“Rất vui được ở cùng cậu.” Tiết Kỳ Ngạn chủ động đưa tay về phía Vinh Nhung.
Vinh Nhung nhìn nụ cười thân thiện của Tiết Kỳ Ngạn, trong đầu thoáng qua cảnh phim sát nhân của Mạc Sâm, cậu hít một hơi nhẹ, mới cứng nhắc nắm lấy bàn tay mà Tiết Kỳ Ngạn đưa ra: “Thật sao… Cảm ơn.”
[Mình thật ghen tị với Vinh Nhung, mình cũng muốn ở cùng ảnh đế Tiết.]
[Nếu đề nghị ở chung phòng của Kiều Kiều được chấp nhận thì tốt rồi, mình muốn xem Kiều Kiều và ảnh đế Tiết ở chung phòng quá đi (bushi)]
[Woa, mình đã thấy tạo hình của Vinh Nhung trên top tìm kiếm “Visual” rồi, ban đầu mình còn tưởng là ảnh ghép, không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn nữa.]
[Vinh Nhung thực sự là chàng trai đẹp trai nhất mà mình từng thấy trong năm năm qua đấy.]
Ba người còn lại cũng mở giấy ra xem, Phó Ưng Phủ và Du Dịch Nghiêm đều rút được chữ A, Hàn Lệ may mắn rút được chữ C, tiếp tục thoải mái ở phòng đơn.
[Hàn thiếu may mắn quá, lại được ở một mình rồi.]
[Có chút thú vị đấy, tổng giám đốc Phó và bác sĩ Du ở chung phòng.]
[Có gì thú vị đâu? Cô bạn, khẩu vị của cô nặng đến mức ship cả hai người họ à?]
[Haha không phải đâu, chỉ là sáng nay mình thấy họ gần như đánh nhau vì ngồi cạnh Vinh Nhung thôi. Bây giờ ở chung phòng chắc sẽ rất thú vị ~ ̄▽ ̄~~]
Việc phân phòng kết thúc, đoàn làm phim cuối cùng cũng bắt đầu nói về kế hoạch hoạt động trong ngày.
[Tuyệt vời, cuối cùng cũng đến phần mình mong đợi rồi.]
[Nhiệm vụ hôm nay dày đặc quá, tin nhắn + phân phòng + hoạt động hôm nay, mình xem mà hoa mắt chóng mặt.]
[Tôi hy vọng là hoạt động tự do, mình thực sự không thích kiểu bị gò bó.]
“Hôm nay là ngày thứ mười hai các bạn chuyển đến ngôi nhà nhỏ, thời gian sống ở đây chỉ còn mười chín ngày nữa. Tôi tin rằng các bạn đã có những nhận định cơ bản về tình cảm của mình, nhưng có câu nói cổ: ‘Người trong cuộc khó tách bạch, người ngoài cuộc sáng suốt’. Đôi khi, những người xung quanh có thể nhìn thấy những điểm mà chúng ta khó nhận ra, giúp chúng ta vun đắp tình cảm tốt hơn. Vì vậy, chủ đề của chương trình lần này là ‘Người ngoài cuộc sáng suốt’.”
“Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành người ngoài cuộc, ngoài những người thân quen đủ hiểu chúng ta, còn có khán giả đang theo dõi các bạn qua màn hình trong suốt thời gian qua.” Nhân viên ở đây dừng lại một chút.
Khán giả xem trực tiếp: [Vỗ tay vỗ tay nói hay quá.]
“Vì vậy, chủ đề ‘Người ngoài cuộc sáng suốt’ lần này sẽ kéo dài hai ngày, ngày đầu tiên, các bạn sẽ mời một người thân đến tâm sự, ngày thứ hai: Mỗi khách mời sẽ thực hiện lịch trình được sắp xếp theo bình luận nhận được nhiều lượt thích nhất trên livestream.”
[Hihi theo bình luận nhận được nhiều lượt thích nhất để sắp xếp lịch trình! Các bạn đã thấy chưa, hãy hành động thôi.]
[Gặp lại các bạn ở siêu thoại nhé?>?<☆]
[Haha các bạn định làm gì vậy trời, ngày mai lịch trình chắc chắn sẽ rất hài hước.]
[Hehe cứ để ngày mai tính tiếp, tôi nghĩ phần tâm sự với người thân hôm nay thú vị hơn. Quan trọng là bạn bè của những khách mời này chắc cũng rất xuất sắc.]
[Tôi tò mò lắm không biết ai sẽ mời những người bạn nào đến︿_︿/]
[Rất mong chờ, hy vọng ảnh đế Tiết có thể mời Hạng ca vương đến. Tôi thực sự rất thích bài hát ‘Ngày mưa ấy’ của anh ấy.]
[Bạn thân của Hàn thiếu không phải là Cânh thiếu nổi tiếng đó chứ? Tôi rất muốn xem hai người họ cùng khung hình!]
[Hy vọng Kiều Kiều có thể mời anh họ của mình, tổng công với thân hình cửa đôi??]
…
Gặp gỡ bạn bè là một dịp lễ hội đối với khán giả, còn đối với các khách mời thì đây là một đặc ân. Những khách mời đầu tiên đến ngôi nhà nhỏ đã sống ở đây mười hai ngày rồi, sống trong một nơi xa lạ với chủ đề tình yêu, cuối cùng cũng có thể ra ngoài gặp bạn bè để thư giãn, cảm giác thật hạnh phúc và thoải mái.
Đối với Vinh Nhung thì đây quả là một cơn mưa rào đúng lúc, cậu đang rất đau đầu vì phải ở chung phòng với Tiết Kỳ Ngạn, giờ đây cậu có thể đưa Đô Đô ra ngoài để tránh gió. Đến lúc ngủ thì cậu lại đưa Đô Đô về phòng.
Chỉ là không biết anh Cẩn Hành có rảnh không, vì vậy Vinh Nhung hỏi nhân viên: “Vậy có quy định về thời gian gặp mặt không? Nếu không hẹn trước thì có thể là không rảnh.”
“Các khách mời tự sắp xếp, chỉ cần trước 8 giờ tối là phải quay lại nhà nhỏ, nhà nhỏ sẽ tổ chức một trò chơi tương tác nhỏ.”
“Được rồi. Vậy tôi có thể lấy lại điện thoại của mình không?” Vinh Nhung ngoài việc nhớ số điện thoại của bố mẹ và Trần Sâm thì không nhớ số của ai khác.
Nhân viên: “Được.”
Vì vậy, Vinh Nhung lấy lại điện thoại của mình và quay về phòng.
Cậu ôm Đô Đô vào lòng, sau đó ngồi trên giường và bật điện thoại lên.
Điều bất ngờ là, khi mở điện thoại ra, Vinh Nhung nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Cẩn Hành, anh đã gọi cho cậu hơn bốn mươi cuộc trong sáu ngày qua, có vẻ như cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
Vinh Nhung gọi lại ngay: “Alo, anh Cẩn Hành.”
“Ừm… Chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện sau nhé. Hôm nay em rảnh không? Anh muốn hẹn em ra ngoài nói chuyện một chút.”
“Được… vậy lát nữa em sẽ đến tìm anh, à mà, em có thể đưa Đô Đô theo được không?”
“Được, cảm ơn em, Vinh Nhung.”
Cúp máy, Vinh Nhung nghe thấy một giọng nói phía sau: “Cậu đang gọi điện cho ai vậy?”
Vinh Nhung quay đầu lại, thì ra là tổng giám đốc Phó đang ở trong phòng: “Là một anh trai rất tốt với tôi.”
Vinh Nhung ôm Đô Đô đứng dậy, cầm lấy cặp sách của Đô Đô, nói với Phó Ưng Phủ: “Tổng giám đốc Phó, tôi ra ngoài đây. Tối gặp lại.”