Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục

Chương 182: 182: Diệp Tiện Khiêu Khích Chó Ngao Tây Tạng




Cách đó không xa, một chú chó ngao toàn thân mạ vàng, vóc dáng to lớn, bộ lông to dày như sư tử, đang nhe răng gầm gừ bước từng bước một tiến về phía cô gái nhỏ, như một con dã thú hung dữ đang tiếp cận con mồi.

"Ta, chúng ta mau đi thôi.."

Hai chân Bàng Khải run rẩy lôi kéo Diệp Tiện, Diệp Tiện lúc đầu còn hoang mang và sợ hãi đã chậm rãi bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát con chó ngao màu vàng kia.

Con chó ngao Tây Tạng hai mắt nhìn thẳng, hai tai dựng đứng lên, tiếng gầm gừ trầm khàn không chịu được, phần cổ tê cứng, cúi đầu rũ đuôi, miệng hơi mở, có thể thấy rõ đầu lưỡi.

Trước kia cô đã từng quay một bộ phim truyền hình có liên quan đến sủng vật, cũng có chút hiểu biết về loài chó, trạng thái hiện tại của con chó ngao này có vẻ giống với kiểu..

"Đó là một con chó điên."

"Cái gì?"

Chân Bàng Khải càng run mạnh hơn, một con chó ngao bình thường đã có thể cắn chết người rồi, huống chi là một con chó ngao đang phát điên! Vậy thì năng lực phá hủy còn mạnh cỡ nào nữa chứ!

"Vậy cậu còn không mau chạy đi, đứng đây đợi cái gì hả?"

"Nơi đó còn có một bé gái."

"Bé gái?"

Bàng Khải run rẩy nhìn qua, lúc này mới phát hiện bên cạnh gốc cây còn có một đứa trẻ đang bị dọa sợ chết khiếp.

Cô bé này trông thật quen mắt, đó không phải..

không phải là con gái nhỏ của Mục gia sao?

Theo lý thuyết, con gái của người quen lâm vào cảnh khó khăn, hắn nên vươn tay ra giúp đỡ, nhưng mà hiện tại loại tình huống này..

"Mặc kệ, chúng ta chạy mau đi, bây giờ không chạy thì sẽ không kịp đâu!"

Bàng Khải xoay người muốn chạy, Diệp Tiện lập tức kéo hắn lại.

"Cậu định làm gì?"

Diệp Tiện bình tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta phải cứu đứa bé đó."

"Cậu điên rồi?" Bàng Khải không thể tin được trừng lớn đôi mắt: "Bây giờ biết cứu bằng cách nào? Đó chính là chó ngao đấy! Cậu không biết chó ngao là cái gì sao? Sức lực của nó vô cùng lớn, so với sói còn hung mãnh hơn, nó sẽ xé nát người đó!"

"Anh cũng biết nó sẽ xé nát con người ta ra, vậy chúng ta chạy rồi, đứa trẻ kia biết làm sao bây giờ?"

Đứa trẻ..

Xem tư thế của con chó điên này, có lẽ cô bé sẽ bị cắn đến mức không thể nhận ra hình dạng.

Bàng Khải không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng, rốt cuộc ở thời điểm đến bản thân còn khó bảo vệ, ai lại đi quan tâm đến người khác chứ?

"Liên quan gì đến chúng ta? Nếu cậu..

thật sự muốn cứu nó, thì bây giờ chúng ta chạy thật nhanh đi kêu người đến cứu là được!"

Vừa rồi ước chừng đi mất hơn mười phút, hiện tại lại chạy về rồi chạy lại, quá lâu.

Diệp Tiện lắc lắc đầu.

Bàng Khải ném tay cô ra: "Diệp Tiện, cậu có bệnh à? Cậu muốn làm cha thánh thì làm, đừng dính líu đến tôi!"

Diệp Tiện nhìn bốn phía xung quanh, thấy một cây dâu tươi tốt sau lưng Bàng Khải, một kế hoạch bất ngờ nảy lên trong đầu: "Có rồi!"

Bàng Khải: "Lại là cái gì nữa?"

Cô ra hiệu cho hắn xem phía sau, sẽ không phải là..

phía sau hắn còn có một con chó ngao chứ, Bàng Khải sợ đến mức đầu cũng không dám xoay.

"Tôi có biện pháp cứu cô bé kia rồi, anh yên tâm, chỉ cần anh phối hợp với tôi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh.

Đợi lát nữa, tôi đi trước khiêu khích con chó ngao kia, đem lực chú ý của nó dời đi, anh hãy nhân cơ hội ôm cô bé kia, chạy đến Mục gia kêu cứu, tôi chờ mọi người đến cứu tôi."

"Cậu đang đùa tôi sao?"

Bàng Khải há hốc miệng nhìn cô, không thể tin được một điều như vậy lại phát ra từ miệng của cô.

Khiêu khích con chó ngao, cậu ta muốn đi chịu chết sao?

"Diệp Tiện, cậu chính là minh tinh đấy, nếu hình tượng bên ngoài bị thương tổn không thể phục hồi thì đời này coi như xong rồi!"

"Sinh mệnh là do trời, tôi không quản được nhiều như vậy."

Diệp Tiện vỗ vỗ hai vai hắn, ánh mắt vững vàng: "Nhớ kỹ, chó ngao rất hung dữ, căn bản không có khả năng đi lang thang, điều này khẳng định con chó này là của một nhà nào đó gần đây nuôi, nhất định phải bảo người Mục gia gọi chủ nhân của nó tới, nếu không sẽ làm bị thương đến những người khác.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.