Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Viên Viên có muốn đi chơi với anh trai không?"

Úc Minh Hi vừa ngồi xổm xuống, Úc Viên Viên đã tự động nhào vào trong n.g.ự.c cậu ôm lấy cổ.

Hoàn toàn không cần trả lời bằng lời nói, động tác của cô bé đã nói rõ tất cả.

Úc Minh Hi cười ôm Viên Viên lên, rõ ràng nhìn cô mập mạp thế nhưng bế lên lại nhẹ hơn cậu tưởng tượng.

Lúc nãy Úc Ánh Trạch vẫn vô cùng bài xích nhưng giờ không còn nữa, cậu bước chân đi theo phía sau, nhiều lần mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Đột nhiên, trên vai Úc Minh Hi xuất hiện một cái đầu nhỏ, tò mò nghiêng người: "Anh hai, anh đang nói cái gì đó?"

Úc Ánh Trạch: "Anh đã nói cái gì đâuuuu!"

"Nhưng em thấy miệng anh đang động đậy mà."

"Không có! Anh nói không nói là không nói, chẳng lẽ em nghe thấy âm thanh à?"

Úc Viên Viên thất vọng: "Thôi vậy, em còn tưởng rằng anh nói muốn chơi đùa với em."

Trong không khí tràn ngập sự chán nản, hơn nữa phối hợp với khuôn mặt Viên Viên đang nhíu mày khiến không ai chống đỡ nổi năm giây.

Úc Ánh Trạch hít sâu một hơi, bất chấp tất cả nói: "Cũng không phải là không thể."

"Vậy anh hai muốn chơi với em sao? Tốt quá!" Cái đầu nhỏ nhô lên, bàn tay cố gắng vươn ra chạm vào Úc Ánh Trạch.

Mặc kệ cô bé cố gắng như thế nào thì bàn tay cũng chỉ có thể khoác lên vai Úc Minh Hi.

 

Úc Ánh Trạch không kiên nhẫn đỏ mặt đi lên phía trước, thô bạo đưa tay cho cô, quay mặt đi không nói lời nào.

Ba người bạn nhỏ đi lên lầu một cách kỳ lạ và cùng nhau vào phòng của Úc Minh Hi.

Tuy rằng tuổi Úc Minh Hi không lớn lắm, nhưng phòng rất gọn gàng, đồ đạc đều được phân loại, vừa nhìn đã biết sau khi sử dụng sẽ thu dọn sạch sẽ.

Kỳ thật Úc Minh Hi không có đồ chơi gì, ngược lại đầu giường đặt mấy con búp bê bằng nhung, đều là động vật nhỏ đáng yêu.

Chỗ trống bên giường trải thảm mềm mại, Úc Minh Hi đặt Viên Viên lên thảm, ôm tất cả đồ chơi bằng nhung xuống đặt trước mặt cô.

Viên Viên tiện tay cầm lấy một con thỏ nhỏ xoa xoa lỗ tai nó, nhưng rất nhanh sau đó đã tìm được một niềm vui mới: "Sư tử nhỏ nè!"

Úc Minh Hi thả lỏng ngồi bên cạnh cô bé, nụ cười dịu dàng tựa như ánh sáng ấm áp trong đêm tối, không quá chói mắt, cũng không quá yếu ớt..

Úc Viên Viên ngồi xếp bằng, bàn tay nhỏ nhấc món đồ chơi bằng nhung lên xem.

Động tác của cô bé rất nhẹ, giống như là lo lắng cào bị thương chúng nó, nhẹ nhàng cầm, mỗi một con đều chuyên chú chăm chú nhìn thật lâu.

Úc Ánh Trạch nâng cằm ngẩn người ở bên cạnh cảm thấy cách chơi này rất nhàm chán, nhưng thấy bộ dáng hào hứng bừng bừng của anh trai thì chỉ có thể nhẫn nại chơi cùng.

"Viên Viên thích sư tử con!" Sau khi nghiêm túc chọn lựa, Viên Viên cười ôm chặt sư tử con vào lòng.

"Em không thấy thỏ con đáng yêu hơn à?" Úc Ánh Trạch nhịn không được lên tiếng: "Các bạn gái lớp anh đều thích thỏ con."

"Lúc Viên Viên ở chốn bồng lai tiên cảnh, có quen một anh sư tử con, lông của anh ấy rất mềm mại, giống như thế này nè." Úc Viên Viên vùi đầu sửa sang lại bộ lông lộn xộn của sư tử con, ngón tay mập mạp ở giữa nhẹ nhàng trượt: "Anh ấy sẽ cõng Viên Viên cùng nhau chạy như bay, còn có thể giúp Viên Viên đuổi những kẻ xấu đi, nhưng anh ấy thật đáng thương..."

Tuy Úc Ánh Trạch chỉ có tám tuổi, nhưng cậu đã sớm không tin vào những chuyện xưa hư ảo này.

Thấy Úc Viên Viên nói như thật, cậu vừa định vạch trần thì bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói tò mò của anh trai: "Tại sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với sư tử sao?"

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.