Editor: Panacea
Chương 40.
Sau khi mẹ Thẩm dọn dẹp bát đũa xong, vừa đi đến cửa phòng bệnh thì bước chân bà đột nhiên dừng lại.
Qua ô kính quan sát trên cửa, bà có thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra trong phòng bệnh.
Rèm cửa trong phòng chỉ kéo ra một nửa, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào phòng qua nửa bên kia, vừa đủ chiếu tới đầu giường bệnh, mà vị trí thiếu niên đang ngồi cạnh giường bệnh vừa hay có thể che khuất người đang ngủ trên giường, dường như là do hắn cố ý. Nhờ vậy, căn phòng không quá tối, nhưng ánh sáng này cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người đang nằm trên giường bệnh.
Mẹ Thẩm không giao thiệp nhiều với Hoắc Dục Tiêu, bà tiếp xúc với hắn nhiều nhất là trong vụ việc Thẩm Trình Miên bị bắt cóc. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, bà đã kinh ngạc rất nhiều lần bởi sự chu đáo của thiếu niên này.
Thật ra bà rất bất ngờ vì quan hệ giữa hai đứa nhỏ này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Trong ấn tượng của mẹ Thẩm, từ trước đến giờ Thẩm Trình Miên rất ít khi thật sự thân thiết với người khác, ngay cả trong cuộc sống hằng ngày của cậu với bà và ba Thẩm, giữa họ dường như vẫn tồn tại một lớp màng ngăn cách mỏng manh, mãi đến khi vụ hỏa hoạn lần trước xảy ra thì mới bắt đầu có chuyển biến tốt.
Mẹ Thẩm nhớ đến việc vụ hỏa hoạn trước đó cũng là Hoắc Dục Tiêu cứu Thẩm Trình Miên thì gần như có thể hiểu rõ nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ dần dần thay đổi.
Nếu vụ hỏa hoạn lần trước đã khiến Thẩm Trình Miên thay đổi, tất nhiên người cứu cậu là Hoắc Dục Tiêu sẽ có địa vị khác trong lòng cậu.
Mà một khi Thẩm Trình Miên đối xử chân thành với một ai đó, bà tin rằng rất ít người có thể thờ ơ được.
Bà và ba Thẩm biết rất rõ.
Nhiều năm qua, bà và ba Thẩm đã thử vô số biện pháp nhưng vẫn không thể thực sự khiến Thẩm Trình Miên mở lòng. Đến khi họ đã gần như chán nản và không còn hy vọng, chỉ mong có thể duy trì được tình nghĩa bề ngoài với đứa nhỏ này, thì Thẩm Trình Miên lại bắt đầu thay đổi sau vụ hỏa hoạn lần đó, bọn họ không khỏi dao động.
Hơn nữa, bà cũng biết rất rõ, trong hoàn cảnh hiện tại, sự chân thành của Thẩm Trình Miên đáng quý đến nhường nào.
Mẹ Thẩm nghĩ đến đây thì không khỏi hồi tưởng lại một bí mật đã phủ đầy bụi rất nhiều năm nay, trong mắt bà hiện lên vẻ buồn bã nhàn nhạt.
Mẹ Thẩm chỉ đắm chìm trong dòng cảm xúc này trong chốc lát, sau khi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt bà lại nhẹ nhàng như cũ. Mẹ Thẩm nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh thì thấy Hoắc Dục Tiêu quay đầu lại, bà nhìn thoáng qua Thẩm Trình Miên đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: "Miên Miên ngủ rồi à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Mẹ Thẩm nhẹ tay kéo chăn lên giúp Thẩm Trình Miên, nói với Hoắc Dục Tiêu: "Để dì trông cho, hai ngày nay vất vả cho con quá."
Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía Thẩm Trình Miên trên giường bệnh, khẽ lắc đầu, "Không vất vả, đổi một chỗ ngồi đợi khác mà thôi."
Mẹ Thẩm khẽ cười, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Dì rất vui vì Miên Miên nhà dì có thể có một người bạn thật sự."
Hoắc Dục Tiêu nghe thấy lời này thì hơi nhướng mày, hắn nhìn về phía mẹ Thẩm, trong mắt hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu không dễ phát hiện.
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Trình Miên trên giường bệnh, "Con là một đứa bé thông minh, con biết dì có ý gì. Trong những gia đình như chúng ta, rất khó để bộc lộ tình cảm với người khác, đặc biệt là giữa mấy đứa nhỏ như các con."
Mẹ Thẩm lắc đầu cười, "Tình bạn được sắp đặt, ngay từ đầu đã xen lẫn lợi ích gia tộc, kiểu quan hệ này là bền vững nhất, nhưng cũng kém bền vững nhất."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động.
Phải đặt lợi ích lên hàng đầu, từ đời trước hắn đã hiểu rất rõ điều này.
Chẳng qua, đối với hắn, kiểu quan hệ này cũng không tồi.
Mối quan hệ hướng thẳng đến lợi ích sẽ không phải dính dáng dây dưa quá nhiều thứ.
"Có lẽ nghe rất ngây thơ... nhưng dì và ba Miên Miên vẫn thật sự hi vọng nó có thể tìm được vài người bạn thật sự," mẹ Thẩm nói, "Nhưng tính tình trước kia của nó con cũng biết, nhìn như muốn sao cũng được, nhưng thật ra không có điều gì có thể khiến nó để tâm. Nhiều năm qua, nó cũng chỉ tiếp xúc với mấy đứa bé được người trong nhà sắp xếp các con."
Có lẽ do đặc tính của nghề nghiệp giáo viên nên giọng điệu kể chuyện từ tốn của mẹ Thẩm khiến người ta dễ dàng hiểu được lời bà nói.
"Nhưng từ sau vụ hỏa hoạn lần trước, Miên Miên đã bắt đầu bộc lộ tình cảm với người khác." Mẹ Thẩm nói đến đây thì khẽ cười, nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Con cũng cảm nhận được đúng không?"
Trong mắt Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng hiện lên một dòng cảm xúc.
Xem ra mẹ Thẩm chỉ cho rằng Thẩm Trình Miên đã đổi tính sau vụ hỏa hoạn mà thôi.
Xác nhận được việc này, hắn cảm thấy khá yên tâm. Người hắn quan tâm là Thẩm Trình Miên hiện tại, nhưng người mà vợ chồng nhà họ Thẩm để ý chắc chắn là đứa con trai thật sự của bọn họ.
Tuy nhiên, hắn hơi ngạc nhiên khi vợ chồng nhà họ Thẩm lại có những ý nghĩ ngây thơ như "hi vọng Thẩm Trình Miên có thể có những người bạn thật sự", những quan niệm tư tưởng tiềm ẩn phản ánh từ ý nghĩ này thật ra lại rất khớp với Thẩm Trình Miên bây giờ...
Nhưng căn cứ vào những tư liệu mà hắn đã điều tra, trước đây vợ chồng nhà họ Thẩm không hề quan tâm đến con trai của mình, vậy thì điều gì đã khiến quan niệm của bọn họ hoàn toàn thay đổi như vậy?
Một suy đoán về vợ chồng nhà họ Thẩm chợt lóe lên trong đầu hắn, Hoắc Dục Tiêu tạm thời đặt nghi vấn này trong lòng, mẹ Thẩm đang đợi câu trả lời của hắn, hắn cũng phối hợp mà gật đầu.
Hoắc Dục Tiêu biết rõ mẹ Thẩm đột nhiên nói với hắn những lời này tất nhiên là có mục đích khác, hắn đang chờ mẹ Thẩm nói tiếp.
"Nhưng dì cũng rất lo cho nó," Trong mắt mẹ Thẩm hiện lên sự không yên lòng, "Chân thành với người khác là một phẩm chất tốt, nhưng việc này cũng rất dễ khiến nó bị tổn thương, đặc biệt là trong hoàn cảnh như chúng ta, nhất cử nhất động đều liên quan đến những lợi ích khổng lồ, khó tránh khỏi việc gặp phải một vài người có ý đồ xấu."
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn đã đoán được nguyên nhân mẹ Thẩm nói những lời này với hắn.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe mẹ Thẩm nói: "Dì cho rằng mắt nhìn người của con tốt hơn Miên Miên rất nhiều, nếu con có thể nhắc nhở nó vài câu, Miên Miên sẽ nghe con."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, trong giọng điệu bình tĩnh ẩn chứa khí thế không thể phớt lờ: "Có rất ít người có thể lọt vào mắt tôi, cậu ấy là người duy nhất, tôi sẽ để ý đến những người xung quanh cậu ấy, dì không cần lo lắng."
Mẹ Thẩm nghe được lời này của hắn thì cười nói: "Thật may vì người cứu Miên Miên hôm đó là con."
Bà luôn rất giỏi đánh giá người khác, mặc dù vợ chồng bọn họ rất ít khi đích thân tham gia vào chuyện của giới kinh doanh ở thành phố Nam, nhưng bà đã từng gặp mặt mấy đứa bé của các gia tộc lớn, trong đó Hoắc Dục Tiêu là người nổi bật nhất.
Một người như vậy vốn dĩ không thích hợp để quen thân, mưu kế và lòng dạ quá thâm hiểm, không có bất kì ai có thể hiểu rõ được hắn, nhưng sau chuyện lần này, bà có thể thấy được Hoắc Dục Tiêu thật lòng coi Thẩm Trình Miên là bạn bè.
Loại người như Hoắc Dục Tiêu rất khó bộc lộ tình cảm, nhưng một khi đã có ý thể hiện ra thì chắc chắn không thể nào cân đo đong đếm, điều này cũng có nghĩa là sự thông minh của hắn sẽ không dùng để làm tổn thương Thẩm Trình Miên.
Hoắc Dục Tiêu hiểu rõ ẩn ý của mẹ Thẩm, hắn bình thản nói: "Hẳn là dì đang khen cậu ấy."
Có thể khiến hắn quan tâm, là do bản thân Thẩm Trình Miên có bản lĩnh.
Thẩm Trình Miên không biết tí gì về cuộc trò chuyện này của hai người, cậu ngủ say sưa, lúc tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã bắt đầu sập tối.
Khi Thẩm Trình Miên mở to mắt ra thì hơi không rõ bây giờ là năm nào tháng nào, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà một lúc. Sau khi chậm rãi định thần lại, cậu nhìn khắp nơi, vừa liếc mắt đã thấy Hoắc Dục Tiêu đang ngồi ở bàn làm việc cách đó không xa.
"Anh Dục ơi." Thẩm Trình Miên gọi hắn, kí ức trước lúc cậu chìm vào giấc ngủ đã thức tỉnh trong đầu. Khi Hoắc Dục Tiêu nhìn qua, cậu hỏi: "Sao cậu không nghỉ ngơi?"
Không phải lúc nãy Hoắc Dục Tiêu nói sau khi cậu ngủ sẽ đi nghỉ ngơi à? Sao cậu ngủ một giấc rồi mà Hoắc Dục Tiêu vẫn còn ở trong phòng bệnh thế này?
Nhưng không thể phủ nhận được, lúc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu, cậu lại có cảm giác yên tâm kì lạ.
Hoắc Dục Tiêu chú ý đến âm thanh không còn trong trẻo như ngày thường của cậu thì bưng ly nước đến gần.
Hắn vừa nghe được câu hỏi của Thẩm Trình Miên thì nhướng mày, "Cậu đoán bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thẩm Trình Miên nhận lấy ly nước của Hoắc Dục Tiêu, uống một hớp, cậu nghe vậy thì nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi ngủ lâu lắm à?"
Sau khi hỏi câu này, cậu lập tức muốn đi tìm điện thoại của mình.
"Tám tiếng." Hoắc Dục Tiêu đưa điện thoại đặt ở tủ đầu giường cho cậu.
"Lâu vậy á?" Thẩm Trình Miên hơi ngạc nhiên, có lẽ là do cậu ngủ ngon quá, cũng không nằm mơ, nên cậu có cảm giác như thể vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu.
Cậu mở điện thoại, nhận ra bây giờ đã là 6 giờ chiều, chắc là cậu đi ngủ tầm 10 giờ sáng, ngủ qua cả giờ cơm trưa luôn.
"Đói không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên vốn không thấy đói, tự dưng tưởng tượng đến việc mình không ăn cơm trưa thì cảm thấy hơi cồn cào, cậu gật gật đầu, "Hơi hơi."
Bởi vì buổi trưa Thẩm Trình Miên không ăn cơm, mọi người sợ cậu tỉnh dậy sẽ đói nên đồ ăn vẫn luôn được giữ ấm trong nhà ăn của bệnh viện, bất cứ khi nào Thẩm Trình Miên tỉnh dậy đều có thể ăn ngay. Hoắc Dục Tiêu đứng dậy bấm chuông gọi người đưa đồ ăn qua.
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu dọn ra từng món một thì không ngồi nổi nữa, có cảm giác như kiểu Hoắc Dục Tiêu đang phục vụ mình vậy, cậu vội vàng đứng dậy xới cơm.
Đồ ăn và canh đều có hương vị rất quen thuộc với Thẩm Trình Miên, chắc chắn là do dì Vương nấu rồi mang từ nhà qua.
Thẩm Trình Miên thỏa mãn húp một hớp canh, hỏi: "Anh Dục, ba mẹ tôi đâu?"
Cậu cảm thấy hơi kì lạ, dựa theo tính tình của ba Thẩm và mẹ Thẩm, hẳn là phải có một người ở lại để trông nom cậu mới đúng.
"Trường học có việc cần xử lí." Hoắc Dục Tiêu trả lời.
Thẩm Trình Miên gật đầu, đã bảo mà, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ba Thẩm và mẹ Thẩm không thể nào để cậu ở bệnh viện một mình được.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, giấc ngủ này đã giúp Thẩm Trình Miên hồi phục kha khá năng lượng, đồng thời cũng khiến cậu bắt đầu nhận ra có điều gì đó không bình thường lắm.
Cậu đột nhiên phát hiện hình như Hoắc Dục Tiêu đang vô cùng lo lắng cho cậu thì phải?
Trong hai lần cậu tỉnh dậy, Hoắc Dục Tiêu đều ở đây. Lần đầu tiên có thể nói là do cậu hôn mê bất tỉnh khiến mọi người lo lắng rằng có thể cậu sẽ không tỉnh lại được nữa, Hoắc Dục Tiêu căng thẳng cũng có thể hiểu được, nhưng lần thứ hai cậu chỉ ngủ một lát mà thôi, rõ ràng không còn nguy hiểm đến tính mạng, đáng lẽ Hoắc Dục Tiêu không cần phải ở lại bệnh viện nữa mới đúng.
Thẩm Trình Miên nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục, bộ dạng của tôi lúc cậu mới vớt từ dưới nước lên trông cực kì khủng khiếp luôn đúng không?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Sao lại hỏi vậy?"
Thẩm Trình Miên cười cười nhìn hắn, "Cậu bị dáng vẻ của tôi lúc đó dọa sợ rồi hả?"
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn ngước nhìn khuôn mặt của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Cậu vẫn luôn trông chừng tôi, như thể đang sợ tôi ngủ luôn không tỉnh dậy nữa vậy, bộ dạng hôm đó của tôi đáng sợ đến mức khiến cậu ám ảnh tâm lý luôn rồi chứ gì?"
Hoắc Dục Tiêu không nói gì.
Thẩm Trình Miên nhìn hắn, cậu cảm thấy mình đoán đúng rồi. Dù Hoắc Dục Tiêu có trưởng thành đến đâu thì cũng chỉ là một học sinh cấp ba, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng sắp chết của người mà mình vẫn luôn thân thiết, nhất định là bị dọa cho sợ rồi.
Vấn đề tâm lý cũng không phải chuyện nhỏ đâu.
Thẩm Trình Miên dừng đũa, tự nhéo nhéo mặt mình, định làm mặt quỷ với Hoắc Dục Tiêu, "Cậu nhìn tôi này, bây giờ tôi khỏe lắm luôn á, cậu quên tôi của ngày hôm đó đi, đổi thành dáng vẻ như bây giờ nè."
Bởi vì cậu có một làn da trắng nõn nên lúc véo lên mặt thì lập tức tạo thành hai vết đỏ, Hoắc Dục Tiêu nắm lấy tay cậu bỏ xuống.
"Ấn tượng sâu sắc quá nên không thể quên được." Hoắc Dục Tiêu nói.
Hắn đang nói thật, nhưng không phải là do bị ám ảnh tâm lý như Thẩm Trình Miên nghĩ, chỉ là dáng vẻ không còn sức sống của Thẩm Trình Miên lúc đó đã thật sự khiến tim hắn đập thình thịch.
Hắn vẫn thích nhìn Thẩm Trình Miên khỏe như vâm giống bây giờ hơn.
"Vậy thì hết cách rồi," Thẩm Trình Miên thở dài, "Cậu trông nom tôi cả đời đi."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
"Sau này đại thiếu gia Hoắc phải làm sao đây," Thẩm Trình Miên thở dài khoa trương, "Không thể sống thiếu tôi được rồi."
"Người ta đồn ra ngoài thì mất mặt lắm đó." Thẩm Trình Miên lắc đầu.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hoắc Dục Tiêu: Không việc gì, chủ yếu là anh muốn nếm thử cảm giác bị mất mặt một lần xem sao.