Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi ngày Ninh Tễ chỉ tỉnh một canh giờ. Y đứng trong sân ngắm hoa đào rì rào rơi xuống, giữa mày có chút mệt mỏi.

"Sư tôn, người không thích sao?"

Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn chú ý thần sắc của sư tôn, thấy ánh mắt y nhàn nhạt, trong lòng thầm hoảng loạn trong nháy mắt nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì, chỉ cười hỏi.

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, thu ánh mắt về: "Không có gì, chỉ cảm thấy chung quy giả vẫn hoàn giả thôi."

Sở Tẫn Tiêu xây Hạc Tuyết viện trong Long vực vì y, nhưng giả vẫn là giả, còn không bằng hình dáng ban đầu của nó. Giọng y lãnh đạm khiến lòng Sở Tẫn Tiêu như bị thứ gì đó đâm phải, hắn chậm rãi siết chặt tay, giọng trầm xuống:

"Sư tôn muốn chạy?"

Ninh Tễ cầm kiếm nhàn nhạt nói: "Nếu ta muốn gặp người khác thì từ lúc đầu đã không đóng băng bản thân."

Hai người hòa bình sống chung đã nhiều ngày, nếu Ninh Tễ muốn chạy thì không ai có thể ngăn cản được.

Sở Tẫn Tiêu thoáng chững lại, nghe sư tôn có chút mỏi mệt nói: "Ra ngoài đun một bình rượu đi, ta muốn luyện kiếm."

Y mặc một thân bạch y đứng dưới tán cây hoa đào. Sau mười năm đóng băng lại chẳng thay đổi mấy so với khi ở Giải Kiếm phong năm ấy.

Chỉ có Sở Tẫn Tiêu là thay đổi.

Trước khi Sở Tẫn Tiêu xoay người rời đi nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng lại thì thấy thấy sư tôn đang lau kiếm.

Tuy Ninh Tễ đóng băng nhưng cũng chỉ là ức chế tử khí để y không đến nỗi phát cuồng mà thôi, chứ tu vi của y không thụt lùi bao nhiêu.

Trái lại yên tĩnh những năm này khiến lòng y càng thêm tịnh, di chứng sau khi cấp tốc Hóa Thần được tu bổ một ít, tử khí cũng vì đóng băng mà vẫn luôn khắc chế trong ngực.

Ninh Tễ chuyển mắt nhìn cây hoa đào, rút kiếm ra.

Khi tỉnh lại y cũng sẽ thỉnh thoảng luyện kiếm trong sân, tâm cảnh vì ngủ say mà thay đổi, mấy năm nay kiếm ý của y cũng xảy ra biến đổi.

Nếu trước kia là băng lạnh sắc bén nhịp nhàng, hiện tại lại là kiểu non sông có đạo nghĩa dày như băng tuyết.

Kiếm ý trong Long vực bị áp chế, những oan hồn bên ngoài cái chắn không dám lại gần. Mấy năm nay trừ Sở Tẫn Tiêu ra ngoài mua sắm ra thì bọn họ chưa từng gặp người bên trong.

Mũi kiếm quét dưới tán hoa đào, một cánh hoa rơi xuống trên mũi kiếm.

Ninh Tễ nhắm mắt cảm nhận linh khí chuyển vận lưu loát trong cơ thể, lông mày thoáng giãn ra, có điều lúc này thời gian luyện kiếm của y vẫn không thể quá dài, sau một nén nhang đã có hạc giấy đến nhắc nhở.

Thỉnh thoảng y không thích nói chuyện với Sở Tẫn Tiêu nên dùng hạc giấy này.

Nhìn hạc giấy đáp xuống, Ninh Tễ thu kiếm về, khẽ cau mày.

"Sư tôn, đã đun rượu xong rồi, đang ngâm trong hàn đàm sau núi đấy."

Giọng Sở Tẫn Tiêu xuyên qua hạc giấy truyền tới.

Mấy năm nay thậm chí hắn còn xây hàn đàm sau núi, hoàn toàn giống hệt với Giải Kiếm phong.

Như thể Sở Tẫn Tiêu đang phục chế... cuộc sống chỉ có hai người bọn họ.

Nói thật Ninh Tễ cũng không ngờ lúc trước hắn sẽ xông vào Kiếm cốc mang y đi, y cho rằng sau khi mình đóng băng thì thiếu niên ấy sẽ đau lòng và thất vọng, tuy cũng sẽ tìm y nhưng chỉ một hai năm rồi sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Y không ngờ chấp niệm của Sở Tẫn Tiêu lại sâu như vậy.

Hốc mắt đỏ hoe và ánh mắt vui mừng khi y lần đầu tỉnh lại lọt vào tầm mắt. Hắn vẫn luôn trông cạnh giường, ngày nào cũng tìm đủ thứ đồ giúp y áp chế tử khí.

Khi y tỉnh lại Sở Tẫn Tiêu vui đến mức mặc kệ thương tích cũ, trong lúc cảm xúc dao động mùi tanh ngọt dâng lên cổ họng. Nhưng lại nắm chặt tay y, sợ y rời đi.

"Sư tôn, không được đi."

Không được đi nữa.

Thanh niên khôi ngô ấy nhìn y chằm chằm, tơ máu và hoảng sợ dưới đáy mắt khiến Ninh Tễ không tài nào quên được.

Nghĩ tới đây, Ninh Tễ rũ mắt khẽ siết chặt tay lại.

Hạc giấy hóa thành tro trên đầu ngón tay, y thu kiếm lại, xoay người đi vào hàn đàm.

Có điều khiến y có chút bất ngờ chính là Sở Tẫn Tiêu không có ở đây, Ninh Tễ nhìn tờ giấy được bầu rượu chặn lên.

—— Sư tôn, ta ra ngoài mua ít đồ, sẽ về ngay.

Thần sắc y nhàn nhạt, cởi quần áo ra rồi bước vào hàn đàm.

...........

Thật ra Sở Tẫn Tiêu nhận được tin có kẻ đang tìm mình nên mới ra ngoài, mấy năm nay hắn hao công tốn sức che giấu tung tích của mình cũng không dễ dàng gì.

Long vực ở châu Tây Lục, tuy là nơi hẻo lánh nhưng mỗi ngày ra ngoài hắn đều dùng huyễn thuật để tránh bị phát hiện, dù là vậy nhưng vẫn không tránh được một số chuyện.

"Sở tiên trưởng, hình như hai ngày nay có người đến quán trà hỏi thăm về ngươi." Chủ quán trà thường xuyên giao dịch với Sở Tẫn Tiêu nói.

Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu lạnh xuống.

"Có biết là người phương nào không?"

Mấy năm nay hắn giúp đỡ quán trà không ít, chủ quán cũng có qua có lại, một khi thấy có gì đều sẽ mau chóng báo cho Sở Tẫn Tiêu. Chủ quán là người thông minh, dường như biết hắn đang ẩn cư, mấy năm nay cũng cung cấp không ít phương tiện. Sau khi nghe hắn hỏi thế thì cẩn thận suy nghĩ.

"Hình như không chỉ là một nhóm người."

Ông ta miêu tả tướng mạo của mấy kẻ đó: "Tu vi đều không thấp, tất cả đều từ Kết Đan trở lên."

Nghe thấy từ Kết Đan trở lên, mày Sở Tẫn Tiêu thoáng giật. Những năm này hắn đã tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, tu vi tăng lên cực nhanh khiến người ta nhịn không được mà líu lưỡi.

Thậm chí còn vì máu điên mà khoảng cách đến Hóa Thần của Sở Tẫn Tiêu cũng ngày càng gần.

Khi nghe thấy tu vi của kẻ đã hỏi thăm mình, Sở Tẫn Tiêu khẽ nhíu mày, Kết Đan kỳ ở môn phái khác đã là trên tầm trung, nhưng lại mấy lần bị phái ra ngoài tìm người.

Trong lòng của Sở Tẫn Tiêu đã hiện lên tên của người nọ.

—— Lâu Nguy Yến.

Dù là ai thì nơi này cũng không thể ở lâu thêm được nữa.

Chủ quán trà thấy hắn suy tư thì không khỏi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Sở tiên trưởng yên tâm, lúc mấy kẻ đó đến tìm lão hủ không nói gì hết, chỉ nói chưa từng gặp ngươi thôi."

Chủ quán thấy sắc mặt hắn khó coi thì không khỏi mở miệng bảo đảm.

"Làm phiền rồi." Sở Tẫn Tiêu lấy lại tinh thần, đưa linh thạch trong tay cho ông chủ.

"Nếu lại có người đến hỏi thì phiền hãy báo có ta biết."

Giọng hắn nghiêm túc, chủ quán không dám hỏi nhiều nên chỉ vội đồng ý. Tây Lục cũng không quá lớn, quán nhỏ này dựa vào Sở Tẫn Tiêu mới có thể tiếp tục sinh tồn giữa giao giới các địa phương, tất nhiên ông chủ cũng biết.

Sở Tẫn Tiêu thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.

Chủ quán thấy hắn sắp rời đi nên vội gói món ăn cho hắn.

Sở Tẫn Tiêu nhớ tới món bánh trà [1] mà lần trước sư tôn ăn thì dừng lại mua thêm một ít. Nhưng ở nơi không ai thấy, trong nháy mắt khi nghe được có người tìm mình, trong mắt ắn dâng lên điên cuồng, nhưng những điều ấy đều bị hắn đè xuống đáy mắt.

[1] Bánh trà là loại bánh nổi tiếng ở trấn cổ Thị Tân tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

...........

Lúc trước có người ở châu Tây Lục nói trông thấy dấu tích của Sở Tẫn Tiêu nên Lâu Nguy Yến đã phái người đi tìm. Kẻ đi tìm chính là thámtử Ma tộc trước đó đã đi Tu Chân giới, thủ đoạn vô cùng lợi hại, thế mà thật sự tra ra chút chuyện không đúng.

"Nghe nói mười năm trước quán trà này đột nhiên tốt lên?" Hắn ta gõ bàn.

Mật thám kia khẽ gật đầu: "Không chỉ vậy."

"Thuộc còn tìm hiểu được cứ ba tháng sẽ có một người đội đấu lạp đến quán trà này lấy đồ."

"Nhưng kỳ lạ là chuyện người này cứ ba tháng sẽ đến đã liên tục diễn ra trong mười năm, trong lúc đó cũng đã gặp phải không ít người, nhưng sau đó chẳng có ai nhớ dáng vẻ của người nọ cả."

Mười năm nhưng lại chẳng một ai nhớ rõ. Điều này đáng để cân nhắc.

Lâu Nguy Yến khẽ híp mắt: "Đã hỏi ông chủ của quán trà chưa?" Thám tử gật đầu: "Hôm nay đã đến đó hai lần, thuộc hạ sẽ quan sát nơi đó."

Lúc này Lâu Nguy Yến mới yên lòng, trầm giọng nói: "Ngươi làm rất tốt."

"Nếu lần này thật sự có thể tìm được người, bản tôn nhất định sẽ trọng thưởng."

Tuy thám tử kia không biết người mình đang tìm có ảnh hưởng gì đến tôn thượng nhưng thấy tôn thượng hứa hẹn như thế thì tức khắc càng thêm nghiêm túc.

"Tôn thượng yên tâm." Sau khi bẩm báo xong thì biến mất trong màn đêm.

Lâu Nguy Yến ngồi ở trên nghĩ tới tin tức mà thám tử vừa bẩm báo, lòng thoáng khựng lại. Cũng không biết lần này... rốt cuộc có phải hay không.

Có thể tìm được Ninh Tễ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Sở Tẫn Tiêu.

Hắn ta siết chặt tay, khi lòng thầm nghĩ đến tên người nọ, mắt sầm xuống.

Thời gian Sở Tẫn Tiêu cả đi lẫn về cũng không quá lâu. Sau khi Ninh Tễ tỉnh lại hắn rất ít khi vắng mặt hơn nửa canh giờ, sau khi lấy đồ thì mau chóng trở về, chẳng qua cả đường đi hắn băn khoăn trăm bề.

Tàn hồn trong Long vực như cảm nhận được cảm xúc của hắn nên không dám xuất hiện.

Sau khi gần đến cửa Hạc Tuyết viện, lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại. Vừa định mở cửa vào thì nhận được tin từ chủ quán trà.

"Sở tiên trưởng, vừa rồi sau khi ngươi đi lại có người đến quán trà."

Lại có người đến quán trà...

Quả nhiên là đến vì sư tôn, tim Sở Tẫn Tiêu chậm rãi chìm xuống đáy cốc.

Sợ hãi lần nữa mất đi sư tôn lại xuất hiện dưới đáy lòng.

Hắn siết chặt, sau khi nghe thấy tiếng nước thì lại chậm rãi mở mắt ra.

Ninh Tễ ngâm mình trong hàn đàm thấy sắc trời hơi tối xuống, cho rằng hôm nay Sở Tẫn Tiêu sẽ không trở lại, vừa nhắm mắt định áp chế Long đan đã lâu không tự xử xuống.

Ngay lúc này sau lưng bỗng có một cơ thể nóng hầm hập áp lên lưng y.

Không biết Sở Tẫn Tiêu đã quay lại từ khi nào, hơn nữa còn chưa được sự đồng ý của y đã bước vào hàn đàm.

Vừa rồi Ninh Tễ xuất thần nên không nhận ra, vừa lơ đãng đã bị hắn ôm lấy.

Lạnh giá đối lập với nóng bỏng, quần áo y ướt đẫm khiến Sở Tẫn Tiêu ôm y có hơi khó chịu. Khiến Ninh Tễ nhớ đến đoạn ký ức không tốt lắm ở Giải Kiếm phong không lâu trước đó, không khỏi khẽ cau mày.

"Buông tay."

Khuôn mặt tuyệt diễm hiện lên dưới gốc cây, màu môi có hơi đỏ. Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu từ trên mặt sư tôn nhìn xuống yết hầu.

Cổ áo trắng thoáng nới lỏng, cần cổ thon dài còn xinh đẹp hơn màu tuyết. Hắn khẽ rũ mắt, tay ôm sư tôn thoáng siết lại.

"Sư tôn, đừng đi được không."

Ninh Tễ cau mày, không ngờ rằng hắn lại đột nhiên ôm chặt lấy mình. Sừng rồng ma sát trên vai có hơi nhột, tay Sở Tẫn Tiêu nóng lên, hô hấp bên tai khiến tim y lỡ nhịp.

"Hỗn xược!"

Y quay đầu lại, lại bị hắn che khuất tầm mắt, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp:

"Sư tôn, ta muốn người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.