Editor: Panacea
Chương 42. (Chưa beta)
Ảnh chụp được gửi tới lúc này khác với mấy tấm trước kia, phong cách rõ ràng nhìn tinh tế hơn nhiều. Bé mèo con đang mặc một chiếc váy màu hồng viền ren, đôi mắt hai màu kiêu hãnh nhìn vào ống kính, trông như "nghiện mà còn ngại", cực kì đáng yêu.
Thẩm Trình Miên nhìn ảnh mà bất giác cong khóe miệng, tâm trạng chán nản đã hoàn toàn biến mất, cậu gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu.
Anh Dục, cậu chụp mấy tấm này hả?
Cậu hơi nghi ngờ, dù sao thì đến cả sờ mèo Hoắc Dục Tiêu còn không biết chứ đừng nói đến chuyện chụp được những tấm ảnh mèo tinh tế đến vậy, hơn nữa phong cách hường phấn bánh bèo này nhìn thế nào cũng không hề ăn khớp với Hoắc Dục Tiêu.
Điện thoại khẽ rung, tin nhắn trả lời của Hoắc Dục Tiêu đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Không phải.
Thẩm Trình Miên đang định hỏi tiếp thì điện thoại lại rung nhẹ, Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu một video. Cậu click mở ra xem thì thấy con mèo nhà Hoắc Dục Tiêu đang đứng trên nhà cây cho mèo, thần sắc kiêu ngạo nhìn xuống dưới, miệng kêu meo meo, như thể đang nói nhai nhải chuyện gì đó.
Thẩm Trình Miên không ngờ ở ngoài đời bé mèo trông có vẻ cao quý lạnh lùng này lại ồn ào đến vậy, xem hồi lâu cảm thấy rất vui vẻ, cậu gửi cho Hoắc Dục Tiêu một tràng ha ha ha.
Sau khi nhận được tin nhắn này của cậu, Hoắc Dục Tiêu biết chắc rằng bây giờ cậu không còn cảm thấy rối rắm về chuyện của chú Trần và con trai nữa, hắn liếc nhìn con mèo trên nhà cây, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ ấm áp.
Xem ra nó vẫn còn có ích, hắn không ngại nhận tài trợ đồ ăn vặt cho con mèo này thêm một tháng nữa.
"Nguyên Nguyên của chúng ta đáng yêu nhỉ?" Hồ Vân ở cạnh cười hỏi.
Từ sau lần bị Hoắc Dục Tiêu ngầm cảnh cáo, bà không bao giờ có ý định thăm dò chuyện của hắn một lần nào nữa, vừa rồi khi Hoắc Dục Tiêu hỏi bà về ảnh của Nguyên Nguyên, bà không nói câu nào đã gửi thẳng một đống ảnh qua.
Giọng điệu của Hoắc Dục Tiêu không mặn không nhạt: "Mẹ nuôi nó rất tốt."
Cảm giác thái độ của hắn lúc này không cứng nhắc như thường ngày, Hồ Vân nở nụ cười, ngập ngừng nói: "Nếu con thích, sau này mỗi lần mẹ chụp ảnh Nguyên Nguyên thì sẽ gửi cho con mấy tấm?"
Đây chính là điều mà Hoắc Dục Tiêu muốn, hắn liếc nhìn Hồ Vân, nhếch khóe miệng, không ngại lấy lệ với Hồ Vân một chút: "Cảm ơn mẹ."
Hồ Vân biết bà đã đoán đúng ý của Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng tươi cười càng rạng rỡ hơn, "Người một nhà mà khách sáo làm gì."
Hoắc Dục Tiêu không tiếp tục chơi trò tình mẹ con sâu nặng với bà nữa, hắn xoay người trở về phòng.
Khi vừa trở về phòng, hắn nhận được tin nhắn của Thẩm Trình Miên gửi đến.
Miên: Anh Dục, cậu gửi mấy tấm ảnh đó để an ủi tôi phải không?
Đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, điện thoại hắn lại rung lên hai lần.
Miên: [Dựng ngón tay cái.gif]
Miên: Rất hữu ích, cảm ơn anh Dục.
Chỉ cần vài bức ảnh mèo, Thẩm Trình Miên đã có thể bình tĩnh lại, cảm xúc của cậu đến rồi đi rất nhanh.
Điều này lại hoàn toàn khác với Hoắc Dục Tiêu.
Nếu Hoắc Dục Tiêu đứng ở vị trí của Thẩm Trình Miên, cho dù có chuyện gì xảy ra với chú Trần và con trai chú, hắn đều tiến hành bồi thường tiền do tai nạn lao động và bổ sung trợ cấp dựa trên hợp đồng mà nhà họ Thẩm đã kí với chú Trần, nhưng hắn sẽ không cảm thấy áy náy như Thẩm Trình Miên, bởi vì hắn không phải là người gây ra chuyện này.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, ví dụ như ở đời trước, ban đầu đám người Triệu Tử Huy đã kết bạn với hắn vì nhiều sự suy tính khác nhau, cho nên sau này, những chuyện mà An Tử Mục gây ra cho bọn họ cũng là hậu quả từ sự lựa chọn của chính bọn họ, đương nhiên bọn họ phải tự gánh chịu.
Lợi ích luôn đi kèm với rủi ro, đã muốn được lợi lại không muốn mạo hiểm, trên đời không có chuyện tốt như vậy.
Có quá nhiều cảm xúc dư thừa là chuyện không cần thiết, Hoắc Dục Tiêu đã thấy rõ điều này từ đời trước.
Đời trước, khi mới biết rằng An Tử Mục vì nhắm vào hắn nên mới ra tay khiến đám người Triệu Tử Huy liên tục xảy ra chuyện, hắn đã từng cảm thấy áy náy, nhưng sau này sự thật đã chứng minh cho hắn thấy những cảm xúc này dư thừa đến mức nào.
Có nhiều lúc, lợi ích mới là thứ nên được đặt lên hàng đầu, trong giới này, có lẽ Thẩm Trình Miên là người duy nhất vẫn chưa hiểu rõ điều đó.
Nhưng Hoắc Dục Tiêu sẽ không nhắc nhở cậu, bởi vì có lẽ vừa hay những cảm xúc phong phú đó của Thẩm Trình Miên đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, có thể khiến hắn tạm gác vấn đề lợi ích sang một bên để nhìn thấy được điều gì đó dường như thuần khiết hơn hết thảy.
Nghỉ ngơi trong phòng bệnh tầm một tuần, cuối cùng vết thương của Thẩm Trình Miên cũng gần khỏi hẳn.
Trong khoảng thời gian này, ngoài cảnh sát đến thẩm vấn thì cũng chỉ có ba Thẩm mẹ Thẩm và Hoắc Dục Tiêu đến phòng bệnh, bởi vì bác sĩ đã cố ý dặn dò Thẩm Trình Miên phải chú ý nghỉ ngơi, không được suy nghĩ quá nhiều, ba Thẩm mẹ Thẩm cực kì vâng lời bác sĩ, vẫn luôn không cho những người khác tới thăm cậu.
Trong khoảng thời gian này, bọn Triệu Tử Huy đều nhắn tin hỏi thăm. Phải đến cuối tuần, khi thấy Thẩm Trình Miên gần như đã bình phục, ba Thẩm mẹ Thẩm mới chịu cho phép người khác vào thăm bệnh.
Chuyện xảy ra với Thẩm Trình Miên lần này không phải là chuyện nhỏ, tuy rằng nhà họ Thẩm rất khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là một trong những gia tộc có quyền thế nhất ở thành phố Nam, chuyện xảy ra với Thẩm Trình Miên không khỏi thu hút rất nhiều sự chú ý, tất cả các gia tộc ở thành phố Nam căn bản đều đã biết đến việc này.
Nhưng vì ba Thẩm mẹ Thẩm giấu rất kĩ, ngoài bọn họ cũng chỉ có Hoắc Dục Tiêu được vào thăm bệnh, cho dù bọn Triệu Tử Huy muốn tìm hiểu thông tin từ Hoắc Dục Tiêu cũng cơ bản là không thể. Mặc dù bây giờ người ngoài chỉ biết Thẩm Trình Miên đã nhập viện mà không hề có một tin tức nào khác, nhưng bởi vì thái độ thận trọng của ba Thẩm mẹ Thẩm nên đã xuất hiện cả tin đồn rằng tính mạng Thẩm Trình Miên đang bị đe dọa.
Khi mấy người Triệu Tử Huy tới thăm, họ kể về những lời đồn đại bên ngoài mà líu cả lưỡi.
"Đồn như kiểu là mấy người đó nằm dưới gầm giường nhà cậu vậy á, nếu tôi không tự nhắn tin hỏi cậu thì có khi đã tin rồi." Triệu Tử Huy nói.
Thẩm Trình Miên thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không khó hiểu tại sao lại có nhiều người để ý chuyện sống chết của cậu đến vậy.
Dù sao thì ba Thẩm mẹ Thẩm cũng chỉ có một đứa con trai, nếu Thẩm Trình Miên chết, cơ cấu của nhà họ Thẩm nhất định sẽ thay đổi. Nhà họ Thẩm cũng là một gia tộc lâu đời ở thành phố Nam, một khi thay đổi sẽ dẫn đến những ảnh hưởng không thể lường trước đến cơ cấu của toàn bộ thành phố Nam, cho nên những gia tộc quyền thế khác cũng phải chăm chú theo dõi việc này, có người suy tính làm thế nào để thu được lợi ích từ đó, cũng có người chỉ xem náo nhiệt.
Trong sách từng đề cập, sau khi nguyên chủ chết, ba Thẩm mẹ Thẩm đã lựa chọn ra nước ngoài sinh sống, một số sản nghiệp trong nước còn sót lại của nhà họ Thẩm đã bị nhiều gia tộc quyền thế nhắm đến, dẫn tới việc xảy ra khá nhiều tranh chấp.
"Thái độ của chú Thẩm dì Thẩm căng thẳng đến vậy, người ta đồn như thế cũng có thể hiểu được," Lưu Tề Huy cười cười, nhìn Thẩm Trình Miên hỏi: "Bây giờ Trình Miên thế nào rồi? Khi nào xuất viện được?"
Thẩm Trình Miên thử nhẹ nhàng cử động vai, vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng cũng không gọi là quá nghiêm trọng: "Bình phục được kha khá rồi, nhưng ba mẹ tôi không yên tâm nên tôi vẫn phải ở bệnh viện quan sát thêm, nằm viện ít nhất khoảng chừng một hai tuần nữa."
"Vậy cậu không cần thi giữa kì nữa đúng không?" Vẻ mặt Triệu Tử Huy tràn đầy sự hâm mộ.
Nếu Triệu Tử Huy không nhắc đến thì suýt chút nữa Thẩm Trình Miên đã quên mất chuyện này. Ở bệnh viện, ba Thẩm mẹ Thẩm không cho cậu làm bất cứ việc gì cần đến trí nhớ, cậu đã không đụng đến sách giáo khoa được cả tuần rồi. Cậu vừa nghe Triệu Tử Huy nói lời này thì trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, cậu vốn đang lo lắng không theo kịp tiến độ của nguyên chủ, vừa hay bây giờ không cần tham gia kì thi nữa.
Cậu gật đầu, "Thứ năm với thứ sáu tuần sau là thi giữa kì rồi, lúc đó chắc tôi vẫn chưa xuất viện đâu."
"Nếu tôi cũng không cần thi thì tốt biết mấy ha." Triệu Tử Huy kêu rên.
Lý Thiên Diệu cười nhạo nói: "Cậu thì sợ cái gì, năm nào mà chẳng bị đánh?"
"Đánh nhiều quá nên càng ngày càng da dày thịt béo, còn hình thành phản xạ có điều kiện luôn đây này," dáng vẻ Triệu Tử Huy rất khó chịu, "Cậu đừng nói nữa, tôi bắt đầu thấy đau rồi."
Thẩm Trình Miên hơi buồn cười.
Hai ngày nay, cuối cùng cậu cũng hiểu được tâm trạng của Triệu Tử Huy lúc bị nhốt lại. Cậu cũng được xem là một người yên tĩnh, nhưng phải nằm im trong bệnh viện tận mấy ngày, mặc dù không cảm thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn thích nhìn thấy thứ gì đó náo nhiệt hơn một chút, lúc này trong phòng bệnh có rất nhiều người, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.
"Trình Miên không thi giữa kì, vậy sinh nhật của tôi cậu có tới được không?" Lưu Tề Huy hỏi.
Thẩm Trình Miên căn bản không biết thời gian cụ thể sinh nhật Lưu Tề Huy, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Chắc chắn tôi sẽ đến dự sinh nhật cậu, yên tâm đi, tôi còn đang chờ nhận thiệp mời đây này."
Dù sao thì trên thiệp mời cũng sẽ viết ngày, đến lúc đó xem thời gian là được. Vấn đề là cậu vẫn chưa quyết định được sẽ mua quà gì nên phải chuẩn bị trước, Thẩm Trình Miên lặng lẽ ghi nhớ chuyện này.
Lưu Tề Huy nghe vậy thì cười cười, "Vậy là tốt rồi, cậu đến được thì tôi cũng yên tâm."
"Các cậu còn nửa tiếng." Âm thanh của Hoắc Dục Tiêu đột nhiên vang lên, giọng hắn không lớn, nhưng vừa cất lời đã có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
"Nửa tiếng gì cơ?" Triệu Tử Huy kéo ống tay áo nhìn đồng hồ.
Những người khác cũng nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu với vẻ mặt khó hiểu.
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Đúng 12 giờ, cơm trưa của cậu ấy sẽ được giao đến, bây giờ là 11 giờ rưỡi, nên các cậu chỉ có thể ở đây nửa tiếng nữa thôi."
"11 giờ nhanh vậy à?" Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bệnh, thấy thời gian trên đồng hồ treo tường đúng thât là 11 giờ rưỡi.
Triệu Tử Huy nhìn Hoắc Dục Tiêu, chớp chớp mắt, "Anh Dục, ở đây đâu có thiếu cơm cho chúng tôi đâu chứ? Hay là bọn tôi gọi cơm hộp cũng được, chủ yếu là lâu rồi mới được gặp Trình Miên, bọn tôi nhớ cậu ấy lắm."
Thẩm Trình Miên cũng nhìn Hoắc Dục Tiêu, cậu vẫn chưa chơi đủ mà.
Lưu Tề Huy nhận ra ánh mắt trông mong của Thẩm Trình Miên đang hướng về phía Hoắc Dục Tiêu, tầm mắt hắn bình tĩnh xoay chuyển giữa hai người, trong mắt nhanh chóng lóe lên một điều gì đó.
Hoắc Dục Tiêu nắm bắt được toàn bộ ánh mắt của những người này, hắn đối diện với đôi mắt của Thẩm Trình Miên, bình tĩnh nói: "Cậu không ăn được đồ ăn của bọn họ, cậu chắc chắn muốn bọn họ ở lại à?"
Thẩm Trình Miên nghẹn họng.
Mấy ngày nay cậu đều phải ăn cơm canh thanh đạm cho bệnh nhân, tuy rằng dì Vương đã tốn rất nhiều công sức, vị cũng không tệ, nhưng cậu đã chán ngấy những món ăn vừa ít dầu mỡ lại không cay rồi, không thể đi đãi người khác mấy món này được, nhưng nếu bọn Triệu Tử Huy có thể ăn uống thoải mái mà cậu lại phải ngồi bên cạnh cơm trắng cháo hoa thì đúng là có hơi không chịu nổi.
Vừa tưởng tượng xong thì sự chờ mong trong mắt Thẩm Trình Miên đã biến mất, cậu bất đắc dĩ nói với bọn Triệu Tử Huy, "Thôi, đợi sau khi tôi xuất viện lại mời các cậu ăn bữa lớn sau vậy."
"Hay là chúng tôi ăn cơm ở ngoài xong rồi lại đến chơi với cậu?" Lưu Tề Huy cười nói.
Thẩm Trình Miên gãi đầu, hơi ngượng ngùng, "Buổi trưa tôi muốn ngủ hai tiếng, không thể bắt các cậu phải chờ tôi được."
"Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào chúng tôi qua cũng được." Lý Thiên Diệu đứng lên.
Câu này có nghĩa là hôm nay bọn họ sẽ còn quay lại. Thẩm Trình Miên đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa, lúc gần đi, Triệu Tử Huy quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu vẫn đang ngồi trong phòng bệnh, vẻ mặt tò mò, "Anh Dục, cậu không đi à?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn thẳng vào mắt Triệu Tử Huy, như thể không phát hiện được sự thăm dò trong giọng nói của y, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy Thẩm Trình Miên trả lời thay hắn, giọng điệu rất vui vẻ.
"Anh Dục không sao, cậu ấy ăn cơm bệnh nhân với tôi."
Hoắc Dục Tiêu khẽ cong môi.
[Tác giả có lời muốn nói]
Triệu Tử Huy, Lý Thiên Diệu, Lưu Tề Huy: Sao tự nhiên cứ có cảm giác bị phân biệt đối xử ấy nhỉ?