Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 41+42




Chương 41: Tiểu thư ghen tị với ta

Sau khi tất cả mọi chuyện ngừng lại, Hương Vũ cảm thấy mình như bị giày vò thành một vũng nước, mềm nhũn ngồi phịch ở đó, thậm chí còn không muốn nhúc nhích ngón chân.

Hầu gia ôm nàng lên, nàng cũng ngoan ngoãn ôm lấy hắn.

Sau đó, hầu gia dùng môi hôn lên vành tai của nàng, nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại cảm thấy thật sự không còn chút sức lực nào, vẫn nhắm hờ mắt, ngay cả mở mắt ra cũng chẳng muốn.

Trái lại hầu gia ôm lấy nàng, khẽ hỏi nàng: “Hôm nay tiểu thư có đến đây?”

Khi Hương Vũ vừa nghe đến tiểu thư thì lập tức giật mình một cái rồi mở mắt ra.

Sao nàng lại quên mất, đã nói phải gối đầu bên tai hầu gia nói chuyện, phải minh oan kể ra uỷ khuất của nàng.

Thế là nàng nghĩ đến điều đó mới gật đầu: “Tiểu thư muốn xông vào, nô tỳ vô cùng sợ hãi, thật may là có Bạch Giản cô nương đến…”

Thế mà nói được nửa câu, trong mắt hầu gia hiện lên vẻ không vui.

Hương Vũ lập tức biết được không được nhắc đến Bạch Giản cô nương.

Nàng khẽ nói: “Dù sao tiểu thư cũng định xông vào, nô tỳ vô cùng sợ hãi, may mà không vào…”

Hoắc Quân Thanh: “Nàng sợ nàng ta gì chứ?”

Hương Vũ: “Nô tỳ vẫn là nha hoàn ở bên cạnh tiểu thư. Nếu như tiểu thư xông vào mà biết nô tỳ đang ở đây, chẳng phải là muốn đánh chết nô tỳ sao?”

Hoắc Quân Thanh: “Nàng dám.”

Hắn chỉ nói hai chữ nhưng lại trầm thấp mạnh mẽ.

Hương Vũ nghe vậy, trong lòng thầm hiện lên chút vui mừng, xem ra nàng không cần sợ hầu gia nữa. Nếu tiểu thư thật sự đánh nàng, hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho nàng?

Ngay lúc đó trong mắt nàng có vẻ vui mừng, nàng duỗi tay ra, miễn cưỡng ôm lấy cổ hầu gia: “Có hầu gia che chở, đương nhiên nô tỳ không sợ.”

Nữ tử có thân thể trắng nõn mịn nàng dựa sát vào ngực hắn, khi nói chuyện giống như mật ong toát ra sự ngọt ngào, làm sao có thể khiến người ta không thích được.

Hoắc Quân Thanh đã sống hơn ba mươi tuổi cũng không quan tâm đến chuyện nam nữ, bây giờ có được một tiểu nha hoàn như vậy, đã nếm trải đủ mùi vị, ít nhiều có chút tham luyến. Có biết bao nhiêu nam tử hán có chí lớn, dường như đều bị nữ tử xinh đẹp dịu dàng này hòa tan.

Hết lần này tới lần khác nàng cứ làm nũng, ôm lấy hắn như thế này, nói rằng đã có hầu gia rồi nên không sợ, làm sao có thể không khiến người ta yêu thương chứ. Ngay lúc đó hắn ôm lấy nữ tử này, đúng là hận không thể hoà tan vào trong xương cốt.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ cắn vành tai này trêu đùa một phen, nói với giọng khàn khàn: “Trước tiên nàng hãy sống ở biệt viện này một khoảng thời gian, đến lúc đó bản hầu tự có sắp xếp.”

Hương Vũ nghe thấy lời này của hầu gia thì trong lòng càng thích hơn, càng thêm dính sát vào cơ thể hầu gia, xoay eo quấn lấy giống như mạch nha, chọc hầu gia càng thêm động tình, muốn ngừng mà không được.

Hương Vũ hầu hạ cả đêm, ngày hôm sau nàng mệt đến mức nằm co quắp bất động ở đó, dù cho nghe tiếng hầu gia đứng dậy, nàng cũng giả vờ ngủ.

Nàng sợ rằng ngộ nhỡ nếu mình tỉnh thì sẽ phải hầu hạ phục vụ hầu gia, ngộ nhỡ lúc hầu hạ ngài ấy đột nhiên muốn làm chuyện đó, chẳng phải là nàng sẽ mệt chết sao?

Nàng cũng muốn lười biếng một lúc.

Vì thế nàng nghe âm thanh sột soạt kia, nghe thấy hầu gia đang mặc quần áo đeo quan.

Thật vất vả hầu gia mới rửa mặt xong xuôi, nàng tưởng rằng hầu gia sắp đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, nhưng ai biết được rằng, hầu gia quay đầu về phía giường, cúi đầu nhìn nàng nằm trên giường.

Tim Hương Vũ đập thình thịch, thầm nghĩ chẳng lẽ bị nhìn thấu rồi?

Nàng nhắm chặt hai mắt, nín thở không dám cử động.

Đúng lúc này, nàng cảm giác được có ngón tay có vết chai mỏng khẽ lướt qua gò má mình, có chút ngứa, có chút tê dại, nàng khẽ run lên, lại có chút thích thú không nói nên lời.

Thậm chí lúc đầu ngón tay rời đi, nàng lại có chút thất vọng mất mát.

Đến khi nàng mở mắt ra, hầu gia đã rời đi rồi.

Nàng đứng dậy, mặc váy áo vào, nhìn ra ngoài từ khung cửa sổ, chỉ nhìn thấy hầu gia dường như đã xoay người lên ngựa.

Khi ngài ấy phóng người lên ngựa, ngài ấy mạnh mẽ cường tráng, oai hùng phi phàm.

Hương Vũ nhìn dáng vẻ này của hầu gia lại có chút lưu luyến.

Nàng đã từng chỉ là một tiểu nha hoàn nhìn hầu gia ở phía xa xa cảm thấy vô cùng lo sợ. Đối với nàng mà nói, hầu gia không liên quan đến vẻ đẹp hay xấu, không liên quan đến tốt xấu, mà người đó chính là người nắm sự sống chết của nàng trong tay.

Lúc ở cùng hầu gia, đương nhiên nàng phải quỳ gối hoặc cúi đầu dịu dàng khéo léo, cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy tư thế oai hùng của hầu gia xoay người lên ngựa.

Hương Vũ dựa vào khung cửa sổ nhìn hầu gia, nhìn thấy hầu gia lên ngựa, nhìn thấy hầu gia được bao quanh bởi mấy tên thị vệ rời khỏi trang viện, mãi cho đến khi mấy con kỵ mã rẽ ngoặt bị cây cối che khuất thì mới khi thu hồi ánh mắt.

Vào lúc này lại có một vài vú già tiến đến để hầu hạ Hương Vũ.

Hương Vũ vẫn không quen mấy nhưng cũng để bọn họ hầu hạ nàng.

Thường ngày nàng hầu hạ tiểu thư, bây giờ lại có một ngày nàng được hầu hạ. Loại cảm giác này vẫn có chút mới lạ và không thể tin được, giống như là đang mơ, cả cơ thể đều đang lơ lửng trên mây.

Lúc này, vú già dẫn đầu lại nói: “Cô nương, hôm nay bên ngoài đưa tới một ít cua tươi, ta định bảo nhà bếp nấu cho cô nương ăn. Cô nương muốn chưng hấp, hay là hấp trứng, hoặc là xào tương?”

Hương Vũ nghe vậy, có chút ngạc nhiên: “Lúc này cua ở đâu ra?”

Những con cua tươi này bình thường trong hầu phủ cũng hay có ăn, bọn họ làm nha hoàn thỉnh thoảng cũng có thể phân chia chút thức ăn còn lại, cho nên cũng biết được rằng, cua vào lúc lập thu mới béo mập lên được. Lúc này suy cho cùng cũng sớm hơn một chút.

Vú già cung kính cười nói: “Đây là cua trước mùa, cũng không nhiều, là đồ tươi của các quý nhân.”

Hương Vũ nghe thấy hai từ “Đồ tươi” đương nhiên có chút thèm ăn, nên nói: “Vẫn nên hỏi xem hầu gia thích ăn thế nào trước đã. Nếu hầu gia không có ở đó, hoặc là hầu gia cảm thấy như thế nào cũng được, thì hấp đi cũng được.”

Vú già đó gật đầu tuân lệnh, chốc lát lại bưng bữa sáng đến hầu hạ Hương Vũ dùng.

Bữa sáng toàn là những thứ tinh tế, ngoài ra còn có thêm một chén tổ yến dâng lên cho Hương Vũ thưởng thức.

Hương Vũ dùng những thứ khác trước, cố ý chỉ ăn sáu bảy phần cho no, sau đó để các vú già đi xuống, nàng ngồi dựa trước ô cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ở đây, bưng bát canh tổ yến thưởng thức.

Lúc này, những cây cổ thụ bên ngoài tỏa bóng mát, lấm tấm ánh nắng từ kẽ hở giữa những tán lá xanh chiếu xuống trước song cửa sổ, cũng chiếu xuống lên cơ thể của Hương Vũ, làn gió mát ở vùng ngoại thành mang theo một chút hương hoa thoang thoảng.

Canh tổ yến nấu lên vẫn có từng sợi từng sợi, dường như có mùi tanh trứng gà, nhưng Hương Vũ lại hơi thích cái mùi vị này.

Hương Vũ nghĩ, đây chính là hương vị của sự vinh hoa phú quý và cơm ngon áo đẹp.

Nàng thoải mái nhắm mắt lại, nghĩ đến hầu gia, nghĩ về một ngày tốt đẹp trong tầm tay này, không khỏi mỉm cười.

****************

Mà trong trang viện này, hôm qua mấy vị bằng hữu của Hoắc Nghênh Vân đã rời đi, trở về gần đến trang viện của mình, chỉ có mấy người quan hệ thân cận là được giữ lại hầu hạ, chơi đùa với Hoắc Nghênh Vân.

Ngày hôm đó các nàng đang nhảy dây dưới những tán hoa râm mát, liền nhìn thấy bên kia có người hầu đang vội vã xách một chiếc giỏ tre.

Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy, tự nhiên hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

Lan Nhược hầu hạ bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng đi tới, sai vú già đi nghe ngóng một chút, sau đó quay lại bẩm: “Nghe nói bên ngoài đem vào mấy con cua trước mùa, chuyên cho quý nhân được hưởng.”

Người đang nhảy dây cùng nàng trong đó có một người là muội muội của Sở Đàm Vân , tiểu thư Sở gia Sở Đàm Hồng.

Sở Đàm Hồng thấy vậy, không khỏi kinh ngạc: “Ta nghe nói hàng năm địa phương sẽ có tiến cống một số cống phẩm, đều sẽ được đặc biệt gửi đến phủ Định Viễn hầu, con cua trước mùa này có lẽ là một trong số đó. Nhưng rất hiếm khi có khách từ thành Yến Kinh đến phủ này, có lẽ là khách quý nên mới dụng tâm tiếp đãi cẩn thận như vậy. ”

Vẻ mặt của Hoắc Nghênh Vân lại có chút khó coi, dù sao nàng cũng là tiểu thư hầu phủ, vậy mà nàng còn không biết những chuyện này.

Nhưng sau khi nghe Sở Đàm Hồng nói như vậy, nàng cũng liền tìm cho mình một bậc thang, khẽ nói: “Nói cũng phải, ta cũng không biết thân phận cao quý như thế nào. Ngày khác trở về phủ, ta sẽ hỏi phụ thân một chút mới được được.”

Trong lúc nói chuyện như vậy, Lan Nhược khẽ nói: “Vừa rồi nô tỳ đã cố ý nghe ngóng, mặc dù không nghe rõ, nhưng nghe ý đó, đúng là một nữ tử. Bởi vì trong lời nói của vú già đó có nhắc tới rằng mới trang điểm xong, còn nói là chuẩn bị canh tổ yến cái gì đấy.”

Khi Lan Nhược vừa nói câu này, Hoắc Nghênh Vân và Sở Đàm Hồng đưa mắt nhìn nhau.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi?

Sở Đàm Hồng có chút tò mò: “Chẳng lẽ là…”

Nàng ấy muốn nói là, chẳng lẽ hầu gia muốn tái giá sao? Nhưng rốt cuộc đó là một cô nương trẻ tuổi, lời này khó mà nói ra nên không đề cập đến.

Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, thoáng chút đăm chiêu.

Nàng biết rằng năm xưa phụ thân đã đến thành Yến Kinh, lại có một vài quý nữ trong kinh thành, bọn họ đều là những cô gái trẻ tuổi chưa từng xuất các mến mộ phụ thân, muốn gả cho phụ thân, nhưng xưa nay phụ thân không để tâm đến điều đó.

Nàng liền yên tâm, nghĩ rằng phụ thân hẳn là không muốn tái giá nữa, mà nàng với đệ đệ chính là con cái duy nhất trong phủ.

Nhưng bây giờ……

Nàng lại nhìn về phía trúc lâu cách đó không xa, nếu thật sự trong trúc lâu có người phụ thân muốn nạp thiếp, che giấu khách quý đến từ thành Yến Kinh, chỉ sợ là bản thân thật sự có thể sẽ có kế mẫu.

Kế mẫu?

Trong lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất khó chịu.

Phụ thân mới ba mươi tuổi, nếu có tái giá, chỉ sợ chắc chắn sẽ có con, nếu thật sự có đệ đệ muội muội nào đó, mình và đệ đệ sẽ ít được sủng ái hơn, tương lai còn không biết như thế nào nữa.

Hoắc Nghênh Vân nhìn chằm chằm vào trúc lâu kia, ai biết được đúng lúc này, nàng nhìn thấy chỗ bên ngoài song cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy được một đoạn ống tay áo màu xanh lá mạ, bị gió thổi ra, nhẹ nhàng quét lên cửa sổ trúc.

Trong lòng nàng càng siết chặt, xem ra quả nhiên đây là một thiếu nữ!

Khẽ siết chặt sợi dây bàn đu, nàng cắn môi suy nghĩ, nếu không biết thì cũng thôi, nếu đã gặp phải, dù sao cũng phải nghĩ cách thăm dò thân phận của đối phương.

Mà ngay phía sau khung cửa sổ này, sau khi Hương Vũ thưởng thức món canh tổ yến thơm ngon, đặt chiếc chén sứ nhỏ sang một bên, tự có vú già dọn đi, lại hỏi nàng có muốn dùng một ít trái cây tươi không. Nàng lắc đầu tỏ ý không cần, bảo vú già lùi xuống.

Song cửa sổ hé mở, gió thổi bay lọn tóc của nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống ống tay áo màu xanh lá mạ của mình.

Nhất thời không khỏi cảm khái, cuộc sống này quá thoải mái.

Bây giờ nghĩ đến giấc mơ của mình, vẫn còn liều mạng vùng vẫy muốn tìm một người đàn ông để gả đi, thực sự bừng tỉnh.

Gả cho một nam nhân bình thường thì có ích lợi gì, vẻ ngoài của bản thân xinh đẹp như vậy, có thể dễ dàng trêu ghẹo nam nhân, có mấy ai có thể bảo vệ được nàng? Cuối cùng vẫn không phải còn bị những kẻ quyền thế ham muốn sao?

Tốt hơn là vẫn đi theo hầu gia.

Một nam nhân như hầu gia, thoát y vô cùng hùng vĩ, mặc dù bằng lòng thương nàng

Đặc biệt là sáng nay.

Nàng nhớ lại lúc trước khi rời đi, cảm giác đầu ngón tay của hầu gia lưu lại trên má nàng, trái tim không khỏi run lên.

Đang nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.

Ngẩng đầu nhìn qua, cách qua khung cửa sổ và tán lá xum xuê, lờ mờ nhìn thấy ai đó trong bóng cây đằng kia đang mơ hồ dõi theo nàng.

Ôi, đó là tiểu thư!

Hương Vũ giật nảy mình, hóa ra là tiểu thư vẫn chưa rời đi.

Nàng vội vàng đóng song cửa sổ lại.

Chương 42: Ta chính là quý nhân kia

Sau khi Hương Vũ bị tiểu thư Hoắc Nghênh Vân dọa cho giật mình một cái, tinh thần nàng hơi hoảng hốt.

Nàng nghĩ đến, nếu như tiểu thư biết việc nàng làm nha hoàn thông phòng của hầu gia, sợ là càng giận dữ hơn, còn không biết đối xử với nàng thế nào.

Nàng đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể dựa vào hầu gia dù sao cũng thương xót nàng, đừng để tiểu thư bắt nạt nàng.

Cũng may dường như hầu gia đối với nàng vẫn rất tốt…

Đang suy nghĩ miên man, con cua cũng nổi lên.

Con cua này rốt cuộc cũng là còn sớm, kích thước vô cùng nhỏ, nhưng mà sau khi Hương Vũ cầm lấy mới phát hiện bên trong mai phồng lên đầy gạch cua. Sau khi nàng lột ra thì mừng rỡ không thôi.

Hương Vũ lập tức quên đi sự không vui do tiểu thư mang đến.

Nàng bị tiểu thư oán giận tính là cái gì chứ, đi theo tiểu thư có thể được ăn con cua gạch ngon như vậy sao?

Chỉ là ăn chút càng cua, chân cua lấy mùi vị thôi, vẫn là làm thông phòng của hầu gia tốt hơn!

Ăn ngon thật.

Nàng ăn một hơi ba con, sau đó nhìn thấy vú già ở bên cạnh đang đứng đó hầu hạ, nàng nhớ lại tình cảnh lúc trước khi nàng hầu hạ tiểu thư.

Lúc ấy nàng đứng ở đó, thèm ăn chảy nước miếng nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh như không có việc gì.

Nàng hỏi: “Bà có muốn nếm thử một chút không?”

Vú già kia hơi kinh ngạc, có hơi bất ngờ mà nhìn Hương Vũ: “Chuyện này, chuyện này không được.”

Đương nhiên bà hiểu thân phận của mình, sao có thể ăn cái này được, nên lập tức nói: “Quý nhân ăn đồ của quý nhân, cô nương chính là quý nhân mới có thể thưởng thức những thứ đồ tươi thế này. Nô gia chỉ là người làm việc bình thường trong trang viện, cũng không dám ăn cái này. Thân phận của nô tỳ đê tiện, không đảm đương nổi.”

Hương Vũ nghe vú già nói thế này, trái lại hơi sửng sốt một chút.

Thật ra không phải nàng không biết mình có thân phận đê tiện, không hề xứng đáng với thứ đồ tốt này, nhưng mà sau khi hầu hạ hầu gia nàng mới nếm trải được cảm giác cơm ngon áo đẹp.

Thì ra làm nha hoàn được nam nhân có quyền thế sủng ái lại có cảm giác kì diệu như thế.

Nhất thời nàng lại hỏi: “Hầu gia có ở trong phủ không?”

Vú già kia lắc đầu: “Chuyện này nô gia cũng không biết.”

Hương Vũ lại hỏi: “Ở chỗ tiểu thư có cái này để ăn không?”

Vú già kia hơi do dự một chút, vẫn nói: “Không có, trước khi hầu gia đi chỉ phân phó cho cô nương dùng. Ở chỗ tiểu thư không ai phân phó, đương nhiên là không có.”

Hương Vũ gật đầu, không nói gì nữa, lại cúi đầu ăn thêm hai ba con.

Cua này quả thật rất ngon, ăn đến trong lòng vui vẻ, nhưng mà Hương Vũ biết cua này không thể ăn nhiều, bởi vì con nhỏ, ăn năm sáu con thế là đủ rồi. Nếu không sợ rằng thân thể nàng sẽ không thể chịu nổi.

Nàng lập tức phân phó: “Cầm những cái này đi hâm nóng, nhìn xem có thể đưa qua cho tiểu thư không. Nhưng mà cũng không cần nói từ chỗ ta đưa qua, chỉ nói là phòng bếp đưa qua là được.”

Vú già nhìn Hương Vũ, gật đầu nói: “Vâng.”

Sau khi đem cua ra ngoài, vú già kia lại hầu hạ Hương Vũ dùng trà táo nóng, trong trà táo còn bỏ thêm một miếng nhân sâm làm ấm người. Hương Vũ uống vào trên mặt hơi đổ mồ hôi, cả người sảng khoái.

Vừa lúc không có chuyện gì làm, nàng mới tùy tiện hỏi vú già kia, mới biết vú già kia tên là Thu Nương, trước kia cũng đọc qua sách. Sau đó bà gả cho một tú tài, tú tài xảy ra chuyện rồi mất, bà vì chôn cất cho nam nhân của mình mới bán mình làm nô tỳ.

Hương Vũ thấy bà nói chuyện vẫn cảm thấy thân thiết, làm việc cũng quy củ, nàng cũng thấy thích. Nàng vô tình nói vài lời với bà ấy, lại nghĩ có thể bà ấy thấy kì quái nên cũng thôi.

Dù sao trong mắt người ta nàng là “Quý nhân”, mà không phải “Nha hoàn”, dù cho trong lòng nàng vẫn xem nàng là nha hoàn nhưng cũng phải cố gắng chống đỡ trong tình huống này.

Sau một lúc lâu, lại có vú già qua bẩm rồi nói: “Đã đem những con cua kia đưa qua cho tiểu thư, không có nói là từ chỗ cô nương đưa qua. Tiểu thư cũng rất thích, đang chuẩn bị chiêu đãi mấy vị khách.”

Hương Vũ nghe vậy cuối cùng khẽ thở ra.

Mặc dù nàng không thích tiểu thư, nhưng rốt cuộc người ta vẫn là đại tiểu thư, nàng chỉ là một nha hoàn. Mặc dù nàng dựa vào hầu gia được chút sủng ái, có thể ăn đồ quý giá như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn có hơi bất an. Bây giờ có thể đem vài con cua chia cho tiểu thư ăn, lại không để nàng ấy biết tránh cho nàng ấy không dễ chịu, nàng cũng an lòng hơn không ít.

Tất nhiên nàng không biết, ngay lúc Hoắc Nghênh Vân nhận được những con cua kia trong lòng rất thích, lúc này đã chiêu đãi mấy người bằng hữu, ngược lại rất nở mày nở mặt.

Nhưng mà Hoắc Nghênh Vân cũng không phải kẻ ăn chay, nàng lén cho người nghe ngóng, biết cua này là do “Quý nhân” kia phân phó phòng bếp, bảo phòng bếp cho nàng, lập tức trong lòng như dậy sóng.

Vừa đúng lúc này, mấy người Sở Đàm Hồng đều khen cua này ngon, nói phủ Định Viễn hầu đúng là khác với nơi khác, bây giờ vào mùa này có thể ăn cua, thật sự hiếm có.

Hoắc Nghênh Vân mở mày mở mặt, nhớ tới “Khách quý” ở trong trúc lâu, nàng cảm thấy cũng không đáng ghét như thế.

Nàng thầm nghĩ, nếu sau này cha nàng thật sự “Tục huyền” với người này nàng có thể cân nhắc, nhìn xem đối phương coi như biết làm việc, đối với nàng cũng không tệ.

Đến lúc đó lôi kéo một chút, lại thừa cơ nhắc đến chuyện hôn sự của nàng với vị “Tục huyền” này, không chừng đối với nàng có ích không có hại.

Nàng đã bắt đầu nghĩ đến, nàng dự tính làm như thế, có lẽ nàng nên nghĩ cách giữ gìn mối quan hệ mới vị “Khách quý” này.

Nàng suy nghĩ một lúc, vừa đúng lúc nàng mang theo một chiếc quạt thêu, chiếc quạt thêu kia là năm ngoái nàng bảo Hương Vũ thêu cho. Lúc thêu chiếc quạt này có dùng chút công phu, thơ văn sơn thủy phía trên đều thanh nhã tinh xảo, ai nhìn thấy cũng khen đẹp. Nàng không nỡ lòng dùng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra nhìn xem. Lần này du ngoạn, bởi vì muốn gặp Sở Đàm Vân mới cố ý lấy ra.

Nàng nghĩ đến nếu đưa đồ trang sức hiếm lạ gì đó chưa chắc người ta để ý đến. Dù sao người từ thành Yến Kinh cái gì mà chưa thấy qua, đưa đồ không tốt lại thành trò cười của người ta, cũng không như… Dứt khoát đưa cái này cho vị “Khách quý đến từ thành Yến Kinh” đi?

Loại vật này chưa chắc trong thành Yến Kinh có thể có.

Về phần nàng muốn có thể để cho Hương Vũ thêu nữa, cùng lắm thì dùng thêm chút công phu thôi.

Lúc này Hoắc Nghênh Vân bảo Lan Nhược dùng khăn gói chiếc quạt thêu này lại, dặn dò nàng đưa cho vị “Khách quý đến từ thành Yến Kinh” kia.

Lan Nhược nhận mệnh đi qua, khi đến trước Trúc viên trước tiên xin người thông bẩm.

Gia đinh kia biết không đưa tay đánh người đang cười, đương nhiên là lên lầu nói cho Hương Vũ biết.

Hương Vũ nghe xong, vậy mà tiểu thư lại tặng lễ cho nàng? Thật sự vừa bất ngờ vừa cảm thấy hoang đường, chuyện này nàng không hề nghĩ tới!

Sau đó nàng cúi người nhìn qua song cửa sổ, người được phái tới là Lan Nhược, nàng càng thêm không nghĩ ra.

Nàng suy nghĩ một lát, nàng nghĩ nếu như không nhận quà này thì chỉ sợ tiểu thư càng thêm nổi giận, cho là nàng xem thường nàng ấy, nên chỉ có thể nhận lấy trước. Chờ khi hầu gia về sẽ nói với hầu gia một chút rồi tính sau.

Nàng lập tức sai người nhận lấy, ai ngờ sau khi vú già mang lên, nàng vừa giật mình vừa buồn cười.

Lại là chiếc quạt nàng thêu!

Nàng nhớ rõ khi thêu chiếc quạt này, ban đầu tiểu thư đưa ra yêu cầu muốn nàng thêu thế này. Nàng phải phí hết một phen công phu, không biết phải tốn bao nhiêu dầu thắp đèn mới thêu xong, sau khi thêu xong thì tiểu thư cầm đi.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới vậy mà trời xui đất khiến thứ này lại rơi vào tay nàng!

Sau khi Hương Vũ cảm khái thì lại cảm thấy hoang đường, nhưng mà nhìn chiếc quạt ngày xưa nàng tự thêu thì cũng không bỏ được. Nàng nghĩ thứ này trở về trong tay nàng lần nữa thì cũng nên là của nàng, cho nên quyết định giữ lại!

Nhưng nàng không biết sau khi Lan Nhược đưa quạt thêu đi, trở về bẩm báo với Hoắc Nghênh Vân, Hoắc Nghênh Vân rất vui mừng, cảm thấy mính “Làm được một việc đại sự”. Vì thế, nàng ta thưởng cho Lan Nhược, khiến cho Lan Nhược rất vui vẻ.

****

Hương Vũ tính là sau khi hầu gia trở về sẽ nhắc chuyện này với hầu gia, ai ngờ hai ngày sau cũng không thấy tung tích của hầu gia, ngay cả Bạch Giản cũng không thấy đâu. Nàng không có cách nào, đành phải tiếp tục ở trên trúc lâu, cũng may mỗi ngày có sơn hào hải vị không ngừng, còn có tổ yến ăn, Hương Vũ cũng vui đến quên cả trời đất.

Điều không tốt duy nhất chính là tiểu thư ở bên ngoài Trúc viên, khiến cho nàng không dám tùy ý đi lại, chỉ có thể lâu lâu tản bộ trong Trúc viên.

Qua hai ngày như thế, cuối cùng Hoắc Nghênh Vân cũng dọn đường hồi phủ rời đi. Lúc này, Hương Vũ mới khẽ thở ra, nàng đang nghĩ ngợi có thể đi khắp nơi nhìn xem không, ai ngờ Bạch Giản và Chu Y dẫn theo thị vệ kiệu phu đến đây, nói phụng mệnh của hầu gia đón nàng hồi phủ.

Hương Vũ nghe thể cảm thấy hơi khó hiểu, sau khi hồi phủ, nàng tiếp tục trở về làm nha hoàn bên người tiểu thư hay là ở lại bên cạnh hầu gia?

Nàng có hơi mờ mịt nhìn về phía Bạch Giản, mặt Bạch Giản lại không hề có cảm xúc, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Hương Vũ dịu dàng kêu lên: “Bạch Giản tỷ tỷ…”

Bạch Giản nhìn qua nơi khác, dường như không nghe thấy Hương Vũ gọi nàng.

Hương Vũ buồn bực, thầm nghĩ sao Bạch Giản tỷ tỷ không để ý tới nàng, chẳng lẽ nàng đắc tội nàng ấy rồi?

Đương nhiên Bạch Giản thấy được vẻ khó hiểu của Hương Vũ, nhưng mà nàng lại nhìn qua Chu Y và thị vệ bên cạnh, lại càng nghiêm mặt, tỏ vẻ mặt không cảm xúc.

Hương Vũ càng thấy khó hiểu, nhưng cũng nghe lời lập tức leo lên xe.

Xe ngựa đi được một nửa, ở trước vùng ngoại ô vào thành thì xe ngựa hỏng, chặn đường, thế là xe ngựa của Hương Vũ đành phải dừng lại.

Chu Y đi qua xem xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Hương Vũ nghe có người kêu: “Hương Vũ cô nương…”

Hương Vũ nghi hoặc, nhìn xung quanh, chỉ thấy Bạch Giản ở cạnh xe ngựa, nhưng ngồi trên xe ngựa lại tỏ vẻ nghiêm túc nhìn không chớp mắt, không giống như đang gọi nàng.

Nàng không rõ, đành phải nhìn trước sau.

Khi đang nhìn xem thì lại nghe được một tiếng “Hương Vũ cô nương”.

Hương Vũ đã xác định chính là Bạch Giản cô nương ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng mà phát ra âm thanh.

Quả thật Hương Vũ không hiểu: “Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ sao thế?”

Mặt nhìn về phía trước không cảm xúc, miệng lại nói chuyện với nàng, vì sao lại kì lạ như thế?

Thật ra Bạch Giản cũng rất căng thẳng.

Nàng vội vàng muốn giải thích hiểu lầm rõ ràng với Hương Vũ.

Đáng hận là Chu Y lại phụng mệnh giám thị nàng, không cho nàng và Hương Vũ nói nhiều.

Nàng không muốn giải thích một chuỗi hiểu lầm sau đó của nàng và Hương Vũ với Chu Y, cho nên chỉ có thể như thế.

Bạch Giản: “Hương Vũ cô nương, những gì lúc này ta nói với cô nương, cô nương phải cẩn thận nghe.”

Hương Vũ vội vàng gật đầu: “Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ có gì muốn nói thì cứ việc nói.”

Bạch Giản: “Đầu tiên, cô nương đừng nên nhìn ta, cô nương giả vờ không để ý đến ta đi.”

Hương Vũ: “Ừm?”

Được, nàng nhanh chóng nhìn nơi khác giả vờ không nhìn thấy Bạch Giản, nhưng mà lỗ tai lại hướng về phía đó.

Vì sao Bạch Giản tỷ tỷ lại lén lút như thế, là muốn nói chuyện đại sự gì với nàng sao? Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến hầu gia? Không cần đến mức như thế chứ!

Bạch Giản hít sâu, khẽ nói nhanh: “Hương Vũ cô nương, cô nương nhất định phải nghe rõ. Ta cũng là người hầu hạ bên cạnh hầu gia, nhưng mà…”

Nhưng mà không xảy ra chuyện gì cả.

Lúc nàng nói chữ “Nhưng mà” thì Chu Y trở về.

Chu Y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Bạch Giản.

Bạch Giản lại trừng mắt.

Chu Y nhíu mày, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Bạch Giản.

Bạch Giản hít sâu, một lần nữa tỏ vẻ mặt không cảm xúc.

Hương Vũ đợi một hồi lâu cũng không nghe được Bạch Giản nói tiếp. Nàng nhìn thoáng qua Chu Y, lên xe ngựa.

Sau khi lên xe ngựa, nàng nghĩ thầm, có phải Bạch Giản cô nương muốn nói: “Mặc dù ta là người hầu hạ bên cạnh hầu gia, nhưng ta tuyệt đối không muốn tranh giành gì với cô nương cả, chúng ta có thể tiếp tục làm hảo tỷ muội.”

Hương Vũ nghĩ thế cũng hơi cảm động, quả nhiên Bạch Giản tỷ tỷ là một tỷ tỷ tốt.

Nàng thầm hạ quyết tâm, trở về nhất định nàng phải nói với Bạch Giản tỷ tỷ, nàng cũng nghĩ như thế.

Sau khi trở về hầu phủ, Hương Vũ cũng không được đưa về trong viện của tiểu thư, mà nàng được sắp xếp ở trong một viện. Viện này ở ngay cạnh chính phòng của hầu gia, hơn nữa trong viện còn có một cửa nhỏ, sau khi mở ra còn có thể đi qua chỗ của hầu gia.

Đối với chuyện này, Hương Vũ như mở cở trong bụng, nàng vô cùng hài lòng.

Nàng một mình ở một viện mà không phải hầu hạ bên cạnh hầu gia, điều này còn tốt hơn trước kia nàng tưởng tượng nhiều.

Đợi nàng thu xếp lại thì mới phát hiện lại còn có nha hoàn người hầu hầu hạ. Có hai nha hoàn nhỏ để cho nàng đặt tên, nàng có hơi không dám tin tưởng, nàng đặt tên cho nha hoàn, nàng cảm thấy mình vẫn là nha hoàn đó!

Nhưng mà cũng may, rất nhanh Hương Vũ đã tỉnh táo lại.

Nàng nghĩ đến ngày xưa tiểu thư làm thế nào, nàng cũng làm như thế. Nàng suy nghĩ, đặt tên cho hai tiểu nha hoàn là Nguyệt Bạch va Hà Hồng, đây là từ có sẫn trong từ điển vận thơ. Hương Vũ cảm thấy mình lấy tên thế này cũng không thấp kém.

Hai nha hoàn Nguyệt Bạch và Hà Hồng nghe được tên mới này cũng rất thích, đều bước tên tạ ơn cô nương thưởng tên.

Trong phút chốc lại có bốn vú già đi đến bái kiến, người dẫn đầu lại là Thu Bương.

Lúc này Hương Vũ mới biết thì ra mấy vú già này cũng muốn đi theo nàng đến viện tử hầu hạ, lập tức nàng cảm thấy càng thích, đặc biệt là Thu Nương. Lúc trước nói chuyện, nàng cảm thấy Thu Nương làm việc thỏa đáng đáng tin cậy, bây giờ có thể ở lại bên cạnh nàng giúp đỡ nàng, đương nhiên nàng rất yên tâm.

Không bao lâu sau, bốn vú già và hai nha hoàn thi nhau sắp xếp lại, tới trước mặt Hương Vũ hầu hạ, lại bắt đầu dọn dẹp viện tử, loay hoay quên cả trời đất.

Hương Vũ ngồi trước song cửa sổ nhìn viện tử này, chỗ này là nơi nàng ở mà nô bộc nha hoàn bận rộn tới lui này gọi mở miệng gọi nàng là cô nương, đối với nàng rất quy củ.

Chuyện này đối với nàng mà nói là điều không ngờ tới, gần như là một bước lên trời.

Hương Vũ cứ thế ngồi tựa vào song cửa sổ nhìn viện này. Trong viện có một gốc táo già, bây giờ đã bắt đầu có hoa trắng lấm tấm, có kết những quả như hạt gạo, có lẽ tháng sau có thể ăn táo rồi? Đến lúc đó có thể hái xuống một chút, làm thành táo ngâm rượu cho hầu gia ăn, không chừng hầu gia sẽ thích?

Nàng nhếch môi suy nghĩ, bây giờ nàng được sống cuộc sống tốt, tất cả là nhờ hầu gia. Hầu gia thích, nàng có thể sống tốt hơn một chút, cho nên phải liều mạng lấy lòng hầu gia mới được.

Trong phút chốc nàng nhớ lại chiếc túi thêu nàng thêu, bởi vì lúc ấy vội đi ra ngoài nên chưa kịp cầm theo, túi thêu kia đã để lại trong phòng tiểu thư. Nàng bắt đầu nghĩ đến, có phải mình nên đi lấy lại không?

Còn có váy áo và vòng tay vàng, trâm hoa hầu gia thưởng cho nàng nữa, nhất thứ kia nhất định nàng phải cầm về.

Nhưng bây giờ nàng thuận tiện trở về sao?

Hương Vũ muốn hỏi Bạch Giản và Chu Y một chút, ai biết vốn không thấy bóng dáng của hai vị này, vốn không tìm được người khác để hỏi. Về phần mấy vị nha hoàn hoàn vú già bên người càng mờ mịt không biết, tất cả đều nghe theo vị “Hương Vũ cô nương” này.

Hương Vũ nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của bọn họ, lập tức ý thức được nàng không phải là tiểu nha hoàn luôn nghe theo người ta nói nữa, nàng là “Chủ tử” của một viện.

Khi ra khỏi viện này, nàng đi qua chỗ hầu gia hầu hạ thì vẫn là thân phận thấp, chỉ là một nha hoàn hầu giường, nhưng ít ra trong viện này, nàng là chủ tử.

Hương Vũ đành phải an phận, nghĩ đến chờ hầu gia tới hoặc là Bạch Giản tới, đến khi đó dù sao cũng nên hỏi một chút.

Ai biết qua hai ngày, ăn ngon uống sướng mặc đẹp ăn tổ yến, ngày ngày thoải mái, giống như chăn heo vậy. Điều không tốt duy nhất đó chính là không gặp hầu gia cũng không gặp Bạch Giản, thậm chí không thấy bóng Chu Y đâu.

Hương Vũ có hơi ngồi không yên, từ nhỏ nàng đã nghèo khổ, lúc được cha mẹ nuôi nhận thì cũng ngày ngày làm việc. Sau khi đến hầu phủ cũng làm bán mạng hầu hạ người ta, bây giờ được người ta hầu hạ không làm gì cả, nàng cảm thấy mình sắp rảnh rỗi đến hỏng rồi.

Trong phút chốc, Hương Vũ nhớ tới trâm hoa và vòng tay vàng kia, nàng vô cùng đau lòng, dù thế nào cũng không muốn cứ ném đi như thế.

Nàng lập tức suy nghĩ một chút, lại thay một bộ váy áo bình thường không gây chú ý, cũng không dẫn theo nha hoàn vú già, tự mình đi ra ngoài.

Trên đường đi, nàng cũng không gặp người nào cả, nàng thuận lợi đi đến bên ngoài viện của tiểu thư.

Hương Vũ đang suy nghĩ nên làm thế nào để đi vào hoặc là nên nói tình cảnh của nàng thế nào, dù sao nàng còn chưa chào hỏi gì cả đã rời đi nơi này một khoảng thời gian, mọi người thấy nàng chắc sẽ hỏi tới.

Ai ngờ lúc này lại đúng lúc gặp được Lan Nhược đi ra.

Lan Nhược nhìn thấy Hương Vũ đương nhiên là kinh ngạc không thôi: “Hương Vũ, không phải muội bị đuổi ra ngoài phủ rồi sao?”

Hương Vũ: “A?”

Lan Nhược: “Đúng thế, ta nghe người ta nói muội phạm vào chuyện gì đó bị đưa ra ngoài rồi, vì chuyện này mà ta và bọn Nguyệt Tinh còn khóc lớn một trận. Muội sao thế, lại trở về rồi?”

Vừa nói nàng vừa nhìn váy áo trên người Hương Vũ: “Bây giờ muội ăn mặc cũng rất tươi sáng, váy áo này từ đâu ra thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hương Vũ đau đầu, nàng không biết phải giải thích tình cảnh của mình như thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Muội đi ra ngoài một khoản thời gian, bây giờ lại bị gọi trở về hầu hạ.”

Đương nhiên Lan Nhược không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là Hương Vũ lại trở về hầu hạ bên người tiểu thư, lập tức vui vẻ kéo tay Hương Vũ: “Chẳng lẽ muội quên rồi, trước đó mấy ngày là sinh nhật muội, ta còn làm một hầu bao muốn tặng cho muội, ai biết lại chẳng thấy muội đâu!”

Hương Vũ nghe Lan Nhược nói như thế, lúc này mới nhớ lại, nàng đã đến đúng rồi, lúc nàng bị đón rời đi hầu phủ vừa đúng sinh nhật nàng, vậy mà nàng quên mất.

Lan Nhược nhìn thấy Hương Vũ thì rất vui vẻ, nói đông nói tây với Hương Vũ, lại nắm tay nàng kéo vào viện.

Lúc này là giữa trưa, cũng là lúc mọi người đang ngủ trưa. Ngoại trừ hai ma ma canh cổng đang ngủ gật ở bên ngoài thì chẳng còn ai cả, Lan Nhược dẫn Hương Vũ vào phòng.

Lan Nhược đóng cửa lại, khẽ nói: “Hôm nay đến phiên Nguyệt Tinh và Hoa Mộng hầu hạ, đang ở trước mặt tiểu thư đó. Chờ thêm lát nữa, muội hãy qua nói chuyện với tiểu như một chút đi, để tiểu thư tiếp tục cho muội về viện hầu hạ. Ở trong phủ này nếu nói thì vẫn là ở trước mặt tiểu thư tốt hơn, mặc dù tính cách tiểu thư không tốt nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận thì cuộc sống cũng không quá khó chịu.”

Hương Vũ cắn, suy nghĩ muốn giải thích với Lan Nhược: “Thật ra tạm thời muội cũng không muốn trở về, dù sao hầu hạ ở đâu cũng đều là hầu hạ. Chờ đến lúc thích hợp, muội sẽ nói tỉ mỉ với tỷ.”

Lan Nhược lại nghe không lọt, nàng đang suy nghĩ nói với Hương Vũ về những chuyện trong phủ.

“Chắc là muội còn chưa biết, bây giờ trong phủ có chuyện lớn rồi?”

Hương Vũ kinh ngạc: “Có chuyện lớn gì?”

Nàng rời phủ một thời gian, sau khi trở về thì ở trong tiểu viện kia ăn ăn uống uống ngủ ngủ, bên ngoài xảy ra chuyện gì đúng thật nàng không biết.

Lan Nhược nhìn thấy Hương Vũ như thế thì biết chắc chắn nàng không nắm rõ tình hình, lập tức càng thêm hăng say bắt đầu cùng nàng nói chuyện.

“Sau khi muội đi, đương nhiên tiểu thư vô cùng tức giận, nhưng mà cũng không xem trọng lắm. Sau đó tiểu thư và mọi người ra ngoài du ngoạn, lại gặp phải một vị quý nhân.”

“Quý nhân?” Hương Vũ mở to hai mắt.

Lan Nhược cười, tỏ vẻ thần bí.

“Đúng, là một vị quý nhân, ta nghe nói vị quý nhân đó đến từ thành Yến Kinh, nghe nói là muốn đi theo bên người hầu gia, có thể là muốn tục huyền với hầu gia. Tóm lại thân phận của người nọ vô cùng cao quý, chỗ ăn, ở gì đó, dùng đồ vật này nọ chúng ta không thể nào so sánh được…”

Hương Vũ nghe xong đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ: “Vị quý nhân kia ở đâu?”

Lan Nhược càng lúc càng đắc ý: “Muội còn nhớ rõ chỗ ngoại thành trước kia , trong trang viện Bách Hoa kia có một nơi là Trúc viên đó. Bên trong Trúc viên đó có cất giữ sách, nghe nói là một vị trí rất văn nhã, vị quý nhân đó ở lại trong Trúc lâu! Hơn nữa, tấm lòng của vị quý nhân kia thật đúng là rộng rãi, vào mùa này mà lại cố ý sai người đưa cua trước mùa cho tiểu thư dùng. Đương nhiên tiểu thư rất là thích, còn trả lễ.”

Hương Vũ lập tức không nói gì.

Quý nhân trong miệng Lan Nhược… Lại là nàng…

Nàng chột dạ, xấu hổ.

Lan Nhược cười nói: “Sợ là muội không biết, chính tay ta đi tặng lễ cho vị quý nhân đó, kết quả quý nhân đó nhận. Bởi vì chuyện này mà tiểu thư còn thưởng cho ta, ta cho muội xem…”

Lan Nhược tỏ vẻ vui mừng, Hương Vũ lại gần như không dám nhìn.

Sao nàng có thể tin được, nàng trở thành “Quý nhân” trong miệng Lan Nhược và tiểu thư.

Nếu bọn họ biết quý nhân kia chính là nàng, Lan Nhược thì cũng thôi đi, chỉ sợ tiểu thư sẽ tức chết mất.

Nàng buồn rầu nhìn qua Lan Nhược, nghĩ đến chuyện nàng nên giải thích tình cảnh của mình thế nào.

Ai ngờ còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, Nguyệt Tinh lại hùng hùng hổ hổ đi vào.

Sau khi Nguyệt Tinh nhìn thấy Hương Vũ thì cũng tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng mà nàng nhanh chóng nói ra tin tức nàng mới thăm dò được. “Lan Nhược, ngươi còn nhớ rõ chúng ta từng nhắc qua, quý nhân ở viện kia là người hầu hạ bên người hầu gia đó?”

Lan Nhược liên tục gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi, ta đang nói với Hương Vũ chuyện này, ngươi cũng biết rồi sao?”

Nguyệt Tinh: “Ôi chao, vừa rồi tiểu thư mới cho người nghe ngóng đó, nói là vị quý nhân này là một tài nữ thêu thùa, từ nhỏ đã lễ Phật, bây giờ cố ý mời theo để thêu tranh chúc thọ cho thái hậu nương nương!”

Á?

Hương Vũ càng kinh ngạc hơn, nàng thầm nghĩ đây là nói nàng sao, nàng là tài nữ thêu thùa lễ Phật từ nhỏ?

Lan Nhược: “Thật sự là như thế? Vậy không phải từ thành Yến Kinh tới sao?”

Nguyệt Tinh gật đầu: “Đúng, nhưng mà đó cũng là quý nhân, nghe nói vị quý nhân này có công thêu thùa, muốn ở lại bên người hầu gia hầu hạ. Bây giờ hầu gia đang đặc biệt chuẩn bị viện lạc cho nàng ấy, còn cho người hầu hạ nữa!”

Hai người nói chuyện đương nhiên là vô cùng hâm mộ, trong phút chốc lại nhìn về phía Hương Vũ, lại liên tục gật đầu.

“Muội phí công thêu rồi, cũng không được thưởng. Cũng tại muội ấy, sao lại bị đuổi, cuối cùng xảy ra chuyện gì?”

“Hương Vũ muội bị thiệt thòi cũng do muội ngốc, muội ấy chỉ biết cắm đầu thêu thùa, sao biết những chuyện này!”

Hương Vũ khẽ giải thích: “Nhưng mà, vị quý nhân các tỷ nói tới, đó là…”

Nhưng mà nàng vừa mới nói được phân nửa đã nghe một tiểu nha hoàn bên cạnh khẽ kinh ngạc kêu lên: “Á, Hương Vũ, tỷ trở lại rồi?”

Nàng ta kêu lên như thế, không ít người đều nghe được.

Vừa lúc Hoắc Nghênh Vân đang đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang đùa chim nên cũng nghe thấy lời này.

Lúc đầu, tâm trạng của Hoắc Nghênh Vân cũng không tệ, đột nhiên nàng nghe được điều này thì lại nhíu mày: “Hương Vũ trở về rồi?”

Người xung quanh vội nói vâng, đương nhiên Hoắc Nghênh Vân sai người dẫn Hương Vũ tới.

Hương Vũ đành phải theo đám người đi qua trước mặt Hoắc Nghênh Vân.

Nàng đau đầu nghĩ, bây giờ nàng là người hầu hạ bên người hầu gia, cũng xem như hầu hạ bên cạnh hầu gia, cũng chính là nô tài bên cạnh hầu gia, tiểu thư gặp cũng nên nể mặt một chút. Nếu tiểu thư kia hung dữ với nàng, nàng có nên lấy hầu gia ra ngăn cản?

Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ trước mắt, trong lòng hơi trầm xuống.

Nàng ta chỉ là một nha hoàn mà thôi, mấy ngày trước lại biến mất một cách bí ẩn, nàng cũng không xem ra gì, chỉ ghét nàng ta thêu thùa còn để lại một cái đuôi, làm hại nàng không thể sai nha hoàn khác bổ sung.

Vậy mà lúc này đây lại xuất hiện.

Xuất hiện thì cũng thôi đi, sao nhìn tiểu nha hoàn này càng nhìn càng thấy đẹp hơn trước đó.

Dường như đôi mắt kia ngập nước, da thịt kia trơn bóng đến mức có thể bóp ra nước.

Mặt của Hoắc Nghênh Vân hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Thế nào, ngươi là một đào nô mà còn dám trở về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.