Vinh Nhung nghe vậy thì yên tâm, đỡ lấy Lê Hoài An rồi mới chuyển ánh mắt về quả dưa hấu mà cậu vừa vội vàng ném xuống đất.
Thật tiếc là lúc ném vội quá, ruột dưa bị vỡ nát, lại còn làm bẩn cả một vùng đất xung quanh nữa… Phải dọn dẹp mới được.
Trong lúc đó, Du Dịch Nghiêm nói với Lê Hoài An: “Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu sẽ khiến não bộ và các cơ quan thiếu máu, thiếu oxy, từ đó gây ra các triệu chứng như chóng mặt, mệt mỏi. Tốt nhất nên tìm một nơi có không khí trong lành để hít thở.”
Lê Hoài An không muốn rời khỏi Vinh Nhung: “Tôi không sao.”
Vinh Nhung vốn định đi dọn vỏ dưa, nghe lời của bác sĩ Du, cũng khuyên Hoài An: “Hoài An, cậu cứ ngồi xuống ghế một lát đi, nếu nặng hơn thật sự sẽ ngất xỉu đấy. Đi thôi.”
“Ừm.” Lê Hoài An thấy Vinh Nhung cũng định đi, liền gật đầu đồng ý.
Du Dịch Nghiêm thấy Vinh Nhung chỉ mời mình Hoài An, trong lòng có chút thất vọng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra.
Ôn Thức Kiều lúc Vinh Nhung đỡ Lê Hoài An sắp ngã, định đến đây, bây giờ thấy hai người cùng nhau ra khỏi suối nước nóng, liền hỏi trong suối: “Sao ngâm một lát đã ra ngoài rồi?”
Vinh Nhung quay đầu lại nói với Ôn Thức Kiều: “Sợ ngâm lâu quá sẽ chóng mặt, lúc nãy Hoài An suýt ngã rồi.”
Nói rồi, Vinh Nhung nửa quỳ xuống lấy một cốc nước ép dưa hấu, sau đó đỡ một nửa người Hoài An ngồi xuống ghế, cuối cùng đưa cốc nước ép dưa hấu trong tay cho Lê Hoài An: “Uống chút nước ép dưa hấu để bù nước.”
Lê Hoài An đỏ mặt nhận lấy cốc nước ép dưa hấu, ngượng ngùng mà vui vẻ nói: “Cảm ơn Vinh Nhung.”
[Oa, Vinh Nhung quá đàn ông rồi!]
[Hehe, đây chính là sức hấp dẫn của cậu em trai nhỏ tuổi sao…]
“Không có gì.” Nhưng Vinh Nhung không ngồi xuống với Hoài An ngay, mà lấy vài tờ giấy, đi đến mép hồ nước nóng, lật mặt vỏ dưa hấu lên, dùng khăn giấy lau sạch chỗ bị bẩn – áo tắm trên người anh ướt sũng khiến cơ thể trở nên rất khít, khuôn mặt trắng nõn dưới tác động của hơi nóng trở nên hồng hào, vô cùng đẹp đẽ và quyến rũ.
[Vinh Nhung thật sự rất mê hoặc và đẹp trai??]
[Hihi phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung đấy.]
[Haha đúng rồi đấy, thật kỳ diệu! Lần đầu tiên thấy một khách mời công khai được cả khách mời thụ và khách mời công khai yêu thích đấy.]
Du Dịch Nghiêm lặng lẽ bước ra khỏi suối nước nóng, đi đến bên cạnh Vinh Nhung giúp cậu nhặt vỏ dưa hấu bị hỏng.
Vinh Nhung ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Du Dịch Nghiêm đang giúp mình, đôi mắt cong lên.
Lúc này, Phó Ưng Phủ đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ bình luận được không?”
Nhân viên đứng ở cửa nghe vậy trả lời Phó Ưng Phủ: “Được.”
Vinh Nhung ngạc nhiên nhìn Phó Ưng Phủ: “Không đợi đến phòng trà mới làm sao?”
Phó Ưng Phủ chỉ vào phòng tắm: “Làm xong ở đây rồi tiện thể đi tắm luôn.”
Vinh Nhung biết tính sạch sẽ của Phó tổng, liền phối hợp nói: “Vậy thì làm ở đây đi.”
[Làm xong… xong rồi tôi nghĩ lệch rồi??]
[Mới xem, nhiệm vụ bình luận của Phó tổng là gì vậy nhỉ?]
[Khi chống đẩy thì dùng hông chạm vào bụng của Vinh Nhung đấy.]
[Oa, trời ơi⊙ω⊙]
Nhân viên chương trình đi lấy thảm yoga, Vinh Nhung và bác sĩ Duệ đi bỏ rác rồi rửa tay. Làm xong mọi thứ, chương trình đã trải sẵn thảm yoga trên khoảng trống gần đĩa trái cây, các khách mời khác bao gồm cả Lê Hoài An đang tụ tập lại xem.
Lúc Vinh Nhung nằm xuống, thấy mọi người đang nhìn mình, đôi tay vốn đặt ở hai bên chân giờ đây đặt lên bụng một cách thiếu an toàn.
Nhưng khi Phó Ưng Phủ đè cả người lên trên, tầm nhìn của Vinh Nhung bị che khuất, nhưng đối diện với ánh mắt đầy xâm lược của Phó Ưng Phủ, cảm giác không thoải mái của Vinh Nhung không hề giảm đi.
Hơn nữa, vì áo tắm của Phó tổng bị ướt, nước nhỏ giọt xuống cổ và mặt của Vinh Nhung, Vinh Nhung muốn lau đi, nhưng ngay sau đó Phó Ưng Phủ đã nhanh tay hơn, giúp anh lau đi.
[Oa, chống một tay, sức mạnh của Phó tổng thật đáng nể!]
[Hehe, động tác này thật gợi cảm]
Vinh Nhung cảm thấy rất khó chịu khi bị anh ta chạm vào, ngăn cản hành động của Phó Ưng Phủ, thúc giục: “Tổng giám đốc Phó, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
“Ừm.” Phó Ưng Phủ đáp lại, ngay sau đó, Phó Ưng Phủ đột ngột đưa mặt lại gần mặt cậu, Vinh Nhung vô thức nghiêng đầu, hàng mi đen nhánh run rẩy.
Ước chừng Phó Ưng Phủ đã làm xong một cái chống đẩy, Vinh Nhung quay đầu nói với Phó Ưng Phủ: “Tổng giám đốc Phó, anh có thể đứng dậy được rồi không?” Theo hiểu của Vinh Nhung, chương trình không nói rõ phải làm bao nhiêu cái chống đẩy, vậy thì một cái là đủ rồi.
Hàn Lệ vốn không khát nước lắm sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cầm một cốc nước ép dưa hấu lên uống vài ngụm.
Nhân viên ở bên cạnh nhấn mạnh: “Nhiệm vụ bình luận là dùng hông chạm vào bụng.”
Phó Ưng Phủ nhìn Vinh Nhung có chút kháng cự, quay đầu nói với nhân viên: “…Cứ như vậy đi.”
“Nhưng mà—” Nhưng ngay sau đó, nhân viên nghe thấy đạo diễn nói qua tai nghe “Đồng ý với cậu, nếu quá mức thì livestream sẽ bị khóa”, vì vậy tạm thời đổi lời cầu xin: “Được rồi.”
Phó Ưng Phủ quay đầu lại, nhìn Vinh Nhung cười, đột nhiên cảm thấy quyết định ban nãy rất đúng…
Còn Vinh Nhung vì chuyện tối qua nên không dám ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, sau khi đứng dậy khỏi thảm yoga, cậu đi vào phòng tắm để tắm lại.
Khi cậu tắm xong đi ra, Ôn Thức Kiều mặc áo tắm chuẩn bị vào phòng tắm, thấy Vinh Nhung thì đi đến bên cạnh cậu, “?”
Vinh Nhung suy nghĩ một lúc, gật đầu.
“Vậy bây giờ làm luôn.” Ôn Thức Kiều vừa dứt lời, cậu đột ngột tiến lại gần và hôn lên má phải của Vinh Nhung, sau đó nhanh chóng hôn lên má trái của Vinh Nhung, cuối cùng lại hôn lên má phải của Vinh Nhung.
ps: Phó tổng, anh có hối hận không? ̄▽ ̄?