Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 59




Lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, sau khi nghe sư tôn chất vấn thì lại có hơi muốn cười khổ. Sư tôn luôn trời quang trăng sáng, tất nhiên sẽ không biết tâm tư của những kẻ đó với mình.

Ngày đó hắn vừa rời khỏi Kiếm cốc thì Tạ Dữ Khanh và Tô Phong Diễm đã đến, nếu hắn chậm một bước, sư tôn đã bị đóng băng đi đâu thì khó mà nói được.

Thân là kẻ mến mộ sư tôn, không ai có thể nhìn thấu tâm tư của những kẻ đó với sư tôn hơn hắn.

—— Bọn họ đều muốn có được sư tôn.

Dù là xuất phát từ vẻ ngoài hay bất kỳ thứ gì khác, những kẻ đó đều muốn cướp sư tôn đi.

Hắn chỉ... không muốn sư tôn biết những thứ này thôi.

Sở Tẫn Tiêu không muốn sau khi sư tôn biết tâm ý của Tạ Dữ Khanh thì sẽ lại lần nữa vào sinh ra tử vì hắn.

Trong lòng hắn hèn mọn vô cùng, thong thả siết chặt tay, khi Ninh Tễ lạnh lùng nhìn mình thì hắn chỉ nói: "Sư tôn, ta sẽ không lừa ngươi."

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đúng là trong nháy mắt vừa rồi y có hơi nghi hoặc, nhưng tơ máu nơi đáy mắt Sở Tẫn Tiêu vẫn khiến y nao nao.

Y khẽ cau mày, có hơi phiền muộn, cuối cùng chẳng nói gì nữa.

.............

Khoảng cách từ Ma vực đến châu Tây Lục cũng không ngắn, khi Lâu Nguy Yến nhận ra Tây Lục có vấn đề đã tức tốc đuổi đến đây.

Thám tử kia mất tích bên ngoài một con hẻm trong một con phố sầm uất. Hắn ta nhắm mắt cảm ứng hơi thở, khi mở mắt ra thần sắc trở nên hung tàn, đi vào trong hẻm.

Con hẻm cạnh quán trà chẳng có ai. Hơi thở của thám tử đã chết kia vẫn còn lảng vảng ở đây.

Lâu Nguy Yến nhíu mày, ánh mắt bỗng khựng lại khi thấy một từ "Rồng" ở trong góc hẻm.

"Rồng."

Long tộc?

Quả nhiên là hắn.

Kẻ duy nhất mang huyết mạch Long tộc còn sót lại ở Tu Chân giới hiện giờ chỉ còn Sở Tẫn Tiêu.

Nếu quả thật là hắn... Lâu Nguy Yến bỗng nhiên siết chặt tay.

Rót hơi thở này vào kính Sưu Thiên, mặt kính bắt đầu thay đổi. Một hồi ánh sáng trắng lóe lên làm mặt kính rung động hai lần. Cuối cùng lúc này mới có hình ảnh phản chiếu.

Mười năm qua kính Sưu Thiên chẳng có lấy một người. Rốt cuộc hiện giờ cũng có hình ảnh khiến tay Lâu Nguy Yến thoáng khựng lại, bỗng nhắm mắt lại.

Cũng không biết là trốn tránh hay sao, qua một lát sau hắn ta mới mở mắt ra.

Lập tức nhìn thấy cảnh tượng trong Long vực.

Đó là một cái sân giống hệt trong Hạc Tuyệt viện trên Giải Kiếm phong. Đầu tiên Lâu Nguy Yến chú ý tới cây hoa đào cạnh sân, sau đó trông thấy trường kiếm trên bàn.

Đó là thanh kiếm của Ninh Tễ.

Con ngươi hắn ta chợt co lại, lòng thoáng siết lại. Hắn ta từng đánh nhau với Ninh Tễ mấy lần, đến giờ vẫn nhớ rõ thanh kiếm của Ninh Tễ như in.

Thanh kiếm ở đây khiến Lâu Nguy Yến không khỏi hít một hơi thật sâu. Hắn ta tập trung nhanh chóng tìm kiếm, người lặng tiếng thở nằm trên giường trong căn nhà nhỏ đúng là Ninh Tễ.

Khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt, Lâu Nguy Yến đột nhiên siết chặt tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tễ bên kia vừa tỉnh táo được một chút đã nhận ra có ánh mắt đang chăm chú nhìn nơi này.

—— Có người đang thăm dò Long vực.

Sở Tẫn Tiêu cũng đã nhận ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, hắn vốn định ngày mai sẽ rời đi nhưng lại không ngờ Lâu Nguy Yến lại hành động nhanh như vậy, nếu cứ tiếp tục ở đây thì e sẽ sinh ra biến cố.

Hắn chuyển mắt nhìn sư tôn, lông mày Ninh Tễ thoáng giãn ra: "Đi thôi."

Trong Long vực có kết giới của Long tộc chống đỡ, trước đó cũng có mấy ngàn long hồn. Tuy tu vi không cao nhưng cũng đủ chắn Lâu Nguy Yến một khoảng thời gian.

Sở Tẫn Tiêu nhìn sân, chậm rãi rũ mắt xuống.

Trong nháy mắt họ rời khỏi Long vực, hơi thở trên người Ninh Tễ cũng lọt ra ngoài.

Bàn tay đang tính toán của Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại, đầu tiên có hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng ngẩng đầu lên.

"Lâu chủ?" Ngô Cương có hơi nghi hoặc.

Tạ Dữ Khanh trầm giọng nói: "Lấy khay quẻ bói lại đây."

Tuy Ngô Cương không rõ nguyên do nhưng vẫn làm theo.

Lần này có khay quẻ xem bói nên tượng quẻ rõ ràng hơn.

Hắn không tính sai, đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh run lên rồi bỗng siết chặt tay.

—— Ninh Tễ xuất hiện rồi.

Bên trong Long vực có thể che khuất thiên cơ, Tạ Dữ Khanh tính mười năm cũng không tính ra. Nhưng trong nháy mắt Ninh Tễ rời Long vực, tinh tượng lại bắt đầu chuyển động.

Tạ Dữ Khanh phun ra ngụm máu, mái tóc bạc nháy mắt ảm đạm đi một chút.

"Lâu chủ!" Ngay khi Ngô Cương sốt ruột bước lên, Tạ Dữ Khanh giơ tay ngăn hắn ta lại.

"Đi chuẩn bị đi, ta sẽ đi châu Tây Lục."

"Nhưng trước đó phải nghị sự với mấy chưởng môn khác..." Ngô Cương có hơi khó xử. Lần nghị sự này không phải chuyện nhỏ, hai phái gần đây đều đến.

Tạ Dữ Khanh lại chẳng mảy may quan tâm, khuôn mặt vốn ôn hòa xa cách lại sa sầm, hắn siết chặt tay nói: "Đi chuẩn bị!"

Ngô Cương thấy hắn kiên trì như thế, thậm chí còn không chờ nổi một ngày thì đành phải lui xuống.

Nhịp tim của Tạ Dữ Khanh đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Ninh Tễ xuất hiện, rốt cuộc người ấy cũng xuất hiện rồi.

Máu chảy ra từ khóe môi, mặt hắn rốt cuộc cũng giãn ra.

Mười năm không ngủ, từ khi biết Ninh Tễ bị tử khí ăn mòn hắn đã thầm lo lắng trong lòng, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể tìm được y rồi.

Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh run rẩy, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn sắc trời thì chỉ hận thời gian không trôi qua thật nhanh để được gặp Ninh Tễ.

Hắn không biết rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, đầu óc chỉ toàn là người nọ, không thể nghĩ được gì khác ngoài y.

Ngô Cương quay lại thấy lâu chủ như thế thì thầm thở dài trong lòng, hắn ta đã nhận ra dường như tình cảm của lâu chủ không được bình thường.

Nếu cảm kích ơn cứu mạng của kiếm tôn thì những năm này sẽ không dừng lại ở đó.

Bị cảm giác áy náy và lo lắng giày vò, lâu chủ gần như đã không kiềm nén được nữa. Ngô Cương chưa từng thấy lâu chủ ngoài nóng trong lạnh như vậy.

Hắn đã thật sự động lòng, nếu không cũng sẽ không...

Lòng hắn ta thầm nghĩ vậy rồi thở dài, chỉ hi vọng lần này có thể thuận lợi một chút, đường đời đừng thăng trầm nữa.

Tạ Dữ Khanh vuốt ve bình thuốc trong tay, lòng thầm nghĩ đến tên Ninh Tễ, thoáng bình tĩnh trở lại.

..........

Sau khi Ninh Tễ ra khỏi Long vực vẫn chưa kịp thích ứng.

Tuy mấy năm nay y có tỉnh lại nhưng lúc trước vì bị ăn mòn không thích tiếp xúc với người khác nên mười năm nay chưa từng rời khỏi Long vực.

Sở Tẫn Tiêu lo đường xá xa xôi y sẽ mệt nên dùng thuyền mây.

Đi nửa đường thì có dừng lại nghỉ ngơi, Ninh Tễ lập tức tháo đấu lạp xuống.

Tu Chân giới vẫn trước sau như một, dường như sau mười năm vẫn chẳng thay đổi gì.

Ninh Tễ thoáng giãn mày rồi cảm thấy quả nhiên là mình nghĩ nhiều, mười năm chỉ như chớp mắt, có thể thay đổi cái gì chứ. Nhưng vì bị đánh thức trên đường đi nên cảm nhận mới sâu sắc một chút.

Ninh Tễ đã quên lâu rồi mình không đeo mặt nạ.

Hiện giờ dưới đấu lạp là diện mạo thật, sau khi tháo đấu lạp xuống, hô hấp của mọi người trong quán trọ bỗng dừng lại.

Sở Tẫn Tiêu gọi đồ xong quay lại thì thấy mấy kẻ đó đều đang nhìn sư tôn chằm chằm, lúc này mới nhớ ra mình suy xét không chu toàn, thế mà quên mất chuyện mặt nạ.

Ninh Tễ cũng thình tình bị mấy ánh mắt chăm chú này làm cho kinh ngạc.

Y cau mày ngẩng đầu lên, mấy tu sĩ trẻ tuổi vội thu tầm mắt về, chỉ là lòng vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Ta chưa từng gặp ai đẹp như vậy hết á."

Triệu Thanh lặng lẽ nói: "Hẻo lánh như châu Tây Lục sao lại có tiên nhân thế này."

Mấy thiếu niên kia vốn là con em danh môn, lần này đến châu Tây Lục là để du lịch tích góp tâm cảnh, không ngờ lại gặp phải Ninh Tễ. Một thoáng kinh hồng vừa rồi cũng phải khiến mấy vị công tử đã trải đời ngây cả người.

Người này hoàn toàn đẹp hơn những người mà bọn họ từng gặp.

Lông mày sắc lẻm, xương hàm góc cạnh, gương mặt trắng bệch tựa hàn băng núi cao ấy vô cớ khiến lòng người chấn động. Như thể liếc nhìn một cái thôi cũng là đang khinh nhờn y.

Tim bọn họ đập thình thịch, chỉ cảm thấy chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

Dẫu biết hơi thở khó lường trên thân người ấy có lẽ mạnh hơn họ nhiều nhưng vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn lén y.

Nhưng khi họ quay đầu lại, Ninh Tễ cũng đã đội đấu lạp lên.

Mười năm qua Ninh Tễ chưa từng cảm nhận được ánh mắt nào trắng trợn như vậy. Y khẽ cau mày, lòng thầm lạnh xuống, lần nữa đội đấu lạp lên.

Sở Tẫn Tiêu bưng đồ ăn chậm rãi rũ mắt, chờ đến khi sư tôn đội đấu lạp lên mới liếc mắt nhìn xung quanh.

Sát khí trên người hắn nổi lên, bộ dáng như thể chỉ cần người ở đây nhìn thêm một cái nữa thì sẽ đánh nhau ngay lập tức.

Dưới sức chèn ép của tu vi Nguyên Anh trung kỳ hừng hực, mọi người trong quán trọ này chưa từng gặp cao thủ nào như vậy nên đều vội thu tầm mắt lại.

Mấy thiếu niên nhìn lén bị khí thế này của hắn dọa sợ, nếu không phải đã kịp thời thu tầm mắt về chắc hai mắt cũng bị thương.

Tuy Ninh Tễ không thích người khác nhìn mình nhưng cũng sẽ không nóng tính như vậy. Y thoáng cau mày, không khỏi mở miệng: "Sở Tẫn Tiêu."

Hắn chỉ gọi tên người nọ một tiếng mà hắc y nhân hung thần ác sát liền nghe lời, trong khi mấy thiếu niên còn đang kinh ngạc thì hắn đã thu sát khí lại.

"Sư tôn, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi."

Ninh Tễ khẽ gật đầu, bên dưới huyên náo ồn ào, y cũng không hoàn toàn muốn ở dưới lầu.

Băng tuyết lướt qua bên cạnh, người trong quán trọ đều cứng đờ.

Lúc này Ninh Tễ vừa lên lầu đã gặp phải một người.

Khổng Linh không chút để ý đi đến châu Tây Lục, đi ngang qua quán trọ vốn muốn vào nghỉ ngơi một chút. Không ngờ lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài như là đã xảy ra chuyện gì đó.

Khổng Linh vốn thích náo nhiệt, trước đó tuy hắn là yêu vương nhưng lại thích du lịch bên ngoài, nhưng không hiểu sao hiện giờ lại thích yên tĩnh. Bắt đầu có hơi hoài niệm những ngày ở chung với Ninh Tễ. Lúc ấy hắn cảm thấy yên tĩnh rất tẻ nhạt, nhưng lúc này lòng lại nhớ vô cùng, đáng tiếc là vẫn chưa có tin tức gì của người nọ.

Hắn nghĩ vậy rồi thầm bực bội trong lòng, mắt thấy bên ngoài ngày càng ồn, còn lẫn cả tiếng bát đũa vỡ thì lập tức mở cửa ra, mất kiên nhẫn muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mấy tên loài người này lại ồn như thế.

Khuôn mặt diễm lệ của hắn có chút bực bội.

Không ngờ lại trông thấy dáng người quen thuộc.

Sau khi lên lầu Ninh Tễ như không chú ý đến hắn, xoay người sắp rời đi, Khổng Linh bỗng dừng bước chân.

Trực giác của yêu nhạy bén hơn con người rất nhiều. Hắn phân biệt người bằng hơi thở, dù cách một đấu lạp vẫn có thể nhận ra.

Khổng Linh nhìn bóng lưng ấy, thoáng chốc trợn to hai mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.