giác chăng?
Hai ngày nay cũng do thèm ăn nên nàng đã đi đến cửa hàng đồ ăn, tính mua thêm chút thức ăn.
Bây giờ đúng là Hương Vũ không thiếu bạc, đổi từ đồ trang sức trước đây của hầu phủ cũng để nàng tiêu dùng, sau này khi có dịp thuận tiện sẽ lén lút đến tìm Trần Du Đông đổi thêm một ít, như vậy có thể sống rất tốt, muốn ăn tổ yến cũng có thể mua được, chẳng qua là ngại phiền nên nàng chưa mua bao giờ, chỉ mua một ít thức ăn sẵn ở cửa tiệm đồ ăn mà thôi.
Nàng mua một cân thịt bò nấu chín, mua thêm bánh xuân mè cuốn và một ít đồ ăn vặt, nghĩ sẽ về nhà hâm nóng lại, để ngày mai có thể trộn với một ít rau tươi nữa là ăn được.
Mua xong cũng không nặng lắm, cứ thế mà xách về nhà, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng mời một bà đỡ, rồi tìm thêm hai bà vú khỏe khoắn để hầu hạ, như vậy sau khi sinh con xong sẽ có người chăm sóc nàng.
Cứ bước về nhà thật chậm rãi và mở cửa ra, thì lại đúng là thất kinh.
Bên trong nhà có mấy người đang đứng, tất cả đều mặc trang phục cứng cáp, bộ dáng uy vũ bất phàm.
Nàng vô thức nghĩ rằng hầu gia đã tìm thấy mình, sợ hãi đến mức mặt màu trắng bệch quay đầu muốn chạy.
E là hầu gia đã rất tức giận, không lấy cái mạng của mình mới lạ!
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói: “Đừng sợ!”
Giọng nói này có chút quen tai, Hương Vũ chợt nghĩ ra điều gì đó, vừa nhìn sang thì thấy trong số mấy thị vệ đó, có một người cao gầy, mặc trường bào màu lam sáng, khí vũ hiên ngang, nhưng mặt mày lại có khí chất diễm lệ tuyệt trần.
Hương Vũ nhướng mày nhìn người đó, trong lòng có chút cảm khái.
Ban đầu khi nhìn thấy thì liền cảm thấy nếu người này là một nam nhân, vậy thì sẽ rất tuấn tú đẹp đẽ, và nếu đúng như nàng đoán, vậy thì mọi chuyện lại khá hợp lý.
Bao gồm cả sự sỉ nhục mà trước đây bà ấy đối với mình…
Hương Vũ cắn môi nhìn người trước mặt với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Công chúa Kỳ Nhã thì lại nhìn cô nương trước mặt với vẻ đầy xúc động.
Trước đây gặp qua con gái một lần, tưởng rằng con gái mình ở Hầu Phủ ít nhất cũng được làm tiểu thư, bà đi gây rắc rối với Cẩu hoàng đế, rất ư là quang minh chính đại, dù gì cũng là Cẩu hoàng đế đã chia cắt hai mẫu tử bọn họ bao nhiêu năm nay. Nhưng không ngờ rằng cẩu hoàng đế và Hoắc Quân Thanh lại vô sỉ như vậy, tưởng rằng bà không biết diện mạo của con gái nên tìm đồ giả đưa cho bà!
Vì đã từng nhìn thấy con gái mình trong Phủ Định Viễn hầu, cho nên bà sẽ không bao giờ bỏ qua, mang theo nhiều nhân mã như vậy, tìm kiếm cẩn thận ở những nơi gần đây, may mà ông trời rủ lòng thương, cuối cùng bà cũng tìm thấy nàng rồi.
Bà nhìn con gái rồi thận trọng bước tới: “Hương Vũ, cuối cùng nương cũng tìm được con rồi!”
Hương Vũ nhìn người trước mặt, càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đây là công chúa Kỳ Nhã nhỉ? Công chúa Kỳ Nhã nữ cải nam trang.
Là công chúa Kỳ Nhã có thể lên chiến trường giết địch trong lời đồn.
Bây giờ bà ấy đến để tìm mình, ắt là vì ghi hận vì nàng đã mang thai cốt nhục của hầu gia.
Nàng cụp mắt xuống, đưa tay lên che bụng, nhỏ giọng nói: “Công chúa, ta không có tâm tư gì với hầu gia, bây giờ ta đã bỏ trốn, chỉ mong được sống bình yên qua ngày tháng, chỉ cần công chúa tha cho mẫu tử ta một con đường sống, cả đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại hầu gia nữa.”
Công chúa Kỳ Nhã nghe vậy thì vừa ngạc nhiên và buồn bã: “Con đang nói cái gì vậy Đương nhiên là đời này không nên gặp lại Hoắc Quân Thanh đấy rồi! Nhưng sao nương có thể lấy mạng con cơ chứ?”
Hương Vũ kinh ngạc: “Hả?”
Đây là ý gì vậy?
Công chúa Kỳ Nhã nhìn vào đôi mắt hoang mang của Hương Vũ, bà nghiến răng căm hận và tan nát cõi lòng khi nghĩ đến những việc đã nghe thấy.
Có điều bà đã kìm nén tất thảy lại và giải thích một cách bình tĩnh hòa nhã nhất: “Hương Vũ, nương đã tra rõ rồi, con là con gái ruột của nương, nương đặc biệt đến đây để tìm con, đón con về nhà.”