Mọi người đều biết sau trận chiến năm đó, kiếm tôn đã từ chức phong chủ Giải Kiếm phong của Ngọc Thanh Tông rồi biến mất. Không ai có thể ngờ rằng thế mà có thể gặp kiếm tôn ở đây.
Triệu Thanh chỉ thấy lòng mình phun trào khí nóng, tim đập thình thịch, kích động không thôi.
Sau Ninh Tễ thì trên đời này không ai gánh được danh xưng kiếm tôn.
Năm đó Ma tộc tấn công là lúc cậu ta và người thân đang ở Vân Châu, suýt chút nữa đã mất mạng, là một kiến chân trời của kiếm tôn đã xoay chuyển thế cục cứu họ.
Đến nay Triệu Thanh Vẫn nhớ rõ như in phong thái của một kiếm đó, thậm chí hiện giờ cậu ta còn bất chấp cảnh cáo trước đó của tên sát tinh kia mà kích động nhìn người nọ.
Nào ngờ vị tiên nhân thoát tục khiến lòng mình rung động lại là kiếm tôn.
Rất nhiều người có mặt tại đây đã hít hà hơi lạnh sau khi nghe thấy tên Ninh Tễ. Chỉ vì cái tên ấy quá vang dội, quá không thể tin được.
Ninh Tễ lại không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, sau khi ngăn động tác muốn ra tay của Sở Tẫn Tiêu, y khẽ cau mày: "Hiện giờ Ninh mỗ đã không màng thế sự, nếu ma tôn muốn nhúng tay vào chuyện Tu Chân giới thì chỉ e là đã tìm nhầm người."
Y đội đấu lạp lên, giọng điệu vẫn lạnh băng.
Đóng băng mười mấy năm vẫn chẳng thay đổi chút nào, tim Lâu Nguy Yến dần thả xuống, lại có hơi bất mãn với thái độ xa cách của Ninh Tễ.
Có điều nhớ đến trước đó hắn ta chưa từng rõ tấm lòng mình, hiện giờ đối phương như thế với hắn ta cũng là điều bình thường. Hắn ta thu đao Tu La về, lau vết máu bên môi đi rồi nói: "Bản tôn không đến vì Tu Chân giới."
Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay giấu sát ý trong mắt đi, bỗng ngẩng đầu lên.
Tuy Ninh Tễ có chút ngạc nhiên với mục đích của hắn ta, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Y nhìn Lâu Nguy Yến - đối thủ mà mình tán thưởng nhưng cũng từng là kẻ thù. Dù là gì đi chăng nữa thì mối quan hệ trước đây của họ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thân phận của Ninh Tễ bị bại lộ chỉ mới một nén nhang nhưng tin tức lại truyền đi cực nhanh. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chín môn phái lớn đều nhận được tin kiếm tôn xuất thế, đặc biệt là Ngọc Thanh Tông.
Mấy năm nay Dược Mục vẫn phụ trách xử lý công vụ của Ngọc Thanh Tông, ông quản lý Ngọc Thanh Tông cũng coi như suôn sẻ, nhưng cảnh tượng kiếm tôn rời đi mười năm trước lại khiến Dược Mục trước sau không yên lòng, những năm gần đây vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tin tức của kiếm tôn.
Trước đó ông không để tâm bệnh tình của kiếm tôn bao nhiêu thì hiện giờ sốt ruột bấy nhiêu. Dược Mục không ít lần hối hận vì lúc trước mình đã từ chối trị lửa độc cho Ninh Tễ khi y đến tìm mình, hại kiếm tôn vô cớ bị giày vò vô số lần. Thậm chí sau trận chiến của Ngọc Thanh Tông năm đó thân y còn bị thương đến mức không thể không mai danh ẩn tích.
Dược Mục không phải là người duy nhất có suy nghĩ này, những môn phái năm đó khoanh tay đứng nhìn Ninh Tễ cầm cự thời gian cho Ngọc Thanh Tông đều cảm thấy áy náy.
Mười năm này ma tôn chưa từng xâm phạm, nhưng cái giá phải trả của mười năm này lại là điều mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Dược Mục xử lý tông vụ xong thì thở dài, liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau khi Giải Kiếm phong tan rã, ông vốn cho rằng Tạ Phong không gia nhập bất kỳ phong nào sẽ rời đi, nào ngờ hắn ta lại ở lại, hơn nữa mấy năm nay còn giúp đỡ không ít.
Ông có thể đại khái đoán được suy nghĩ của Tạ Phong.
Mấy năm nay không tìm được Ninh Tễ, Tạ Phong chỉ nghĩ mình không muốn làm hư hại nơi mà kiếm tôn không tiếc hết thảy bảo vệ. Vậy nên dù không thích tông vụ, hắn ta vẫn ở lại.
Lúc Truyền Âm phù sáng lên, hai người vốn đang bàn bạc chuyện muốn sửa lại Truyền Tống trận của Cửu Châu để tìm người cũng tiện hơn một chút, không ngờ đột nhiên nhận được tin.
Trên đại điện trống trải, giọng nói vừa truyền ra đã khiến Dược Mục ngạc nhiên trong thoáng chốc.
"Ngươi nói cái gì?"
"Phong chủ, tìm được kiếm tôn rồi."
"Có người nhìn thấy kiếm tôn ở châu Tây Lục!"
Dược Mục bỗng đứng phắt dậy, thậm chí còn chẳng chú ý đến mấy phần thuốc bị ngã đổ.
"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!" Giọng nói trong Truyền Âm phù chuẩn xác truyền đến.
"Ninh Tễ kiếm tôn trở lại rồi!"
Sau khi Dược Mục nghe rõ thì nhanh chóng nói: "Người đâu, lập tức phái đệ tử gần đó đi châu Tây Lục nghênh đón kiếm tôn."
"Bổn tọa lập tức sang đó ngay." Nghe xong, Tạ Phong cũng siết chặt kiếm ngẩng đầu lên.
"Ta đi với phong chủ."
Dược Mục nghĩ tới căn nguyên giữa hắn ta và kiếm tôn, không khỏi khẽ gật đầu.
...........
Lúc này Ninh Tễ đã rút kiếm ra. Y và Lâu Nguy Yến gặp nhau thì nhất định phải giao chiến, tưởng rằng lần này cũng thế, nào ngờ Lâu Nguy Yến lại nhìn y một cái thật sâu rồi nói: "Hiện giờ ngươi vừa mới giải băng, ta sẽ không ra tay với ngươi."
Ninh Tễ khẽ cau mày, ngay lúc Lâu Nguy Yến còn muốn nói gì đó thì bỗng có vài hơi thở xa lạ tập kích từ phương xa.
Cầu vồng nơi chân trời chợt lóe lên rồi biến mất.
Hiện giờ vốn đã là xế chiều nhưng vẫn sáng như ban ngày.
Lâu Nguy Yến che vết thương trên vai trái, liếc mắt nhìn cách đó không xa thì thấy thế mà là người của chín môn phái lớn.
Sau khi nhưng người đó đi sang, thấy Ninh Tễ thì việc đầu tiên là hành lễ. Sau đó mới quay đầu tức giận nói: "Giao ước còn chưa đến, ma tôn thế mà đã không giữ lời rồi sao?"
Sau khi chín môn phái lớn ký kết hiệp định với ma tôn, Lâu Nguy Yến sẽ không xuất hiện ở Tu Chân giới trong hai mươi năm, ít nhất thì bề ngoài vẫn thế.
Nào ngờ hôm nay khi kiếm tôn xuất hiện hắn ta lại ngang nhiên xuất hiện ở Tây Lục, nom dáng vẻ còn là nhất định phải đánh nhau với kiếm tôn.
Ngoài Sở Tẫn Tiêu ra thì không ai rõ tâm tư của Lâu Nguy Yến, họ vẫn tưởng rằng hắn ta một lòng muốn dí kiếm tôn vào chỗ chết, một đám trừng mắt nhìn.
Lâu Nguy Yến khẽ chau mày, chỉ cảm thấy đám ngụy quân tử này không phân phải trái đúng sai, thật giả tạo.
Ninh Tễ nhìn hắn ta một cái.
Dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng hắn ta cũng đành dừng lại trước cái liếc mắt ấy. Lâu Nguy Yến hừ lạnh một tiếng, biết bây giờ không phải là lúc ra tay nên đành phải rời đi trước.
Có điều trước khi đi...
Mấy người kia vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy tên ma tôn kia lại nhìn Ninh Tễ, quay đầu lại nói.
"Ta đến là để tìm ngươi."
Biểu tình của Ninh Tễ vốn lạnh nhạt, nhưng nghe hắn ta nói vậy thì chợt cau mày, không rõ Lâu Nguy Yến có ý gì.
Nhưng lúc sắc mặt y lạnh xuống, Lâu Nguy Yến đã rời đi.
Xung quanh người quỷ chật ních. Ninh Tễ mím môi, nhận ra người ở trước mắt đã từng là đệ tử của Ngọc Thanh Tông. Lúc này hắn kích động nhìn y.
"Rốt cuộc kiếm tôn cũng trở lại rồi."
"Bọn ta vẫn luôn đợi kiếm tôn."
Sở Tẫn Tiêu đứng bảo vệ trước sư tôn, nhưng cũng biết hiện giờ thân phận bại lộ, chỉ e không thể dễ dàng rời đi.
Đệ tử kia tiến lên nói: "Dược Mục chân quân đã lệnh cho đệ tử chuẩn bị đồ nhắm và giường, mong kiếm tôn nể mặt."
Chuyện đi Nam Chiếu lúc này không thể đi được nữa, Ninh Tễ liếc nhìn người nọ một cái, mím môi nói: "Dẫn đường đi."
Y vì bị ăn mòn nên không muốn gặp người khác chứ không phải không nhận ra ai, chuyện đã đến nước này thì làm gì có đạo lý nào trốn tránh.
Thấy tuy giọng điệu của tôn thượng lạnh nhạt nhưng không từ chối, đệ tử kia không khỏi thầm vui mừng trong lòng.
Sở Tẫn Tiêu ngước mắt nhìn sư tôn thì nghe thấy y nói: "Nếu ngươi không muốn đi..." Y vốn muốn nói quan hệ của Sở Tẫn Tiêu và mấy môn phái kia không tốt, nếu hắn không muốn đi thì có thể tự tìm chỗ dừng chân trước.
Nào ngờ y còn chưa dứt lời thì Sở Tẫn Tiêu đã giành nói: "Ta đi cùng sư tôn." Giọng hắn nặng nề, siết chặt kiếm nhìn người dẫn đường.
Ninh Tễ quay đầu, không bỏ qua đốt ngón tay căng thẳng đến mức trắng bệch của hắn.
Hắn đang sợ, sợ y quay về.
Ánh mắt y khẽ lóe lên, kỳ lạ là y biết điều này.
Sở Tẫn Tiêu rũ mắt nhẫn nại. Mười năm này vì sư tôn bị đóng băng nên hắn vẫn luôn bảo vệ y như kho báu, luôn nghĩ rằng thời gian của mình và sư tôn còn rất dài, mười năm qua rồi thì mười năm tiếp vẫn sẽ là những ngày hai người sống chung, nhưng hắn không ngờ rằng lại đột ngột bại lộ không kịp chuẩn bị.
Sư tôn tức khắc không còn của một mình hắn nữa.
Tâm ma kia lại lần nữa mất ổn định, hắn cúi đầu che tơ máu dưới đáy mắt, thậm chí còn có hơi tự giễu, hiện giờ hắn đã đến tu vi Nguyên Anh, ít ngày nữa có thể sẽ đến Hóa Thần, nhưng ở trước mặt sư tôn hắn vẫn sợ.
Ninh Tễ khẽ cau mày, không biết vì sao khi trông thấy một màn này y lại có hơi khó chịu.
Dường như Sở Tẫn Tiêu không nên như thế.
Y từng thấy sự tự tin thế mạnh khi trưởng thành của Sở Tẫn Tiêu những năm này, hiện giờ thấy hắn như thế khó tránh khỏi khó chịu. Có điều lúc này rốt cuộc y cũng chẳng nói ra, chỉ là thoáng giấu suy nghĩ đi.
............ Được copy 𝘁ại ⩵ T𝐑uMT𝐑U 𝑌e𝙽.𝑽𝙽 ⩵
"Kiếm tôn, ngài cứ nghỉ ngơi trước, phong chủ và những người người khác sẽ đến ngay." Sau khi đến nơi, đệ tử kia cúi đầu nói.
Ninh Tễ khẽ gật đầu.
Sở Tẫn Tiêu quay đầu nhìn y một cái.
Ninh Tễ bỗng mở miệng nói: "Đây là thuốc Thanh Tâm, uống thuốc đúng giờ, ngày mai Dược Mục đến thì để ông ấy kê đơn thuốc loại trừ tâm ma giúp ngươi."
Sở Tẫn Tiêu thoáng ngẩn người, ngẩng đầu lên, dường như không nghĩ đến điều này.
Ninh Tễ nói xong thì khẽ cau mày không nói gì nữa.
Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn thuốc Thanh Tâm trong tay.
Để Dược Mục đạo quân loại trừ tâm ma cho hắn, vì hắn nên sư tôn mới ở lại sao?
Hắn vốn thấp kém ở dưới đáy không dám có ý nghĩ này. Nhưng vẻ mặt vừa rồi của sư tôn lại khiến hắn lờ mờ nảy ra ý nghĩ này.
Sư tôn vì hắn.
Bóng lưng của người nọ đã biến mất.
Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, chỉ thấy khói mù trong lòng biến thành hư không, trong mắt thế mà thả lỏng.
"Sở sư huynh, huynh ở sân bên này."
Sở Tẫn Tiêu mím môi, cầm cái lọ đi sang bên kia.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, lên đường hai canh giờ đã đến đêm khuya. Ninh Tễ phỏng đoán có lẽ hôm nay Dược Mục đuổi đến không kịp nên phân phó đệ tử lui xuống.
Y vừa ấn ấn đường thì nhận ra một hơi thở quen thuộc.
"Ai?"
Ninh Tễ ngẩng đầu lên, tưởng rằng là Dược Mục nhưng nào ngờ lại thấy người quen.
Sau khi Tạ Dữ Khanh đến nơi, biết Ninh Tễ đã đến trạm dịch thì trực tiếp đến trạm dịch.
Cả đường hắn gió bụi dặm trường, thậm chí ngay cả lam y luôn sạch sẽ cũng có vài nếp nhăn. Nhưng Tạ Dữ Khanh lại chẳng chú ý đến điều này, lực chú ý của hắn chỉ đặt lên người Ninh Tễ.
Tạ Dữ Khanh.
Ninh Tễ không ngờ chỉ trong vòng một ngày mà đã gặp nhiều bạn cũ như vậy, đầu ngón tay khẽ khựng lại rồi vẫn mở miệng:
"Ngươi đến rồi."
Ban đầu y chỉ ngạc nhiên một thoáng chốc, nhưng sau đó lại bình tĩnh nhìn Tạ Dữ Khanh.
Nhưng y càng bình tĩnh thì cõi lòng Tạ Dữ Khanh càng sa sầm, sau khi Ngô Cương lui xuống thì không khỏi cười gượng: "Kiếm tôn không giải thích một chút sao?"
Ninh Tễ khẽ nâng mắt: "Ta chỉ hơi mệt thôi."
Y luôn nói với bên ngoài rằng mình mệt, chuyện bị tử khí bào mòn cũng chỉ có Thủy Kính và Sở Tẫn Tiêu biết.
Ninh Tễ cho là thế, nào ngờ Tạ Dữ Khanh lại nói: "Mười năm không gặp, cho đến giờ kiếm tôn vẫn định gạt ta nữa sao?"
Hắn nhìn Ninh Tễ, vẻ mặt phức tạp: "Lúc trước ta đã đến Đông Hàn Kiếm cốc."
Đến Đông Hàn Kiếm cốc, đó là chuyện y đóng băng bản thân.
Hắn biết rồi?
Ninh Tễ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tạ Dữ Khanh nói: "Khi ta đến, Thủy Kính bị thương nặng mà ngươi cũng bị mang đi mất."
Chuyện Thủy Kính bị thương nặng Sở Tẫn Tiêu chưa từng nói cho y biết.
Ninh Tễ khẽ cau mày, trên mặt lại chẳng biểu lộ mảy may.
Chung quy thì tình tri kỷ giữa y và Tạ Dữ Khanh cũng không như người khác, nếu là những người khác nói thế thì Ninh Tễ cũng chẳng để tâm, nhưng Tạ Dữ Khanh...
Y thoáng dừng lại, rồi vẫn nói: "Quả là ta bị bào mòn, nhưng mấy năm nay vẫn ổn."
Y chỉ không nhắc đến chuyện những năm này mình ở đâu.
Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, rốt cuộc không giữ nổi điềm tĩnh nữa.
Ngô Cương nói hắn thay đổi rồi.
Quả là hắn thay đổi rồi.
Tạ Dữ Khanh tự giễu trong lòng, từ trước đến nay hắn không phải là người truy vấn những chuyện này, nhưng hiện tại lòng hắn lại không cam tâm. Nhưng dù sao bây giờ họ cũng vừa mới gặp lại nhau, không cần thiết phải thể hiện những thứ này.
Hắn cưỡng ép kiềm chế âm u trong mắt, mở miệng nói: "Ngươi vì ta mà đi Quỷ vực, nếu bị thương thì lòng ta sẽ khó yên."
Lo lắng trong mắt hắn là thật, lúc trước không từ mà biệt quả thật là Ninh Tễ sai.
Ninh Tễ do dự soạn lời một thoáng, sau đó nói: "Sẽ không xảy ra nữa."
"Dù sao hiện giờ ta cũng đã lui dần ra khỏi Tu Chân giới."
Giọng y vẫn bình thản như thế, Tạ Dữ Khanh rũ mắt nói: "Ta biết rồi."
Hắn ngoài miệng thì nói vậy nhưng lại chẳng ai thấy dưới ống tay áo, bàn tay chảy máu của hắn đang siết chặt lại.
Mãi đến khi màn đêm tối dần, Ninh Tễ mới chuyển mắt nhìn hắn.
Không phải là trước đây hai người không có những lúc như thế này, y cho rằng Tạ Dữ Khanh sẽ cáo từ, nào ngờ đầu ngón tay của hắn thoáng khựng lại rồi nói: "Tối nay lúc lên đường, thân thể có hơi khó chịu."
"Ta có thể ở lại chỗ kiếm tôn một đêm không?"
Giọng điệu hắn như thường, tất nhiên Ninh Tễ chẳng phát hiện ra gì, chỉ thoáng nghĩ: "Kế bên vẫn còn một căn phòng trống, Tạ lâu chủ có thể ở bên đó."
Trước khi đi Tạ Dữ Khanh khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên nâng mắt hỏi.
"Thế Sở Tẫn Tiêu thì sao?"
"Sở Tẫn Tiêu... ở đâu?"
Hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng ở hàn đàm trước đó, thầm căng thẳng trong lòng.
Tuy Ninh Tễ có hơi ngạc nhiên vì hắn đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn mở miệng nói: "Hắn ở bên kia."
Tạ Dữ Khanh đẩy xe lăn dưới màn đêm, thân thể căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng.