Editor: Panacea
Chương 6.
Bởi vì không biết rốt cuộc Thẩm Trình Miên tìm hắn có chuyện gì, nên Hoắc Dục Tiêu đã đem theo cả bài tập.
Mà bởi vì Thẩm Trình Miên không chắc rốt cuộc Hoắc Dục Tiêu có nhìn thấy tin nhắn mà mình gửi hay không, cũng không nhắc đến chuyện vở ghi chép, thấy Hoắc Dục Tiêu mang theo bài vở, cũng bối rối ngồi xuống bàn bắt đầu học tập.
Hoắc Dục Tiêu làm bài tập chăm chú, tay trái Thẩm Trình Miên vướng dây truyền dịch, tay phải cầm vở đối chiếu với ghi chép của Hoắc Dục Tiêu.
Thật ra sự chú ý của cậu không nằm ở sách vở, trong thế giới gốc cậu đã vào tới đại học rồi, đối với cậu những kiến thức này cũng không phải là mới, so với chúng, Hoắc Dục Tiêu có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Chữ của Hoắc Dục Tiêu mạnh mẽ dứt khoát, ngay hàng thẳng lối, mang đến cho người khác cảm giác cảnh đẹp ý vui, giống như Hoắc Dục Tiêu vậy.
Thẩm Trình Miên không khỏi cảm thán trong lòng, người xưa nói rất đúng, chữ cũng như người, nhưng vừa nghĩ đến chuyện An Tử Mục cũng sẽ viết chữ giống như vậy, sắc mặt sượng trân ngay lập tức.
Người xưa nói không phải lúc nào cũng đúng.
"Sao thế?" Hoắc Dục Tiêu nhìn thấy sắc mặt cậu không ổn, nhớ đến tin nhắn gửi đi rồi lại thu hồi của cậu, nhướng mày hỏi, "Không hiểu à?"
"Không phải," Thẩm Trình Miên lắc đầu, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để khơi mào chủ đề kia.
"Tôi đang nghĩ đến tờ giấy kia, anh Dục à, cậu cảm thấy ai có khả năng sẽ bắt chước chữ của cậu? Có nghi ngờ đối tượng nào không?"
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi dừng lại, nói, "Dương Thiên?"
Thẩm Trình Miên hơi nghẹn họng, theo mạch não của người bình thường, Dương Thiên đúng là đối tượng hoài nghi lớn nhất, nhưng bởi vì cậu đã đọc trước nguyên tác, biết là An Tử Mục làm, nên đã không suy nghĩ như người bình thường ngay từ đầu rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên phản ứng rất nhanh, không đổi sắc mặt nói, "Sáng nay khi cảnh sát đến hỏi chuyện tôi đã hỏi rồi, Dương Thiên thừa nhận muốn thiêu tôi chết, nhưng cậu ta hoàn toàn không nhắc đến tờ giấy kia."
Thật ra cảnh sát cũng không có nói chuyện này cho Thẩm Trình Miên, nhưng Thẩm Trình Miên biết Dương Thiên sẽ không đề cập đến tờ giấy, vì trong nguyên tác, Dương Thiên cũng không nói.
An Tử Mục dùng chữ viết của Hoắc Dục Tiêu dẫn dắt cậu đến tầng sáu, thứ nhất là muốn giết chết vị nguyên chủ chướng mắt này, thứ hai đúng là cũng muốn khiến nhà họ Thẩm giận cá chém thớt mà so đo với Hoắc Dục Tiêu, nhưng gã cũng không thật sự định khiến Hoắc Dục Tiêu bị vu oan giá họa.
Bởi vì hiện tại Hoắc Dục Tiêu vẫn là người thừa kế của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc có thể bỏ qua những liên quan trùng hợp của Hoắc Dục Tiêu trong chuyện này, nhưng sẽ không để Hoắc Dục Tiêu thật sự dính phải mối hiềm nghi giết người.
Nếu Dương Thiên mượn chuyện tờ giấy để làm liên lụy đến Hoắc Dục Tiêu, nói là do Hoắc Dục Tiêu sai cậu ta phóng hỏa, vậy thì nhà họ Hoắc sẽ điều tra tờ giấy này đến cùng, nói không chừng có thể rửa sạch hiềm nghi của Hoắc Dục Tiêu, ngoài ra còn có thể làm cho thanh danh của An Tử Mục trở nên khốn đốn.
Cho nên ngay từ đầu, An Tử Mục đã tính toán tất cả, giống như trong nguyên tác, tuy nhà họ Thẩm biết rõ Hoắc Dục Tiêu vô tội, nhưng dù sao cũng là vì tờ giấy có chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, nguyên chủ mới đi đến tầng sáu mà không hề đề phòng, nên không khỏi giận cá chém thớt lên đầu Hoắc Dục Tiêu.
Tuy nhiên lúc xuyên qua, Thẩm Trình Miên đã giấu tờ giấy đi, việc giận cá chém thớt sẽ không xảy ra.
Mà Dương Thiên im bặt không nhắc đến tờ giấy, ngay lập tức sẽ tạo ra một cái cớ để bọn họ nghi ngờ.
Sau cùng thì Dương Thiên cũng đã thừa nhận là cậu ta cố ý phóng hỏa giết người, nếu tờ giấy cũng là do cậu ta viết, cậu ta hoàn toàn không cần thiết phải giấu nó đi làm gì.
"Cho nên tôi nghĩ người viết tờ giấy kia không phải cậu ta." Thẩm Trình Miên từ từ mở miệng, dường như cũng chỉ là thuận miệng nên suy đoán, "Vậy thì cậu ta phải còn ít nhất một tên đồng lõa nữa, cậu nghĩ có thể nào là Dương Thiên bị người khác sai khiến không? Dù sau thì tôi và Dương Thiên không thù không oán, mắc mớ gì cậu ta phải hại tôi?"
Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, không biết có nên bất ngờ trước sự nhạy bén của Thẩm Trình Miên hay không.
"Cậu rất muốn biết rõ ràng tờ giấy đó là do ai viết à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi, giọng điệu hờ hững, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc trong lời nói.
Thẩm Trình Miên gật đầu nghiêm túc, "Muốn."
Hoắc Dục Tiêu chạm mắt với Thẩm Trình Miên, đảo qua sự nghiêm túc trong ánh mắt cậu.
Khác với vẻ ngoài xinh đẹp bá đạo của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên là kiểu thoải mái dễ chịu, thoạt nhìn sẽ không khiến người ta quá ấn tượng, nhưng chắc chắn sẽ mang lại cảm giác tuấn tú, dễ nhìn.
Thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ điều gì, một lát sau, Hoắc Dục Tiêu mở miệng chậm rãi, "Tôi sẽ điều tra."
Mục đích của Thẩm Trình Miên chỉ có vậy thôi, tâm trạng tốt lên ngay lập tức, khóe miệng cong cong, "Cảm ơn anh Dục."
Hoắc Dục Tiêu đảo qua đôi mắt đang mỉm cười của cậu, ánh mắt sâu thẳm, "Đọc sách."
"Đọc liền đây." Thẩm Trình Miên hơi cười cười, cúi đầu đọc sách nghiêm túc, cực kì nghe lời.
Lúc tâm trạng tốt, cậu là một bé ngoan.
Tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu dừng trên mặt Thẩm Trình Miên vài giây.
Vốn dĩ hắn cũng không định lợi dụng tờ giấy kia, bởi vì thậm chí nếu có tra ra An Tử Mục, cũng chẳng mang đến được bao nhiêu phiền phức cho gã, dù sao thì sự thật là Thẩm Trình Miên cũng không xảy ra chuyện gì.
Hắn có sắp xếp khác dành cho An Tử Mục, làm An Tử Mục bại lộ quá sớm sẽ mất vui, hắn không thích.
Nhưng mà. Nếu Thẩm Trình Miên để ý chuyện này đến vậy, thay đổi kế hoạch một chút cũng không sao.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thăm thẳm.
Hắn cảm thấy trên người Thẩm Trình Miên có gì đó rất hấp dẫn mình.
Từ trước đến nay Thẩm Trình Miên đều học tập nghiêm túc, lúc này đã nói đọc sách thì thật sự sẽ đọc sách rất chăm chỉ, cậu vẫn chưa quên kiến thức hồi cấp 3, kết hợp với ghi chép của Hoắc Dục Tiêu, cậu dễ dàng tiếp thu được kiến thức trong mấy tiết học mình đã bỏ lỡ.
Bước ra từ trong sự mênh mông của tri thức, một cảm giác buồn ngủ dâng lên trong đầu cậu, tối hôm qua gặp ác mộng cả đêm không chợp mắt, sau đó vẫn chưa kịp ngủ bù, lúc này không chịu đựng nổi nữa, cậu ngáp mấy cái, hai khóe mắt đều đã thấm ướt.
Kiểu này không thể nào tĩnh tâm học hành được, cậu quyết định gập sách lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu viết chữ.
Một hàng chữ xinh đẹp tinh tế xuất hiện dưới ngòi bút của Hoắc Dục Tiêu, cảnh đẹp ý vui, Thẩm Trình Miên vừa nhìn vừa ngáp vài cái.
"Mệt thì đi ngủ đi."
Thẩm Trình Miên vừa ngáp một cái, Hoắc Dục Tiêu ngước mắt nhìn qua, tầm mắt đảo qua đuôi mắt đỏ ửng của cậu.
"Không sao đâu." Thẩm Trình Miên lắc đầu, hơi ngượng ngùng. Vốn dĩ người gọi Hoắc Dục Tiêu đến là cậu, giờ ném người ta qua một bên còn bản thân mình đi ngủ thì còn ra thể thống gì.
Cậu mở sách ra, định dùng tri thức gột rửa đầu óc, kết quả là vừa mở trang đầu tiên đã bị hai ngón tay xương khớp rõ ràng đè lại.
Thẩm Trình Miên nhìn theo hai ngón tay xinh đẹp thon dài, thấy con ngươi đen láy trầm đục của Hoắc Dục Tiêu đang nhìn cậu, giọng điệu hờ hững, "Đi ngủ."
Hai chữ ngắn ngủn, nhưng lại mang ý nghĩa rất rõ ràng, đáng tin cậy.
Thẩm Trình Miên đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vã lúng túng gật đầu, "Được."
Nói xong cậu đứng dậy đi về phía giường ngủ ngay lập tức, trở mình ngáp một cái, hoàn toàn quên mất trên tay mình còn đang truyền dịch.
Hoắc Dục Tiêu nhíu mày, cầm giá truyền dịch giúp cậu, dìu cậu đến mép giường.
"Tôi ngủ đây." Thẩm Trình Miên chui vào trong ổ chăn, trước khi ngủ còn nhớ rõ phải nói một tiếng với Hoắc Dục Tiêu.
Cả người cậu bao phủ trong lớp chăn trắng tuyết, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt mông lung, trông hơi hơi đáng yêu.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu dừng lại trong chốc lát, gật đầu khe khẽ.
Thẩm Trình Miên thấy hắn đáp lại, cuối cùng chịu không nổi nữa, mắt vừa nhắm lại chưa được bao lâu đã ngủ say sưa.
Khi ngủ cậu ngoan ngoãn hơn nhiều, lông mi rũ xuống yên tĩnh, làm nổi bật làn da trắng nõn nà.
Hoắc Dục Tiêu đứng ở mép giường nhìn cậu trong chốc lát, sau khi thấy cậu ngủ thì nhẹ tay nhẹ chân đi về phía bàn học.
Bài tập còn thiếu một đoạn cuối, Hoắc Dục Tiêu cầm bút, nhưng không định viết gì.
Hắn nhìn về phía Thẩm Trình Miên, trong mắt hiện lên một suy nghĩ sâu xa.
Không biết nghĩ về chuyện gì, hắn thất thần trong giây lát, rồi nhanh chóng hoàn hồn, hắn đè bút xuống viết bài tập xong, dọn dẹp sách vở, định bụng về nhà.
Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trình Miên, thấy Thẩm Trình Miên còn đang ngủ, tiện tay xé một tờ giấy xuống, định để lại lời nhắn, nói với cậu rằng mình đã về rồi, đỡ cho Thẩm Trình Miên ngủ dậy lại không tìm thấy người.
Nhưng mới vừa cầm bút lên, hắn lại nhớ đến chuyện trước đây An Tử Mục đã mô phỏng chữ viết của hắn trên tờ giấy kia, động tác không khỏi dừng lại.
Chân mày giật giật, trong đáy mắt của Hoắc Dục Tiêu hiện lên vẻ không vui, cây bút đen chuyển động qua lại giữa các đầu ngón tay, cuối cùng hắn quyết định không viết nữa.
Sau khi dẹp bỏ ý định để lại giấy nhắn, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Trình Miên trên WeChat.
Nhắn xong, hắn cũng không bỏ điện thoại xuống ngay, mà lên web mua sắm mua một bảng chữ mẫu luyện thư pháp bằng bút đầu cứng.
Đời trước, mãi đến sau này hắn mới biết được An Tử Mục bắt chước chữ viết của mình rất giống, nhưng đời này, sau khi trọng sinh, hắn cũng không định luyện một nét chữ khác, bởi vì hắn biết rõ An Tử Mục rất có tài năng ở phương diện này, cho dù hắn thay đổi chữ viết, đối phương cũng có thể nhanh chóng bắt chước một lần nữa.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, hắn thay đổi ý định.