Nghe thấy tiếng động, Từ Ấu Vi bước ra ngoài, khó hiểu nhìn huynh trưởng nàng khệnh khạng khiêng đồ trên vai: “Trong nhà đủ giường rồi, sao ca còn bảo người ta đóng một cái nữa vậy?”
Nhìn đi.
Nếu không phải Cố Diệu biết trước chuyện tủ giường lò, không chừng cũng cho rằng đây là một chiếc giường!
Từ Yến Chu khẽ mím môi: “Không phải giường, đây là tủ giường.
Từ Ấu Vi: “Ồ…tủ giường cơ đấy.”
Cố Diệu giận chẳng buồn nói, một đại gia hỏa như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cái tủ giường. Thấy Từ Yến Chu khó khăn khiêng chiếc tủ vào phòng, nàng đành phải giúp một tay.
Từ Ấu Vi cũng không còn nói mát nữa, nàng nhớ rõ hồi còn trong phủ tướng quân, những đồ vật được bày biện trong phòng đều là loại tốt nhất.
Bình phong thêu hoa điểu bát giác, trường kỷ chạm rỗng và giường la hán, còn có hộp đựng đồ trang điểm tinh xảo, các loại lư hương, gương đồng sử dụng rất lâu năm, không món nào là không đẹp mắt. Chưa từng có kiện đồ nào là loại tầm thường, mà vẫn luôn theo đuổi sự tinh tế và vẻ đẹp bằng mọi cách, nhưng chỉ cần kích cỡ hơi lớn một chút liền lộ ra sự thô lỗ, ngớ ngẩn.
Nàng ấy không hiểu tại sao huynh trưởng lại làm một cái tủ như vậy, thậm chí dựng thẳng lên còn có thể dùng làm tủ quần áo, đặt trên giường thật sự chướng mắt.
Từ Ấu Vi tằng hắng một cái: “Tẩu tử, cái tủ này thật ra trông cũng khá tốt.”
Từ Yến Chu nghe vậy có chút cảm động, muội muội hắn vẫn tốt nhất.
Từ Ấu Vi nói tiếp: “Tuy lớn một tí, nhưng có thể cất được nhiều đồ nha! Đúng, để được rất nhiều đồ.”
Từ Yến Chu: “…”
Không còn lời khen nào khác hả, Từ Ấu Vi vẫn nên ngậm miệng thì tốt hơn.
Cố Diệu thầm nghĩ, trong nhà có bao nhiêu đồ mà cần dùng đến cái tủ lớn thế này.
Nàng hít sâu một hơi rồi nói: “Ấu Vi, muội giúp ta băm nhân sủi cảo nhé.”
Chờ Từ Ấu Vi ra ngoài, nàng nhanh chóng đóng cửa lại.
Từ Yến Chu đứng nép vào góc tường, chàng vừa dính tuyết bên ngoài, trên vai và tóc có chút ẩm ướt. Nàng nghĩ đến cảnh chàng một mình khiêng cái tủ lớn như vậy liền có chút buồn cười, nửa ngày mới bất đắc dĩ lên tiếng: “Huynh nhìn xem, giường bị chiếm mất một nửa rồi!”
Từ Yến Chu thành thật: “Là hơn một nửa, không phải chỉ chiếm một nửa.”
Cố Diệu: “Hơn một nửa còn chưa đủ? Huynh muốn lên tủ nằm ngủ đúng không?”
“Không có.” Từ Yến Chu chưa nghĩ đến chuyện này, nên im lặng không dám hó hé gì, khiến Cố Diệu cũng bất lực hết cách.
Lấy mấy con thỏ đổi một cái tủ, càng nghĩ lại càng bực, nàng hận không thể thẳng tay đập bỏ nó luôn.
Cố Diệu đỡ trán nói: “Đi ra ngoài trước đi, buổi tối ta sẽ tính sổ với huynh.”
Chàng không sợ bị tính sổ, mà chỉ sợ nàng không thèm để ý đến mình: “Ta sẽ chuyển chăn đệm sang đây trước.”
Dứt lời lại nói thêm: “Nàng đã nói đến lúc tuyết rơi sẽ chuyển qua đây.”
Quả thật nàng đã nói như vậy, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn cái giường lò lại cảm thấy tức ngực: “Đi đi, huynh chuyển đi.”
Cố Diệu ra ngoài làm sủi cảo, còn Từ Yến Chu cũng thật sự đi dọn chăn đệm, đồ đạc của hai người không nhiều, chỉ còn lại một ván giường trống rỗng, số lượng quần áo cũng không có bao nhiêu, nên chỉ qua một lúc đã dọn xong.
Trong phòng ngủ nhanh chóng hẹp lại, Từ Yến Chu cực kỳ hài lòng.
Đến chập tối, Cố Diệu đi ra sau vườn thăm rau, tuyết rơi cả một ngày tuy rằng không lớn, nhưng trên mặt lớp rơm cũng phủ đầy một tầng mỏng. Nàng vén lên một khe nhỏ, lộ ra mầm rau xanh mượt xinh đẹp, nhanh chóng đậy kín lại, nàng hy vọng tối nay rau mầm không bị lạnh mà chết.
Khi Cố Diệu xách đèn lồng vào nhà, Từ yến Chu đang nấu nước trong phòng bếp, chàng đổ nước nóng vào chậu sau đó bưng vào phòng: “Nàng rửa mặt chải đầu đi, ta ra ngoài xem một chút.”
Cố Diệu ngẩn người, Từ Yến Chu sẽ không cho rằng nàng sẽ không xử lý chuyện chàng tiền trảm hậu tấu đấy chứ. Từ Yến Chu gật đầu rồi đi ra ngoài, còn tri kỷ giúp nàng đóng cửa lại, yên lặng đứng chờ ở bên ngoài.
Cố Diệu cảm giác được Từ Yến Chu đang lấy lòng nàng, nhưng nhìn xuống chậu nước đang bốc hơi nóng kia, trong lòng thật ra cũng không tức giận đến vậy. Chỉ một cái tủ mà thôi, không đáng để nàng phải nổi nóng.
Tắm rửa chải đầu xong, nàng bưng chậu nước bẩn ra ngoài đổ, Từ Yến Chu đã nhanh tay nhận lấy: “Để ta.”
Chàng bận trước bận sau, dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, đến khuya thì bếp lò cũng tỏa hơi nóng, hun cho bề mặt giường nóng lên hầm hập.
Từ Yến Chu: “Ngủ thôi.”
Chiếc giường vốn dĩ đủ cho năm người, nay lại chỉ đủ một chỗ dành cho hai người nằm.
Cố Diệu trèo lên giường lò, hơi nóng lan tỏa đều khắp giường nên ngủ chỗ nào cũng sẽ thấy ấm áp, nàng nằm xuống đầu giường nơi nóng nhất, Từ Yến Chu cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh nàng, cách ngăn tủ còn một khoảng đủ cho một người nữa.
Vì Từ Yến Chu là bệnh nhân nên nàng cũng không quá so đo với chàng, chờ ngày nào đó nhìn không vừa mắt sẽ ném cái tủ giường ra ngoài, vật to như vậy liền để trồng rau làm vườn.
Từ Yến Chu thổi tắt đèn, ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng của những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, thế nhưng chàng lại không tài nào ngủ được. Nghĩ lại trong lòng thầm xấu hổ, chỉ vì muốn thân cận hơn với Cố Diệu mà nghĩ ra biện pháp hèn hạ đến vậy, nếu Cố Diệu có tức giận cũng là việc không thể tránh khỏi.
Chàng biết mình sai rồi, bọn họ là phu thể vốn dĩ nên thẳng thắn thành thật với nhau, có sai nên nhận.
Từ Yến Chu lên tiếng: “A Diệu, nàng có biết vì sao ta lại đóng cái tủ lớn như vậy không, bởi vì cái giường này quá lớn, khả năng chúng ta sẽ mỗi người nằm một đầu, nhưng chúng ta là phu thê mà.”
Phu thê.
Nhưng hai người còn chưa bái đường, chưa động phòng thì đâu được tính là phu thê. Chỉ vì dọc đường đi cùng nhau chung hoạn nạn, chiếu cố lẫn nhau, mới một chút tình cảm đó đã là vợ chồng?
Cố Diệu: “Phu thê…Huynh cảm thấy như thế nào mới là phu thê? Giống như chúng ta, cùng nhau ngủ một giường đã là phu thê?”
Từ Yến Chu: “Phu thê chính là lưỡng tình tương duyệt, trương cứu trong lúc hoạn nạn, sống bên nhau cho đến già.”
Lưỡng tình tương duyệt, tương cứu lúc hoạn nạn.
Cố Diệu nhẩm lại hai lần, nội tâm đột nhiên có chút kích động, nàng vốn nghĩ mình sẽ nằm ở giữa, còn Từ Yến Chu nằm bên trong.
Rõ ràng Từ Yến Chu làm chuyện không cần thiết.
Cố Diệu: “Không có cái tủ này thì cũng không có chuyện mỗi người ngủ một bên, huynh không biết cuối giường sẽ bị lạnh à, bây giờ đóng cũng đã đóng rồi, ta chỉ muốn ném huynh lên ngủ trên cái tủ kia cho xong.”
Trong khoảng thời gian ngắn Từ Yến Chu không biết phải nói gì, chàng dừng lại một chút rồi nói: “Vậy ta sẽ ngủ trên tủ giường, ta sai rồi, ta không nên đặt làm, nếu muốn làm cũng nên hỏi ý kiến của nàng trước mới phải, nàng đừng tức giận.”
Tối nay chàng chịu khó ngủ trên tủ giường, tối mai sẽ quay lại.
Cố Diệu chỉ nói cho bõ giận mà thôi: “Quên đi, bên trên lạnh.”
Từ Yến Chu rất giỏi nhận sai, nếu lần sau còn như vậy, sẽ không có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy,
Trong bóng tối, từ Yến Chu nhẹ nhàng kéo tay Cố Diệu: “A Diệu, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, ngủ một đêm cũng không sao, nàng không cần đau lòng cho ta.”
Cố Diệu nhanh chóng rút tay về: “Nói rõ hay, ai thèm đau lòng cho huynh, nếu thân thể huynh đã tốt vậy thì ra hẳn giường gỗ bên ngoài mà ngủ, đúng lúc còn để lại ván giường.”
Từ Yến Chu khô khan nói: “Thật ra cũng chưa khỏe hoàn toàn.”
Chàng lại vụng trộm nắm lấy tay nàng, trong ổ chăn rất ấm áp, tay Cố Diệu cũng ấm. Từ Yến Chu rất thích không gian nhỏ hẹp thế này, sẽ tốt hơn nữa nếu chật thêm một chút, như vậy Cố Diệu sẽ chui vào trong lòng chàng mà ngủ.
—–
Chàng cũng thích ngủ trên giường gỗ, nhưng nếu được lựa chọn, chàng sẽ bổ đôi chiếc giường kia làm củi nấu cơm ngay.
Ngày hôm sau mới sáng sớm từ Yến Chu đã bổ củi ngoài sân, mà Từ Ấu Vi cũng đã thay xong quần áo, pha sẵn một túi nước mật ong, chờ Cố Diệu cùng nhau đi chợ.
Nàng ấy đứng dựa vào cửa quan sát huynh trưởng chẻ củi, tiếc hận nói: “Chiếc giường tốt như thế sao lại đem chặt làm củi nha.” Muốn chẻ cũng nên chẻ cái tủ kia kìa.
Từ Yến Chu thẳng lưng: “Từ Ấu Vi, nhàn rỗi quá thì tới đây chẻ củi, nếu không thì biến vào nhà.”
Từ Ấu Vi: “Ha, nhìn thôi cũng không được.”
Từ Yến chu giơ tay chém xuống: “Không được.”
Từ Ấu Vi chửi thầm, hung dữ cái gì chứ, có bản lĩnh chọc tẩu tử tức giận cũng đừng lấy nàng ra trút giận thử xem!
Nàng phủi tay: “Không cho nhìn thì không nhìn, muội đi thu dọn đồ, lát nữa cùng đi bán củi với tẩu tử.”
Hôm nay là ngày họp chợ, Từ Yến Chu muốn làm việc bận bịu để giết thời gian, quên ngày hôm nay đi. Còn Từ Ấu Vi lại hứng thú bừng bừng đi thu dọn đồ đạc.
Than củi, muối, còn có hà bao và khăn tay được thêu lúc nhàn rỗi, tất cả đều được đặt vào trong giỏ, còn có lương khô và nước mật ong.
Từ Yến Chu thấy mà muốn đi.
“Ca ca, nếu lần trước huynh không cố chấp muốn đi hồ nước mặn, biết đâu lần này lại có thể đi bán than.” Từ Ấu Vi cười cười: “Tốt nhất huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà chẻ củi đi, cái giường lớn như vậy, đủ cho huynh chẻ hết hơn nửa ngày đấy.”
Một búa chém xuống, khúc gỗ bị chẻ làm hai.
Từ Ấu Vi hoảng sợ: “Ta đi tìm tẩu tử.”
Tuy rằng hôm qua tuyết rơi không dày lắm, nhưng vẫn rơi hết một ngày nên đường núi không dễ đi chút nào, Cố Diệu và Từ Ấu Vi lại còn đi ra ngoài từ sớm. Khi gánh đòn gánh đến thôn xóm, người trong chợ đã không còn lại bao nhiêu.
Người đi chợ lần này không nhiều bằng lần trước, hẳn là do tuyết rơi nên mọi người đều trốn trong nhà. Cố Diệu nhanh chóng nộp hai văn tiền làm quầy phí, tìm một chỗ đặt đòn gánh xuống.
Tuyết rơi nên than củi khá đắt hàng, đều được giữ nguyên giá, than đen thì hai văn, than trắng ba văn, người không có tiền sẽ lấy đồ vật đổi ngang. Lần trước Cố Diệu phải đứng đợi một lúc lâu, nhưng lúc này chỉ đứng một lát đã có khách lại hỏi mua ngay, so với lần trước bán tốt hơn rất nhiều, người đổi than cũng đông.
Nàng rất thích đổi ngang lấy đồ vậy, như vậy sẽ không cần phải đi lại nhiều chuyến, bây giờ nhà nào cũng không còn nhiều thứ tốt, dư lại nhiều nhất chính là lương thực, hạt lúa mì và thóc chưa xay thành gạo và hạt ngô chưa giã, đến cả khoai lang cũng để nguyên đất.
Người đến người đi khá nhiều, Cố Diệu không dám lén hỏi có ai mua muối như người bán tôm khô, đắn đo mã mới nghĩ ra một cách hay.
Không Phải Từ Ấu Vi đã thêu hà bao sao, nàng có thể đựng muối bên trong. Chỉ một túi nhỏ cũng phải được nửa cân, đổi nửa cân muối lấy nửa cân thịt, hơn nữa còn đổi được các loại lương thực khác.
Mấy món đồ thêu của Từ Ấu Vi không có ai hỏi mua, đó không phải vì nàng ấy thêu không tốt, chỉ là mọi người chỉ quan tâm đến việc ăn no mặc ấm, cầm một chiếc khăn tay, hay đeo một hà bao đẹp mắt là chuyện không cần thiết.
Nhưng nếu đựng muối bên trong, người qua đường nhìn một cái nếu để ý sẽ mua, nếu chướng mắt sẽ không đụng đến.
Cố Diệu bán muối cũng chọn người, nàng chuyên chọn những người có diện mạo đoan chính, ánh mắt không láo liên tò mò để đẩy mạnh tiêu thụ hà bao. Cuối cùng nàng cũng thật sự đã bán được mấy cái.
Muối mà nàng mang đi bán không có bao nhiêu, tổng cộng chỉ có mấy cân, đổ vào trong mười mấy cái hà bao đã bán hết rất nhanh. Một đám người bu lại hỏi mua hà bao, vừa nghe thấy một cái hà bao lấy mười văn, không ít người lắc đầu bỏ đi, số ít lại nhanh chóng nhận ra bộ mặt thật của hà bao kia.
Mua một cái hà bao sẽ được tặng kèm một chiếc khăn tay.
Đồ thêu của Từ Ấu Vi rất đẹp, những bông hoa được thêu trên khăn tay sống động như thật, người nhận được khăn cao hứng vô cùng, cho dù là người nào khi nhìn thấy món đồ xinh đẹp cũng sẽ vui vẻ.
Suốt một buổi sáng, than củi, muối, hà bao hay khăn tay đều được bán hết sạch. Phần lớn đều được đổi ngang lấy đồ vật khác, trả tiền mua đã ít lại càng ít hơn. Sau khi bán xong, Cố Diệu vẫn đếm một quan tiền giao cho Từ Ấu Vi.
Từ Ấu Vi không nhận: “Muội không lấy, bán hà bao vì muốn giúp đỡ mọi người, muội không lấy tiền.”
Từ Áu Vi nhấc quang gánh, đồ trong giỏ nàng rất ít, tất cả đều trong gánh của Cộ Diệu.
Nàng nói: “Người một nhà còn phân biệt cái gì của ta ngươi, nếu tẩu tử muốn cho, chỉ cần đưa túi khoai lang cho muội chọn là được.”
Cố Diệu: “Đồ muội thêu tất nhiên phải đưa cho muội.”
“Nào có chuyện như vậy.” Trên mặt Từ Ấu Vi đã được bôi đen cải trang, không còn xinh đẹp ưa nhìn như trước, nhưng khí chất vẫn còn đó, nàng nói: “Muội ăn cơm trong nhà, có phải cũng nên trả tiền không.”
Từ Ấu Vi đã không muốn, Cố Diệu cũng không cố chấp nữa, hai người gánh đòn gánh chuẩn bị trở về thì đột nhiên có tiếng ồn ào ở đầu chợ.
Cố Diệu nhìn thấy một người đang ngồi trên lưng con ngựa cao lớn, mặc ngân giáp, khuôn mặt khá thật thà nhưng rất uy nghiêm. Nàng kéo tay áo Từ Ấu Vi, thấp giọng nói: “Lại đây.”
Từ Ấu Vi cũng đã nhìn thấy, nháy mắt một cái liền sợ hãi, ngày Từ gia bị kiểm nhà cũng do một đám người mặc áo giáp xông vào, không nói không rằng bắt đầu lục tìm và đập phá đồ đạc.
Toàn bộ tôi tớ trong nhà bị trói lại, cả nha hoàn theo nàng từ nhỏ, quản gia bá bá chiếu cố nàng lớn lên, tất cả bọn họ không biết đã đi đâu.
Từ Ấu Vi gục đầu xuống, nàng muốn đi theo tẩu tử, sau đó bình yên về đến nhà. Nếu như bị phát hiện, nàng sẽ giữ chân quan binh, để cho tẩu tử chạy trước.
Nàng hiểu rõ nếu Chu Ninh Sâm để Trần Hả tới đón nàng, nhất định đã đoán được nàng không chết, cho dù bị bắt vào cung, chỉ cần từ từ lên kế hoạch, sớm muộn gì cũng có cơ hội trốn ra, trở về đoàn tụ với người nhà.
Nếu Chu Ninh Sâm muốn gặp nàng, thì chỉ cần một mình nàng là đủ. Từ Ấu Vi sờ sờ thanh đao trong người, an tâm hơn một chút.
Phía trước đang kiểm tra từng người, ngồi trên lưng ngựa là Lưu Vĩ Trạm, hắn đã mất nửa ngày để tìm kiếm trong những thôn phụ cận, căn bản không có tung tích của Từ gia. Sau đó hắn mới biết được ở đây đang họp chợ, Lưu Vĩ Trạm càng nghĩ càng cảm thấy người Từ gia rất có khả năng chạy tới chỗ này.
Từ Yến chu bị trọng thương, nếu không lương thực, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm đồ ăn, Vân thành không dám đến, thì chợ ở phụ cần là nơi tốt nhất.
Lưu Vĩ Trạm đã lật hết Vân Thành cũng không tìm được người, phỏng chừng chính là nơi này, hôm nay hắn nhất định sẽ bắt được người. Hắn lấy bức họa kiểm tra từng người một. Có chút may mắn vì hai huynh muội Từ gia lớn lên rất ưa nhìn, càng giúp hắn dễ dàng tra xét hơn. Chỉ cần hơi có chút tư sắc, Lưu Vĩ Trạm đều không buông tha, xác nhận không phải Từ Ấu Vi mới thả người đi.
Nghênh diện hắn là hai cái quang gánh, làn da đen nhánh, tướng mạo bình thường. Nhìn nhiều một chút đã cảm thấy chướng mắt, nhanh chóng vung tay: “Được rồi, đi đi.”
Cố Diệu và Từ Ấu Vi cứ như vậy đi ra từ trong một đám quan binh, lòng bàn tay Từ Ấu Vi nhơm nhớp mồ hôi, nàng giữ vững quang gánh, tim vẫn còn đập thình thịch, nhìn thoáng qua bên cạnh đúng lúc Cố Diệu cũng liếc về phía nàng.
Trong chợ có rất ít người, chỉ một lát đã tra xong, không ít người vì tò mò mà đứng lại nhìn quan binh. Lưu Vĩ Trạm cau mày, tại sao trên chợ cũng không có, cứ thế này chỉ còn cách đi lục soát núi, Từ gia cũng không phải không có khả năng đang ẩn nấp trên núi.
Muốn tránh mặt quan binh, chỉ có thể trốn trong núi sâu, nhưng trong núi không có đồ ăn thức uống, trời lại lạnh như vậy, hơn nữa còn phải chăm sóc một người bị thương, làm thế nào để chống đỡ vậy.
Hắn không quan tâm đến chuyện sống chết của Từ Yến Chu, chỉ cần đem được Từ Ấu Vi trở về hoàn chỉnh là được rồi. Khi phát hiện ra thi thể của Lý Thành Lượng ở Dự Châu, Hoàng thượng đã nổi giận, nếu còn không tìm được người, hắn sẽ không thể ngồi yên trên ghế tướng quân này.
Lưu Vĩ Trạm thở dài, hà hơi thành một đóa sương trắng, chậm rãi tan biến trong khoảng không. Ngày lạnh như vậy phải tìm người, thật không phải công việc nhẹ nhàng.
Cưỡi ngựa xuyên qua đám người, thanh âm cứng rắn: “Ngày mai bắt đầu lục soát núi, ta không tin không bắt được người.”
Đoán chừng đám người Từ Yến Chu sống cũng không mấy dễ chịu, một phủ tướng quân rộng lớn đã bị đạp đổ, bây giờ chỉ còn lại một nắm đất bỏ phế. Từng được ăn sung mặc sướng, hiện tại xem chừng chỉ có thể trốn trong một sơn động nào đó, cắn rễ cỏ uống nước tuyết sống qua ngày.
Lưu Vĩ trạm chậc lưỡi, một thiên kim chịu qua khổ nạn, nói không chừng còn phải thỉnh cầu hắn mang nàng trở về. Thật đáng thương, sớm biết như vậy còn chạy làm cái gì.
Cố Diệu yên lặng nhìn Lưu Vĩ Trạm cưỡi ngựa rời đi, rồi mới nói: “Chúng ta về thôi.”
Đi được một đoạn xa, Từ Ấu Vi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi làm muội sợ muốn chết.”
Cứ như thể bọn họ đang đi trên mũi dao vậy, nếu Lưu Vĩ Trạm yêu cầu họ đứng lại và lau vết than trên mặt, nhiều người vây lại như thế, bọn họ tuyệt đối không thể chạy thoát.
Cố Diệu an ủi: “Đừng sợ, không phải ổn rồi sao.”
Cải trang một chút, Từ Ấu Vi như biến thành một người khac, thậm chí Lưu Vĩ Trạm còn khinh thường không muốn nhìn các nàng nhiều thêm. Người hắn nhắm tới đều là quốc sắc thiên hương, cũng không biết có tìm được hay không.
Nhưng mà, hắn lại muốn lục soát núi.
Bọn họ ở Ngọc Khê Sơn, chỉ cần leo đến giữa sườn núi đã có thể nhìn thấy thôn xóm nhà cửa, nàng thật sự sợ Lưu Vĩ Trạm phóng hỏa thiêu trụi ngọn núi, bức họ phải đi ra.
Nếu chỉ có nhà bọn họ trong núi thì tốt rồi, nhưng ở đó còn có những thôn dân khác. Người trong thôn đã giúp Từ gia rất nhiều, các nàng không thể lấy oán trả ơn mà làm hại bọn họ.
Về đến nhà, Cố Diệu đem chuyện gặp quan binh nói cho mọi người.
Cố Diệu: “Ta và Ấu Vi cải trang nên mấy người kia không nhận ra một chút nào, nhưng lại nghe hắn nói, ngày mai sẽ lục soát trong núi.”
Chu Ninh Sâm không tìm được Từ Ấu Vi sẽ nhất quyết chưa dừng lại, Cố Diệu không hiểu được đầu óc tên cẩu hoàng đế này đang nghĩ cái gì. Hãm hại Từ Yến Chu, đoạt binh quyền, thậm chí còn hại chàng bị trọng thương, xét nhà, phạt Từ gia đi lưu đày, nhưng lại muốn Từ Ấu Vi tiến cung?
Mặt mũi đâu.
Cố Diệu vỗ bả vai Lư thị: “Mẫu thân đừng quá lo lắng, dù sao con cũng biết trước được chúng có ý định soát núi, chúng ta sớm chuẩn bị một chút.”
Từ Yến Nam xách kiếm gỗ và ná được huynh trưởng làm cho: “Đúng, bọn chúng muốn soát núi, ta liền đuổi chúng đi!”
Từ Yến Chu mắt nhìn ná rồi nói: “Bắt giặc phải bắt vua trước.”
Trong làn mưa to ngày đó, chàng nhìn thấy ngân giáp thiết kỵ đạp nước mà đi, Từ Yến Chu đã cảm thấy người cầm đầu có vài phần quen mắt, nhưng không nhận ra được đó là ai, phải bắt hắn đầu tiên.
Từ Yến Chu: “Ta đến chỗ thợ một một chuyến, làm ít đồ.”
Cố Diệu: “Ta cũng đi…Huynh xem có nên nói cho người trong thôn một tiếng không.”
Từ Yến Chu lắc đầu: “Xong chuyện này rồi nói sau, nếu bất hạnh bị bắt lại, cũng không nên liên lụy đến bọn họ.
Cố Diệu gật đầu: “Được.”
Hai người đến nhà thợ mộc, khiến thợ mộc phải trừng lớn mắt: “Không phải các ngươi muốn trả lại tủ giường chứ, đã thỏa thuận rồi đó, không cho trả.”
Người này, trước thì nhất định phải đóng, bây giờ lại tìm tới cửa.
Từ Yến Chu: “Không phải đến trả tủ, lần này tới muốn nhờ ngài làm giúp ít đồ, tiền công vẫn dùng thỏ để trả.”
Thợ mộc đã được ăn thịt mấy ngày, có thêm thỏ không còn gì tốt hơn, hắn hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì? Tay nghề của ta rất tốt, đảm bảo làm được cho ngươi.”
Từ Yến Chu: “Ta muốn làm một cây cung nỏ.”
Thợ mộc ngẩng đầu nhìn Cố Diệu, phu quân ngươi muốn làm loạn, ngươi không có ý kiến gì sao?
Cố Diệu: “Nếu có thể thì làm luôn hai cái, hoàn thành trong đêm nay.”
Thợ mộc cau mày: “…Cung tên săn thú bình thường thì còn được, ngươi bảo ta làm sao chế nhanh cái cung nỏ chứ.”
Cố Diệu: “Nhưng vừa nãy ngươi đã đảm bảo sẽ làm được mà.”
“Đó là đồ bình thường! Bình thường! Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đóng thêm một cái tủ giường.” Không phải tủ giường thì cũng nên là mấy đồ thực dụng như ván giặt đồ, cung nỏ, ai mà biết phải làm thế nào.
Từ Yến Chu: “…Nếu có bản vẽ thì sao, ta sẽ vẽ.”
Thợ mộc phủi mùn cưa trên dao bào: “Cũng được, không phải ta thổi phồng, nhưng nếu không có ta sẽ không làm được gì đâu.”
Từ Yến Chu bắt đầu vẻ bản mẫu, chàng vốn là đại tướng quân, tất cả binh khí trong quân doanh đều đã từng qua tay chàng, muốn đứng từ xa vẫn có thể đả thương người, chỉ có thể dùng cung nỏ.
Khi bản mẫu được vẽ xong, thợ mộc liền cảm thán: “Tinh diệu tuyệt luân*! Có thể làm.”
(*Tinh xảo)
Từ Yến Chu: “…Có thể thì bắt tay vào làm đi.”
Thợ mộc cười tủm tỉm thu bản vẽ lại: “Nhưng gỗ bình thường không thể làm được, ngươi vào trong núi tìm một cây có thân màu sẫm chặt nó về đây, cây đó thân gỗ rất cứng rắn, vừa làm nỏ vừa làm được cả mũi tên.”
Lúc Từ Yến Chu khiêng gỗ về thì trời đã tối, bọn họ chỉ có đêm nay để chuẩn bị.
Thợ mộc: “Ngươi yên tâm đi, không làm xong hai cái nhưng nhất định có thể xong một cái, nếu ngươi không yên lòng, thì cứ ở đây mà đợi.”
Chàng liền đem ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh thợ mộc, khiến hắn ngẩn người, thật sự đợi nha: “Quên đi, muốn đợi thì cứ đợi.”
Cung nỏ có thể một phát bắn được ba tên, bên trong có rất nhiều cơ quan nhỏ, sai một cái cũng không được.
Thợ một cúi đầu đục lỗ, đột nhiên nhớ tới lời dặn của trưởng thôn: “Người nhà này không giống người thường, ai cũng có thời điểm gặp rủi ro, có thể giúp được gì thì giúp.”
Lúc trước bọn họ cũng nhờ ân huệ của Từ tướng quân mới có thể sống yên ổn như hiện tại. Cho nên thợ mộc càng nghiêm túc làm, chỗ nào không chắc chắn liền hỏi Từ Yến Chu. Suốt cả đêm, rốt cuộc cũng hoàn thành một cái nỏ màu đen cùng ba mươi mũi tên nhọn.
Thợ mộc mệt đến không thở ra hơi, hắn thều thào nói: “Ngươi xem thử đi, không được để còn sửa.”
Từ Yến Chu vào rừng một chuyến, lúc trở về đã xách theo ba con thỏ.
Thợ mộc cười đến nỗi không thấy mắt: “Dùng tốt không?”
Từ Yến Chu gật đầu: “Dùng rất tốt, đa tạ.”
Thợ mộc lắc đầu: “Không cần, ta làm vì mấy con thỏ thôi.”
Từ Yến Chu cõng cung nhỏ về nhà, Cố Diệu cả một đêm không ngủ, nàng pha cho Từ Yến Chu một bát nước mật ong, bên trong nhỏ thêm năm giọt linh tuyền: “Huynh nhanh uống chút nước đi.”
Từ Yến Chu cho rằng đó là nước bình thường, nếm một ngụm lại thấy ngọt, Cố Diệu thích uống cái này nhất: “Nàng uống đi.”
Cố Diệu: “Cho huynh uống thì cứ uống đi, lằng nhằng cái gì.”
Từ Yến Chu nghe lời, ngoan ngoãn uống hết bát nước, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Cố Diệu: “Ta đã nói với mẫu thân để bọn họ ở nhà, chúng ta dẫn theo Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đi theo.”
Từ Yến Chu nhìn về phía nàng: “Nàng cũng ở nhà đi.”
Cố Diệu: “Ta không muốn, nếu ta đi còn có thể hỗ trợ huynh một chút, thanh đao ta lấy được lần trước vẫn còn đó, nhất định sẽ không kéo phiền phức cho huynh, bọn chúng không biết khi nào sẽ lên đây, chúng ta phải nhanh chóng mai phục trước.”
Từ Yến Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “A Diệu, nàng vẫn luôn bắt ta phải nghe lời, lần này nàng cũng nên nghe lời ta một lần được không?”
Cố Diệu vỗ vỗ lưng chàng: “Hai chúng ta không phải phu thê sao? Phải đồng cam cộng khổ với nhau nha.”
Buổi sáng mùa đông lạnh nhất trong ngày, Lưu Vĩ Trạm kéo dây cương, cánh tay run lên vì lạnh. Xuyên qua đường lớn, đi thêm ba dặm nữa đã đến chân Ngọc Khê Sơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất phía xa, sau đó xoay người xuống ngựa: “Tìm trong Ngọc Khê Sơn trước, nghe người trong thôn bên kia nói trên núi này là nơi thợ săn ở.”
Từ Yến Chu có thể đang ẩn náu trên ngọn núi này.
Lưu Vĩ Trạm: “Tìm cẩn thận cho ta, đặc biệt chú ý các sơn động, tìm được thợ săn thì hỏi thăm. Được rồi, lên núi đi.”
Hôm kia vừa có trận tuyết rơi, hôm qua lại là ngày lạnh nhất, đường núi trơn trượt khó đi.
Lưu Vĩ Trạm phát hiện trên núi đích xác có dấu vết người qua, còn có một con đường nhỏ. Hắn từ Dự Châu tìm tới Vân Thành, cuối cùng cũng có manh mối. Lúc này hắn dẫn theo hai mươi thân binh, không tin không bắt được một cô nương yếu đuối.
Lưu Vĩ Trạm dẫn đầu đi phía trước, tay trái chống nhánh cây, tay phải đặt vào vỏ kiếm bên hông.
Núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Vì trời quá lạnh nên Lưu Vĩ Trạm khó tránh khỏi phân tâm, đợi đến lúc hắn tìm được người Từ gia rồi, sẽ phái người đưa Từ Ấu Vi về Thịnh Kinh trước, những người còn lại cho đi xây tường thành, cưỡng bách bọn chúng lao động. Mỗi ngày chỉ cho chúng một phần cơm nóng, còn tốt hơn nhiều so với việc ở trong núi cắn rễ cây uống nước tuyết mà sống.
Từ Yến Chu đã giữ chức tướng quân nhiều năm, hiện binh quyền đều trong tay hắn, hắn mới chính là chủ quản của Vân Thành, hắn mới là đại tướng quân.
Hắn ta không khỏi thổn thức, bao nhiêu người vì Từ Yến Chu mới đi tòng quân, nhưng bây giờ Từ Yến Chu chỉ còn là kẻ chó nhà có tang.
Lưu Vĩ Trạm vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không biết bản thân đã đi được bao xa. Đột nhiên, bả vai nhói một cái, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đau nhức một trận.
Hắn ta hoảng sợ, mắt trợn trừng nhìn một mũi tên khác sượt qua đầu, cắm xuống thân cây sau lưng. Quay đầu nhìn lại, mũi tên kia vẫn còn chuyển động, lập tức khiến sắc mặt hắn trắng bệch, theo hướng mũi tên ngẩng đầu nhìn lên.
Ngọn núi tuyết trắng xóa cùng cỏ khô phía xa, trên nhánh cây đại thụ bạch dương, một người đang đứng đó, tay cầm cung nỏ, ánh mắt sắc lạnh.
Vài năm trước, có người nói chàng dung mạo quá tốt, không thể giữ vững vị trí đại tướng quân. Sau này, chàng một tay cầm kiếm sắc, một tay cầm ngân thương, bảo vệ mười lăm thành trì biên giới Đại Sở vững chắc.
Trên nỏ của chàng đang găm ba mũi tên, đầu mũi tên đen ngòm hướng về phía trái tim hắn, người đó là Từ Yến Chu.
Lưu Vĩ Trạm lảo đảo lùi lại hai bước, hắn muốn chạy, đây là bản năng sinh tồn, nhưng hắn cũng biết rõ chỉ cần nhấc chân, mũi tên kia liền xuyên qua ngực hắn.
Từ Yến Chu có kỹ năng thiện xạ rất chuẩn, hắn cũng không muốn so tốc độ của mũi tên và chân hắn, cái nào nhanh hơn.
Không phải Từ Yến Chu đã chết rồi ư? Sao lại khỏe mạnh như vậy?
Miệng vết thương quá lạnh, mũi tên găm vào da thịt càng khiến hắn phải run lên vì lạnh.
Hai mươi người còn lại vẫn còn lục soát núi, thậm chí không biết hắn đã bị thương.
Lưu Vĩ Trạm chỉ muốn giữ tính mạng: “Tất cả quay lại! Dừng lục soát!”
Thân binh chạy về đến nơi, liền kinh ngạc thốt lên: “Tướng quân, sao ngài bị thương?”
Lưu Vĩ Trạm đè miệng vết thương, thật sự rất đau: “Đừng tìm nữa, Từ Yến Chu ở phía trước.”
Ngược lại, nét mặt quân sĩ lại không giấu được vẻ vui mừng: “Đại tướng quân đâu? Không phải đại tướng quân bị thương sao, có phải tốt rồi không?”
Thân binh lại nhìn về phía trước, quả đúng là Từ Yến Chu đang bình an đứng trên thân cây, hắn cao hứng kêu lên: “Quá tốt rồi, đại tướng quân không có việc gì!”
Cổ họng Lưu Vĩ Trạm ứa máu.
Đến cùng có phải người của hắn không đây, không thấy hắn đang bị thương ư, còn quản Từ Yến Chu tốt hay không tốt làm cái gì, không phát hiện ra hắn sắp bị bắn chết rồi hả!
Thân binh còn đang đắm chìm trong niềm vui Từ Yến Chu từ trọng thương đến bình phục. Có rất nhiều người vì chàng mà đi tòng quân, Từ Yến Chu bách chiến bách thắng, là Chiến thần trong lòng bọn họ, cho dù làm trễ quân cơ, bọn họ vẫn một lòng tin trong đó có ẩn tình khác.
Chỉ cần Từ Yến Chu tốt lên, nhất định sẽ có cơ hội lật án.
Sau đó thân binh mới nhớ tới Lưu Vĩ Trạm đang bị thương: “Đây là do đại tướng quân bắn? Vị trí xa như vậy vẫn có thể bắn trúng, quá chuẩn.”
“Tiễn pháp tốt, không hổ là đại tướng quân!”
Thật ra, Từ Yến Chu vốn không có ý định giết Lưu Vĩ Trạm. Nếu hắn chết hậu quả sẽ rất rắc rối, chàng vẫn còn muốn sống yên ổn thêm vài ngày.
Nhưng không giết, cũng phải bắt lại.
Từ Yến Chu nhảy từ trên cây xuống, Cố Diệu cũng từ một nhành cây khác nhảy xuống.
Nếu giết Lưu Vĩ Trạm, Chu Ninh Sâm khẳng định sẽ phát hiện ra, chi bằng để lưu lại hắn làm bia chắn, yểm trợ bọn họ sống yên ổn.
Chàng xách cung nỏ đi đến, Lưu Vĩ Trạm động cũng không dám động. Tay phải cầm kiếm, nhưng hiện tại đã bị thương không thể nhấc lên được, đây chính là cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết.
Hắn rất muốn sống, cho dù phải cúi đầu nịnh nọt Từ Yến Chu, hắn cũng muốn sống. Đợi đến lúc vết thương bình phục, nhất định hắn sẽ dẫn đại quân đến san bằng Ngọc Khê Sơn.
Từ Yến Chu: “Tất cả bỏ đao kiếm xuống, dỡ cung tiễn ra.”
Hai mươi quân sĩ đi theo Lưu Vĩ Trạm nghe lệnh ném kiếm vào cung tiễn xuống đặt vào một chỗ, còn hỗ trợ Lưu Vĩ Trạm gỡ kiếm ra.
Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đẩy xe tới, nhặt hết binh khí đem về núi.
Lưu Vĩ Trạm chỉ có thể nhịn: “Từ tướng quân, bọn ta có chút mạo phạm, chi bằng ngươi thả ta xuống núi, về sau tuyệt đối không đến quấy rầy.”
Từ Yến Chu cười lạnh, nụ cười của chàng khiến cho thiên địa mất đi màu sắc, nhưng Lưu Vĩ Trạm chỉ nhớ rõ, chàng đứng trong bóng tối bắn ba mũi tên tới chỗ này, trong đó còn có một mũi tên đã sượt qua da đầu của hắn.
Lưu Vĩ Trạm: “Từ tướng quân, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc…
Một tay Từ Yến Chu cầm cung nỏ, một tay kia chui vào trong áo giáo của Lưu Vĩ Trạm.
Gương mặt thật thà của Lưu Vĩ Trạm trong một lúc hết trắng lại đỏ, nửa ngày sau, Từ Yến Chu lấy ra một nửa miếng hổ phù.
Có miếng hổ phù này, sẽ có thể điều động ba vạn quân Tây Bắc.
Sắc mặt hắn ta đại biến: “Từ Yến Chu! ngươi dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, ngươi dám cướp hổ phù chính là muốn mưu nghịch, tạo phản, đây là trọng tội mất đầu!”
Đương nhiên Từ Yến Chu biết rõ.
Tội danh của Từ gia đã quá nhiều, còn sợ một tội mưu nghịch này sao?
Chàng quay sang Cố Diệu: “Nàng giữ đi.”
Đồ vật trong nhà chủ yếu đều do Cố Diệu giữ, binh phù cũng vậy.
Lưu Vĩ Trạm tức muốn hộc máu, nhưng Từ Yến Chu vẫn còn tìm.
Mọi người giấu đồ không khác gì nhau, chỉ có mấy chỗ như ngực, tay áo và hà bao.
Từ Yến Chu tìm được hai tờ ngân phiếu một ngàn lượng, ba tờ năm trăm lượng.
Tròng mắt Lưu Vĩ Trạm gần như bắn ra ngoài, chỗ tiền này là phu nhân hắn đưa, cho nên mới nhét trên người, Từ Yến Chu đánh người cũng thôi đi, tại sao còn muốn cướp tiền!
Ngân phiếu Từ Yến Chu cũng đưa hết cho Cố Diệu.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy ngân phiếu có giá trị lớn như vậy, rất nhiều, có thể mua được rất nhiều nhân sâm.
Lưu Vĩ Trạm thở hổn hển, Từ Yến Chu vẫn còn tìm, một khối lệnh bài bằng đồng, đoán chừng là của Từ Ninh Sâm đưa, chàng chỉ liếc mắt hai cái liền giao cho Cố Diệu.
Đến lúc không còn lại gì, Lưu Vĩ Trạm đã đầu váng mắt hoa, cho dù được Từ Yến Chu thả về, Hoàng thượng cũng sẽ chém đầu hắn. Đều tại hắn quá mức khinh địch, người Từ gia trốn xa như vậy, nếu không phải Từ Yến Chu đã tỉnh lại, làm sao Lý Thành Lượng có thể chết được chứ.
Đều tại hắn.
Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đã quay lại, mỗi người cầm một một thanh đao trong tay: “Tướng quân, kế tiếp làm gì?”
Từ Yến Chu suy nghĩ: “Trước tiên áp giải bọn chúng lên núi, sau đó tính tiếp.”
Áp giải bọn chúng lên núi có thể dọa đến thôn dân, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Thân binh Lưu Vĩ Trạm mở miệng: “Đại tướng quân, ngựa của bọn ta vẫn còn dưới chân núi.”
“Chúng ta cũng đem ngựa dắt lên núi đi!’
Lưu Vĩ Trạm mang vẻ mặt ngu ngốc bước về phía trước, mũi tên xuyên qua vai phải, da thịt đau, tâm còn đau hơn.
Hắn lên núi bắt người, lại biến thành tù binh của Từ Yến Chu, còn không bằng tự sát giữ lại chút mặt mũi.
Nhưng lòng hắn thực bi thương, kiếm còn không có, chẳng lẽ muốn đâm đầu vào cây tự sát?
Nghĩ tới bản thân vốn là Hoài Hóa đại tướng quân tam phẩm, có chết cũng không thể làm mất thể diện.
Lưu Vĩ Trạm không muốn chết, hắn nhịn đau đi lên núi, liền nhìn thấy một thôn nhỏ.
Lưu Vĩ Trạm: “Trong danh sách không có thôn nào trên Ngọc Khê Sơn, bọn họ chính là tội dân!”
Thân binh: “Tướng quân, ngài vẫn nên bớt tranh cãi đi…”
Một đám người tiến vào không khỏi kinh động trưởng thôn, Từ Yến Chu liền nói: “Ta dẫn người đi dàn xếp một chút, lát nữa sẽ đến nhà ngài bồi tội.”
Không có chỗ ở, chỉ đành để bọn họ chen chút trong ngôi nhà tranh trước kia. Nhà cỏ tranh chống đỡ được tuyết, nhưng không thể ngăn được gió, một đám người ở bên trong chỉ có thể ngồi xuống đất.
Từ Ấu Vi đem đến cho bọn họ hai cái bếp than.
Người ngồi dưới đất kia lại chính là người ngày hôm qua hắn cưỡi ngựa qua nhìn thấy.
Hóa ra hắn lại từng nhìn thấy Từ Ấu Vi, muốn mở miệng nhưng không nói được gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Từ cô nương, Hoàng thượng vẫn luôn chờ ngươi, theo ta hồi cung đi.”
Từ Ấu Vi: “Chu Ninh Sâm đang đợi ta?”
Lại dám gọi cả tục danh của Hoàng thượng…Lưu Vĩ Trạm khẽ cau mày, gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng thượng phái Trần công công đến tìm ngươi, nhưng Trần công công lại mất mạng, Lý Thành Lượng cũng chết, Hoàng thượng rất lo lắng cho an nguy của cô nương.”
Từ Ấu Vi: “Trần Hải à, còn Lý Thành Lượng nữa, ta biết bọn họ chết rồi. Nếu ngươi có cơ hội trở về thì chuyển lời cho hắn biết chớ chờ ta, nhưng mà, hình như người không có cơ hội đâu.”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Khí chất của Từ Ấu Vi khá lạnh lùng, thời điểm không cười sẽ lạnh đến thấu xương, nàng cất lời: “Chu Ninh Sâm chờ ta làm gì, chờ ta trở về tính sổ với hắn? Phải từng chữ tính cho rõ ràng, tính chuyện hắn hãm hại huynh trưởng của ta, tính chuyện làm khổ người nhà ta, tính chuyện hạ nhân phủ tướng quân bị bán, nữ tỳ bắt làm kỹ nữ.”
Từ Ấu Vi liếc Lưu Vĩ Trạm một cái, rồi nói tiếp: “Đừng nhắc tới chuyện Chu Ninh Sâm thâm tình với ta, ta chẳng hiếm lạ gì.”
Lưu Vĩ Trạm nhìn chằm chằm vào mắt nàng ròi nói: “Từ gia bị xét nhà vì Từ Yến Chu đến trễ quân tình, không phải…au au, đau đau đau…nhẹ tay thôi!”
Từ Ấu Vi ngồi xổm xuống, xoay mũi tên trên vai phải hắn một vòng tròn: “Ngươi câm miệng đi.”
Lưu Vĩ Trạm đau đến toát mồ hôi lạnh: “Được được được, ta câm miệng…Câm miệng.”
Từ Ấu Vi phủi tay, đi khỏi căn nhà tranh, có thêm chậu than, nhà tranh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều. Lưu Vĩ Trạm ngạc nhiên tự hỏi, người Từ gia thế mà cũng có tiền để mua than củi dùng.
Vết thương của hắn không thể không xử lý, liền nhổ ra, đắp thuốc qua loa là xong.
Một buổi sáng rất nhanh đã qua đi, trong không khí phảng phất mùi thức ăn, Lưu Vĩ Trạm hít hít cái mũi, bụng đói cồn cào.
Cố Diệu xách hai túi lúa mạch đi vào: “Muốn ăn cơm phải làm việc, xay hai túi lúa mạch này thành mì thì có thể ăn cơm trưa.
Nuôi hai mươi người nàng nuôi không nổi, không làm việc thì lấy gì ăn.
Lưu Vĩ Trạm che miệng vết thương: “Ta…”
Cố Diệu ngắt lời: “Cả ngươi nữa, ai cũng phải làm việc, ngươi cũng vậy.”
Lưu Vĩ Trạm nén giận: “Ta còn bị thương cơ mà.”
“Bị thương?” Cố Diệu cười khinh thường: “Sợ là ngươi đã quên rồi, Từ Yến Chu bị thương còn phải đi lưu đày, nằm trên xe đẩy không tỉnh lại, còn ngươi chỉ bị thương tay phải vẫn có thể cử động được tại sao không làm việc? Không làm cũng được thôi, khỏi ăn cơm.”
Lưu Vĩ Trạm mặc kệ luôn, hắn không tin Cố Diệu không cho hắn ăn.
Thân binh đã mang túi to đi xay bột mì, Lưu Vĩ Trạm không quản được bọn họ, nhưng hắn có thể quản được bản thân.
Mùi thơm trong không khí bay lên từng đợt, cẩn thận ngửi còn có cả mùi thịt. Hoàn toàn không như suy nghĩ của hắn, cắn rễ cỏ uống nước tuyết qua ngày.
Thơm quá.
Lưu Vĩ Trạm khát nước, hắn đứng dậy, thấy trên cây vẫn còn đọng tuyết, liền nhúng một chút bỏ vào miệng.
Người đẩy cối xay đã đi lĩnh cơm, cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái bánh bao mềm, một thìa rau và hai miếng thịt.
Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng, muốn cọ chút đồ ăn của cấp dưới, nhưng Cố Diệu đã dặn nếu để nàng bắt được một lần, cấp dưới của hắn sẽ không có cơm ăn.
Hắn ta đành lặng lẽ đi đến chỗ cối, xay lúa mạch một lúc rồi đến lĩnh cơm.
Lưu Vĩ Trạm trợn mắt hỏi: “Sao của ta lại không có thịt?”
Cố Diệu: “Ngươi đến quá muộn, lần sau đến sớm một chút.”
Miệng vết thương của hắn đau nhức, lắm miệng hỏi một câu: “Các ngươi ở đây mỗi ngày đều ăn thịt sao?”
Cố Diệu kinh ngạc liếc hắn một cái: “Vậy sao được, ăn thịt nhiều không tốt cho sức khỏe, cách hai ngày ăn một bữa là tốt nhất.”
Lưu Vĩ Trạm: “À.”
Cố Diệu lấy ra một lọ thuốc trị thương: “Cầm cái này đi, để ý vết thương một chút, làm được nhiều việc.”
Lưu Vĩ Trạm không nghĩ đến ăn cơm xong còn phải làm việc, nhưng hắn không dám phản kháng, bởi vì Cố Diệu đánh người rất đau.
Hắn nhìn thấy Từ gia đã xây nhà mới, khoảng sân trước khá rộng, sau nhà còn có một ruộng rau nhỏ che bằng rơm, cuộc sống an nhàn hạnh phúc.
Còn hắn thì một đường đuổi đến đây, dãi nắng dầm mưa, tuyết có rơi dày đặc cũng phải làm việc.
Cấp dưới của hắn đang liều mạng xay bột: “Tướng quân, Từ phu nhân đã nói, buổi tối sẽ dựa vào số lương thực để lĩnh cơm, xay xong trước sẽ được nhận trước…”
Lưu Vĩ Trạm nhanh chóng tăng tốc độ, hắn không muốn phải cắn rễ cỏ uống nước tuyết đâu.
Ban đêm, Cố Diệu ở trong phòng đếm tiền.
Ngân phiếu hai nghìn năm trăm lượng, năm lượng bạc, năm trăm văn tiền, một cái ngọc bội, một cái kim bài, còn có nửa miếng binh phù, một đồng bài. (Lệnh bài bằng đồng)
Nàng nhấc nửa miếng binh phù lên nhìn, buồn bực nói: “Huynh vẫn nên giữ nó đi.”
Từ Yến Chu: “Ta cầm cũng vô dụng, nàng giữ đi.”
Nàng nhìn một lượt, cất hết vào trong hộp gỗ, sau đó lại nhét sâu vào tủ giường lò.
Tính ra Từ Yến Chu đóng một cái tủ giường lò như thế này cũng có chỗ dùng, lấy đồ thuận tiện, cũng không cao lắm, chỉ cần mở cửa tủ ra đã thấy đồ bên trong.
Có số bạc này rồi, muốn nuôi đám người kia cũng có thể, không thể thả bọn bọ trở về, một người cũng không được. Hơn nữa bọn họ làm việc rất khá, bây giờ thì tốt rồi, Cố Diệu hy vọng có thể kéo dài lâu thêm một chút nào hay chút đó.
Nàng cũng hy vọng Chu Ninh Sâm có thể nhanh chóng nhìn rõ hiện thực, không phải của mình thì mãi cũng không phải của mình, đừng làm gì thêm uổng phí sức lực.
Từ Yến Chu cũng hiểu rõ chuyện Chu Ninh Sâm vẫn luôn phái người đến đây vì Từ Ấu Vi, nhưng chàng không nghĩ rằng hắn có thể làm đến mức này. Kỳ thật, nếu Từ Ấu Vi không phải muội muội chàng, Chu Ninh Sâm vẫn sẽ ra tay với Từ gia.
Cố Diệu lại biết rằng Chu Ninh Sâm đang sợ. Quân uy của Từ Yến Chu rất cao, chàng là Chiến thần Tây Bắc bách chiến bách thắng, rất nhiều người vì chàng mà tòng quân. Dân chúng nhớ rõ tên chàng vì chàng đã bảo về bọn họ, có Từ Yến Chu ở đó, điều gì cũng không còn đáng sợ.
Công cao chấn chủ, cho nên Chu Ninh Sâm tốn sức tâm cơ cũng phải thu lại binh quyền về tay. Một miếng binh phù, có thể điều động mười vạn đại quân Tây Bắc, một nửa Chu Ninh Sâm giữ lại, một nửa này giao cho thân tín Lưu Vĩ Trạm.
Trong sách viết, khi Từ Yến Chu chết đi, Lưu Vĩ Trạm trấn thủ biên cương, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Nàng không biết bọn cướp kia có liên quan đến Lưu Vĩ Trạm hay không, nếu có thì hắn phải làm việc chuộc tội, nếu không hắn vẫn phải làm, không làm không có cơm ăn.
Thật ra khi nghe những người đó gọi Từ Yến Chu là đại tướng quân, nàng có cảm giác không nói nên lời, giống như mấy năm qua chàng chinh chiến xa trường vốn không hề uổng phí, còn có người nhớ đến chàng, cho nên liền nhẹ nhàng hô một tiếng: “Đại tướng quân.”
Từ Yến Chu sững người: “Sao lại gọi ta như vậy.”
Cố Diệu: “Chỉ muốn nhìn xem huynh có dáng vẻ gì khi được gọi thế này, nhưng một phản ứng cũng không có.”
Từ Yến Chu thò đầu sang, hôn lên hai má nàng: “Phản ứng như vậy đủ chưa?”
————
Tác giả có lời muốn nói: Hết chương! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Lưu Vĩ Trạm: Ta cho rằng bọn họ cắn rễ cỏ uống nước tuyết…Cuối cùng người kia lại là ta.
Lưu Vĩ Trạm: Bọn họ ăn thịt ăn cá…
Lưu Vĩ Trạm: Tức cái lồng ngực.