Trong phòng xem phim, Vinh Nhung hít một hơi thật sâu mới lấy lại bình tĩnh. Cậu nghiêng đầu nhìn cánh tay bị Hàn Lệ nắm lấy, hơi đau nhức.
“Meo meo~” Đô Đô dụi đầu vào chân Vinh Nhung, kêu meo meo đòi nựng.
Vinh Nhung bế nó vào lòng, vuốt ve đầu nó để an ủi.
Ôn Thức Kiều bất ngờ ngồi xuống, đưa tay sờ sờ Đô Đô đang nằm trong lòng Vinh Nhung, “Nó dễ thương quá.”
Nghe vậy, Vinh Nhung, người nuôi mèo, cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, đôi mắt đào hoa cong lên, “Cảm ơn.”
[Ôi chao, Kiều Kiều và Vinh Nhung trông thật hòa hợp, Hàn thiếu không cần quay lại đâu.]
[Ha ha ha ha]
Nhưng Hàn Lệ, người ‘không được mong đợi’ vẫn quay lại. Hắn nhìn thấy Ôn Thức Kiều đang âu yếm vuốt ve con mèo trên đùi Vinh Nhung, liền mạnh mẽ kéo tay Ôn Thức Kiều ra, rồi tiếp tục ngồi giữa hai người.
Kết quả là, vừa ngồi xuống, Vinh Nhung đã đứng dậy ngay lập tức, ngồi xuống khoảng trống phía trước.
Hàn Lệ nhìn theo bóng lưng Vinh Nhung, vẻ mặt không mấy dễ chịu.
[Ha ha ha, Vinh Nhung có phải sợ Hàn thiếu lại ôm nữa không? Chạy xa thế kia.]
Đúng lúc đó, phim bắt đầu chiếu, sự chú ý của cả khách mời và khán giả đổ dồn vào màn hình.
Bộ phim mà Hàn Lệ chọn là một bộ phim hoạt hình có tên “Bách và Bách Tìm”.
Khán giả đọc thấy tựa đề, có chút ngớ người:
[Phù! Phim hoạt hình ư? Cười ra nước mắt luôn]
[Trong bầu không khí thế này mà lại xem phim hoạt hình, tuyệt vọng quá đi.]
Nhưng Vinh Nhung lại xem rất chăm chú.
Câu chuyện này rất giống bộ phim “Vùng đất linh hồn” mà cậu từng xem ở thế giới thực. Nhân vật chính Bách Tìm và anh trai vô tình lạc vào một thế giới khác, anh trai vì bảo vệ em mà bị biến thành vịt, Bách Tìm mang theo anh trai mình, để không bị thế giới đó xóa sổ, đành phải đi tìm việc làm.
Vinh Nhung và nhân vật chính Bách Tìm có những trải nghiệm tương đồng, vì vậy cậu cảm thấy vô cùng đồng cảm, đặc biệt khi nhìn thấy cảnh nhân vật chính ôm lấy anh trai mình biến thành vịt, nhớ nhung bố mẹ, cậu không kìm được nước mắt.
Sợ người khác phát hiện, Vinh Nhung liền tháo kính gọng vàng ra, lặng lẽ lau nước mắt.
Nhưng Hàn Lệ nghe thấy tiếng hít mũi nhỏ phía trước, liền đi đến mở đèn.
Đèn sáng lên, cả căn phòng sáng rực, Vinh Nhung với gương mặt đầy nước mắt hiện ra trước mắt Hàn Lệ.
Hàn Lệ nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung vài giây, rồi cau mày hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
Ôn Thức Kiều từ lúc Hàn Lệ nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung đã đi đến bên cạnh Vinh Nhung, thấy nước mắt trên mặt Vinh Nhung, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là bị nội dung phim cảm động thôi.” Vinh Nhung cảm thấy xấu hổ, cúi đầu lau nước mắt.
“Có gì mà phải khóc?” Hàn Lệ vừa nói vừa ném hộp giấy ăn về phía Vinh Nhung.
Vinh Nhung cúi đầu nhìn hộp giấy ăn, không động đậy.
Hàn Lệ thấy lông mi của cậu vẫn còn đọng những giọt nước mắt, đưa tay ra định lau giúp cậu.
Kết quả là Vinh Nhung chống tay Hàn Lệ lại, hỏi thẳng: “Anh làm gì vậy?”
Hàn Lệ cũng sững sờ, vẻ ngoài đẹp trai bốc đồng lại làm ra biểu cảm này trông có vẻ ngốc nghếch.
痞帅: Nghĩa đen: phong trần bụi bặm, phong cách ngỗ ngược, nghĩa bóng: vẻ ngoài lạnh lùng, ngầu.
Ôn Thức Kiều thấy vậy liền lạnh mặt, nói thẳng: “Hàn Lệ, cậu về nhà chung đi.”
Nghe vậy không chỉ Hàn Lệ mà cả Vinh Nhung cũng rất ngạc nhiên, bởi vì trong truyện, Ôn Thức Kiều dường như rất tốt với Hàn Lệ, đôi khi còn chiều theo những hành động không tốt của hắn.
“Tại sao?” Hàn Lệ đứng thẳng người lên, vừa không hiểu vừa tức giận hỏi.
[Chắc Kiều Kiều đang ghen rồi nhỉ, hí hí.]
[Haha nhưng ghen với ai đây?]
Ôn Thức Kiều đưa giấy ăn cho Vinh Nhung, vẻ mặt không chút biểu cảm nói với Hàn Lệ: “Cậu đến đây vốn đã vi phạm quy tắc rồi. Tôi chỉ bảo cậu về chỗ của cậu thôi.”
Lời này đối với Hàn Lệ nghe có phần cay nghiệt, “Vì cậu ta mà cậu lại nói tôi như vậy?”
Lần này Ôn Thức Kiều nói dứt khoát: “Cậu có thể đi rồi.”
[Huhu đừng cãi nhau nữa.]
Hàn Lệ tức giận đến mức khi đi còn mạnh tay đóng sầm cửa lại, làm cho Đô Đô giật mình nhảy một cái, suýt nữa đụng vào cằm Vinh Nhung.
Sau khi Hàn Lệ rời đi, Ôn Thức Kiều đóng cửa lại, rồi nói với Vinh Nhung đang ngồi dưới sàn: “Sàn nhà lạnh, chúng ta về ghế sofa ngồi đi.”
“Được.”
Khi Vinh Nhung ngồi xuống, Ôn Thức Kiều nói: “Hay là chúng ta ngồi đây đến tám giờ rồi mới về nhà chung nhé?”
“Lúc đói thì gọi đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa xem phim nhẹ nhàng, được không? Gọi món ở quán chúng ta gặp nhau lần đầu cũng được?”
Vinh Nhung vốn dĩ không muốn về nhà chung quá sớm, nghe vậy liền cảm thấy vui mừng: “Được, cảm ơn…”
Nhìn thấy Vinh Nhung cuối cùng cũng thả lỏng, trong mắt Ôn Thức Kiều mới lộ ra ý cười.
ps: Hàn Lệ: Đau chân quá đi mất