Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 7+8




Chương 7: Bàn chuyện dựa dẫm vào một nam nhân

[yeungontinh.vn]Hương Vũ nghe hầu gia nói như thế, nàng thấy vô cùng xấu hổ hận không thể nhắm hai mắt lại chết coi như xong.

Nàng mới bao nhiêu lớn, còn chưa tròn mười lăm tuổi, kết quả vậy mà lại nói ra những lời này, lại bị hầu gia nói như thế!

Gương mặt của Hương Vũ nóng lên, đôi mắt không biết nhìn chỗ nào. Nàng cúi đầu, khẽ thì thào nói: “Không phải… Nô tỳ không muốn nam nhân… Nô tỳ chính là, chính là…”

Nhưng mà vừa nói lời này ra, hầu gia lại đi lên một bước.

Vóc dáng của hầu gia còn cao hơn, hơn nữa còn rắn rỏi hơn Trần Trung. Hầu gia mặc áo bào tím rộng lớn tôn quý, ngài ấy vừa đi lên phía trước, Hương Vũ cảm thấy cả thân hình của mình gần như bị hầu gia bao phủ.

Hương Vũ bị dọa đến hết hồn hết vía, bị dọa đến sau lưng phát lạnh, cả người nàng cứng đờ, cử động nhỏ cũng không dám.

“Chính là cái gì?” Hơi thở nóng bỏng phả lên búi tóc trên đỉnh đầu nàng, thậm chí nàng còn hoài nghi có phải búi tóc mình sắp cháy rồi không.

“Đúng thế, chính là cảm thấy Trần Trung không tệ…”

“Có phải không, Trần Trung không tệ?” Giọng nói trầm thấp hơi khiêu khích, lại mang theo sự mạnh mẽ uy nghi khiến cho người ta ngạt thở.

“Hắn, hắn, hắn…” Hương Vũ liều mạng cố gắng dùng đầu óc bị dọa thành hồ dán mà suy nghĩ: “Hắn không tốt, hắn chạy rồi!”

Trước đó còn ca ca dài muội muội ngắn, sau một giây thì đột nhiên bỏ chạy, để lại một mình nàng ở đây đối mặt với hầu gia.

Lập tức trong lòng Hương Vũ có một kết luận: Nam nhân như thế không đáng tin cậy!

Một tiếng cười nhẹ từ bên trên vang lên, trong nụ cười nhẹ đó còn mang theo sự chế giễu, nhưng nhiều hơn là sự trêu tức.

“Vậy ngươi biết sai lầm rồi chứ?” Giọng nói của hắn trầm hơn, trên đến mức nghe như tiếng nỉ non trên đầu nàng, khàn khàn gợi cảm.

Trong lòng nàng bỗng giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ai ngờ…

Đầu nàng vừa khớp đụng vào dưới mũi của hắn.

A? Đau quá!

Hương Vũ vội che đầu mình lại.

[yeungontinh.vn]Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh lạnh lùng nghiêm túc, không hề có chút cảm xúc.

Hương Vũ che đầu mình: “Hầu gia thứ tội, hầu gia thứ tội, nô tỳ sai rồi! Nô tỳ tội đáng chết ngàn lần!”

Đầu đau quá, nhưng mà đầu đau thì đó cũng là đầu, là nơi cứng rắn, mà mũi hầu gia lại mềm, không biết chiếc mũi uy vũ bất phàm cảu hầu gia có đau không?

Hoắc Quân Thanh nhíu mày, sờ lên mũi mình.

Hương Vũ nhìn thấy ngài ấy như thế, càng chắc chắn, chắc chắn là ngài ấy đau, mình đụng làm ngài ấy đau.

Nàng muốn khóc, quỳ xuống lộp cộp một tiếng lần nữa: “Hầu gia, nô tỳ đáng chết, xin hầu gia trách phạt! Tội của nô tỳ chết ngàn lần cũng không hết!”

Hoắc Quân Thanh tỏ vẻ âm trầm: “Sao ngươi lại đáng chết nữa rồi?”

Hương Vũ: “Nô tỳ, nô tỳ không nên đụng vào hầu gia, nô tỳ đụng đau hầu gia!”

Hoắc Quân Thanh giễu cợt một tiếng: “Dựa vào ngươi? Bản hầu có nói bản hầu đau sao?”

A?

Hương Vũ ngây thơ nhìn về phía hầu gia nhà mình, trong đôi mắt trong sáng có một dấu chấm hỏi thật to: “Hầu gia không đau thật sao?”

Hầu gia thật lợi hại, quả nhiên là hầu gia. Đầu mình cũng thấy đau mà mũi của hầu gia lại không đau.

Hoắc Quân Thanh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tiểu cô nương này.

Dáng vẻ của tiểu cô nương này quả thật xinh đẹp đẹp mắt, mặc váy màu xanh tươi giống giàn nho, trông giống như tiểu tiên tử xanh tươi từ giàn nho hóa thân thành.

Bây giờ váy áo màu xanh kia đã đổi thành màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhan sắc giống như được dùng phấn hoa đào và tuyết trắng tạo thành, làn da non mịn trơn mềm.

Tiểu cô nương trong sáng động lòng người thế này, có vẻ băng cơ ngọc cốt quỳ ở nơi đó, dáng vẻ sắp khóc tới nơi khiến cho người ta hận không thể…

Ánh mắt của Hoắc Quân Thanh trở nên âm trầm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua nàng, nắm chặt tay mình, lạnh nhạt nói: “Ngươi là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, phải biết chừng mực của nha hoàn.”

Nhắc đến chuyện này, Hương Vũ càng có vẻ xấu hổ, đầu cúi sát vào ngực: “Nô tỳ, nô tỳ biết.”

Hoắc Quân Thanh: “Ngươi hành động thế này thật sự là phóng đãng to gan, cho nên…”

Hắn đang nói thì dừng lại, giọng nói tỏ vẻ vô cùng uy nghiêm. [yeungontinh.vn]

Trái tim Hương Vũ lập tức căng thẳng, nàng nơm nớp lo sợ mà nói: “Nô tỳ biết, phải cho chó hoang ăn…”

Hoắc Quân Thanh càng nhíu mày, chó hoang, rốt cuộc nơi nào đến lượt chó hoang nói chuyện?

Nhưng mà hắn cũng không nhắc đến, hắn chỉ bình tĩnh mà nói: “Ngươi biết thì tốt, tóm lại sau này phải an phận thủ thường, không thể khoác lác gây chuyện.”

Hương Vũ nghe thấy lời này, dường như có ý muốn tha nàng, nàng lập tức khẽ thở ra.

Ai ngờ Hoắc Quân Thanh lại nói: “Đứng lên đi.”

Hương Vũ không hiểu, nhưng vẫn vội vàng nghe lời đứng lên, trông mong mà nói: “Hầu gia.”

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt.

Bàn về tuổi tác thì quá nhỏ.

Bàn về chuyện nàng nói điều nàng làm…

Ánh mắt Hoắc Quân Thanh trở nên thâm trầm.

Đột nhiên trái tim Hương Vũ co rút lại, không biết vì sao nàng cảm thấy khi hầu gia nhìn mình thì dường như trong ánh mắt mang theo ánh sáng u ám, đó là ánh sáng khiến cho người ta nhìn thấy sẽ phát khiếp, dường như hơi sơ ý một chút thì sẽ cắn nuốt nàng.

Nàng thành thật nhìn hắn, vô thức muốn lùi về phía sau.

Nàng sợ.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, hầu gia lại hơi cúi đầu xuống, cứ như thế nhìn nàng.

Nàng sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.

Hơi thở của hầu gia nóng bỏng giống như lửa, hơi thở kia nhẹ nhàng tỏa ra trên gò má nàng, để nàng cảm thấy sau một khắc nàng sẽ bị đốt thành tro bụi.

Mà vào lúc này, hầu gia lại đưa tay ra, bàn tay chạm khẽ lên tóc nàng.

Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, không dám nhìn mà nhìn hầu gia.

Rốt cuộc hầu gia muốn làm gì?

Ngài ấy muốn ăn thịt nàng? Hay ngài ấy muốn đem nàng cho chó hoang ăn?

Hoắc Quân Thanh trầm mặt, nhìn đôi mắt trong trẻo đen nhánh của tiểu cô nương hiện ra vẻ đề phòng.

Trên mặt hắn có vẻ không vui: “Ngươi phải nhớ kỹ, bản hầu nể tình ngươi còn nhỏ tuổi, nên lúc này tạm thời buông tha cho ngươi. Nếu không thì…”

Nhưng mà khi Hương Vũ nói như thế, Hương Vũ lại chỉ nghe được hai chữ “Buông tha”, hầu gia tha cho nàng rồi?

Nàng cảm động đến rơi nước mắt: “Tạ ân hầu gia không biết! Nô tỳ sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của hầu gia!”

Hoắc Quân Thanh nghiến răng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, khẽ hỏi: “Hôm nay ở trong vườn bản hầu đụng phải ngươi, ngươi có còn đau không?”

Hương Vũ: …

Trong nháy mắt gương mặt nàng đỏ bừng.

[yeungontinh.vn]

Lúc Hương Vũ thất hồn lạc phách rời khỏi chuồng ngựa thì trời đã sắp tối rồi.

Nàng cảm thấy ngày hôm nay của mình trôi qua thật sự là trầm bổng chập trùng vô cùng đặc sắc.

Ý đồ dụ dỗ hai nam nhân chưa xong thì lại gặp phải thiếu gia.

Vô tình gặp thiếu gia thì cũng thôi đi, còn mất mặt xấu hổ trước mặt hầu gia nữa.

Đây không phải ai khác, mà là hầu gia đó!

Hương Vũ bụm mặt, phát ra tiếng kêu đau khổ. Bây giờ trong đầu nàng giống như trúng tà, liên tục nhớ đến câu nói cuối cùng hầu gia nói với nàng. Vậy mà ngài ấy lại hỏi nàng bị đụng còn đau không.

Hầu gia có ý gì đây, đây là ghi hận nàng lỗ mãng, hay là nói.

Hương Vũ nghĩ đến ánh mắt hầu gia nhìn nàng, loại ánh mắt muốn hủy xương nuốt nàng vào bụng kia.

Rốt cuộc ngài ấy muốn đem nàng cho chó hoang ăn hay là có ý khác.

Hương Vũ có cảm giác mơ hồ nhưng lại thật sự không dám nghĩ, dù sao nàng sợ tiểu thư, tiểu thư lại sợ hầu gia, đối với Hương Vũ mà nói, hầu gia là nhân vật xa không thể chạm. Ngài ấy là trời của phủ Định Viễn hầu, cũng là trời của phủ Định Viễn[1].

[1] Phủ Định Viễn: phủ ở đây là khu vực hành chánh thời Đường đến thời Thanh, cao hơn huyện một cấp.

Hầu gia là nhân vật ai cũng e ngại, cao cao tại thượng, không giống người bình thường.

Hương Vũ không thể nào đánh đồng hầu gia và thiếu gia, cô gia và Trần Trung được.

Những người khác đều là nam nhân, nhưng hầu gia không phải, ngài ấy là hầu gia đó!

Cho nên thật ra ngài ấy không có ý gì khác, ngài ấy nói mình tuổi còn nhỏ nên tạm thời buông tha, ý là không truy cứu nữa?

Hương Vũ cứ miên man suy nghĩ như thế mà đi mông lung về trong viện, về đến gian phòng của mình.

Ai biết vừa đi vào đã nghe thấy tiếng mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược đang líu ríu nói chuyện.

Thấy nàng đi đến, Nguyệt Tinh liếc mắt nhìn nàng: “Á, bánh bao trở về rồi?”

Hương Vũ thất hồn lạc phách liếc nhìn nàng ấy một cái, không có phản ứng gì.

Lan Nhược thấy vẻ mặt nàng khác thường thì thu lại nụ cười, đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy, Hương Vũ, nhìn bộ dáng muội xem, trông như mất hồn mất vía ấy.”

Hương Vũ nghe thấy lời nói quan tâm này thì trong lòng càng ủy khuất, vành mắt đỏ lên: “Lan Nhược tỷ tỷ, muội không sao, chỉ mệt mỏi thôi.”

Hôm nay giày vò hơn nửa ngày cũng chẳng làm được chuyện gì, cái này là thế nào chứ. [yeungontinh.vn]

Nguyệt Tinh và Hoa Mộng cũng nhìn ra Hương Vũ không được bình thường, hai người cũng nhíu mày. Rốt cuộc cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mặc dù thỉnh thoảng có xích mích, nhưng trong lòng vẫn quan tâm.

Nguyệt Tinh ho nhẹ một cái, tức giận nói: “Hương Vũ, không phải muội còn oán giận chuyện lúc nãy chứ? Ta chỉ nói muội mấy lời, muội vẫn để trong lòng sao? Ta còn chưa tức giận đấy!”

Hương Vũ rũ đầu xuống: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, muội không giận tỷ, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi.”

Nguyệt Tinh thấy dáng vẻ như sương đánh héo rũ [2] của Hương Vũ, trái lại cảm thấy hơi băn khoăn, Lan Nhược và và Hoa Mộng nhìn nhau cũng thở dài.

[2] Mùa đông miền Bắc nhiệt độ thấp kết thành băng, quả cà không kịp thu hoạch sẽ héo rũ. Ở đây chỉ sự ủ rũ.

Lúc này cũng sắp đến bữa tối rồi, hôm nay đến lượt Lan Nhược và Hoa Mộng hầu hạ tiểu thư. Hai nha hoàn nhanh chóng đi qua, trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Tinh và Hương Vũ.

Tẩu tử trong viện đưa cơm tối tới, mọi người tự mình đi lĩnh, Hương Vũ cũng không muốn ăn, chỉ tùy tiện ăn một chút. Buổi tối, lúc đi qua bên tiểu thư lộ mặt, tiểu thư nói ngày mai sẽ để nàng cùng đi qua theo đưa đai lưng cho hầu gia. Tiểu thư nói là: “Ngộ nhỡ hỏi tới, ta không biết trả lời thế nào, mang ngươi đi cũng có thể ứng biến.”

Hương Vũ còn nói gì được nữa, đương nhiên chỉ có thể đáp ứng.

Vì thế ban đêm lúc nằm xuống, nàng càng khó chịu hơn.

Nàng sợ hầu gia.

Ánh mắt hầu gia nhìn nàng khiến nàng sợ hãi.

Mặc dù nàng không hiểu tâm tư của hầu gia, nhưng luôn cảm thấy sự thật chỉ có một trong hai: Ngài ấy muốn ăn nàng, hoặc là muốn ngủ với nàng.

Nàng nghĩ về hầu gia, nghĩ về thiếu gia, lại nghĩ về cô gia, mỗi người này đều có giữ gia. Chữ “Gia” này chẳng có ai tốt cả, nam nhân mà mình có thể nhắc đến chỉ có Nhị Cẩu Tử.

Lúc này, ánh trăng như nước từ song cửa sổ chiếu xuống, chiếu vào giường gần cửa sổ, cũng chiếu vào mặt Hương Vũ.

Hương Vũ vốn không ngủ được, lại nghĩ đến những chuyện này, nàng thở dài một hơi. Ngực của nàng vẫn cứ căng đau, không thoải mái, điều này càng khiến nàng cảm thấy khó chịu. [yeungontinh.vn]

“Muội nhìn muội xem, chẳng phải chỉ nói muội mấy câu thôi sao. Muội nói ta khó nghe như thế, ta còn chưa tức giận, về phần muội thì sao? Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chỉ vì chút chuyện này mà muội cứ buồn bực với ta sao?”

Đột nhiên Nguyệt Tinh ngồi xuống, mở miệng nói liên hồi như thế.

Hương Vũ ngẩn người, cũng ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Nguyệt Tinh: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, sao thế? Muội tưởng rằng tỷ ngủ thiếp đi rồi.”

Nguyệt Tinh nghe lời này, bị nghẹn đến suýt chút nữa không thở được: “Muội muội muội, muội lăn qua lăn lại như thế, muội cảm thấy ta có thể ngủ được sao?”

Hương Vũ cẩn thận nghĩ lại, gật đầu: “Vâng, muội lăn qua lăn lại như thế đúng là tỷ tỷ ngủ không ngon.”

Lúc này Nguyệt Tinh mới thấy dễ chịu hơn: “Muội biết thì tốt rồi!”

Hương Vũ dùng tay chống cằm: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, thật xin lỗi.”

Bởi vì dùng tay chống cằm nên lời này nói ra vô cùng dịu dàng, có hơi trẻ con.

Nguyệt Tinh phất phất tay: “Được rồi, ta còn không biết muội sao, loại đầu óc như muội, ta đã sớm nhìn thành quen rồi! Nhưng mà ngược lại là muội, hôm nay sao thế, không phải thật sự bởi vì giận dỗi ta chứ?”

Hương Vũ: “Đương nhiên là không phải, Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ nghĩ đi đâu thế, muội là…”

Nghĩ tới đây, nàng thở dài.

Loại tâm sự này không thể nào nói ra với người khác được. Đặc biệt là hôm nay nàng gặp ba người nam nhân, một hầu gia nữa, nhưng lại không thể đạt được ước muốn, nghĩ lại cảm thấy bực mình.

Nguyệt Tinh nhìn thấy dáng vẻ sầu muội của nàng, hơi có chút quan tâm: “Muội sao thế?”

Hương Vũ cảm thấy trong lời nói của Nguyệt Tinh có vẻ quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mặc dù tính cách Nguyệt Tinh tỷ tỷ không tốt, nhưng tỷ ấy đối với nàng rất tốt.

Nàng nhớ tới trong giấc mộng kia, sau khi nàng bị hủy dung, Nguyệt Tinh tỷ tỷ còn giúp nàng mời đại phu, ôm nàng khóc.

Đột nhiên trong mắt nàng nước mắt đảo quanh.

Nguyệt Tinh thấy nàng như thế cũng giật nảy mình: “Được rồi được rồi, khóc cái gì chứ, ta cũng không bắt nạt muội!”

[yeungontinh.vn]Hương Vũ rưng rưng mắt nhìn Nguyệt Tinh một cách chăm chú: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, muội, muội, muội…”

Nguyệt Tinh thấy nàng như thế, lo lắng nói: “Rốt cuộc làm sao thế, ai bắt nạt muội?”

Hương Vũ thút thít, lại chỉ khóc không nói nên tiếng.

Nguyệt Tinh không chịu nổi: “Muội nói chuyện đi chứ? Đừng chỉ biết khóc không thế!”

Nhưng mà Hương Vũ muốn nói chuyện lại không thể nói ra được. Giấc mộng kia là một bí mật, nàng không thể tùy tiện nói ra cho người khác biết, cho dù sau này Nguyệt Tinh tỷ tỷ đối với nàng rất tốt thì nàng cũng không thể nói.

Nguyệt Tinh vẫn hỏi tiếp: “Rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ hôm nay ta nói chuyện khiến muội khó chịu? Muội để ý chuyện này làm gì, ta cũng không giận muội!”

Hương Vũ không thể nói gì khác hơn: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, cũng không có gì, chỉ là ngực muội đau quá mới không nhịn được mà khóc thôi.”

Nguyệt Tinh: “Ngực đau? Muội sao rồi?”

Nhắc đến chuyện này, mặt Hương Vũ đỏ tới mang tai, hai tay ôm ngực: “Muội đau ở đây…”

Nguyệt Tinh nghe nói thì khó hiểu: “Đau?”

Hương Vũ gật đầu: “Ừm… Thân thể này của muội không phải hỏng rồi chứ…”

Hôm nay có nhiều chuyện khiến nàng phải lo nghĩ lắm, bây giờ ngực lại hơi đau, nàng nghĩ đến đủ chuyện ban ngày cũng đã phí hết tâm tư. Chẳng lẽ cuối cùng nơi này bị người ta đụng hư mà không gả được cho nam nhân, chỉ có thể làm bạn bên phật hết quãng đời còn lại?

Nguyệt Tinh càng cảm thấy nghi hoặc, lập tức cầm đèn kéo áo giúp nàng nhìn.

Vừa vén vạt áo lên, trên da thịt tuyết trắng đó run rẩy ửng đỏ lên, đúng là hơi sưng.

Nguyệt Tinh lập tức kinh hãi: “Thiếu gia… Thiếu gia bắt nạt muội sao?”

Nhất thời trong lòng vừa chua xót, vừa đau lại yêu.

Hương Vũ lắc đầu: “Không phải thiếu gia.”

Nguyệt Tinh: “Đó là ai, ai bắt nạt muội chứ?”

Hương Vũ lắc đầu lần nữa: “Không ai bắt nạt muội cả, chỉ là muội không cẩn thận đụng phải…”

Nói đến đây, đột nhiên nàng dừng lại.

Nếu như nàng nói ban đầu nàng đụng vào ngực hầu gia, kết quả bị khuôn ngực khỏe mạnh của hầu gia đụng cho đau. Sau đó lại dùng đầu mình đụng vào mũi hầu gia, thì chắc rằng Nguyệt Tinh tỷ tỷ sẽ sợ đến mức đang sống sờ sờ bị dọa chết.

Tất cả mọi người đều sợ hầu gia, Nguyệt Tinh tỷ tỷ cũng sợ nữa.

Vì thế nàng nói súc tích: “Không cẩn thận đụng vào tảng đá.”

Nàng nói như thế, trong lòng lại thầm nghĩ, thật ra lồng ngực của hầu gia chẳng khác tảng đá mấy, gương mặt kia và tảng đá cũng không khác nhau nhiều, nói thế cũng không tính là gạt người.

Đụng vào tảng đá?

Trong lòng Nguyệt Tinh thông cảm, cũng không biết làm thế nào: “Sao muội đần như thế?”

Nàng vẫn luôn biết Hương Vũ đần, nhưng không nghĩ tới muội ấy có thể nhắm mắt đụng vào tảng đá, lại còn đụng đến mức mình thành thế này! [yeungontinh.vn]

Hương Vũ càng nghĩ càng uất ức, khó chịu nói: “Muội cũng không nghĩ đến vừa quay đầu đã đụng một tảng đá lớn.”

Nguyệt Tinh lắc đầu: “Muội xem muội này, nếu như đụng vào một nam nhân thì cũng thôi đi, còn có thể dựa vào! Kết quả muội lại đụng vào một tảng đá, đụng hư thì trách ai?”

Hương Vũ lập tức trừng to mắt: “Dựa vào?”

Nguyệt Tinh than: “Nếu như là nam nhân, còn là nam nhân có quyền thế, tốt xấu gì cũng là quản sự trong phủ thì chúng ta có thể dựa vào, cũng không sợ đụng hư. Nhưng muội chỉ đụng vào một tảng đá, muội nói muội nên tìm ai để nói lý lẽ đây?”

Trong lòng Hương Vũ khẽ động, có một chủ ý to gan hình thành trong đầu nàng.

Nàng căng thẳng nuốt nước bọt.

[yeungontinh.vn]Ngày mai, tiểu thư muốn để nàng đi cùng đưa đai lưng mới thêu cho hầu gia.

Nàng, nàng có thể dựa vào hầu gia sao?”

Chương 8: Ngực Hương Vũ, mũi hầu gia

[yeungontinh.vn] Dựa dẫm vào hầu gia, ý nghĩ này vừa xuất hiện, suy nghĩ của Hương Vũ hoạt động ngay.

Nhưng mà dựa dẫm thế nào?

Nàng nghĩ đến việc mình đi qua hầu hạ hầu gia, lập tức cột sống khẽ rét run lên.

Đây cũng quá dọa người rồi.

Hai tay Hương Vũ che lấy ngực mình, khẽ hỏi Nguyệt Tinh: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu đó là người có quyền thế, mà mình muốn dựa dẫm vào thì phải làm thế nào? Nếu đối phương thật sự rất lợi hại, vậy chẳng phải chúng ta sẽ ăn thiệt thòi sao?”

Nguyệt Tinh khinh bỉ nhìn lướt qua nàng: “Ăn thiệt thòi, sao lại gọi là ăn thiệt thòi chứ? Muội là đồ ngốc, muội phải nhớ kỹ, mặc dù bây giờ chúng ta là đại nha hoàn bên người tiểu thư, đi ra ngoài cũng xem như nở mày nở mặt, ai cũng gọi một tiếng tỷ tỷ, nhưng thật ra chúng ta là cái thá gì chứ? Hễ chủ tử không vui, còn không phải bị kéo ra ngoài phối với nô tài sao, mà cũng chưa biết phối với dạng người thế nào nữa! Cho nên thân phận này của chúng ta đê tiện đến mức không thể đê tiện hơn. chỉ cần có thể dính líu đến những người có thân phận cao quý một chút thì chúng ta đã thắng. Về phần ăn thiệt thòi…”

Nguyệt Tinh nói đến đây, trên mặt ửng đỏ: “Ăn thiệt thòi tính là gì chứ? Ta chỉ hận không thể ăn thiệt thòi từ quý nhân, ăn thiệt thòi của quý nhân cũng có chỗ tốt! Ta chỉ hận không có cơ hội thôi!”

Hương Vũ như có điều suy nghĩ.

Trong phút chốc Nguyệt Tinh nhìn vào nơi đó của Hương Vũ, lại nói ngày mai sẽ đến chỗ tiểu thư xin một chút cao hoa hồng: “Thứ đó tốt, xoa cho muội, nhất định sẽ không còn sưng nữa.”

Nhưng mà Hương Vũ lại không nghe vào tai, nàng còn đang suy nghĩ chuyện dựa vào hầu gia.

Hầu gia là người thật sự rất đáng sợ, nhưng đúng là vì hầu gia nên nàng mới bị sưng lên như thế. Nếu như bởi vì chuyện này mà nàng không thể nào lập gia đình thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng phải lẻ loi một mình giống Vương ma ma ở trong phủ sao? Vậy cũng quá thảm rồi!

Nếu phải rơi vào kết cục đó, không bằng nàng buông tay đánh cược một lần, tranh thủ ra tay từ nơi hầu gia biết đâu sẽ được chút gì đó.

Hương Vũ nghĩ như thế, rốt cuộc cũng lấy dũng khí nắm chặt nắm đấm, lại hỏi Nguyệt Tinh: “Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ nói sao chúng ta có thể dựa vào quý nhân được?”

Lúc này Nguyệt Tinh đã buồn ngủ, nghe nói như thế thì mơ mơ màng màng nói: “Có thể làm gì chứ, chính là đem chứng cứ bày ra, trực tiếp hỏi quý nhân, ngài xem ngài nên làm gì đây!”

Còn có thể như thế sao?

Trong lòng Hương Vũ khó mà tưởng tượng nỗi, cảm thấy chủ ý này nghe cũng không tốt, nhưng mà cũng không nghĩ ra cách gì khác. Cuối cùng nàng lăn qua lăn lại rồi ngủ mất. [yeungontinh.vn]

Đến ngày hôm sau, đến phiên nàng hầu hạ trước mặt tiểu thư. Khi trời chưa sáng nàng đã vào phòng, đi qua lấy nước chuẩn bị cho tiểu thư rời giường. Đợi đến lúc tiểu thư thức dậy, nàng hầu hạ rửa mặt, hầu hạ chải tóc thay áo, bận rộn xoay vòng.

Đợi đến khi cuối cùng có thể nghỉ một chút thở một hơi, nàng mới cảm thấy trước ngực càng căng đau hơn. Căng đau đến mức tầng sa mỏng kia bao bọc lấy nơi đó có cảm giác hơi chật, điều này càng khiến trong lòng nàng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Sẽ không phải thật sự hỏng chứ?

Sao mà ngủ một giấc còn chưa thấy đỡ hơn?

Nàng không có tâm trạng ăn cơm, vội vàng trở về phòng cởi ra. Sau khi cởi ra, nàng cẩn thận nâng lên nhìn một phen, thật ra đã hết sưng rồi, không hề đỏ rực như ngày hôm qua. Nhưng mà nàng cẩn thận xem xét kỹ một phen, đúng là bên trong ẩn ẩn trướng đau, không giống như trước kia.

Hương Vũ càng thêm mờ mịt, nghĩ đến chẳng lẽ thật sự hỏng rồi?

Nhưng hỏng là thế nào nàng cũng không biết nữa!

Dù cho ở trong mộng nàng sống nhiều năm rồi, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại chuyện thế này.

Liên quan đến cái này, ấn tượng duy nhất của nàng chính là cô gia tương lai sẽ nâng niu cái này của nàng mà nói, dáng vẻ này của nàng là tốt nhất trên đời, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng có thể bị mê hoặc chết.

Ô ô ô ô…

Hương Vũ đau khổ té nằm trên giường, nàng không muốn mê hoặc chết nam nhân trên đời này, nàng chỉ muốn mê hoặc hôn phu tương lai của nàng thôi!

“Hương Vũ, sao muội còn ở trong phòng? Tiểu thư gọi muội đấy!” Đột nhiên Lan Nhược đi vào, gọi nàng: “Mau đi đi, tiểu thư bảo muội đi qua đấy!”

Hương Vũ nghe vậy thì lốc cốc đứng lên, sửa sang lại váy áo tóc tai một chút rồi vội vàng chạy tới.

Lúc nàng chạy tới, tiểu thư Hoắc Nghênh Vân đã dùng bữa xong đang đợi nàng. Tiểu thư nhìn thấy nàng, rất không vui nói: “Trốn đi đâu thế, vậy mà lại lười biếng như thế. Không phải ta đã nói với ngươi từ sớm ngươi phải theo ta đi đến nơi cha ta sao?”

Hương Vũ nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nói: “Vâng vâng vâng, tiểu thư, đều do Hương Vũ!”

Lúc này đột nhiên Hoắc Nghênh Vân chẳng nói gì cả, nhìn nàng: “Miệng ngươi bôi thứ gì thế?”

[yeungontinh.vn]Chiếc miệng nhỏ đầy đặn hồng hồng vốn dĩ đã rất đẹp, Hoắc Nghênh Vân biết điều này. Nhưng mà bây giờ Hoắc Nghênh Vân phát hiện, trên chiếc miệng nhỏ của Hương Vũ lại lộ ra ánh sáng, nhìn qua giống như bôi son thượng đẳng vậy.

Hương Vũ vô thức sờ lên môi mình: “Nô tỳ không có bôi gì cả!”

Đừng nói bôi gì đó, hôm nay nàng còn chẳng có tâm trạng ăn đồ ăn sáng.

Hoắc Nghênh Vân thu lại ánh mắt: “Được rồi, cùng ta đi thôi.”

Hương Vũ vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Trên đường đi, Hoắc Nghênh Vân lại dặn dò Hương Vũ cái này cái kia một phen. Hương Vũ tổng kết một phen, chính là ngộ nhỡ tiểu thư và hầu gia nói chuyện dính đến đai lưng thì Hương Vũ nhất định phải nói bóng nói gió giúp đỡ chỉ điểm, tránh cho Hoắc Nghênh Vân gặp rủi ro bị nhìn thấu.

Đương nhiên nếu như không nhắc đến chủ đề này thì nàng ở đằng sau làm cọc gỗ là được rồi.

Trái tim của Hương Vũ đập thình thịch, nàng vô thức hi vọng mình chỉ làm cọc gỗ, dù sao hầu gia cũng đáng sợ như thế, ngay cả tiểu thư cũng sợ hầu gia mà.

Nhưng mà… Nàng nhớ tới ngực của mình có cảm giác không giống như trước, nàng lại khẽ thì thầm.

Cứ tính như thế sao?

Nếu như nàng không nhắc đến nỗi uất ức của mình, sợ là hầu gia vĩnh viễn không biết.

Nếu mình không nói muốn dựa dẫm gì đó thì là cả đời này không có nam nhân nào cần, cũng sẽ không nói đạo lý được!

Nhưng mà, nhưng mà hầu gia thật sự rất dọa người!

Ngay lúc Hương Vũ đang rầu rĩ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc nàng cũng đã đi theo tiểu thư đến thư phòng của hầu gia.

Đương nhiên thư phòng của hầu gia khác với những nơi khác, không nói đến phong cách xây dựng, mà ngoài cửa viện còn có hai thị vệ vô cùng tỉnh táo canh giữ. Một thị vệ nghe nói mục đích của tiểu thư khi đến thì vào bẩm báo, một thị vệ còn lại thì hầu ở nơi đó nhìn không chớp mắt.

Lúc Hương Vũ đang miên man suy nghĩ thì vừa lúc thấy thị vệ, dáng vẻ cũng không tệ, thân thể cũng cao cao.

Nàng không nhịn được mà nghĩ thật ra nam nhân trong hầu phủ rất nhiều, ngoại trừ Nhị Cẩu Tử còn có thị vệ Giáp, thị vệ Ất, thị vệ Bính, thị vệ Đinh, nhưng mà phải xem người ta có muốn cưới nàng hay không thôi.

Có lẽ ánh mắt nàng nhìn qua lộ liễu, chờ đến khi nàng tỉnh táo lại thì nàng thấy thị vệ mặt đỏ đến mang tai nhìn nàng.

Lúc này nàng mới chợt hiểu nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta, nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, chỉ muốn cúi đầu xuống nhìn viên gạch dưới đất.

Cũng may rốt cuộc vào lúc này cũng có một người thị vệ khác đi đến mời tiểu thư đi vào. Nàng cũng vội vàng theo tiểu thư đi vào.

Vừa bước vào, trái tim của Hương Vũ bắt đầu thắt chặt từng cơn.

Nàng phát hiện có lẽ trước đó mình suy nghĩ nhiều rồi.

Thư phòng của hầu gia và các viện tử trong hầu phủ cũng không có gì khác biệt, nhưng khi bước chân đi vào, nàng lại cảm giác được một luồng khí tức uy nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy không giống nơi khác. [yeungontinh.vn]

Đây là nơi ở của chủ nhân phủ Định Viễn hầu, đây là Định Viễn phủ, nơi người người e ngại.

Muốn dựa dẫm vào vị này?

Hương Vũ thầm nghĩ, chờ đến lúc nàng gặp tiểu thư không sợ nữa thì mới suy nghĩ thêm về việc dựa dẫm hầu gia đi!

Nàng nơm nớp lo sợ đi sau lưng tiểu thư đi vào, lúc đi vào thì hầu gia đang xem sách. Tiểu thư đi lên bái kiến, Hương Vũ cũng vội vàng ở phía sau bái.

Sau khi bái xong thì không dám ngẩng đầu.

Nàng sợ.

Cái gì mà chí khí hùng tâm vạn trượng, lúc bước vào viện đã bị dọa mất sạch, chứ đừng nói đến chuyện dựa dẫm vào hầu gia.

Nàng có thể dựa dẫm vào hầu gia sao? Cái gì mà giấc mộng Xuân Thu chứ!

Nàng cúi đầu, ngay cả lên tiếng cũng không dám thốt lên, chỉ mong hầu gia quên đi chuyện này đi, tuyệt đối đừng nhìn thấy nàng.

Ai ngờ ngay lúc này, đột nhiên hầu gia lại nói: “Lan Huệ trên đai lưng này thêu không tệ, sống động như thật, kỹ thuật của Nghênh Vân tiến bộ rồi.”

Hoắc Nghênh Vân nghe nói vậy thì cười đáp: “Phụ thân, nữ nhi thêu chiếc đai lưng này cho phụ thân tốn cũng không ít tâm huyết, cũng không biết ngón tay bị kim đâm mấy lần. Về phần hoa văn huệ lan này thì nữ nhi đã lật khắp các bức tranh mới tìm được một hoa văn như thế, con nghĩ chắc phụ thân sẽ thích! Nhưng mà nữ nhi chịu khổ cũng không tính gì là, chỉ cần phụ thân thích thì nữ nhi vui rồi!”

Lời nói này vừa ngọt lại thông minh, vô cùng hiếu thuận, nhìn sơ qua thì có vẻ rất tốt đẹp.

Nhưng mà Hương Vũ đang cúi đầu ở bên cạnh lại cảm thấy hoảng sợ.

A a a không đúng không đúng, đây không phải là Lan Huệ, mà là Mặc Lan!

Nàng dè dặt ngẩng đầu nhìn qua, muốn nháy mắt với tiểu thư, không thì cứ nói tiếp ngộ nhỡ hầu gia biết đó là Mặc Lan thì không biết ngài ấy nghĩ thế nào nữa!

Nhưng mà đương nhiên là tiểu thư không nhìn thấy, tiểu thư đang ở đó say sưa quên mình kể mình thêu Lan Huệ như thế nào.

Hương Vũ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng lo lắng đến khó chịu, vì sao tiểu thư không nhìn nàng! [yeungontinh.vn]

Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt liếc nhìn qua tiểu nha hoàn, đương nhiên thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu nha hoàn kia, chỉ thiếu điều nàng chạy tới túm tay áo của Nghênh Vân.

Hắn lập tức lãnh đạm nói: “Nếu như thế thì lần sau con thêu cho ta một cái Mặc Lan đi.”

Hoắc Nghênh Vân nghe vậy thì liên tục gật đầu.

Hương Vũ nghe thế thì càng thêm thở dài.

Nàng thề, nhất định hầu gia đã nhìn thấy, nên cố ý nói như thế!

Sau khi đi tới chỗ của hầu gia, Hoắc Nghênh Vân rất vui vẻ, cười nói với nói với Hương Vũ: “Lần này làm rất tốt, thưởng ngươi một lượng bạc!”

Hương Vũ ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết rốt cuộc mình có nên nói với tiểu thư hay không.

Bây giờ tiểu thư đang vui vẻ như thế, nếu nàng nói thì tiểu thư có tức giận mà tát nàng một cái hay không?

Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy dáng vẻ đần độn của nàng: “Ngươi sao thế, thưởng cho ngươi một lượng ngươi còn chê ít à?”

Hương Vũ vội vàng liều mạng lắc đầu, lại liên tục giải thích, cuối cùng nói: “Trong lòng nô tỳ rất cảm kích!”

Tâm trạng của Hoắc Nghênh Vân rất tốt, cũng lười so đo với nàng: “Cả ngày ngươi đều đần độn, cũng chỉ có khéo tay thôi.”

Hương Vũ lại vội vàng gật đầu: “Vâng, nô tỳ đần độn, nhờ tiểu thư bao dung nô tỳ, không thì người đã sớm đuổi nô tỳ đi rồi.”

Lời nói này khiến cho lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất vui, nàng ta bước nhẹ trở về. Đi được vài bước, Hương Vũ phát hiện phương hướng không đúng: “Tiểu thư muốn đi đến chỗ của thiếu gia sao?”

Hoắc Nghênh Vân gật đầu: “Đúng thế, ta muốn nói chuyện với Nghênh Phong một chút. Hôm nay đúng là mặt trời mọc ở hướng tây, vậy mà hôm nay sắc mặt của phụ thân đối với ta lại không tệ!”

Phải biết ngày xưa, phụ thân đối với nàng không hề có biểu cảm gì, vậy mà hôm nay lại khen nàng thêu đẹp.

Tâm trạng của nàng rất tốt nên quyết định khoe khoang một chút với đệ đệ của mình.

Nhưng mà Hương Vũ nghe xong lại trở nên rụt rè.

Nàng không nên đi đến chỗ thiếu gia, nàng không muốn nhìn thấy thiếu gia, một chút cũng không muốn!

Hoắc Nghênh Vân đi hai bước, phát hiện Hương Vũ không đi cùng, cảm thấy buồn bực: “Ngươi đứng ngốc ở đấy làm gì?”

Hương Vũ vội vàng cúi đầu mà nói: “Tiểu thư, đột nhiên nô tỳ nhớ ra, mấy hôm trước người bảo nô tỳ thêu giày, bây giờ còn mấy châm nữa là xong rồi, nô tỳ có thể trở về tranh thủ thêu không?”

Hoắc Nghênh Vân cũng không nghĩ nhiều: “Tùy ngươi.”

Hương Vũ cảm ơn trời đất, nhìn thấy Hoắc Nghênh Vân rời đi, nàng cũng nhấc váy vội vàng chuồn lẹ. [yeungontinh.vn]

Lần này đến viện của hầu gia nàng cũng đã hiểu rõ, nàng vẫn nên tìm Nhị Cẩu Tử thôi. Chọn Nhị Cẩu Tử, bảo Nhị Cẩu Tử cưới mình là tốt nhất!

Ai ngờ mới vừa đi được hai bước, đột nhiên nàng đụng phải cái gì đó.

Nàng bị đụng vô cùng đau đớn, hơn nữa còn đụng…

Hương Vũ hoảng sợ sờ miệng mình, nàng phát hiện ở miệng mình lại xuất hiện một sợi lông.

Nàng kinh ngạc nhìn sang, lại phát hiện trước mắt có một nam nhân mặc áo bào màu đen thong dong đứng đó, còn có một con…

Hương Vũ lảo đảo lui lại ba bước.

Đó là một con chó, một con chó đặc biệt lớn, con chó này có dáng vẻ hơi kì lạ!

Một bộ da lông đen bóng, còn có đầu trông giống mèo, lại có hai lỗ tai nho nhỏ.

Nhưng mà trông có vẻ vô cùng hung dữ, còn có răng nanh!

Xem ra đây là một con chó hoang ăn thịt người.

Hương Vũ hoảng sợ trừng to mắt, run lẩy bẩy mà nhìn hầu gia.

Vì sao hầu gia lại dẫn theo một con chó xuất hiện ở đây, ngài ấy muốn đem mình cho chó hoang ăn sao?

Chân nàng mềm nhũn, xoạt một tiếng quỳ ở nơi đó: “Hầu, hầu, hầu…”

Con chó đen kia mở to mắt mà nhìn nàng, hơi thổ hồng hộc phun lên gò má nàng, chỉ một chữ mà nàng lắp bắp sửng sốt nhiều lần không nói ra được.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy thì hơi đưa tay ra.

Con chó đen lớn kia rất nghe lời chạy đến dưới chân của Hoắc Quân Thanh, nằm xuống dưới.

Hương Vũ thấy rốt cuộc con chó đen lớn kia cũng cách xa mình, lúc này mới khẽ thở ra. Sau khi thở ra một hơi, nước mắt gần như rơi như mưa.

Nàng thật thê thảm!

Suýt nữa đã bị chó ăn.

Hoắc Quân Thanh: “Ngươi vội vàng hấp tấp như thế là muốn chạy đi đâu?”

Hương Vũ: “Nô tỳ, nô tỳ còn có việc…”

Hoắc Quân Thanh: “Việc gì?”

Trong lòng Hương Vũ siết chặt, không biết nói thế nào.

Trong lòng nàng có ngàn vạn suy nghĩ, hết cái này đến cái khác, chính nàng cũng loạn.

Hoắc Quân Thanh thấy nàng không nói, đôi lông mày lạnh lùng nhíu lại, hắn lại nói: “Gấp gáp như thế, có phải muốn tìm nam nhân không?”

Mặt của Hương Vũ lập tức đỏ lên, miệng nhỏ vừa khép lại, lại không thể nói nên lời.

Hoắc Quân Thanh cười lạnh một tiếng, giơ tay lên sờ vào mũi mình.

Hắn tung hoàng sa trường vài chục năm, chiến khắp thiên hạ không có đối thủ, kết quả lại bị đầu của một tiểu cô nương đụng vào mũi.

Đương nhiên hắn sẽ không nói tối hôm qua mũi hắn cảm thấy ê ẩm lại đau đau.

Hương Vũ quỳ ở nơi đó, im lặng nửa ngày mới nói ra được một câu: “Nô tỳ muốn tìm đại phu xem bệnh.”

Lúc Hương Vũ nói ra lời này, tim nàng như ngừng đập, mặt cũng kìm nén đến đỏ bừng.

Hoắc Quân Thanh: “Bệnh à?”

[yeungontinh.vn]Hương Vũ khẽ cắn môi, lại khẽ cắn môi, rốt cuộc mặc kệ mà nói: “Nơi này của nô tỳ bị đụng hư…”

Hoắc Quân Thanh nhíu mày nhìn sang, đã nhìn thấy hai tay tiểu cô nương chạm vào chỗ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.