Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 48




Lúc này Ninh Tễ vẫn đang chuyên tâm ép tử khí ra.

Thần thức chìm vào Tử phủ nên y không hề hay biết gì về bên ngoài.

Trong Quỷ vực sống chết xung khắc. Y tu Kiếm đạo là đi trên con đường Phật quang trần tục, đối lập với tử cảnh ở Quỷ vực, nơi bị kiềm chế dữ dội nhất. Lúc này lại không thể không hết sức chuyên chú.

Tay Tô Phong Diễm đã chạm lên mặt, chỉ chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi là có thể tháo xuống rồi.

Khổng Linh ngừng thở nhìn đôi tay kia, thì thấy Tô Phong Diễm chậm rãi siết chặt tay.

Mặt nạ quỷ lạnh băng khiến đầu ngón tay Tô Phong Diễm có hơi lạnh.

Gã nhìn Ninh Tễ chằm chằm, sau một lúc do dự, vẫn chậm rãi tháo chiếc mặt kia xuống.

Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ chậm rãi lọt vào tầm mắt.

Khiến ánh mắt Tô Phong Diễm khựng lại là đôi môi tái nhợt.

Lúc ép tử khí ra, giữa trán Ninh Tễ có vài giọt sương theo thái dương chảy xuống tóc mai màu lông quạ.

Ánh nắng yếu ớt trong Quỷ vực chiếu xuống, chiếu lên mặt người nọ.

—— Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp.

Lông mày sắc lẻm, quai hàm góc cạnh.

Tựa tuyết trên đỉnh Côn Lôn, tuy lạnh nhưng lại cực kỳ cô đơn diễm lệ.

Tóc mai dần ướt nhẹp, yết hầu của Ninh Tễ khẽ lên xuống, bóng hàng mi dài khẽ chiếu xuống.

Giữa tĩnh mịch u ám, bộ bạch y ấy chợt khiến ánh mặt trời sáng lên.

Khổng Linh mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn Ninh Tễ chằm chằm. Chỉ cảm thấy dung nhan của người này tựa thần tiên, trông còn đẹp hơn một thoáng kinh hồng đêm đó.

Ninh Tễ đang đến thời khắc mấu chốt, y siết chặt tay, cần cổ như tuyết khẽ căng chặt.

Khổng Linh ngẩng đầu lòng chợt thầm nhảy dựng.

Tô Phong Diễm cầm mặt nạ, nhìn gương mặt kia không biết đang nghĩ gì.

Gã chỉ nhìn Ninh Tễ đang ép tử khí, trong đầu nhớ tới cảnh tượng y và Sở Tẫn Tiêu đêm đó. Khi ấy, rốt cuộc dáng vẻ đó là mạo phạm, hay là... nuông chiều?

Mặt nạ lạnh băng mang theo hàn ý khiến Tô Phong Diễm nhăn mày.

Vì linh lực chuyển vận mà đôi môi vốn tái nhợt của Ninh Tễ dần đỏ lên một chút.

Chỉ chút nữa thôi.

Chỉ chút nữa thôi là sẽ đỏ thẫm hệt đêm đó.

Gã chợt siết chặt tay, ngay cả bản thân cũng chẳng biết vì sao tim lại đập hơn một chút.

Ánh nắng dần tan đi.

Tô Phong Diễm đứng nhìn hồi lâu, cảm nhận được tử khí ở đầu ngón tay y dần trong suốt, năm giác quan sắp khôi phục. Gã mới đặt mặt nạ về lại trên mặt y.

Ngay trước khi Ninh Tễ tỉnh lại, gã xoay người rời đi.

Linh thức Ninh Tễ chìm vào Tử phủ, trước sau vẫn không nhận ra.

Mãi đến khi Tô Phong Diễm rời đi, Khổng Linh mới bò ra khỏi túi Càn Khôn.

Ánh mắt hắn vẫn còn đặt trên khuôn mặt vừa rồi của Ninh Tễ, chỉ cảm thấy ánh mắt đều bị cuốn hút.

Yêu tộc vốn thích cái đẹp, khổng tước càng là một trong số đó.

Khổng Linh vốn cho rằng người dù đẹp đến đâu thì nhìn lần thứ hai cũng sẽ không kinh diễm bằng cái nhìn đầu tiên, nhưng hắn không ngờ rằng Ninh Tễ thật sự có thể đẹp như vậy.

Gương mặt đó dù có nhìn bao nhiêu lần cũng khiến đầu óc người ta trống rỗng.

Hắn thoáng nhìn thì thấy tia tử khí cuối cùng bị ép ra.

Hàng mi dài run rẩy.

Tiếc là vừa rồi chỉ có thể nhìn lén, lòng Khổng Linh bỗng nảy ra suy nghĩ như vậy.

Không khỏi có chút tiếc nuối.

Có điều khi khóe mắt hắn liếc đến trên mặt Ninh Tễ, biết y sắp tỉnh. Do dự một chút vẫn đành về túi Càn Khôn trước.

Chuyện sau này thì nói sau, chuyện quan trọng nhất là bây giờ là không được để Ninh Tễ phát hiện hắn nhìn lén.

Một nén nhang sau, đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, chậm rãi mở mắt ra.

Tử khí lắng đọng lúc trước bị kiếm khí ép ra, lúc này y vô cùng mệt mỏi.

Có điều cũng may bây giờ chưa đến buổi tối, vẫn có thể nghỉ ngơi một lát.

Y nhìn xung quanh, sau khi nhận ra là đã là ngày hôm sau thì chậm rãi thu tầm mắt lại.

.........

Từ đầu đến cuối vảy rồng ngoài thành Phong Đô vẫn không có phản ứng, Sở Tẫn Tiêu lập tức cho rằng sư tôn không sao.

Mấy ngày nay hắn mệt bở hơi tai, đáy mắt đều là tơ máu. Lúc này sau khi thoát khỏi truy sát, nửa quỳ thở hổn hển trên mặt đất.

Tay cầm kiếm của Sở Tẫn Tiêu đầy vết thương.

Hắn mím môi, sau khi hoãn lại một lát thì lấy một cái ngọc bội từ trong người ra.

Đó là sư tôn cho hắn.

Hắn cầm ngọc bội, nháy mắt nghĩ tới dáng vẻ của sư tôn.

Cũng không biết bây giờ y đang làm gì, mày Sở Tẫn Tiêu thoáng giãn ra.

Hắn nhỏ một giọt máu lên ngọc bội rồi cẩn thận xé một mảnh vải trên y phục xuống lau khô.

Chỉ cần kiên trì một chút.

Tiếp tục kiên trì.

Là có thể ở cạnh sư tôn rồi.

Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong lòng, xương trắng trên ngón tay Sở Tẫn Tiêu có thể thấy rõ.

Hắn lau vết máu trên mặt đi, chậm rãi mở mắt.

Long hồn trong Long vực có một ngàn, trong đó có một trăm long hồn từ Nguyên Anh trở lên.

Mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu đều giết long hồn Kết Đan kỳ. Hôm nay lại đối mặt cùng những long hồn Nguyên Anh kỳ đó.

Nguyên Anh Kết Đan, chỉ kém hai từ thôi mà cách nhau một trời một vực.

Trước đó Sở Tẫn Tiêu có thể lấy tu vi Kết Đan đối phó với tu sĩ Nguyên Anh chẳng qua cũng là vì hắn là Long tộc.

Nhưng hiện giờ trong Long vực đều là Long tộc, thân phận của hắn không chiếm ưu thế được nữa. Bây giờ cũng chỉ có thể liều mạng vật lộn thôi.

Sở Tẫn Tiêu cất ngọc bội đi, chậm rãi siết chặt kiếm.

Một nén nhang sau.

Sở Tẫn Tiêu bị đánh ngã xuống đất, vuốt rồng sắc bén đâm về phía tim hắn. Hắn chống kiếm lăn sang một bên, phun ra một ngụm máu.

"Ngươi đánh không lại bọn ta đâu." Giọng của long hồn kia xuất hiện bên tai.

Sở Tẫn Tiêu chống kiếm thì nghe thấy giọng nói kia tiếp tục nói: "Có điều bây giờ ngươi có hai lựa chọn."

"Hoặc là chết, hoặc là chúng ta cùng chung thân thể này."

"Ngươi biết mà, toàn bộ long hồn trong Long vực này đều muốn túi da của ngươi."

"Ngươi không bảo vệ được thì chi bằng chúng ta dùng chung đi."

Giọng bên tai khàn khàn huyên náo, như có vô số người đang nói chuyện.

Đó là long hồn kia đang quấy nhiễu tâm trí.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt kiếm, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Máu trên tay theo trường kiếm nhỏ xuống, chậm rãi thấm vào đất.

Giọng nói kia càng lúc càng lớn, ầm ầm nổ tung trong đầu.

Chỉ cần dùng chung thân thể là có thể sống sót.

Yết hầu như bị bàn tay vô hình bóp chặt, từng chút siết lại.

Sở Tẫn Tiêu cắn chặt răng chống đỡ, đầu óc trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên cái chết cách hắn gần như vậy, xương cốt hắn bị giẫm nát. Theo không khí trong tay siết chặt, trước mắt Sở Tẫn Tiêu như bị xé toạc.

"Chúng ta dùng chung thân thể cũng không ảnh hưởng gì cả."

"Từ đây về sau chúng ta chính là một người."

Giọng nói kia vẫn đang tàn nhẫn mà mê hoặc.

Hồn thể nhìn không ra sắc mặt, rồng lớn lượn quanh như đang trêu đùa sâu nhỏ, nhìn Sở Tẫn Tiêu.

"Ngươi còn có sư tôn gì đó mà đúng không?"

"Ta sẽ cùng ngươi kính trọng y." Giọng nói cười cười tràn ngập ác ý.

Ngay sau đó thì thấy tay hắn cầm kiếm.

Tên của sư tôn khiến Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc tỉnh táo lại.

Trong nháy mắt cổ bị vặn gãy, hắn chau mày chợt rút kiếm ra, một kiếm bổ về phía long hồn kia. Vuốt rồng bóp yết hầu bị một kiếm chém đứt, Sở Tẫn Tiêu cầm kiếm xoay người tránh thoát.

Hai mắt hắn đỏ tươi, đứng dậy nhìn chằm chằm long hồn trôi nổi trong không trung, khiến người ta không rét mà run.

Âm thanh bên tai nổ tung.

Thụ đồng của Sở Tẫn Tiêu lạnh băng, hơi thở trên người đã thay đổi.

"Câm, miệng!"

Long hồn kia còn đang khiêu khích, ngay sau đó đã bị khí thế bùng nổ của Huyền long làm cho ngẩn người.

"Ngươi..."

Long hồn còn chưa nói xong đã trợn to hai mắt.

Sở Tẫn Tiêu bước lên một bước, gằn từng chữ: "Ngươi không nên nhắc đến tên của người ấy."

Đây là thân thể của hắn.

Là thân thể từng chạm vào sư tôn, là thân thể từng ở chung ngày đêm với sư tôn, không ai có thể cướp thân thể của hắn được.

Càng không ai có thể dùng chung.

Hắn giấu người ấy dưới đáy lòng, không muốn cho ai nhìn. Sở Tẫn Tiêu rút kiếm ra, ánh mắt đã thay đổi.

Ngay lúc linh khí trên người Sở Tẫn Tiêu điên cuồng dâng trào, bao vây hấp thu long hồn.

Bỗng đầu hắn đau đớn một hồi, linh thức bị che đậy trước đó chợt mở ra.

Trong núi rừng tĩnh lặng.

Vì vừa rồi long hồn Nguyên Anh kỳ bỏ mạng trong tay Sở Tẫn Tiêu, lúc này những long hồn lén lút trốn trong bóng tối tạm thời không dám tiến lên gây rối nữa.

Lúc này Sở Tẫn Tiêu nhịn không được mà muốn gặp sư tôn, muốn nhìn y một cái.

Thần thức xuyên qua con rối, sát khí quanh hắn tràn ra, nhưng mắt lại nhu hòa trong thoáng chốc.

Trong rừng Sở Tẫn Tiêu thương tích khắc cốt chật vật, nhưng trên Giải Kiếm phong có một con rối mang một tia thần hồn sạch sẽ tươm tất của hắn hệt như chưa từng gặp phải gió sương gì.

Thần thức Sở Tẫn Tiêu tiến vào cơ thể con rối, muốn nhìn sư tôn.

Ngay sau đó hắn bỗng cứng đờ.

..........

Năm giác quan của con rối bị che lại, trong thức hải của hắn trống rỗng. Ký ức cuối cùng là sư tôn dùng kiếm khí chạm lên giữa trán hắn.

Gắn kết mờ nhạt bị bỗng bị cắt đứt, linh khí dâng trào giữa núi rừng thoáng ngừng lại.

Lòng Sở Tẫn Tiêu chậm rãi chùng xuống.

Vì sao phải phong bế năm giác quan của con rối?

Chỉ có một lời giải thích.

—— Sư tôn không ở trên Giải Kiếm phong.

Y đi Quỷ vực rồi.

..........

Lúc này, khác thường trong nháy mắt của con rối bị Tạ Dữ Khanh phát giác.

Ngô Cương quay đầu có chút ngạc nhiên.

"Lâu chủ, vừa rồi hình như con rối có gì đó khang khác."

Tạ Dữ Khanh liếc nhìn con rối kia một cái.

Trong nháy mắt vừa rồi nếu cảm ứng của hắn không sai thì đó là hơi thở của Long tộc.

Sở Tẫn Tiêu?

Chắc là hắn biết Ninh Tễ rời đi rồi.

Ngay khi Ngô Cương ngạc nhiên, Tạ Dữ Khanh chậm rãi rũ mắt, cuối cùng chẳng nói gì thêm.

Chỉ khi sắc trời tối dần, hắn nhíu mày nói: "Chúng ta đi Phong Đô."

"Lâu chủ?"

Ngô Cương đang tò mò nhìn con rối, nghe hắn nói như vậy thì hoảng sợ.

"Lâu chủ, ngài đã quên quy củ của Phong Đô rồi sao?"

—— Kẻ có thương tích không được vào Phong Đô.

Máu tanh hấp dẫn quỷ vật, sau khi đi vào sẽ lập tức bị ăn mòn, đồng hóa trở thành người của Phong Đô.

Tạ Dữ Khanh mím môi.

Đã năm mươi tám ngày rồi.

Còn ba ngày nữa thôi.

Ba ngày sau, nếu Ninh Tễ...

Hắn siết chặt tay, lam y dưới bóng đêm có chút cô đơn. Ngay khi Ngô Cương vô cùng lo lắng, hắn vẫn nói: "Chúng ta chờ bên ngoài thành Phong Đô."

Ngô Cương vốn còn muốn khuyên nhủ nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của lâu chủ thì vẫn thoáng dừng lại, yên lặng ngậm miệng lại.

Khi trời tối, Ninh Tễ đứng dậy.

Y vừa chuẩn bị đi sông Minh thì thấy trên nhành cây mắc một mảnh quần áo nhỏ.

Mảnh vải màu xanh rất nhỏ, Ninh Tễ nhặt lên.

—— Đây là của Tô Phong Diễm.

Y chậm rãi cau mày.

Vừa rồi gã có đến?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.