Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 14




Thời điểm Du Bách Chu cảm thấy mình lập tức phải lọt vào Liền ở Du Bách Chu cảm thấy chính mình lập tức liền phải lọt vào vòng tay yêu thương của ba, cũng may Phó Hạ đứng dậy, trấn an lão gia tử, giải vây, đưa cho cậu một hộp canh, bảo cậu đi thăm mẹ bạn học đang nằm viện kia.

Được cơ hội, Du Bách Chu đâu có dám ở lại địa phương nước sôi lửa bỏng này ngây người một giây nào, cầm hộp chạy nhanh đi.

Đi trên hành lang bệnh viện, Du Bách Chu cảm thấy chính mình quá khó khăn, dựa theo cốt truyện là chết, không dựa theo cốt truyện cũng là chết, trái phải đều phải chết, thảm đến nỗi con kiến trên mặt đất cũng cảm thấy đáng thương.

Du Bách Chu ở bệnh viện đi qua đi lại nửa ngày, bất tri bất giác lập tức muốn đi đến một căn phòng khác.

Căn cứ nội dung trong sách, sau khi nguyên chủ cùng Du Thần cãi nhau, bởi vì đi nhầm đường, không cần thận liền đi tới phòng bệnh của mẹ Hạ Diễn, sau đó ở trên hành lang mới gặp Hạ Diễn mới từ văn phòng bác sĩ đi ra.

Căn phòng Du Bách Chu lập tức đi vào này, chính là địa phương lát nữa nữa sẽ cùng Hạ Diễn chạm mặt.

Lo lắng cốt truyện sẽ giống như vừa rồi tìm tới chính mình, Du Bách Chu cũng không có lập tức đi vào, mà trước tiên ở cửa đợi một chút, sau đó lặng lẽ quan sát tình huống bên kia hành lang. Hành lang bệnh viện người cũng không nhiều, ngoại trừ bác sĩ y tá không ngừng đi qua các phòng bệnh, thì là một vài người bệnh hoặc là người nhà ngồi ở hàng ghế bên ngoài.

Đợi đại khái năm phút, Hạ Diễn quả thực từ văn phòng bác sĩ bước ra.

Hiện tại, cậu chỉ cần làm sai thời gian cùng Hạ Diễn chạm mặt trên hành lang là được.

Cậu cũng không muốn đánh nhau với Hạ Diễn một trận như trong cốt truyện.

Du Bách Chu cứ nghĩ rằng chính mình còn phải chờ ở cửa rất lâu, nhưng không nghĩ tới Hạ Diễn ra khỏi văn phòng lại trực tiếp vào phòng bệnh.

Này không đúng a??

Căn cứ nội dung trong sách, sau khi Hạ Diễn biết được mẹ mình mang bệnh nặng, bởi vì áp lực cảm xúc chính mình trong thời gian dài, hơn nữa trong lòng có khó chịu cũng không có biện pháp cùng khác tâm sự, trong thời gian ngắn cũng không thể tiếp thu hậu quả như vậy, cũng không muốn làm mẹ lo lắng, liền ngồi một mình ở ghế bên hành lang, mới như không có việc gì đi vào phòng bệnh.

Nhưng hiện tại, tình tiết này cũng không có phát sinh.

Đây là có chuyện gì?

Bên cạnh truyền đến âm thanh nói chuyện của vài bác sĩ đi ngang qua, Du Bách Chu phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới chính mình còn cầm canh gà, lo lắng lại chậm trễ nữa thì hộp canh gà cũng nguội mất, không có thời gian nghĩ quá nhiều, cầm theo hộp chạy nhanh vào.

Nói thật, sự tình đi thăm bệnh một mình này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu làm, Du Bách Chu còn chưa đi đến cửa phòng bệnh liền bắt đầu khẩn trương.

Bởi vì đối phương là mẹ Hạ Diễn, mà cậu và Hà Diễn cũng không phải quan hệ thân thiết gì, cảm thấy đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh người ta, có điểm mạo muội.

008: "Tôi cảm giác cậu gọi tui."

Lúc này 008 ở vài ngày rúc trong mai cuối cùng cũng chui ra.

Du Bách Chu nghe xong muốn đánh người: "Cậu còn biết chui ra à? Tôi cho rằng cậu đi du lịch thế giới đấy."

008: "Tui đây không phải về sửa chữa lại mấy ngày hay sao."

Du Bách Chu: "......"

008 có thể đọc suy nghĩ của cậu, biết cậu đang do dự cái gì, vì thế không cần suy nghĩ liền xúi giục cậu nói: "Vào đi thôi, nam nhân muốn thành công phải biết xông pha."

Du Bách Chu: "Không được, cảm giác có chút thật mất mặt."

008: "Mặt mũi quan trọng vẫn là hai ba ba quan trọng?"

Du Bách Chu: "Đừng nói nữa, tôi muốn lẳng lặng." Đừng hỏi tôi lẳng lặng là ai.

008: "Nhỡ đâu đi một bước nhỏ có thể thu hoạch một bước lớn thì sao? Hiện tại chính là thời điểm Hạ Diễn không nơi nương tựa nhất."

Du Bách Chu: "...... Để tôi nghĩ lại."

Du Bách Chu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới nghĩ lui, trước cửa phòng bệnh mẹ Hạ Diễn làm bộ đi ngang qua vài lần, nhưng trước sau không có dũng khí đi vào.

Khi lần thứ năm cậu tính toán vô tình đi ngang qua, Du Bách Chu cúi đầu nhìn đường, không thấy phía trước, thiếu chút nữa không cẩn thận liền đem đầu đưa tới cánh tay người kia.

Mùi hương quen thường truyền tới mũi, đó là mùi hương không thể dùng thực vật hay hoa cỏ hình dùng được, giống như là trời sinh đã có, rất dễ ngửi.

Du Bách Chu ngẩng đầu, quả nhiên thấy được Hạ Diễn, thời điểm nhìn đến cậu, Hạ Diễn tựa hồ cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, Du Bách Chu đang nghĩ ngợi nên mở miệng giải thích như thế nào, liền thấy Hạ Diễn quét mắt liếc chính mình một cái, rồi sau đó nhàn nhạt nói: "Không cần nói cho tôi, đồ vật cậu muốn đưa là canh."

Du Bách Chu đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói Hạ Diễn, nhanh nhạy cầm hộp canh trong tay dơ lên, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Đương nhiên không phải, này.......Canh này là cho dì, đưa cho cậu thì sẽ tới trường học lại đưa. Đúng rồi, tớ là đến thăm dì."

"Tới thăm mẹ tôi?"

"Ừ."

Đôi mắt hẹp dài của Hạ Diễn không dấu vết mị mị, "Cậu nhưng thật ra rất chủ động."

"??"

Du Bách Chu còn không có kịp hiểu được "Chủ động" trong miệng Hạ Diễn này là ý tứ gì, phòng bệnh liền truyền đến một đạo âm thanh suy yếu, "A Diễn, con đang nói chuyện với ai vậy?"

Hạ Diễn nghe tiếng liền bước vào phòng bệnh.

Hạ Diễn không nói, Du Bách Chu coi như anh cam chịu chính mình cũng có thể tiến vào, cũng đi theo vào phòng bệnh.

Trên giường bệnh nằm một nữ nhân dáng vẻ mảnh khảnh, thời gian dài sinh bệnh đoạt đi vẻ đẹp của bà, nguyên bản tinh xảo ngũ quan lúc này tràn ngập mệt mỏi cùng suy yếu, bà đeo một mặt nạ dưỡng khí, đại khái là cảm thấy quá mệt mỏi, đôi mắt đều không thể mở toàn bộ.

Du Bách Chu trước khi tiến vào tuy rằng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mẹ Hạ Diễn, trong lòng vẫn là nhịn không được trào ra chút cảm xúc khó chịu.

Hạ Nhu nhìn nam sinh xa lạ trước mặt, theo sau tầm mắt chậm rì rì nhìn sang Hạ Diễn, tựa hồ muốn Hạ Diễn giới thiệu cho bà một chút.

Du Bách Chu trước hết phản ứng lại đây, không chờ Hạ Diễn mở miệng, cậu liền tự giới thiệu trước, thuận tiện đưa canh trong tay đưa cho Hạ Diễn, dặn dò anh thời điểm đưa dì uống phải hâm nóng một chút, còn có một loạt những việc cần chú ý.

Hạ Nhu nhìn hai người ngồi mép giường, con trai mình từ nhỏ tính cách quái gở, không thích cùng bạn bè bên cạnh cùng nhau chơi, Hạ Nhu phía trước vẫn luôn lo lắng anh ở trường học không quen được bạn bè, nhưng hôm nay chính mắt gặp được, vẫn là bạn nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tức khắc yên tâm rất nhiều.

Hạ Diễn nhìn đến Hạ Nhu ánh mắt, trong lòng có chút áy náy.

Du Bách Chu vốn dĩ tính toán đưa xong canh xong thì đi, kết quả không nghĩ tới Hạ Nhu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, bắt đầu cùng cậu hỏi thăm chuyện của Hạ Diễn ở trong trường học, hỏi Hạ Diễn có nhiều bạn bè hay không.

Du Bách Chu nhìn sang Hạ Diễn, người sau dịch chuyển tầm mắt, Du Bách Chu đọc tín hiệu đã hiệu đây là để cậu tự do phát huy, sau đó liền bắt đầu khoa trương nói, "Nhiều, đặc biệt nhiều! Còn có thành tích Hạ Diễn rất tốt, mỗi lần thi cử đều là đứng đầu, rất lợi hại, trong lớp rất nhiều bạn còn lấy cậu ấy làm tấm gương mà cố gắng nữa."

Du Bách Chu nói với Hạ Nhu rất nhiều chuyện của Hạ Diễn ở trường học...... Tuy rằng trong đó hai phần ba đều là cậu chém gió ra.

Nhưng nhìn đến Hạ Nhu lộ ra gương mặt tươi cười, chém gió một chút chắc cũng không sao.

Hai người nói đến vui vẻ, bên ngoài có người đi qua không biết ai hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu, người khác trả lời nay là ngày 23 tháng chín.

Ngày 23 tháng chín...... Ngày 26 tháng chín......

Thời gian cuối cùng còn không đến ba ngày.

Nghĩ đến ở ba ngày sau, lúc này nữ nhân còn mang theo ý cười trên mặt, lại sẽ bởi vì bệnh nặng mà rời đi thế giới này, Du Bách Chu liền không vui vẻ nổi.

Cậu ngước mắt nhìn Hạ Diễn bên cạnh.

Du Bách Chu cũng đã từng mất mẹ, dù cho lúc đó tuổi cậu còn nhỏ, cũng như cũ cảm nhận được nỗi thống khổ và tra tấn khi mất đi người thân.

Người rời đi gặp một chút đau đớn liền vĩnh viễn rời đi, nhưng người ở lại phải thừa nhận thêm thống khổ trầm trọng.

Cậu giống như trên người Hạ Diễn nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

Bên cạnh, Hạ Diễn không rên một tiếng, nhấp chặt môi, thật giống như anh đã biết hết tất cả, đã như thường tiếp thu.

Thời gian trôi qua nhanh, Du Bách Chu nên rời đi, Du Thần cùng Phó Hạ đã rời đi bệnh viện trước một bước, hiện tại Lý thúc ở bệnh viện cửa chờ cậu.

Thời điểm cậu đi, Hạ Nhu dặn dò Hạ Diễn đi ra ngoài tiễn cậu, dù Du Bách Chu có cự tuyệt thế nào, thái độ Hạ Diễn vẫn vô cùng khách khí.

Du Bách Chu không nghĩ từ chối ý tốt của bà, đành phải đồng ý.

Hai người đi đến cửa bệnh viện, xe Lý thúc dừng ở đối diện đường cái, không sai biệt lắm, cậu bảo Hạ Diễn đi vào trước, nghĩ đến cái gì, lại lần nữa gọi Hạ Diễn lại.

Hạ Diễn quay đầu lại, đèn đường màu cam vàng mơ hồ phác hoạ cằm anh, phía dưới kính là mũi thẳng tắp, thì ra Hạ Diễn không chỉ có đôi mắt đẹp, ngay cả đường con khuôn mặt cũng đẹp như vậy.

Thấy Du Bách Chu không nói lời nào, Hạ Diễn chủ động hỏi: "Làm sao vậy?"

Trong sách có nhắc tới, thời điểm Hạ Nhu rời đi là rạng sáng ngày 26, khi đó Hạ Diễn vốn là có thời gian tới chăm sóc bà, nhưng lại bởi vì một ngày trước ở trong trường học bị người bắt nạt, lo lắng Hạ Nhu nhìn đến vết thương trên mặt mình mà lo lắng, đêm đó không có đi bệnh viện, mà cũng chính vì lúc này đây không đi, liền vĩnh viễn bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với Hạ Nhu.

Chuyện này sau lại thành một miệng vết thương ở trong lòng Hạ Diễn, hơn nữa làm anh suy sụp trong một thời gian dài, thành tích học tập giảm sút, tính cách cũng trở nên càng thêm cổ quái, thậm chí ảnh hưởng tới phương thức hành xử sau này của anh.

Du Bách Chu nghĩ nghĩ, nói với anh: "Cậu hai ngày này nên ở bên dì chăm sóc đi, tính không đi trường học cũng được, giáo viên hỏi tới, tớ sẽ giúp cậu đánh yểm trợ. Đặc biệt là ngày mai, ngày mai cậu đừng tới trường học."

Nghe được Du Bách Chu nói, Hạ Diễn nheo lại con ngươi, "Vì cái gì?"

Hạ Diễn thanh âm như cũ vững vàng, cũng không biết sao, Du Bách Chu lại nghe ra vài phần nghiêm khắc, trái tim cũng không nhịn đi treo lên.

"Thì......" Cậu tìm cái cớ, "Người bị bệnh rất suy yếu, một người một chỗ sẽ rất khó chịu, tóm lại, cậu ở bên dì nhiều chút là được rồi."

Cậu cũng chỉ có thể giúp được tới đây.

Du Bách Chu nói xong, cứ nghĩ rằng sẽ kết thúc ở đây, nhưng không nghĩ tới Hạ Diễn trầm ổn bước tới gần cậu, dựa gần, mùi hương nhàn nhạt kia cũng càng ngày càng rõ ràng.

Khí tràn phát ra trên người Hạ Diễn làm ư theo bản năng lui về phía sau, thẳng đến phía sau lưng đụng tới cột đèn đường, mới không thể không một lần nữa dừng lại.

Theo Hạ Diễn cúi người, ánh sáng bị ngăn trở, Du Bách Chu thấy không rõ được biểu tình trên mặt Hạ Diễn, cậu khẩn trương gãi gãi tay đặt ở trong túi áo, "Tớ...... Không có ý khác, chỉ là lo lắng cho cậu với dì."

Tầm mắt Hạ Diễn dừng ở khuôn mặt bị ánh đèn phác hoạ đến nhu hoà phía trước, trán sạch sẽ no đủ, lông mi cong vút thỉnh thoảng khép mở vì ngẩng cổ, chóp mũi tinh tế nhỏ xinh, môi vì khẩn trương mà hơi hơi khép ...... Còn có, đôi mắt kia không chứa một tia tạp chất, sạch sẽ mà thuần khiết.

Đôi mắt Hạ Diễn hơi hơi nhăn lại, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, người này khiến cho anh cảm thấy tò mò, cảm thấy nghi hoặc......

Hạ Diễn không nhanh không chậm hỏi: "Nói cho tôi, tôi rốt cuộc có thể hay không tin tưởng cậu?"

Du Bách Chu không rõ ý tứ trong lời nói Hạ Diễn, "Cậu đang nói cái gì?"

Hạ Diễn dựa đến càng gần chút, phía sau lưng Du Bách Chu đều đã dính vào cột đèn đường, khoảng cách giữa hai người khó khăn lắm cũng dư lại chỉ có mấy centimet, tay cậu đặt ở trong túi nắm đến càng chặt.

Hạ Diễn hoạt động tầm mắt, miêu tả hình dáng môi Du Bách Chu, "Từ trong miệng cậu nói ra có thể tin hay không?"

Câu nói phía trước Du Bách Chu có thể không hiểu rõ, câu phía sau này tựa hồ có chút rõ ràng.

Hạ Diễn đại khái là nghi ngờ lời nói của mình, hay là nghi ngờ tình cảm anh em của mình đối với anh. Cũng đúng, một ngày nào đó kẻ thù của mình đột nhiên đối xử tốt với mình, còn nói muốn làm anh em tốt với nhau, ai cũng đều sẽ mang thái độ chần chờ. Hạ Diễn nếu chịu đem suy nghĩ trong lòng ra cùng mình chia sẻ, vậy chính mình cũng tuyệt đối không thể tùy tiện qua loa cho xong.

Nghĩ đến đây, Du Bách Chu cũng không cảm thấy người trước mặt phát ra khí tràng đáng sợ.

Cậu giơ tay cầm lấy hai bên cánh tay Hạ Diễn, đầu ngón tay cũng hơi hơi dùng sức, biểu tình nghiêm túc.

"Tớ biết tớ đột nhiên biến thành như vậy làm cậu rất khó tiếp thu, tớ cũng biết làm cậu tiếp thu tớ thực không dễ dàng. Trước kia tớ rất tồi tệ, đối với cậu làm rất nhiều chuyện không tốt, làm trong lòng cậu để lại rất nhiều ấn tượng không tốt với tớ, tớ xin lỗi cậu, về sau tớ nhất định sẽ sửa, chỉ cần cậu nguyện ý cho tớ cơ hội, tớ liền nhất định sẽ sửa, cho nên cậu tin tưởng tớ, được không?"

Hạ Diễn biểu tình hơi giật mình, anh không nghĩ tới Du Bách Chu có thể đem đề tài kéo xa đến như vậy, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Du Bách Chu khi cùng chính mình bày tỏ cùng nhận sai......

Tin tưởng cậu?

Lần đầu tiên Du Bách Chu giúp anh, anh nghĩ Du Bách Chu có ý đồ.

Lần thứ hai Du Bách Chu tiếp cận anh, anh nghĩ Du Bách Chu nhàm chán.

Lần thứ ba Du Bách Chu tới gần anh, anh nghĩ Du Bách Chu ấu trĩ

Lúc này đây......

Du Bách Chu đang ở trong lòng liều mạng hò hét, nói được, mau trả lời lão tử được.

Hạ Diễn nhìn người trước mặt, trong mắt mang lên nhàn nhạt ý cười, "Được."

Pháo hoa xán lạn ở đáy lòng Du Bách Chu nổ tung, rực rỡ vô cùng.

Lý thúc gọi điện thoại tới thúc giục.

Du Bách Chu buông cánh tay Hạ Diễn ra, trên mặt tràn ra ý cười, "Hai ngày sau gặp."

Du Bách Chu nói xong hướng đường cái đi qua.

"Đừng quên ngày mai đừng tới trường học a." Du Bách Chu dần dò lại lần nữa.

Du Bách Chu đã tới đường cái.

"Du Bách Chu."

Phía sau truyền đến thanh âm Hạ Diễn.

Du Bách Chu quay đầu lại, "Ừ?"

Hạ Diễn đứng ở dưới đèn đường, bờ vai lạnh lùng bị đèn được phác hoạ ra hình dáng nhu hòa, "Thời điểm gặp lần sau, mang cho tôi hai viên kẹo, vị dâu tây."

Du Bách Chu trên mặt lại lần nữa tràn ra ý cười, "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.