Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 89: Dừng tay, có chuyện gì thì từ từ nói!!




Khương ●kêu la chính mình mệnh khổ● Tân Tân, sau khi Chu Minh Phong xuống xe tới cửa hàng tiện lợi, liền một giây trở mặt, trên mặt chất đầy ý cười.

Mặc dù ở cửa hàng tiện lợi bận rộn, thế nhưng mời đủ nhân lực, lại còn có thêm mấy thiếu niên hỗ trợ, căn bản cũng không cần Chu Minh Phong phụ một tay.

Bất quá hôm nay Chu Diễn đặc biệt đắc ý.

Không có cái gì khác, cuối cùng cậu đã phát hiện ra điểm cậu mạnh hơn so với ba.

Trên phương diện vác bao, ba cậu sẽ không theo kịp cậu nha.

Xem ra ba cậu không phải cái gì cũng biết a.

Sinh ý của cửa hàng rất tốt, tiệm mới mở ở khu vực tốt, cho nên Khương Tân Tân để ba nhân viên thay phiên nhau thay ca, ngày đầu tiên khai trương khá quan trọng, Khương Tân Tân còn rất xem trọng, trên cơ bản cửa hàng tiện lợi không khác mấy cửa hàng khác, muốn trổ hết tài năng thật sự rất khó khăn. Bất quá cô vẫn còn bí quyết, đó là Oden độc nhất của cửa hàng tiện lợi, hiện tại Oden ở đây đều là công thức mới của Từ Tòng Giản.

Sự thật chứng minh, cô làm kiêm chức ở công ty Vị Mỹ là quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Đầu tiên là cô đã chuẩn bị đầy tốt cho kỳ thi, đồng thời còn quen đối tác mới là Edwin.

Thứ hai, là do lúc hợp tác với một vị người Nhật Bản ở công ty Vị Mỹ, cô quen muội tử đặc biệt tốt người Nhật Bản qua hạng mục, có lần nói chuyện phiếm, nghe nói cô đang phiền não vì Oden, nên muội tử nói cho cô biết chú cô ấy mở Oden rất nhiều năm, ở phương diện này rất có kinh nghiệm. Dưới sự chỉ điểm của chú muội tử, Oden lại một lần nữa được cải tiến, vẫn giữ lại vị chính tông, nhưng vẫn thêm hương vị mới

Nhất là sắp tới mùa thu đông, tin chắc lúc đó, lượng tiêu thụ Oden sẽ cao hơn.

Có cửa hàng tiện lợi xem như kiếp sống muốn lập nghiệp của Khương Tân Tân đang ở trạng thái "Vô tâm cắm liễu liễu xanh um".

Lúc đầu cô chỉ nghĩ mở một cửa tiệm lợi kiếm ít tiền lẻ để sinh hoạt, lại không nghĩ rằng cửa hàng này càng ngày càng tốt.

Bận đến chạng vạng tối, Khương Tân Tân mới đưa hai cha con Chu gia rời cửa hàng tiện lợi trở về biệt thự Sâm Lâm.

Hôm nay Chu Diễn thật sự rất mệt mỏi, vừa về đến phòng liền nằm xuống.

Khương Tân Tân không phải là không mệt, nhưng bây giờ cô đang phấn khích chuẩn bị làm một việc, đó chính là —— tính sổ sách.

Cô lấy máy tính cầm tay ra, lốp bốp tính toán sẽ hôm nay buôn bán như nào.

So với cửa hàng ở bên khu biệt thự này không giống nhau, chi nhánh bên kia khi màn đêm buông xuống mới là thời điểm sinh ý cực tốt.

Chu Minh Phong từ bên ngoài tiến vào, thì thấy cô ngồi xếp bằng trên giường hưng phấn tính máy tính. Gặp anh tới, hai mắt cô sáng lên nói: "A a, nếu như mỗi ngày đều thu được như này thì tốt."

Cô còn nói: "Máy tính này vẫn ảnh hưởng đến phát huy của em. Không có cảm giác, đúng rồi Chu Minh Phong, anh biết bàn tính không?"

Không đợi Chu Minh Phong trả lời, cô liền khoe khoang nói: "Kỳ thật em gảy bàn tính đặc biệt nhanh đặc biệt tốt."

Đáng tiếc hiện tại rất ít khi tính toán, mang theo cũng không thuận tiện.

Lúc tính sổ sách mà gảy bàn tính rất có cảm giác nha.

Chu Minh Phong ừ một tiếng, nhìn cô nói: "Cùng anh tới đây."

Khương Tân Tân không rõ cho lắm, nhưng vẫn xuống giường đi dép vào rồi đi theo anh tới phòng bên cạnh.

Lầu ba này có ba phòng, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ với phòng để đồ.

Cô biết, cái phòng đề đồ này, chỉ cất một chút vật phẩm quý giá.

Cái phòng để đồ này không lớn lắm, sau khi đi vào, Chu Minh Phong tiện tay mở đèn, tựa như là một phòng trưng bày nho nhỏ, trên kệ đều bày những hộp giấy nhỏ tinh xảo, lớn hoặc nhỏ. Chu Minh Phong bảo Khương Tân Tân đóng cửa lại, rồi ấn điều khiển một cái, ngăn tủ trên cửa chậm rãi hạ xuống, Chu Minh Phong đưa tay lên mở cửa tủ, từ bên trong lấy ra một hộp chữ nhật đưa cho cô.

Khương Tân Tân một mặt nghi ngờ mở nắp hộp ra.

Nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bên trong là một bàn tính nho nhỏ, dĩ nhiên không phải là bàn tính gỗ trước đây cô dùng.

Cái bàn tính này làm bằng vàng ròng, các hạt đều làm bằng ngọc thạch thượng hạng.

Khương Tân Tân nhìn đến ngây người.

Chưa từng nghĩ tới bàn tính có thể xa hoa như này, cô thử gảy hạt châu trên bàn tính, phát ra tiếng vang thanh thúy, tâm của cô theo đó mà nhói đau, tranh thủ thời gian cúi đầu nghiêm túc kiểm tra, sợ hạt châu của bàn tính này bị cô làm vỡ.

"Đây là?" Khương Tân Tân ngẩng đầu, một đôi mắt sáng nhìn về phía Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong ấm giọng cười nói: "Có người nghe nói em là kế toán chuyên nghiệp, nên hợp ý đưa tới."

Rất nhiều người muốn kết giao với Chu Minh Phong.

Người này biết khâu rất quan trọng trong việc làm thân là tặng quà.

Chu Minh Phong rất ít khi nhận đồ của người khác, cho đến trước đó vài ngày, tổng giám đốc công ty nào đó không biết đã ở đâu thăm dò được vợ anh là kế toán chuyên nghiệp, nên vắt óc tìm kế đưa tới bàn tính có giá trị không nhỏ.

Với tình huống bình thường, Chu Minh Phong sẽ không thu, thế nhưng khi anh vừa nhìn thấy bàn tính này, liền kết luận vợ mình sẽ thích, nên cái phần quà này, đương nhiên anh để trợ lý tặng quà với giá trị ngang nhau.

Khương Tân Tân quả nhiên thích vô cùng, yêu thích không muốn buông tay.

Vị cao nhân nào mà tặng quà như vậy đây?

Chạm đến tận tâm khảm của cô.

Chu Minh Phong cũng thù rất dai, nhìn cô như này, đột nhiên hỏi: "Em thích vàng?"

Khương Tân Tân liên tục gật đầu không ngừng.

"Không phải em nói " Chu Minh Phong dừng một chút, liếc nhìn cô: "Không phải em nói thời của anh mọi người đều thích vàng sao."

Khương Tân Tân: "..."

Chu Diễn nói sai một câu!

Không chỉ có phụ nữ nhân để ý tuổi tác, đàn ông cũng giống vậy, nhất là người đàn ông 39 tuổi.

Lần trước cô đã nói một câu như vậy, anh vẫn nhớ cho tới bây giờ?

Cô vội vàng đặt bàn tính qua một bên, rất chân chó ôm lấy cánh tay anh: "Không được hẹp hòi như vậy mà! Được rồi được rồi, em với anh là người cùng một thời đại có được hay không?"

Chu Minh Phong không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Tựa như là bị cô quấn lấy không có biện pháp.

Khương Tân Tân đành phải xuất chiêu, ôm cổ anh hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Nhưng bây giờ Chu Minh Phong đâu có dễ gạt như trước, trước đó một cái hôn nhẹ nhàng là có thể trấn an được anh, hiện tại phí của anh tăng cao rồi! Bởi vì cái gọi là từ xa hoa sang tiết kiệm rất khó, Chu Minh Phong không tiếp tục làm hắn của trước kia. Nụ hôn của anh phải sâu, lúc bầu không khí dần dần ấm lên, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một âm thanh.

Là tiếng gõ cửa.

Khương Tân Tân giật nảy mình, Chu Minh Phong vội vàng ôm cô chống cạnh cửa.

Cẩn thận nghe một chút, không phải gõ cánh cửa này, hình như là gõ phòng ngủ chính bên cạnh.

Trong nháy mắt, tim Khương Tân Tân muốn nhảy ra ngoài.

Không vì cái gì khác, mà là thanh âm Chu Diễn truyền tới.

Cậu vừa gõ cửa sát vách vừa hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Chu Diễn vẫn là một đứa trẻ ngoan. Bình thường hơn chín giờ tối là cậu sẽ không lên ba tầng, nói chính xác, cậu rất ít khi đi lên, hôm nay bất đắc dĩ mới phải lên đây, là có chuyện muốn tìm Khương Tân Tân, gửi tin nhắn Wechat cho cô mà cô không trả lời.

Gõ vài cái mà bên trong không đáp lại, Chu Diễn đứng ở cửa lẩm bẩm một câu: "Sớm như vậy đã đi ngủ?"

"Cũng khó trách." Chính Chu Diễn ngáp ngắn ngáp dài: "Tôi cũng buồn ngủ muốn chết, quên đi, ngày mai nói sau vậy."

Khương Tân Tân nghiêng mặt, lỗ tai dán trên cửa, nghe được âm thanh xoay người lại không xa, lại phát hiện mình bị Chu Minh Phong giam cầm trong ngực.

Xém một chút, xém một chút nữa là bị Chu Diễn phát hiện.

Đời này cô chưa từng khẩn trương như vậy đâu.

Tức giận giơ tay lên đẩy anh ra.

Nhưng mà không đẩy được, anh như một ngọn núi, đẩy mãi mà không nhúc nhích.

Lúc cô chuẩn bị véo anh, thì anh nâng tay lên, vừa nhìn cô vừa tắt đèn trong phòng đi.

Khương Tân Tân: "...?"

Không phải cần phải chơi lớn như thế đâu?

"Chu..." Cô vừa định nói mình hữu tâm vô lực, lại bị anh đánh gãy.

Thật chóng mặt mà, cô cảm thấy mình tựa như là chiếc thuyền dập dìu trên biển rộng, chập trùng lên xuống, chìm chìm nổi nổi.

Đồng thời cô cũng nhớ tới người khác từng trêu chọc Chu Minh Phong một câu, phòng cũ thì lửa cháy.

Cô lúc ấy nghe xong, hận không thể chống nạnh đáp lại bằng tiếng cười khinh bỉ. Cái gì? Cái gì?? Không biết xấu hổ nói mình là lửa cháy?

Kết quả hiện tại...

*

Ngày hôm sau Khương Tân Tân tỉnh dậy lúc mặt trời lên cao.

Cũng may hôm nay là ngày đầu tiên sau tuần lễ vàng, hoạt động bên trường học cũng rất nhiều, nên hôm nay cô không cần đi.

Đợi cô ngủ đủ giấc thì mới tỉnh lại, sau khi rửa mặt xong, mới phát hiện tai mình thiếu một chiếc khuyên tai.

Cô đành phải đi vào phòng chứa đồ bên cạnh, ngồi nửa ngày mới tìm thấy, không chỉ tìm được khuyên tai trong khe thảm, mà còn mò được cúc áo sơ mi của Chu Minh Phong.

Khương Tân Tân:... Cái này thật lúng túng.

Trong lúc nhất thời không biết là do anh càng ngày càng quá phận, hay là cô càng ngày càng dã man.

Cô có chút xấu hổ, xiết chặt nút thắt trong lòng bàn tay, giống như vừa trộm thứ gì đó phải rời đi nhanh chóng. Biệt thự Chu gia có phòng giặt quần áo, bình thường quần áo hôm qua bọn họ thay ra, sẽ được a di giặt với sấy vào sáng sớm hôm sau, a di không phải là người thích hong khô quần áo, dưới thời tiết tốt, cho dù là quần áo được hong khô bà cũng muốn mang ra bên ngoài phơi. Thừa dịp quản gia với mấy a di bận rộn làm việc, Khương Tân Tân đi tới sân thượng tìm quần áo, tìm một vòng mới tìm thấy áo sơ mi của Chu Minh Phong.

Cô cầm cúc áo nên so.

Là cúc áo sơ mi thứ ba.

Vừa vặn xung quanh vắng lặng, cô lập tức lấy áo sơ mi xuống rồi mang về phòng, lại như không có việc gì tìm a di mượn kim khâu, rồi nhanh như chớp lên lầu trốn trong phòng ngủ khâu cúc áo lại cho anh.

Kỳ thật, Chu Minh Phong có rất rất nhiều áo sơ mi, ném cái này đi thì vẫn còn cái áo khác.

Nhưng Khương Tân Tân nghĩ đến giá áo sơ mi liền không đành lòng.

Quan trọng nhất là, đây là áo sơ mi đầu tiên cô mua cho anh, ý nghĩa khác nha.

Hai đời Khương Tân Tân cộng lại, chưa từng vá quần áo cho người khác đâu.

Cô càng nghĩ càng thấy bản thân mình không hổ là được Dương quản gia khen là người đơn giản.

Bất quá, cô đối với may vá quần áo không có nửa điểm kinh nghiệm, động tí lại đâm vào ngón tay, nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra, điều chỉnh điện thoại để chụp một tấm hình gửi cho Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong qua hơn mười phút mới nhắn tin trả lời:【? 】

Chỉ là một cái dấu hỏi, căn bản không hiểu tấm ảnh này của cô có ý gì.

Khương Tân Tân lại chụp áo sơ mi của anh: 【 Em may quần áo cho anh a! Là dùng cái tay này vá cho anh. 】

Chu Minh Phong dở khóc dở cười: 【 Cúc áo rơi? 】

Không đợi Khương Tân Tân trả lời, anh lại nhắn: 【 Em vất vả rồi. 】

...

Khương Tân Tân lại bất động thanh sắc đem áo sơ mi một lần nữa trở lại sân thượng, lúc xoay người chuẩn bị chạy, thì thấy quần bò của Chu Diễn.

Thật đúng là đừng nói, chuyện may vá quần áo, một trăm năm mới làm một lần có chút vui.

Không phải sao, tay cô có chút ngứa rồi nha.

Chỉ với một cái cúc áo không quá đã, đến nay hôm nay cô mới biết được trên phương diện thục nữ cô cũng có thiên phú.

Chụp một tấm hình quần bò gửi cho Chu Diễn, suy nghĩ hiện tại là thời điểm tan học, lúc này mới gửi cho cậu.

Trên quần bò của Chu Diễn có những vết rách.

Đây là tận lực thiết kế ra đó.

Chu Diễn: 【?? Làm gì? 】

Khương Tân Tân: 【 Tôi muốn vá quần cho cậu, có thể không? 】

Chu Diễn: 【 Không!!!!!!! 】

Chu Diễn: 【 Dừng tay, có chuyện gì thì từ từ nói!! 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.